Vành mắt Hạ Thiên đỏ
lên, nàng úp mặt vào trong đầu gối: “Đại thúc, ngươi không hiểu đâu, mặc dù Tiểu Phàm còn nhỏ nhưng đầu óc so với bất kỳ người nào đều trưởng
thành hơn, nó lúc nào cũng đem tất cả suy nghĩ giấu trong lòng, không hề nói cho ai biết, kể cả ta cũng không.
Ân Tịch Ly lẳng lặng lắng
nghe, mặc dù hắn cảm thấy Hạ Thiên nói chuyện có vẻ chẳng ăn nhập gì,
nhưng hắn vẫn ngồi xuống mép giường, im lặng lắng nghe nàng nói, lại
không nhịn được mà vươn tay xoa nhẹ đầu nàng: “Tiểu Phàm là một đứa bé
hiểu chuyện, nàng có thể không cần lo lắng!”
Hạ Thiên lắc đầu:
“Không phải đâu đại thúc, thật ra thì ta đã quen với việc mình mất đi vị giác, thế nhưng mấy năm qua, Tiểu Phàm vẫn luôn để chuyện này trong
lòng, nó vẫn nghĩ ta không thể khỏi bệnh là vì chưa gặp được đại phu tốt nhất, cho nên vẫn không ngừng hy vọng.” Nàng nói đến đây thì hơi ngừng
lại, giọng nói nhẹ nhàng, lại mang theo chút gì đó nghẹn ngào: “Nhưng mà hôm nay, tất cả đại phu giỏi nhất trong thiên hạ đều ở đây, hai chữ
‘giỏi nhất’ này, chính là tất cả hy vọng của Tiểu Phàm, nếu như lần này
ta vẫn không hết bệnh, Tiểu Phàm sẽ. . . .” MeOw☆D☆D☆L☆Q☆Đ
Toàn thân Ân Tịch Ly khẽ run lên, chân mày nhíu chặt, giống như đang nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút thay đổi.
Hạ Thiên hít hít mũi, mơ hồ có chút run rẩy, nói: “Một ngày vẫn chưa tìm
được đại phu giỏi nhất, thì trong lòng Tiểu Phàm vẫn còn có chút hy
vọng, nếu ngay cả hy vọng cũng không còn thì Tiểu Phàm sẽ rất đau khổ. . . Ta không muốn nhìn thấy Tiểu Phàm đau khổ. . .”
“Ta biết!” Ân Tịch Ly nói, giọng nói có chút khàn khàn: “Đều do ta không tốt . . .”
Là do hắn đã không nghĩ tới chuyện này, thái y trong cung mặc dù đều là
những thầy thuốc nổi danh trong thiên hạ, thế nhưng loại độc này không
có thuốc giải, sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy?
Huống chi,
hắn nghe nói cái tên Nhậm Diệc gì đó cũng đã từng tìm người tới chữa
bệnh cho Hạ Thiên, hắn cho người điều tra Nhậm Diệc, thì cũng phát hiện
thân thế của hắn rất bí ẩn, không chỉ có võ công cao cường mà tâm cơ lại thâm sâu khó lường, một nhân vật như vậy, nếu đã đi mời thần y, sao có
thể là một thần y bình thường được?
Vậy mà người đó cũng không thể chữa được, chẳng lẽ những lão thái y cổ hủ trong cung có thể chữa được sao?
Chuyện này là sơ sót của hắn, người nào cũng có thể nhìn được, Tiểu Phàm rất
thương mẫu thân của mình, nếu như thái y không thể chữa khỏi cho Hạ
Thiên, Tiểu Phàm nhất định là sẽ rất đau lòng.
“Vậy nên, đại
thúc. . .” Hạ Thiên chợt ngẩng đầu, ánh mắt phiếm hồng, giống như tiểu
bạch thỏ, khiến cho người ta đem lòng yêu mến: “Ta không muốn đi, ít
nhất phải cho Tiểu Phàm giữ lại hy vọng. . .”
“Nhưng cũng không
thể không trị bệnh cho nàng!” Ân Tịch Ly vẫn không đồng ý nói, có thể là nàng đã quen, có thể là nàng đã chịu được nhiều năm như vậy, sống mà
không cần vị giác, thế nhưng hắn lại không chịu được.
Khó trách,
nhiều năm không nhìn thấy nàng, mặc dù cuộc sống của nàng thoạt nhìn
không tệ lắm, thế nhưng so với lúc trước, nàng lại gầy hơn rất nhiều,
cho dù ăn gì cũng không cảm thấy mùi vị, dần dần sẽ trở nên không thích
ăn nữa.
Ăn không vô, làm sao sống được?
“Đại thúc, muốn
khám cũng được, nhưng đừng để cho Tiểu Phàm biết!” Hạ Thiên như vừa nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Ngươi có thể sắp xếp cho thái y lén tới
khám cho ta, như vậy, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho ta thì cũng coi như
là cho Tiểu Phàm một chuyện ngạc nhiên, còn nếu không chữa khỏi thì Tiểu Phàm cũng sẽ không đau lòng.”
Ân Tịch Ly yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Thiên một lúc lâu, lại mơ hồ khẽ thở dài, Hạ Thiên trước mặt hắn
không còn là cô gái không sợ trời không sợ đất giống như trước nữa, nàng bây giờ, sẽ vì người mình quan tâm mà hy sinh tất cả, nhưng nàng như
vậy lại càng khiến hắn thêm đau lòng, càng làm cho hắn. . . không thể bỏ được nàng. MeOw☆D☆D☆L☆Q☆Đ
Hai mẹ con vô lương này, trong lòng đều quan tâm đối phương, tính toán cẩn thận, chỉ vì muốn làm cho đối phương được vui vẻ.
“Như vậy. . . cũng tốt. . .” Ân Tịch Ly nhẹ nhàng nói, giọng nói trầm thấp
giống như là đang thở dài: “Vậy nàng cứ ở đây đi, ta đi nói với Tiểu
Phàm một tiếng.”
Hạ Thiên gật đầu liên tục: “Ừ, cám ơn đại thúc!”
“Nhưng mà. . .” Ân Tịch Ly chợt nói sang một chuyện: “Nàng cứ giả vờ đau bụng
như vậy, chẳng phải càng làm cho Tiểu Phàm lo lắng hơn sao?”
Hạ
Thiên suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng. “Vậy ta phải làm sao? Nếu ta cố tình không đi thì nhất định Tiểu Phàm sẽ nghi ngờ.” Nói xong, nàng lại
chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “Ta có cách rồi,
ngươi cứ ra đại sảnh nói với Tiểu Phàm là ta không ra được đi.”
Ân Tịch Ly nhíu mày: “Nếu Tiểu Phàm hỏi tại sao thì thế nào?”
Con trai bảo bối của hắn rất thông minh, Ân Tịch Ly hiểu rõ, nếu không có lý do chính đáng thì nhất định bé sẽ nghi ngờ.
“Ngươi cứ yên tâm đi đi, nó sẽ tự trở về hỏi ta, đến lúc đó ta có cách!” Hạ
Thiên yên tâm vỗ vỗ vai hắn, dáng vẻ bi thương khi nãy đã không còn nữa, lúc này, đôi mắt nàng sáng rực như châu như ngọc.
Ân Tịch Ly
phát hiện, mình rất thích dáng vẻ hớn hở như mở cờ trong bụng này của
nàng, thấy nàng cười, hắn cũng không nhịn được mà cong cong khóe môi,
khẽ mỉm cười: “Vậy nàng hãy nghỉ ngơi đi, đừng để cho Tiểu Phàm phát
hiện, nàng nhìn nàng xem, mắt đỏ lên hết cả rồi, Tiểu Phàm không biết
lại tưởng ta bắt nạt nàng.”
“Ngươi vốn luôn bắt nạt ta. . .” Hạ Thiên lén lút lẩm bẩm một câu.
“Hả? Nàng nói gì?” Ân Tịch Ly hoài nghi trừng mắt nhìn nàng, mới vừa dung
túng nàng một chút thì nàng đã lập tức lòi đuôi ra rồi sao?
“Không có, không có gì!” Hạ Thiên cười hắc hắc, rất thức thời, vẫy vẫy tay với hắn: “Đại thúc, ngài đi thong thả!”
“Hừ. . .” Nha đầu này. Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút buồn cười, nhưng vẫn cẩn thận giúp nàng đắp chăn: “Vậy ta đi đây!”
Hắn đứng dậy rời đi, lúc ra ngoài vẫn không quên đóng cửa lại, không để phát ra chút tiếng động quấy nhiễu tới nàng.
Sau khi hắn vừa ra khỏi cửa, Hạ Thiên lập tức trợn tròn mắt nhìn lên trần
nhà, đợi một lúc không thấy Ân Tịch Ly quay lại, nàng mới nhanh chóng
nhảy xuống giường, cười như một tên trộm, nếu muốn Tiểu Phàm không nghi
ngờ, thật ra rất đơn giản.
Hạ Thiên xoa xoa hai tay, cầm lên chiếc áo choàng, nhảy ra ngoài cửa sổ ——
Đương nhiên là bỏ trốn nha!
Tiểu Phàm, con trai bảo bối của nàng chính là một tên tiểu quỷ, sao có thể
dễ dàng mà lừa được? Cách tốt nhất, chính là bỏ trốn. . .
Từ khi
xuyên qua cho tới giờ, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nàng còn chưa dạo
chơi trong kinh thành một lần nào đâu, sao có thể cam lòng như thế được? Chẳng qua, nơi này là Ly vương phủ, nếu muốn chạy ra ngoài cũng không
phải dễ dàng như vậy, ngẫm nghĩ một chút, nàng quyết định đi tìm Nhậm
Diệc.
“Nàng muốn trốn ra ngoài chơi?” Trong phòng, đôi mắt hoa
đào của Nhậm Diệc lóe sáng, chăm chú nhìn nàng, lặp lại câu hỏi kia:
“Muốn lén lút bỏ trốn sao?”
“Ừ.” Hạ Thiên gật đầu liên tục, tựa như con gà đang mổ thóc.
Hạ Thiên sửng sốt, lắc lắc đầu: “Không có.” Mà hắn hỏi chuyện này làm gì?
“Vậy chẳng lẽ hắn không cho phép nàng ra ngoài?” Nhậm Diệc lại hỏi.
“Cũng không có . . .” Hình như đại thúc cũng chưa từng nói nàng không được
phép rời khỏi vương phủ nửa bước nha? Hơn nữa, Tiểu Phàm cũng ở nơi này, nàng còn có thể đi đâu được? Cùng lắm thì nàng chỉ có thể đi dạo một
chút. . .
“Vậy tại sao nàng lại muốn lén lút bỏ trốn?” Nhậm Diệc
không hiểu, sao nàng không quang minh chính đại mà bước ra ngoài? Tại
sao phải lén lút như vậy? Thật là làm mất mặt đại Độc Thánh hắn nha!
“Ai da, huynh không hiểu được đâu!” Hạ Thiên đảo mắt một vòng, không nói rõ là bởi vì mình muốn trốn Tiểu Phàm, mà chỉ nói như một tên trộm: “Ta
nói này tiểu Nhân (tiểu Nhậm =]] ), huynh không cảm thấy, giữa ban ngày
ban mặt, hai người chúng ta vượt nóc băng tường, bỏ qua mấy tên hộ vệ
ngu ngốc trong vương phủ, ra ngoài chơi đùa là một chuyện rất vui vẻ,
rất kích thích, rất có tính chất khiêu chiến sao? Chẳng lẽ võ công của
huynh không thể qua mặt những tên thị vệ tầm thường trong vương phủ
sao?” Nàng cố tình dùng phép khích tướng. MeOw☆D☆D☆L☆Q☆Đ
Nhậm
Diệc nghe thấy Hạ Thiên nói vậy thì ánh mắt dần sáng lên, đến khi nghe
thấy mấy từ cuối cùng thì lập tức nhíu mày: “Nói bậy, chỉ dựa vào một
chút công phu mèo cào mà muốn ngăn cản ta sao?”
