“Tổng giám đốc Dương, đây là báo cáo hoạt động kinh doanh mới nhất của tháng này.”
Thư ký Trần cung kính đưa bản báo cáo lên cho một người đàn ông đang ngồi làm việc rất chăm chú.
“Để đó đi, anh có thể ra ngoài.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa căn phòng rộng lớn.
Thư ký Trần cảm thấy tim mình như ngừng đập và thầm cảm tạ trời đất khi nghe thấy câu trả lời này.
Người vừa mới lên tiếng chính là tổng giám đốc trong truyền thuyết của công ty. Một người mà 99% các cuộc làm ăn sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ còn 1% còn lại là do mấy công ty đó không có khả năng đáp ứng yêu cầu của anh mà tự động rút lui.
Nhưng song song với đó là một người đàn ông lạnh lùng còn hơn băng vạn năm, độc đoán bá đạo không ai bằng, đến cả những lão cáo già sống mấy chục năm trên thương trường khi giáp mặt anh cũng phải nể mặt ba phần.
Sau khi thư ký ra ngoài, Dương Văn Nhân từ từ ngẩng đầu lên. Một gương mặt yêu nghiệt hiện ra dưới ánh đèn. Với gương mặt này không biết anh đã đánh cắp bao nhiêu trái tim phụ nữ thế nhưng đến giờ bên cạnh anh vẫn không có một ai bầu bạn. Vì thế người ta đồn rằng anh bị “gay”.
Sao cũng được, anh không quan tâm. Tình yêu trong anh đã chết cùng với người kia từ bốn năm trước. Để quên người đó anh đã làm việc cực lực ngày đêm nhờ vậy mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Dương Văn Nhân buông tài liệu xuống, anh đứng dậy đến bên cửa kính trong suốt nhìn xuống dòng xe cộ vẫn ồn ào náo nhiệt kéo dài đến vô tận.
Tách.
Một điếu thuốc được đốt lên, từng vòng khói lan tỏa khắp căn phòng che khuất đi gương mặt phiền muộn của anh.
“Lục Ngạn.”
Chỉ nhớ đến cái tên này thôi mà tim anh đã quặn đau không thể nào chịu được. Một nỗi đau như cào xé cả trái tim trong đêm tối tĩnh mịch. Không cần nghĩ cũng biết anh lại có một đêm mất ngủ. Căn bệnh này bắt đầu từ bốn năm trước và không có thuốc nào có thể trị khỏi. Có lẽ anh chỉ còn chờ thần chết đến rước mình đi thì mới thoát khỏi nỗi khổ đau này. Nghĩ đến đây, Dương Văn Nhân tự cười chế nhạo chính bản thân mình.
Đường đường là một tổng giám đốc tài năng thế mà lại phải dùng đến cách này để kết thúc cuộc đời mình thật là nực cười biết bao.
Anh dụi tắt điều thuốc rồi cầm tài liệu lên xem, chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng ngày mai ở thành phố Hồ Chí Minh. Đêm vẫn còn dài với những người cô đơn.
RENG…
Bốp
Cái đồng hồ đáng thương đã rơi xuống đất trong sự vô tình của chủ nhân nó. Còn chủ nhân của nó thì vẫn không hề hay biết mình vừa mới phá hủy thêm một cái đồng hồ trong tháng này. Đây đã là cái thứ mười trong vòng hai tuần lễ kể từ khi cô đi làm.
Một cánh tay trắng nõn thò ra từ trong chăn sau đó là một cái đầu nhỏ đáng yêu với đầu tóc rối bù. Trên chiếc giường là một người con gái còn đang chìm trong mộng đẹp. Cô vừa mơ thấy mình có thật nhiều gà rán để ăn nhưng không hiểu sao cô chưa kịp cắn miếng nào thì tất cả đùi gà đột nhiên bay mất. Cô vội vàng chạy theo nhưng càng chạy thì chúng càng cách xa cô. Cuối cùng khi cô sắp bắt được thì một người đàn ông ở đâu nhảy ra giành lấy đùi gà của cô còn đẩy cô ngã. Cô nghĩ rằng mình sẽ ngã rất đau nhưng đúng lúc đó tiếng chuông đồng hồ đã đánh thức cô.
“A… Đùi gà của ta.”
“Câm miệng lại rồi chuẩn bị đi làm, biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Kèm theo với tiếng la hét đó là một chiếc gối bay thẳng vào đầu Nguyễn Khánh Như.
“Mami dù sao con cũng là con gái của mami mà. Làm sao mà mami có thể nỡ lòng nào dùng cái gối ném vào đầu con gái vàng ngọc của người được. Lỡ như chỉ số IQ của con thấp đi thì không ai thèm lấy đâu.”
Nguyễn Khánh Như bày ra bộ dạng đáng thương với đôi mắt long lanh nước nhằm làm ai kia động lòng thế nhưng hình như không có hiệu quả là mấy.
“Con làm gì có chỉ số IQ mà đòi giảm bớt hả? Còn nói tào lao nữa là nhịn đói đi làm đó.”
Dương Thục Linh không thèm quay đầu mà cứ như thế trả lời. Qủa nhiên lời hù dọa đó đã có tác dụng. Khánh Như vừa nghe thấy mình bị bỏ đói thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi thay đồ. Nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu vừa giận dỗi vừa làm nũng.
“Tại sao mami có thể nỡ lòng nào “sỉ nhục” đầu óc thông minh, trí tuệ, giỏi giang, xinh đẹp, vạn năng hiếm có, ngàn năm mới có một người như con được chứ.”
Vừa nói xong câu đó thì cô liền đập đầu vào tủ quần áo ngả chổng hai chân lên trời, bộ dáng thật là hết sức khó coi. Dương Thục Linh nhìn thấy cảnh đó cũng chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.
Con người ta bằng tuổi này đã có không biết bao nhiêu là đàn ông theo đuổi, có người còn có con nữa rồi. Thế mà đứa con gái nhà bà đến giờ này vẫn còn vô tư như thế đến cả một người theo đuổi cũng không có. Thật là nhức đầu.
Sau khi Khánh Như “Đại chiến 300 hiệp” thành công giành giật đồ ăn với em trai mình thì cô vui vẻ đến chỗ làm.
Nơi cô làm là một trong những công ty lớn nhất nước nghe nói tổng giám đốc là một người rất giỏi giang còn rất đẹp trai nữa chứ. Thế nhưng… tên gì thì cô quên rồi. Đến cả tên công ty mà cô còn không nhớ chính xác nữa là. Ngày đi phỏng vấn cô còn đi nhầm phòng nữa chứ. Hihi.
“Thôi kệ, quan tâm làm gì cho mệt.”
Vừa nghĩ đến đây thì cô chợt thấy bên đường có một quán bán phô mai que rất ngon. Vừa đi cô vừa nhìn vì thế đã “Dũng cảm” tông thẳng vào cột điện.
“A!” một tiếng hét vang lên.
Khánh Như nhìn lên “Hung thủ” gây ra vết đau trên trán mình và nói:
“Này, tại sao mày lại cản đường tao thế hả? Có biết bao nhiêu chỗ mày không đứng lại đứng ngay chỗ này. Hứ.”
Cô đạp cho nó một cái rồi hùng hổ bước đi.
Cách đó không xa, ngay ngã tư dừng đèn tín hiệu có một chiếc xe màu đen sáng loáng đang dừng chờ đèn. Người đàn ông trong xe đã chứng kiến hết cảnh đó nhếch mép cười không nói gì.
Nguyễn Khánh Như đến công ty vừa đúng lúc có một đám nhân viên nữ đang đứng tám chuyện với nhau. Thế là tính tò mò của cô nổi lên, cô rón rén đi lại chỗ đó và giỏng tai lên nghe xem có tin tức gì nổi bật không.
“Nghe nói hôm nay tổng giám đốc của chúng ta sẽ đến đây đó. Vậy là có thể chiêm ngưỡng người thật rồi. Hay quá.”
“Đúng đó đúng đó. Tổng giám đốc của chúng ta đẹp trai biết bao nhiêu. Phải chi tôi được tổng giám đốc để mắt đến nhỉ.”
“Thôi đi, đừng có ở đó mà mơ mộng nữa. Cỡ như cô mà đòi quen với tổng giám đốc. Người ta ánh mắt ở trên trời nên giờ này mới chưa quen ai. Cô ở đó mà mơ mộng đi.”
“Chứ không phải anh ta bị gay à.”
Câu trả lời này làm cho đại sảnh vừa mới ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên im bặt không một tiếng nói.
Mọi người không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại nhìn theo tiếng nói vừa phát ra. Khi mọi người nhìn thấy Nguyễn Khánh Như thì bỗng nhiên phá lên cười.
“Em đến chuyện yêu đương còn không biết thế làm sao biết được người ta là gay hả”
“Thì không phải mấy chị nói anh ta đẹp trai phong độ tài hoa sao? Nếu thật như vậy mà đến giờ chưa có bạn gái thì 100% là gay rồi.”
Khánh Như phản bác lại ý kiến của một chị đồng nghiệp.
Quản lý Khúc nghe thấy vậy liền lên tiếng.
“Mấy người cũng biết nó là con nít thì còn chấp nhất làm gì. Chúng ta cứ chuẩn bị đi, mặc kệ nó. Ha ha.”
Mọi người đồng loạt kéo nhau đi, bỏ lại một mình Nguyễn Khánh Như. Cô chỉ còn biết đứng đó mà dậm chân tại chỗ thể hiện sự phản kháng của mình.
“Hứ, mấy người mới là con nít đó. Tôi đây là một thiếu nữ xinh đẹp, gợi cảm như vậy mà mấy người chê à. Đúng là mấy bà cô già. Tôi nói anh ta là gay thì anh ta chính là gay.”
Những đoạn đối thoại vừa rồi vừa vặn loạt vào tai hai người đàn ông trong đó có một người đang đổ mồ hôi lạnh ngó về phía người kia.
“Được lắm, thì ra tôi là gay à.”
“Không! Không! Tổng giám đốc làm sao có thể là cái kia được. Haha. Cô ta còn nhỏ không biết gì ngài đừng chấp nhất.”
“Còn nhỏ hả?”
Dương Văn Nhân híp đôi mắt lại nhìn về phía bóng hình nhỏ nhắn vừa đi khuất vào thang máy.
Thư ký Trần chỉ còn biết cầu nguyện cho cô gái lạ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT