Bàn tay nhẹ nhàng tách làn váy của cô lên, đầu cúi xuống thật sâu, lần dò tìm kiếm mật huyệt ở bên trong. Huyền Ngọc cả người run rẩy, đầu óc lúc này hóa thành một đoàn tương hồ, không suy nghĩ gì được nữa, hai tay bấu chặt lấy mặt bàn cắn răng kiềm nén tiếng nức nở.
Rốt cuộc chịu không nổi nữa, cô đùa quyển sách giáo khoa sang một bên hai tay giằng lấy đầu của Huyền Tú ra khỏi khoảng giữa hai chân mình, ùa chạy về phòng.
Huyền Tú ngẩng lên cười thõa mãn, còn Huyền Thiên gương mặt xám xịt lại. Cô bé con càng ngày càng không ngoan rồi, phải dạy dỗ lại.
Huyền Ngọc đóng chặt cửa phòng, sợ hãi, run rẩy, và bấn loạn.
Cô vừa hận, vừa oán tình cảnh này, đồng thời cũng oán giận luôn bản thân, sau lại để cảm xúc dâng tràn ồ ạt đến mức không thể khống chế được. Hạ thân đau nhức hư không trống rỗng.
Cô biết, cô không ngu ngơ đến mức không hiểu đây là cảm xúc gì, nhưng đây là sai trái. Hoàn toàn là sai trái, anh em không thể đến với nhau.
Dù họ không là anh em ruột, nhưng sống chung dưới mái nhà hơn bốn năm, với một kẻ khao khát tình thương như cô, luôn luôn mong mỏi có một mái ấm gia đình. Nhưng đây không phải là điều cô muốn, cô chỉ muốn có một cuộc sống thực bình thản có cha có mẹ, có anh trai thương yêu.
Dù Thất ca và Bát ca đối xử với cô tốt đến mức không gì có thể sánh bằng, nhưng cô không thể ngu ngơ mà làm những chuyện trái lương tâm mình như thế này.
Có lẽ cô phải đi.
Cô phải đi xa ngôi nhà tội lỗi này.
Nhưng cô đi đâu?
Tam ca! Đúng rồi, còn có tam ca, sao cô lại quên mất đi nhỉ?
Nghĩ thế, cô lấy chiếc di động mà bát ca vừa mới mua hôm qua, nhấn số gọi cho Tam ca, theo nguồn tin ít ỏi mà cô biết được. Dường như tam ca đã sang Anh quốc để điều hành một trong những chi nhánh của công ty bên đó.
Điện thoại đầu bên kia reo lên, tiếng của tam ca lên tiếng trả lời.
Huyền Ngọc nhỏ giọng khẩn cầu: “Tam ca, em có thể sang bên anh ở được không?”
Tam ca nhận ra tiếng của Huyền Ngọc ngay lập tức, vui vẻ hỏi: “Sao vậy? Anh nghe nói Thiên và Tú đang lo cho em mà, sao lại đòi sang đây? Giận dỗi gì à?”
Tam ca biết cô đang ở với Bát ca và Thất ca? Không phải nên giấu không để cho ai biết sao?
Đây là có chuyện gì?
Tạm thời, cô không thể nói cho Tam ca biết những chuyện đáng xấu hổ diễn ra gần đây. Chỉ đơn giản là nói muốn sang ở với anh, nhưng Tam ca xem cô như đứa trẻ con giận dỗi, khuyên cô vài câu sau đó cúp máy.
Cửa phòng bật mở, Huyền Ngọc hoảng hốt, ban nãy cô nhớ là cô đã đóng cửa rối mà ?
Giọng Huyền Thiên lạnh như băng giá mùa đông : « « Em gọi cho Tam ca ? Em không muốn ở với bọn anh sao ? »
Huyền Ngọc co rúm người lại, e sợ rụt cổ lại không dám ngẩng đầu lên, Huyền Tú nhẹ giọng : « « Thiên, đừng làm Ngọc nhi sợ. »
« Ngọc nhi, sao vậy, em buồn gì à, nói anh biết anh sẽ sửa đổi. » »
Bất chợt, Huyền Ngọc ngẩng đầu lên, em chỉ muốn biết tại sao chúng ta lại như thế này ? Chúng ta không phải là anh em sao ? » »
Huyền Thiên gầm lên, mất bình tĩnh : « «Không phải anh em, anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu. Em là người mà anh và Tú yêu. »
Huyền Ngọc lắc đầu khổ sở : « Nhưng em không muốn. »
« Không phải do em quyết định. »
Nói xong Huyền Thiên đóng cửa phòng lại giận dữ bước ra ngoài. Anh bất lực, anh biết chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy đến, cô bé con sẽ không chấp nhận, nhưng tình yêu đến chính bản thân anh cũng không biết phải làm sao. Anh cố gắng đem mọi thứ tốt nhất đến với cô, để cô hiểu và chấp nhận hai người bọn họ……….
Anh là người luôn luôn gi được bình tĩnh trước sóng gió phong ba. Dù gặp đối thủ nặng kí như thế nào đối với anh mà nói chẳng là gì cả.
Nhưng đứng trước cô, trước một cô bé ngây thơ trong sáng, nhưng anh lại không biết thể hiện lòng mình như thế nào, anh yêu cô, tình yêu cuồng nhiệt gần như có thể đốt cháy cả anh lẫn cô trong đó. Nhưng khi mở miệng ra là gào thét.
Bởi vì anh sợ,sợ lời từ chối kia thốt ra từ đôi môi của cô. Sợ ánh nhìn của cô, sợ sự ghê tởm của cô trước tình yêu của hai anh em. Anh sợ và sợ, nên gần như không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
Huyền Tú nhìn ông anh trai giận dữ bỏ đi, anh chỉ biết lắc đầu.
Đương nhiên, phản ứng của Huyền Ngọc anh không quá bất ngờ, cô bé chỉ là một cô bé còn rất nhỏ, thiếu thốn và khao khá tình thương.
Mọi chuyện không thể vội vàng, không nên cưỡng ép mà hái dưa chưa chín, như thế vừa không ngọt, vừa phí tâm.
Anh yêu cô, nhưng tình yêu của anh là bao dung và chở ché, còn tình yêu của Thiên là chiếm hữu và sợ hãi. Anh biết ông anh trai của mình đã yêu thảm cô bé này rồi, nên vẫn luôn lo sợ và mất bình tĩnh, anh chỉ có thể đứng ở giữa, để từ từ kéo Ngọc nhi bớt e ngại lo lắng mà tiến đến gần anh hơn.
Huyền Tú ở lại trong phòng, nhẹ vuốt tóc cô, thở dài: “Có lẽ bọn anh hơi quá đáng, nhưng đây là cách thể hiện tình yêu của bọn anh. Các anh yêu em. Anh và Thiên có thể mang tất cả mọi thứ trên thế giới này đến cho em, chỉ mong, em đừng rời xa bọn anh.”
Huyền Ngọc chỉ thẫn thờ, cô không thể chấp nhận được, cô chỉ đành xin lỗi các anh thôi.
Có lẽ cô cũng nên chuẩn bị cho một chuyến du hành xa, nhưng…… Cô sẽ về đâu????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT