Ty Ty ăn tết với ngoại ngoài bệnh viện . Sáng sớm , cô mở mắt thấy Thiên ngồi bên, khoe liền :
- Tối qua , lúc giao thừa , pháo nổ , ngoại thức dậy . Bác sĩ Đáng chúc tết ngoại trước cả em .
- Sau đó ?
- Ổng lì xì em bao to bự , rồi ngoại ngủ lại . Ổng nói em đi ngủ để ổng canh chừng ngoại . Hồi giao thừa ,anh Mập ở đâu ?
- Anh đón giao thừa với mẹ xong ra đây . Thấy ông bác sĩ đang .... đắp mền cho em .
Ty Ty lõ mắt :
- Sao anh không đắp mà để ổng đắp ?
- Vì anh ra muộn .
- Bác sĩ Đáng tốt thật - Ty Ty kết luận .
Thiên nghe nhói bên ngực trái . Phải không ? Từ bé chỉ Chín Mập chịu nổi Ty Ty . Đi xa , nhớ Ty Ty nhiều nhất , kể cả thói xấu cô thể hiện đột phát . Thiên nhớ có lần hè về, chạy ra chợ thăm Ty Ty , năm cô học hết 11 . Thiên nhớ anh đứng ngẩn ra khi thấy Ty Ty ngồi giữa đám đàn ông , đàn bà, bát nháo kể chuyện tiếu lâm chọc cả đám cười bò . Rồi bà ngoại gọi Ty Ty ra bán hàng , dăm ba câu đối đáp, cô đổ khùng , xỉa xói vào mặt ông khách :
- Tôi chưa thấy ai ngu như ông . Có biết mua không ? Không biết , thì về nhà giặt tả thay vợ đi .
Hôm đó xém xô sát , Ty Ty thật hung dữ chụp cây sắt bự , định chơi luôn vô đầu ông khách . Thiên hoảng hồn bay tới . Về nhà, ngoại rầy Ty Ty dữ quá , cô nhỏ đã không xin lỗi còn nói :
- Con ghét nhất ba thằng ngu , ỷ tí tiền lên mặt làm khôn, nó là thượng đế , chắc dăm ba đồng , đồ rin nói đồ lô con phải dạ răng ?
Thiên nạt :
- Nhưng lối cư xử của em thiếu văn hóa , thiếu gì cách để người ta hiểu ra .
Ty Ty làm thinh, một lúc buông thõng một câu ngang phè :
- Dân chợ trời làm gì có văn hóa ?
Nếu không thấy ánh mắt Ty Ty tối sầm đi, thoáng nét đau đớn kỳ lạ , Thiên đã cho con nhỏ một trận . Và từ đó, anh thấu hiểu , dĩ vãng lại là một vết ố trong con tim bướng bỉnh của cô bạn nhỏ . Còn hiện tại là lưỡi dao cắt từng nhát chậm lên cái mà con bé cho đó là danh dự và lòng kiêu hãnh . Nhưng chưa một lần anh có dịp nói cô nghe chuyện con người, giữa cuộc đời bát nháo này .
Thiên bị đập thật mạnh vào vai, anh giật mình .
- Anh làm chi chết sững rứa - Ty Ty hét .
- À không . Em đi rửa mặt đi , anh ...
- Nhớ nhỏ mô mất hết hồn vía rứa ? Em xong hết rồi , anh không biết ?
Thì ra cô nhỏ làm vệ sinh cá nhân xong rồi , quay vô . Thiên cười gượng :
- Chừ vô mừng tuổi ngoại , xong anh lì xì .
- Phải nhiều hơn anh Đáng em mới chịu .
Cô khựng lại , le lưỡi nhăn nhó làm mặt khỉ với Thiên :
- Không phải em vơ vào mô nghe . Ổng chỉ lớn hơn anh ba tuổi , nên tối qua năn nỉ em gọi bằng anh ... cho trẻ .
Gớm thiệt . Tấn công hệt như quân cách mạng vào mùa xuân 75 . Hãy đợi đấy .
Tỉnh bơ, Thiên nắm tay Ty Ty đi vào phòng hồi sức . Đáng ngồi ở bàn trực , nhìn cố ý vào tay hai người đan vào nhau , như cười mà không ra cười . Ty Ty vô tư :
- Cho Ty Ty với anh Thiên vô mừng tuổi ngoại nghe .
Đáng gật đầu . Cả hai choàng áo đi vô , cô y tá đang đo huyết áp nhìn lên , mỉm cười :
- Bà đỡ nhiều rồi, chúc mừng em .
- Cám ơn chị .
Cả hai ngồi khá lâu , bà Bốn mới hé mắt . Thiên mừng rỡ nắm tay bà , gọi :
- Ngoại ơi ! Thằng Chín Mập đây .
Mơ màng cố định tĩnh , bà Bốn thoáng cười :
- Con về thăm ngoại ... na Chín ?
Đột nhiên , Thiên ứa nước mắt . Tạ ơn trời , ngoại đã tỉnh lại , nếu có bề gì , Ty Ty phải làm sao ?
- Dạ , ngoại ơi! Ngoại ráng lên , bác sĩ nói tốt rồi , con chúc tết ngoại , phước lộc đầy nhà , sống khỏe trăm tuổi .
Bà Bốn tỉnh táo hơn , cười :
- Cha mi ! Bà mới năm ba , sống thêm lâu , thêm cực , dù răng cám ơn con ... nghen Chín .
Bà Bốn khép mắt lại , Ty Ty luýnh quýnh níu tay :
- Ngoại ăn gian . Chưa lì xì con chi hết .
Cô nhỏ nói liền :
- Con chúc ngoại khỏe như ... ư ... voi, sống hoài với con . Ngoại ! Lì xì lẹ lên .
Ty Ty nhoài người lên bà ngoại . Hiểu ý , bà Bốn hơn rướn người , hôn lên má cô cháu cưng . Thiên nhìn hai ngoại cháu hôn nhau thắm thiết , tươi cười . Những lúc như vầy ,Ty Ty trông dịu dàng , đáng yêu lạ .
Thiên đặt bao lì xì vào tay Ty Ty khi cô quay lại , anh cười cười , giữ luôn tay cô .
- Chúc Ty Ty đẹp nết , đẹp người , đậu vô đại học để ngoại và anh vui .
Hơi nghiêng người . Thiên đặt nhanh môi mình lên trán Ty Ty thơm nhẹ , thì thầm :
- Hứa với anh lo học , đừng để chàng mô dụ khị nghe .
Ty Ty bất ngờ và xúc động trước cử chỉ của anh Mập . Cô thấy sung sướng lẫn chút thẹn thùng mà không hiểu tại sao . Nguýt dài anh Mập , cô nói :
- Ty Ty thề vô, thề ra là không để thằng con trai mô "lấn sân", tí toe hết . Không tin thì ngoéo tay nì .
Thiên thầm thở phào . Bên ngoài , Đáng nhìn toàn bộ màn trình diễn xốn mắt , xốn cả con tim chưa lần loạn nhịp . Không lo , hắn sắp đi , ta lợi thế hơn nhiều .
Bà Bốn nhắm mắt sau khi cô y tá thay bình dịch truyền . Thiên đợi Ty Ty đắp mền cho ngoại xong , nắm tay cô ,cùng bước ra ngoài . Ty Ty vừa đi , vừa kể . Thiên nghe chuyện mụ đỡ đẻ Hậu làm bà ngoại mà không có con rể , cô kể hăng đến quên chào Đáng . Thiên nghe chỉ cười , đợi ra ngoài căng tin mới nói :
- Em khoái chí hỉ ? Bằng lần chỉ đường cho bà Hậu đi bắt ghen ông chồng không ?
- Răng anh biết ? - Ty Ty lõ mắt .
- Em ghét nhà bà Hậu hơn cả nhỏ Hồng, cả xóm Hồ ai không biết ?
- Ai biểu nhà mụ thối ình , lại đạo đức giả, khoe mình là thanh cao , nhân đức . Mụ vô hậu lắm , anh không biết mô . Chị Nết nghèo thức nớ , tới y tế khám thai, mụ bày đủ trò, để chị về nhà mụ khám chu cho mụ chặt đẹp .
- Lần nớ, anh nhớ Tâm Minh kêu em xịt con đốm đen nhà anh cắn bà Hậu rượt chạy quanh xóm rồi mờ .
Ty Ty cúi mặt , cười rức rích . Thiên lắc đầu , gọi hai phần bún bò rồi nói :
- Em học Tâm Minh , Hồng Diệp chút đi . Có nhớ hứa gì với anh không .
- Thấy cô xịu mặt , anh cười - Dù sao em thay đổi nhiều rồi . Đi chùa cầu an cho ngoại với anh không ?
***
Tối mùng một , Tâm Minh , Hồng Diệp trực bệnh viện cho Ty Ty về nhà đạp đất . Con nhỏ mới mở cửa , bà Nga mẹ Tâm Minh đã cười toe đi vô, miệng liền chân :
- Bà ngoại bớt rồi hả con ? Nè ! Dì đạp đất cho mi năm ni vô bảng vàng , sắm được vàng , bà ngoại ăn thọ lễ vàng .
