Dịch: Vãn Phong

***

Dịch Dương vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, gió lạnh bên ngoài ào ạt ùa vào. Thương Lâm chỉ nhìn thấy một luồng sáng trắng lóe lên, đợi khi phản ứng lại được thì trên cổ Dịch Dương đã gác một lưỡi kiếm sắc mỏng.

Một chàng trai có vóc người cao lớn đang đứng trước mặt bọn họ, đầu đội nón lá, lụa đen che mặt. Thương Lâm chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một đôi mắt cực kỳ sắc bén và vô tình ở phía sau tấm lụa đen, đôi mắt ấy đang ánh lên vẻ hung tàn khát máu.

Dịch Dương nhìn lưỡi kiếm trên cổ và cười, hết sức bình thản. “Nghe danh không bằng gặp mặt, Tô huynh quả nhiên phong thái bất phàm, tại hạ cực kỳ vinh hạnh.”

Bàn tay của cái người được gọi là ‘Tô huynh’ tăng thêm chút sức, một vết máu đỏ tươi ứa ra ngoài, Thương Lâm nhìn mà khiếp đảm. Vừa định lên tiếng thì Dịch Dương đã âm thầm đè tay cô lại, ngăn những lời cô định nói ra.

“Ngươi biết ta?”

“Du hiệp Tô Kị ở Lĩnh Nam, nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trên giang hồ, đương nhiên là trẫm biết.”

Hắn tự xưng là ‘trẫm’ nhưng Tô Kị lại không hề ngạc nhiên, rõ ràng là đã biết thân phận của hắn.

Môi Tô Kị nở một nụ cười lạnh, nhẹ nhàng nói: “Nếu bệ hạ đã biết thảo dân thì nên hiểu rõ tại sao thảo dân lại đến đây.”

“Đương nhiên là vì gia tộc họ Tô sắp bị chém đầu.” Dịch Dương cười rất hòa nhã. “Người nhà họ từng có ơn cứu mạng ngươi, bây giờ bọn họ sắp bị xử tử, ngươi đương nhiên là không thể không nhúng tay vào.”

Gia tộc họ Tô? Thương Lâm nghĩ ngợi rồi chợt nhớ ra người hắn nói chính là kẻ thế tội mà Hoắc Hoằng tìm được, năm ngày trước bị phán chém đầu vì tội hành thích quân vương.

Hình như việc Dịch Dương hiểu rõ nội tình đã làm cho Tô Kị bất ngờ, hắn nhíu mày suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Ngài biết quan hệ giữa ta và Tô gia sao?” Giọng hắn âm trầm hơn một chút, và đã mang theo sát khí. “Ngài cố ý dẫn ta tới đây?”

“Phải!” Dịch Dương bình tĩnh nói. “Trẫm cố ý dẫn ngươi tới đây nhưng không phải vì muốn tróc nã ngươi, ngược lại chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi.” Hắn nói rất lễ độ. “Nếu giao dịch thành công thì ngươi sẽ không sao, người của Tô gia cũng sẽ không có việc gì.”

“Ta dựa vào đâu để tin ngài?” Tô Kị khinh thường.

“Bởi vì trừ tin vào ta ra thì ngươi đã không còn con đường nào khác.” Giọng Dịch Dương hết sức ung dung, mang theo vẻ chắc chắn như đã nắm mọi thứ trong tay. “Có lẽ ngươi đã phát hiện ra, bây giờ có vài mũi tên đang nhắm vào đầu của ngươi, người bắn tên đều là những thần tiễn của Vũ Lâm Vệ…”

Hắn còn chưa nói xong thì kiếm của Tô Kị đã cứa sâu thêm vào da thịt của hắn, khiến Thương Lâm giật mình, suýt nữa là hét toáng lên.

Mẹ nó! Có cần chơi kích thích vậy không?

“Bệ hạ định thế nào đây?” Thương Lâm cười lạnh. “Giết thảo dân ngay tại chỗ ư? Ngài cảm thấy tên của những người đó nhanh hay kiếm của thảo dân nhanh hơn?”

Dịch Dương thở dài một hơi. “Chẳng phải lúc nãy trẫm đã nói rồi sao. Hôm nay dẫn các hạ tới đây không phải vì để bắt các hạ.” Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn sang Thương Lâm. “Nếu không thì thế này đi, Tích Nhi, nàng đi đóng cửa lại.”

Thương Lâm và Tô Kị cùng ngẩn ra.

Tốt xấu gì thì cũng ở chung với nhau bấy lâu nay, Thương Lâm nghĩ một chút là hiểu ngay tính toán của hắn. Tuy cô cảm thấy hơi mạo hiểm nhưng lúc này cũng đâu còn cách nào khác, đành phải nghe lời hắn đi đóng cửa phòng lại.

Người bên ngoài không thấy được tình hình bên trong, hiển nhiên tên cũng sẽ bắn không chính xác.

“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?” Dịch Dương nói.

Tô Kị im lặng nhìn vào mắt hắn một lát rồi mới từ tốn mỉm cười. “Bệ hạ đã có thành ý như thế thì đương nhiên là được.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp. “Người ta đều nói bệ hạ u mê, mặc cho cha con Hoắc Hoằng bắt nạt, sớm muộn gì cũng không giữ được mạng. Thảo dân vốn cũng nghĩ như thế, nhưng bây giờ xem ra đó chỉ là lời đồn nhảm…”

“Lời đồn đãi bên ngoài vốn thường không chính xác mà, nghe chơi cho vui thì được chứ đừng nên cho là thật.” Dịch Dương cười rất ung dung, máu trên cổ chảy dọc xuống và chui vào trong áo hắn.

***

Hai tiếng đồng hồ sau, Thương Lâm ngồi bên cạnh Dịch Dương, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn. Lúc nãy vì phải bàn chuyện với Tô Kị nên chỉ lau qua loa một chút, đợi hắn đi rồi thì mới có thời gian băng bó cho tỉ mỉ.

Thương Lâm lo lắng cả đêm, bây giờ thấy bộ dáng bình chân như vại của hắn thì hơi tức giận. “Sao anh lại không biết để ý tới mình một chút! Cứ vậy mà để cho hắn ta cắt, anh tưởng là đang cắt bí đao sao? Đây là cần cổ, cắt đứt động mạch thì anh chờ chết đi!”

“Trong chuyện đàm phán, khí thế là quan trọng nhất. Tôi không chảy chút máu thì sao được.” Dịch Dương cười. “Cô xem, chẳng phải chuyện được giải quyết rất tốt đẹp sao?”

Thương Lâm không nói chuyện. Cho dù lúc đầu không biết thì bây giờ cô cũng đã hiểu mọi chuyện đêm nay. Gã Tô Kị kia chính là đại hiệp số một số hai trên giang hồ, tài cao gan lớn, ngay cả hoàng đế mà hắn cũng không coi ra gì. Tuy hắn cũng họ Tô nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống với Tô gia ở Đinh Châu, chẳng qua là nhiều năm trước được Tô gia cứu nên nợ họ một ân tình. Lần này Tô gia gặp phải kiếp nạn, đương nhiên hắn phải nghĩ mọi cách để báo đáp.

Có điều tên Tô Kị này đúng là lỗ mãng, muốn cứu người mà lại không biết tìm một biện pháp cao minh, chỉ biết xách đao đi cứu. Hắn và Hoắc Tử Nhiêu học chung một thầy hay sao chứ!

“Tôi cứ cảm thấy trong nội bộ Tô gia có cất giấu bí mật gì đó, Hoắc Hoằng không muốn bị người ta phát hiện nên lần này muốn mượn tay tôi để danh chính ngôn thuận diệt trừ bọn họ. Hắn còn muốn nhân cơ hội này dụ Tô Kị tới Cận Dương, hốt gọn một mẻ. Tôi chỉ lợi dụng cơ hội này, nhân lúc Hoắc Hoằng chưa tìm được Tô Kị thì kéo hắn về phe chúng ta…” Dịch Dương giải thích đến đây bỗng dừng lại, quan sát Thương Lâm. “Cô không được vui ư?”

Thương Lâm nhúc nhích cơ mặt đã cứng đờ, cố nở một nụ cười gượng. “Không có, tôi vẫn ổn mà.”

“Cô không được vui.” Lần này hắn dùng câu khẳng định. “Tại sao vậy?”

“Tôi đã nói là không có mà, anh đừng có tự cho là thông minh có được không?” Thương Lâm nói hơi lớn tiếng, ngay sau đó liền cảm thấy mình hơi thất thố. “Tôi buồn ngủ quá, về phòng ngủ đây.”

Cô quay người định đi thì bị Dịch Dương nắm cổ tay lại. “Đi đâu ngủ vậy? Phòng cô bên này cơ mà.”

Thương Lâm hít sâu một hơi. “Ở trong cung nhiều tai mắt nên thôi, chứ ở đây tôi không muốn ngủ chung với anh. Chúng ta không có quan hệ ấy, nên giữ khoảng cách thích đáng thì hơn.”

Lời này hợp tình hợp lý, Dịch Dương cúi đầu nghĩ một lúc rồi thả tay ra. “Vậy cô ngủ đây đi, tôi sang thư phòng.”

***

Sau khi Dịch Dương đi rồi, một lúc lâu sau mà Thương Lâm vẫn không ngủ được. Cô biết mình đang tức giận điều gì. Hôm nay cô cứ tưởng rằng hắn dẫn cô ra ngoài du ngoạn, nhưng trên thực tế là nhân cơ hội này dụ Tô Kị xuất hiện. Dạo tiệm đồ cổ, đi ăn món ngon khắp nơi… đều là diễn kịch cho người ta xem. Cô nghĩ đến việc mình vui mừng hớn hở cả ngày, bỗng nhiên cảm thấy vô vị. Trong lúc cô đang đắm chìm trong thế giới màu hồng thì hắn lại xem đây là một nhiệm vụ.

Thật không công bằng!

Thương Lâm chán chường xoa xoa mặt mình, cảm giác mình sắp bị cái sự yêu thầm này làm cho trở nên quái đản rồi!

Thật ra đâu cần phải giấu cô chứ? Cô đâu phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần hắn nói trước một tiếng thì nhất định cô sẽ tích cực phối hợp, thế mà hắn lại làm cho cô mừng hụt một phen.

Cô là người cuối cùng biết được sự thật này, lệ rơi đầy mặt…

***

Hôm sau, khi hai người hồi cung không lâu thì chuyện hoàng đế cải trang vi hành gặp phải thích khách được đồn ra ngoài. Chưa đến hai tháng mà gặp thích khách hai lần, không khỏi khiến cho người ta cảm thán rằng bản mệnh của bệ hạ không được tốt lắm, cần phải mặc đồ đỏ để trừ tà. Khi người ta nghe nói thích khách chính là đại hiệp Tô Kị có quan hệ sâu xa với Tô gia thì lại sinh ra sự kính trọng từ tận đáy lòng đối với sự ngoan cường của Tô gia.

Người bình thường ai dám chơi dữ vậy chứ!

Triều đình cũng vì chuyện này mà bùng nổ. Một vài lão thần chính trực đã trực tiếp chỉ trích hoàng đế có hành vi bừa bãi, lấy cơ thể tôn quý đi dấn thân vào nơi nguy hiểm, vậy đặt tổ tông xã tắc vào đâu chứ? Sau đó, khi biết cùng đi còn có hoàng hậu thì cái đích chỉ trích lại thay đổi, bắt đầu trách mắng công chúa Yến Quốc không biết phép tắc, thậm chí còn có người nói ra những câu đại loại như Thương Lâm mê hoặc đế vương… Ngàn lời vạn lời tập trung lại, hết thảy đều là lỗi của Thương Lâm!

Thương Lâm – người đang bị ngàn người chỉ trích – lại nghe Nhập Họa bẩm báo tình hình mà mặt không hề có biểu cảm, chỉ cười lạnh vài tiếng. Giỏi lắm Dịch Dương, lợi dụng cô thì thôi đi, bây giờ còn chơi sau lưng cô!

Cô nén cơn phẫn nộ đợi tại Tiêu Phòng Điện, chuẩn bị khi Dịch Dương qua đây thì hỏi cho rõ ràng. Nhưng ai ngờ tên khốn ấy lại trốn mất tăm, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Cô không còn cách nào, đành phải bảo Nhập Họa đi nghe ngóng, lúc ấy mới biết ‘bệ hạ cực kỳ giận dữ, nhốt toàn bộ Tô gia – những người lẽ ra phải bị xử trảm vào ngày mai – vô thiên lao trở lại, nói là muốn lợi dụng bọn họ để bắt được kẻ to gan làn càn Tô Kị rồi lăng trì một thể.’ Thương Lâm nghe thế thì im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi thật nặng nề.

Hôm ấy, khi Dịch Dương và Tô Kị chính thức đàm phán thì cô bị đuổi ra ngoài nên kế hoạch của bọn họ là gì cô cũng không biết. Bây giờ chỉ có thể dựa vào những tin tức nghe ngóng được và suy đoán.

Cô nhớ tới đêm hôm ấy, khi hai gã đàn ông ở trong phòng cấu kết với nhau làm việc xấu thì cô ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn, nhìn ánh đèn màu quả quất kia, cảm thấy người hơi lạnh. Bên cạnh cô không xa chính là những xạ thủ đang mai phục, còn cô thì ngồi chỗ này tạo dáng, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ kỳ. Có một thị nữ bước tới chu đáo hỏi. “Chủ mẫu, bên ngoài gió lớn, nô tì dẫn người sang căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi nhé.”

Cô không cần nghĩ ngợi liền nói như đinh đóng cột. “Không cần đâu, ta sợ bọn họ dan díu với nhau.” Làm thị nữ giật mình sửng sốt.

Nói hươu nói vượn ai mà không biết nói, chẳng qua là để che giấu những mất mát trong lòng thôi.

Ngay từ đầu, cô luôn nói bọn họ là đồng minh, sau cô lại thầm thích hắn, muốn trở thành người yêu của hắn. Nhưng bất luận ý tưởng của cô có thay đổi thế nào thì hắn vẫn cứ giống như khi vừa quen biết, lòng không chút tạp niệm, chỉ coi cô là một người bạn đồng hành.

Thậm chí, hắn còn không muốn nói cho cô biết kế hoạch của hắn.

Thương Lâm cảm thấy mình rất thất bại. Đừng nói có được hắn, ngay cả lấy được sự tín nhiệm của hắn mà cũng làm không xong. Một câu nói bỗng hiện lên trong đầu cô: ‘cho dù trên đời này chỉ còn mình cô là phụ nữ thì tôi cũng sẽ không thích cô’. Tại thời đại xa lạ này, chẳng phải hắn chỉ có mình cô là ‘đồng loại’ thôi sao? Trong hoàn cảnh này mà vẫn không thể làm hắn có ý tưởng gì, còn có ai bị ngược tâm hơn cô không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play