“Đúng nha, đương
nhiên là không thể rồi, đi thôi đi thôi, chúng ta vượt nóc băng tường
nào!” Hạ Thiên có chút không nhịn được mà kéo Nhậm Diệc ra ngoài.
Nhậm Diệc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, khóe miệng cong lên, lúc này, trong lòng hắn cũng muốn như vậy.
Dạo phố nha. . . Cùng tiểu Thiên Thiên đi dạo phố nha. . . sẽ băng tường
vượt nóc nha. . . nếu băng tường vượt nóc thì có thể ôm nàng bay ra
ngoài nha. . . ôm nàng nha. . . trong lòng hắn. . . thật nhộn nhạo. . .
Nhậm Diệc cười đến vô cùng gian trá, trong lòng ngọt như mật ong, vô cùng kích động.
Hạ Thiên nào biết những ý nghĩ xấu xa đó của hắn, phải biết rằng, nàng rất muốn mau chóng đi ngay bây giờ nha.
Có điều, nàng cũng biết con trai của mình so với sư phụ của Nhậm Diệc của
bé thì tương đối tốt hơn, cho nên nàng không thể nói ra sự thật, bởi vì
nàng không chắc là sư phụ của con trai bảo bối có thể nào sẽ bán đứng
mình hay không, chẳng may hắn tùy tiện nói mấy câu trước mặt con trai
mình, đến lúc đó chẳng phải là nàng sẽ không còn có thể tiếp tục diễn
trò nữa rồi sao?
Nhậm Diệc thỏa mãn ôm eo nhỏ mảnh khảnh của Hạ
Thiên, giữa ban ngày ban mặt, cứ như vậy mà băng tường vượt nóc ngay tại Ly vương phủ, trốn thoát khỏi một đám hộ vệ tuần tra, né tránh được ánh mắt của mọi người, bọn họ giống như một tia chớp lóe lên rồi ngay lập
tức lại biến mất.
“Thật là đẹp!” Đến khi cả hai đã an toàn rời
khỏi Ly vương phủ, đứng trong một con hẻm nhỏ, Hạ Thiên không nhịn được
kinh ngạc mà than lên một tiếng, nàng biết võ công của Nhậm Diệc rất
cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này.
Đặc biệt là khinh công, chỉ cần một cái chớp mắt là đã có thể rời xa Ly vương phủ, nàng không
khỏi dùng ánh mắt bội phục nhìn hắn.
Nhậm Diệc hất đầu, tóc cũng
bị hất ra phía sau, dùng một loại tư thế mà hắn tự cho là rất tiêu sái,
nói: “Thật ra thì, ta vẫn luôn rất tuấn tú. . . .”
Hạ Thiên bị
hắn chọc cười, chợt nghĩ tới cái gì, nàng trừng mắt nói: “Tiểu Nhậm,
huynh xem, huynh là sư phụ của Tiểu Phàm, đối với Tiểu Phàm tốt như vậy, ta có một chuyện muốn nhờ huynh giúp một tay, huynh sẽ không từ chối
chứ?”
“Ừ sao, có chuyện gì? Vì nàng, cho dù có phải lên núi đao
xuống biển lửa ta đều nguyện ý!” Nhậm Diệc thâm tình nắm tay Hạ Thiên,
thâm tình nhìn nàng, thâm tình nói.
Hạ Thiên buồn cười: “Được rồi được rồi, ta cũng không phải là những nữ nhân kia, sẽ không dễ dàng bị
cái dáng vẻ này của huynh lừa đâu!”
Nhậm Diệc có chút thất vọng
thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Đối với nàng, ta vẫn luôn rất thật
lòng. . . .” Những nữ nhân kia làm sao có thể so sánh với nàng chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT