Xuất hiện sau lưng nàng là một soái ca cao lớn đẹp trai, đang mở to đôi mắt cười thân thiện với hai cô gái.

Tuyết Cần hừ lạnh một tiếng: Chỗ con gái nói chuyện, nam sinh đừng đến gần.”

Cô còn lạ gì tên bay bướm trăng hoa này, trước đây hắn chính là bạn trai của Lâm tiểu thư, khi Lâm tiểu thư mất tích hắn đến đây tìm hai cô đương nhiên là sự không tốt lành gì rồi.

Huyền Ngọc vẫn không ngẩng đầu lên,đối với người bên ngoài lúc nào cô cũng làm chú đà điểu rút đầu rất sợ giao tiếp, tuy gần đây, Thất ca và Bát ca thường hay đưa nàng đến những nơi nhộn nhịp, mua sắm ăn uống và vui chơi, nhưng vẫn chưa bỏ được bản tính nhút nhát rụt rè của cô. Đó là chưa kể đến tính cách bảo vệ cô giống như gà mẹ bảo vệ gà con của hai anh.

Nhưng ánh mắt người kia luôn nhìn chằm chằm vào cô, làm cô không khỏi ngẩng cao đầu lên, rụt rè đáp lại: “Chào anh.”

Sau đó lại cúi thấp đầu nắm lấy tay của Tuyết Cần đi vào lớp học, bỏ lại sau lưng ánh mắt đầy toan tính của người thanh niên lạ mặt.

Vào đến lớp, Tuyết Cần nghiêm túc nói với cô, “Tớ nói thật, dù là ai trong hai anh em Thiên và Tú cũng tốt hơn tên kia gấp trăm ngàn lần, cậu đừng bao giờ đến gần tên đó.”

“Tớ biết rồi.”

Huyền Ngọc cười cho cô bạn mình yên tâm, thực ra cô cũng không có ý định xa vời gì với bất kì ai, cô chỉ muốn đó là một cuộc sống bình thản tự do, có công việc có một ngôi nhà để che mưa che nắng. Với cô thế là hạnh phúc lắm rồi.

Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng gì như cô vẫn nghĩ, bắt đầu từ ngày hôm đó, tên Trịnh Gia Thành kia cứ quấn quýt lấy cô như hình với bóng, lúc nào cũng tìm dịp đến gần trò chuyện mời mọc, tặng quà để hẹn hò cùng cô.

Ban đầu, vốn nhút nhát nên cô e ngại chối từ. Dần dần, bị làm phiền đến sinh ra bực mình, cô thẳng thắn từ chối tấm lòng của anh ta. Anh ta chẳng những không giận mà còn trơ mặt ra, đưa cô đến tận cổng trường, làm Bát ca nheo mắt nghi ngờ. Cô hốt hoảng, nhưng tên mặt dày kia vẫn cứ làm tới, đưa ra tận xe còn nhiệt tình giới thiệu bản thân.

Thất ca hừ lạnh một tiếng, không nói gì, đóng cửa xe, lôi Huyền Ngọc vào lòng, cho xe chạy đi.

Trong xe, bầu không khí ngột ngạt hẳn lên, Huyền Thiên hừ lạnh: “Em lại muốn trèo tường để hẹn hò sao?”

Nghe chất vấn của anh, Huyền Ngọc có chút run rẩy, ấp úng: “Không có.”

“Nếu anh phát hiện em hẹn hò, em coi chừng anh sẽ đóng cửa nhốt em lại không cho em ra ngoài.”

Mấy hôm nay do bị tên kia làm phiền, thêm tâm tình không yên bất an, cứ có cảm giác vô cùng có lỗi mãi làm Huyền Ngọc cũng bất giác nổi giận: “Cho dù em có hẹn hò cũng không liên quan gì đến các anh, các anh chỉ là anh trai của em.”

Nói xong, Huyền Ngọc bịt miệng lại, không kịp rồi. Ánh mắt Thất ca như lửa đỏ, nhìn thẳng vào cô gằn giọng: “Em có gan nhắc lại lần nữa xem?”

Cô bịt miệng lắc đầu nguầy nguậy, không dám lên tiếng, cô biết cô đã sai lầm rồi, cô đã phạm vào điều cấm kị lớn nhất rồi. Không xong! Chắc chắn Thất ca sẽ nổi giận, cô đưa mắt cầu cứu Bát ca, Bát ca không nhìn cô chỉ lẳng lặng lái xe, nhưng thái độ lạnh lùng của anh cũng cho cô biết là anh cũng đang rất giận.

Về đến nhà, Thất ca không nói hai lời, lôi Huyền Ngọc thẳng lên lầu, thô bạo đóng cửa lại, giọng hầm hừ:”Em không dám nói để anh nói cho em biết. Em, Không,Là, Em , Gái của bọn anh.”

“Có lẽ anh nuông chìu em riết hư rồi, đêm nay phải phạt”

Nói xong, anh tức giận đóng cửa lại bỏ mặc Huyền Ngọc đứng ở nơi đó, nước mắt tuôn như mưa. Cô không cố ý, nhưng đó là sự thật.

Đêm đó Huyền Thiên và Huyền Tú không ai vào phòng ngủ với cô, cũng không ai, gọi cô xuống nhà ăn tối, ngồi trong bóng tối, Huyền Ngọc ủ rủ ôm hai chân co lại buồn bã.

Lần đầu tiên cô được tự do một mình, cô đơn và lạnh lẽo.

Cảm giác lạnh ngắt dâng trào trong lòng làm cô sợ hãi.

Khuya, Huyền Tú gõ cửa phòng, sau đó bưng một mâm thức ăn mang đến cho cô, anh đưa tay mở đèn lên. Phát hiện cô ngồi thu lu ở một góc tường, lòng anh đau xót chạy vội đến, ôm lấy cô vào lòng: Nhẹ vuốt ve bờ vai nhỏ của cô: “Đến ăn chút gì đi.”

Huyền Ngọc lắc đầu, cô không muốn ăn, ở đây cô không có chút cảm giác nào của tự do, tệ hơn cả lúc gia gia còn sống, đi đâu cũng có một đoàn vệ sĩ theo canh chừng cẩn mật.

Làm cô có cảm giác thở không nổi, ở trường, bị tên Trịnh Gia Thành kia đưa đón làm cô muốn phát bệnh, cô chỉ là người bình thường, thích yên lặng, thế mà bị tên ấy làm cho rầm rộ hẳn lên.

Cô mệt mỏi muốn phát cáu, thêm Thất ca truy vấn mãi cô chịu không nổi. Có lẽ cô sẽ phải đi thôi, đi thật xa, tránh thật xa nơi này, nói làm cho cô mệt mỏi không thôi như thế này.

Huyền Tú dỗ dành mãi rốt cuộc cũng đưa được cô đến bàn ăn, ăn miếng cháo, sau đó nghiêm giọng nói: “Em đừng chọc tức Thất ca, Thiên một khi nổi giận, không ai ngăn cản nổi điều anh ấy muốn làm đâu. Trước giờ anh chưa bao giờ thấy Thiên mất bình tĩnh, nhưng câu nói ban chiều của em……..”

Huyền Tú lắc đầu thở ra, “Em đừng bao giờ có ý nghĩ đó, bọn anh cho em tự do kết bạn, nhưng không có nghĩa bạn xấu em cũng được phép kết giao mà không cho tụi anh can thiệp.”

Cô lặng lẽ cúi đầu, ăn hết phần của mình.

Huyền Tú cũng không nói thêm, lặng lẽ thu dọn, rồi cũng lui về phòng của mình.

Đêm nay, chỉ mình cô ngủ riêng một phòng. Hơn hai tháng nay, cô rất ít khi ngủ một mình, trừ trường hợp Thất ca hoặc Bát ca đi công tác cô mới ngủ cùng một người.

Hai anh của cô lúc nào cũng có thói quen ôm cô đi vào giấc ngủ, nhưng đêm nay, không có hơi ấm của bọn họ, cô trằn trọc không yên.

Sáng sớm, vẫn như thường ngày, mở mắt ra, một bộ đồng phục và cặp sách được chuẩn bị sẵn để trên giường, nhưng chung quanh thật im ắng, hoàn toàn không có một bóng ngừoi.

Cô thay đồ lặng lẽ xuống lầu, tài xế đứng chớ trước cửa nở nụ cười hiền hậu nhìn cô: “Tiểu thư, tôi đưa tiếu thư đi học, hai thiếu gia bận họp nên trưa nay tôi sẽ rước tiểu thư.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play