Ty Ty cười toe, nhận bao bì lì xì tổ chảng bà Nga dúi vào tay . Nói dăm ba câu , bà Nga te te ra về . Nhưng Ty Ty mô được rảnh . Ối thôi ! Lối xóm tới nườm nượp , thăm hỏi liên miên , chẳng là ba ... ngày tết, ai cũng cữ không dám tới bệnh viện sợ xui mà.
Tối chín giờ kém mới ngớt , Ty Ty thở phào huýt gió một tiếng, con đốm đen nằm gọn ở cửa lon ton chạy vô, vẫy đuôi mừng Ty Ty . Cô nhỏ ra lệnh :
- Gọi anh Mập cho chị .
Đốm đen lon ton chạy liền. Cũng lạ, chó nhà bà hai Cầu Tự, từ con vá đến con vện, con đốm đen , cả ba đời nhà chó, ăn cơm chủ, tối giữ nhà cho Ty Ty, lại thông minh nhất các chú chó quanh xóm Chuối, xóm Hồ. Ty Ty nói gì là hiểu ngay, thi hành răm rắp như quân khuyến, đến Chín Mập cũng không hiểu nổi Ty Ty huấn luyện chó nhà anh kiểu gì.
Chín Mập chạy xe qua, chạy trước vẫn là đốm đen định cằn nhằn Ty Ty tội trễ, Chín Mập vụt khựng lại trố mắt . Cha mẹ ơi ! phải Ty Ty không ? Đúng là Ty Ty trong tà áo trắng học trò thướt tha duyên dáng làm Chín Mập đến choáng váng.
Cô nhỏ đỏ mặt khi Chín Mập há hốc ngó sững . Đồ Mập vô duyên, nhìn chi lắm rứa ?
- Đi chưa ?
Ty Ty vụt quát lên, xăm xăm đi ra cổng . Con đốm đen chạy theo, Chín Mập lật đật dắt xe theo, Ty Ty lại quát :
- Ở nhà đó , đi mô ?
Chín Mập khựng lại, đốm đen lủi thủi cụp tai chạy vô nhà . Chín Mập thở khì, thì ra nộ đốm đen .
Anh nhìn Ty tủm tỉm , cô nhỏ gắt :
- Cười chi ? Vô duyên . Tại ngoại biểu đi chùa phải ăn bận tề chỉnh chớ bộ . Người ta không có bộ mô ra hồn trừ áo dài thôi .
- Nhỏ mặc áo dài đẹp lắm . Là anh ngưỡng mộ đó chứ . Thôi , đi kẻo trễ .
Lần đầu tiên chở cô nhỏ ngồi một bên , vén áo dài e ấp , Chín Mập thích quá, tủm tỉm cười hoài .
Đến chùa , cả hai bỏ giày làm lễ. Ty Ty thành kính lắm , quỳ lạy khấn khứa liên tù tì , xin cầu đủ thứ . Lúc ra , Chín Mập hỏi , cô nhỏ kể một hơi .
- Em xin ngoại lành bệnh , sống đến chín chục tuổi . Xin cho em trúng mánh ... à không, bán đắt , lời nhiều và đậu được đại học cho cả nhà nhỏ Hồng tức chết .
Chín Mập phì cười :
- Vì muốn nhà nhỏ Hồng tức chết , nên em mới định vô đại học na ?
Ty Ty lầm bầm :
- Ai biểu hắn nói xấu em cả trường . Đồ xấu , học dốt còn chưng diện .
Chín Mập cười ngất , đúng là ... Ty Ty , anh chở thẳng Ty Ty vô bệnh viện trước khi đưa về nhà . Vừa chạy xe ,anh vừa ngẫm nghĩ . Quả Ty Ty không có bộ đồ nào ra đường coi được. Cô nhỏ ở ngay ổ bành đồ sida, cứ jean bành , pull bành , không hề quan tâm vẻ bề ngoài của mình . Nếu cô nhỏ diện chừng một phần ba của nhỏ Hồng Diệp hàng trăm chàng trai chết đứng như Từ Hải nếu gặp .
- Ty Ty ! Anh còn món lì xì chưa tặng em .
- Để mô ? Đưa liền đi .
- Trước lúc đi , anh đưa cho .
Khi cả hai vô tới phòng hồi sức, có hai đôi mắt nhìn sững , tim người nào cũng đau loi lói , khó tả . Trời ơi ! Cô nhỏ mặc áo dài trông mê hồn , nhon không chịu nổi . Đáng nghĩ thầm .
Ty Ty vô tình hay cố y khoe vẻ đẹp trời cho trong bộ áo dài với anh Thiên ? Hồng Diệp nghĩ . Mỗi Tâm Minh hồn nhiên reo :
- Anh Thiên ! Thấy Ty Ty mặc áo dài chưa ? Hoa khôi áo dài trường em đó .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT