“. . . . .” Cuồng phong trong đôi mắt của hắn đang dần dần tích tụ, con
ngươi đen sâu thẳm như một hang động âm u từ từ nheo lại.
“Ấy ấy
đại thúc, ngươi đừng tức giận, chắc là ta đã nói sai cái gì rồi phải
không? Ấy, được rồi, tuy bây giờ ngươi chỉ là một hạ nhân, nhưng mà
người nghèo chí hướng không ngắn, một ngày nào đó ngươi cũng có thể trở
thành chủ nhân của nơi này, cái Vương gì gì ấy, một cước dẫm nát hắn!
Ôi! Đến khi đó ngươi có thể tha hồ mà ra oai được rồi!”
Bờ môi
mỏng như được đẽo gọt khẽ mở, chỉ phát ra một chút âm thanh trầm thấp:
“A. . .? Không nghĩ tới ý chí của ngươi lại lớn như vậy nha.”
Đem hắn dẫm nát dưới chân? Tốt, rất tốt, hắn lại có thêm một món nợ để tính sổ với nàng rồi.
Hạ Thiên oai phong vỗ ngực: “Đương nhiên, chí lớn là ở người tài, Vương
hầu tướng lĩnh cũng vậy, không phải ai vừa sinh ra là đã được ngồi ở
trên địa vị cao quý, chủ yếu là do người nào có bản lĩnh hơn thôi, đại
thúc, ta rất tin tưởng vào năng lực của ngươi.”
Đôi mắt của hắn
hơi nheo lại: “Vương hầu tướng lĩnh cũng vậy, không phải vừa sinh ra là
đã được ngồi trên địa vị cao quý? Ngươi quả thật rất to gan, có biết
rằng một câu nói này cũng đủ để tịch thu tài sản của nhà ngươi, đem đi
tru di cửu tộc không?”
Hạ Thiên thu tay lại, ngón tay yếu ớt xoắn xuýt vào nhau: “Đại thúc, cái gọi là chốn xa xôi cũng tựa như gần kề,
bốn bề tứ hải đều là huynh đệ, nếu đã là huynh đệ, tuy rằng hai ta không phải là huynh đệ thân thích, nhưng cũng có thể xem như là huynh muội,
ngươi xem, vừa rồi cái gì ta cũng đều không nói, có phải hay không? Vừa
rồi cái gì ngươi cũng chưa nghe thấy, đúng không?”
Hạ Thiên đã
quên mất nơi này là cổ đại, nàng nói ra những lời như vậy chính xác đã
được xem như là đại nghịch bất đạo, khí phách của Vương hầu tướng lĩnh,
nếu bị truyền ra bên ngoài, khác nào nói với tất cả mọi người ở trong
thiên hạ rằng ai có bản lĩnh thì kẻ đó sẽ được làm hoàng đế sao? Đến lúc đó thiên hạ không loạn mới là lạ.
Ân Tịch Ly nâng một tay túm
lấy Hạ Thiên kéo tới trước mặt mình, giống như là xách gà con, hắn cắn
răng, lạnh nhạt nói: “Bây giờ không phải là lúc để nghe ngươi nói những
lời vô nghĩa, hiện tại là lúc chúng ta nên tính toán hết nợ nần với
nhau, ngươi, đã đánh ta một cái bạt tai. . . . .”
“Làm ơn đi, là
do ngươi cưỡng hôn ôm ấp sờ loạn ta trước, cho nên ta mới như vậy!” Hạ
Thiên trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, nếu hắn không khi dễ nàng thì nàng sẽ đánh hắn sao?
Ân Tịch Ly trừng mắt, Hạ Thiên cũng ngang
ngạnh bĩu môi, căm phẫn hất đầu sang một bên, dùng hành động để bày tỏ
sự bất mãn của mình.
Đại thúc như vậy là không được rồi, rõ ràng
là hắn không đúng, vậy mà lại biến thành nàng sai, ngang ngược không
hiểu chuyện. Dù gì nàng cũng là người hiện đại, đừng tưởng dễ bắt nạt
như vậy nha.
Thấy nàng có chút an phận, Ân Tịch Ly lại mở miệng một lần nữa: “Ngươi còn lừa ta uống thuốc vớ vẩn linh tinh gì đó. . . . .”
“Này này, đại thúc thúi, rõ ràng là chính ngươi muốn ta lấy thuốc cho ngươi
uống, tại sao bây giờ lại thành ta lừa ngươi rồi?” Hạ Thiên lại một lần
nữa nhăn mặt, cắt ngang lời hắn: “Hơn nữa, cái gì gọi là vớ vẩn linh
tinh, thuốc này gọi là “Đại Lực Kim Cương hoàn”, ngươi có hiểu hay
không, đây là tên của một loại thuốc được nam diễn viên đóng phim AV
Nhật Bản dùng, nhập khẩu từ Nhật Bản đấy, ngươi đúng là không biết
thưởng thức mà. . . .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT