“Đại đại đại. . . . . .đại thúc?” Không phải đâu, đại thúc làm sao có thể ở trong này, làm sao có thể tìm đến chỗ này?
Hạ Thiên giương mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào một thân thanh sắc huyền y của Ân Tịch Ly, vạt áo dài rộng, cổ áo viền tím to như vậy, được thợ cắt
may vô cùng khéo léo, điểm xuyết kim tuyến lấp lánh, tinh xảo tựa như
một đám mây ngũ sắc, trùng trùng điệp điệp, màu sắc rực rỡ, nhưng giờ
phút này, sắc mặt của hắn cực kỳ thâm trầm.
Hạ Thiên nhún vai,
trong nháy mắt, sau khi khôi phục lại từ trong sự kinh ngạc, nàng gia
tăng dũng khí, nhìn thẳng vào hắn: “Ta nói này đại thúc, không phải là
ta bỏ trốn, ta là bị người khác bắt đi, ngươi có biết bị người khác bắt
đi nghĩa là gì không? Nghĩa là không phải do ta nguyện ý, nhưng nó vẫn
cứ xảy ra, vậy nên, ngươi cứ cho rằng ta bỏ trốn đi, ta sẽ hoàn toàn
không để ý đâu.”
“A. . .?” Ân Tịch Ly nhướng mày, khuôn mặt anh
tuấn xinh đẹp, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta ngược lại rất muốn nhìn xem, bọn đạo chích phương nào dám can đảm làm càn như vậy, đến cả
người trong Vương phủ của ta mà cũng dám bắt!”
“Khụ, đại thúc,
không, Vương gia đại thúc, hình như là ngươi vẫn chưa hiểu rõ lời nói
của ta, ta là bị người khác bắt đi, làm sao ta có thể biết được người
bắt ta là ai? May mắn là do ta mạng lớn nên mới chạy thoát trở về, nếu
không thì đã sớm đến âm phủ uống trà nói chuyện phiếm với Diêm Vương
rồi.”
Đôi mắt to của Hạ Thiên lấp lánh, lóe ra tia sáng tinh
ranh, cánh môi hồng nhuận ba hoa chích chòe viện cớ, không hề có chút đỏ mặt, không hề có chuẩn bị trước.
Ân Tịch Ly nguy hiểm nheo đôi
mắt lại, sự kiên nhẫn của hắn hoàn toàn sụp đổ, môi lạnh như băng mím
lại thành một đường thẳng tắp, mang theo một tia rét lạnh.
“Đừng nói với bổn vương những lời vô nghĩa, người đâu, mang đi!”
“A. . . .Tại sao ngươi lại có thể như vậy? Quân tử động khẩu không động thủ nha, người ta mới nói như vậy mà ngươi đã động thủ. . . .A! Đừng đụng
vào ta, mau tránh ra!”
Hạ Thiên luống cuống tay chân, trong phòng khách ồn ào bỗng xuất hiện những tên thủ hạ vọt vào, mặc dù nàng đã học qua Taekwondo nhưng đánh ra vài quyền cũng rất khó khăn, không tới một
khắc đã bị Ân Tịch Ly xách lên như xách gà con, nhanh chóng rời đi.
Hạ Thiên trưng ra vẻ mặt cầu xin, yếu ớt vặn vẹo đầu ngón tay, năm nay. . . .năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng, nếu không thì đã không
xuyên qua để cho người ta khi dễ rồi.
Ngôn Hoan a Ngôn Hoan, cậu
còn không mau tới giúp tớ. . . . .Cậu mà đến muộn thì chắc tớ sẽ bị tên
đại thúc này ăn tươi nuốt sống mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT