Trên thế giới này thứ khó đoán định nhất, khó nắm bắt nhất chính là tâm tư tình cảm của con người.
Là những bí mật cùng nỗi đau đã khắc sâu thẳm nơi trái tim trong tâm tư và suy nghĩ mà không muốn người khác thấy...
Tô Mạn Âm hiểu rõ điều này.
Cô đã yêu một người, mà theo lối suy nghĩ lí trí của mình đã nhiều lần phân tích là không nên thương, không nên yêu. Càng không nên như con thiêu thân mù quáng lao vào đống lửa này.
Nhưng nếu có thể nghe theo lý trí thì không còn là con người nữa rồi, trái tim cô lúc nào cũng đau đáu hướng về người con trai kia. Trong tâm tưởng lúc nào cũng chấp niệm không ngừng cứ thôi thúc cô ở bên, không tài nào rời xa anh được.
Tô Mạn Âm theo như bạn bè nhận xét hiền lành dễ thương, hòa đồng, rất hiểu biết cuộc sống. Thật ra cô không từng trải nhiều, chỉ đơn giản khám phá xã hội này qua sách vở. Khám phá thế giới này qua tivi và phương tiện thông tin đại chúng.
Từ khi còn nhỏ, cô đã thích lắng nghe mọi người trò chuyện từ những cuộc vui, hay tán gẫu của người lớn đến trẻ con đều có thể nghe. Có những câu chuyện nghe tưởng chừng như đơn giản nhưng lại thực tế, cũng có những chuyện tưởng chỉ có trong sách vở không ngờ đâu đó trong xã hội này lại xảy ra.
Nhưng Tô Mạn Âm nhìn cuộc đời này là một màu xanh của hy vọng. Cô hiểu mỗi một con người đều phải trải qua những tai ương sóng gió riêng. Song qua bao nhiêu thời gian đau khổ sẽ qua đi, tương lai tốt đẹp sẽ đến.
Dù nhìn đời thực tế và hiểu nó khắc nghiệt nhưng chính bản thân không ngừng hi vọng tương lai tốt đẹp để trở nên lạc quan hơn. Cô lúc nào cũng tự nhủ rằng rồi tương lai tốt đẹp sẽ tới thôi.
Và có lẽ với anh cũng vậy cô có hy vọng. Cô hy vọng sẽ khiến anh yêu mình. Hy vọng quãng thời gian cô bên anh, khiến anh vui vẻ hạnh phúc không buồn đau.
1 năm là quãng thời gian không đủ dài, nhưng cũng không phải quá ngắn cho một mối tình cảm.
1 năm cô ở bên anh, chăm lo yêu thương anh hết mực.
1 năm cô yêu anh nhiều hơn anh yêu cô. Cố gắng giữ đủ nhiệt cho tình yêu của hai người.
Và có lẽ trong một phút giây nào đó, cô nghĩ anh yêu cô như cô đã yêu anh. Cô nhìn thấy trong mắt anh sự yêu thương, chiều chuộng, sủng nịnh giành cho mình.
Dùng trái tim để nhìn và cảm nhận…
Có lúc cô thật sự thấy bọn họ tốt lắm. Không điều gì, không chướng ngại vật nào có thể khiến hai người rời xa nhau, sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Có lẽ anh đã quên lần đầu tiên gặp nhau. Nhưng cô còn nhớ rõ như in, là một câu chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Lần đó cô hẹn gặp lại một người bạn.
Bác của cô là một nhà tâm lý học,c ó một cở sở tư vấn tâm lý, chuyên lắng nghe những ưu phiến của người khác, tư vấn cho họ để họ cảm thấy khá hơn.
Cô là người rất thích nghe, thích khám phá những vui buồn của người khác, cô đơn giản chỉ muốn giúp họ. Tô Mạn Âm thấy thật vui khi có thể giúp đỡ được người khác nên đã năn nỉ bác tới đó làm thêm. Rồi nhờ đó cô quen một cô bạn.
Thật là lùng, sau vài lần lắng nghe chuyện cả hai nói chuyện nhiều hơn, và nhận ra rất hợp ý nhau, từ đó xin thêm số điện thoại, yahoo để có thể nói chuyện nhiều hơn.
Thông qua mạng internet cô đã có một người bạn vô cùng tốt. Cả hai cùng sống chung một thành phố, lại ở gần nhau nên đã hẹn gặp để có thể cùng vui chơi bên ngoài.
Hôm đó là một buổi trời mưa tầm tã. Mưa như trút nước, bầu trời đen kịt, đôi khi còn xuất hiện sấm chớp. Nhìn mưa khiến tâm trạng cô không được tốt. Cuộc hẹn này có nguy cơ bị hủy bỏ vì cơn mưa bất ngờ này. Người bạn kia của cô không thích mưa.
Nhưng cô lại thích ngắm nhìn mưa rơi. Mỗi lần trời mưa, Tô Mạn Âm thấy lòng vui vẻ thanh thản tới lạ, có thể lặng lẽ đứng ở một nơi quan sát cơn mưa bên ngoài kia. Mưa càng to gió càng lớn lại càng thích. Hai bên đường vắng tanh không còn cái đông đúc, chen chúc của buổi chiều tan tầm nữa.
Trời mưa to.
Rất to.
Cơn dông này làm dịu đi cái nóng nực của ngày hè. Nếu có thể cô rất muốn cầm ô đi dạo dưới trời mưa, cái lành lạnh làm người ta khẽ run rẩy. Tô Mạn Âm rất muốn tận hưởng cảm giác đó. Cô là người lãng mạn, đủ mơ mộng để thả hồn mình tận hưởng cái tĩnh lặng trong cuộc sống này.
Cô ngồi trên lầu hai của một quán cà phê, vào lúc tam tầm khá vắng khách. Bốn xung quanh cửa hàng là tường kính có thể từ bên trong nhìn ra ngoài rõ ràng.
Tô Mạn Âm nhâm nhi cà phê chờ đợi bạn tới. Cô đưa đôi mắt nhìn ra ngoài lặng lẽ quan sát ngắm mưa rơi trong tiếng nhạc sâu lắng.
Bỗng một thân ảnh lọt vào tầm mắt Mạn Âm, dù chỉ liếc nhìn một lần nhưng không thể nào rời mắt. Trong màn mưa dày đặc không thể nhìn mọi thứ rõ ràng, có một người con trai đang bần thần đi trong mưa.
Những hạt mưa nặng nề rơi xuống, cô không nhìn rõ mặt người đó. Nhưng trong hoàn cảnh này lại có chút mờ ảo thi vị. Như một bức tranh thủy mặc rất quấn hút.
Bất giác Tô Mạn Âm chộp lấy điện thoại rồi chụp lại. Cô muốn lưu giữ hình ảnh đẹp kia.
Lặng nhìn người con trai kia bước đi. Dường như anh không quan tâm mưa rất lớn. Quần áo đã ướt nhẹp nhưng không có chút chật vật nào. Cái dáng đi bần thần trong mưa, thật đẹp thật mê người, khiến người ta vô cùng ấn tượng có thể nhớ mãi không quên.
Vậy Tô Mạn Âm không thể nào rời mắt khỏi người ấy. Mãi tới khi thân ảnh đó gần như biến mất cô vội vã đứng dậy, đặt tiền trên bàn rồi chạy thục mạng xuống lầu. Cô rất vội vàng mở ô rồi đuổi theo như không muốn để mất người đó.
Lúc đó Tô Mạn Âm không nghĩ được nhiều, cô cảm thấy nếu vụt mất sẽ là tiếc nuối rất lớn. Trong cuộc sống đôi khi con người chạy theo những thứ xa lạ phù phiếm, lẽ ra nó chỉ như đường thẳng song song không thể gặp nhưng vì những cảm xúc nhất thời này mà cắt nhau.. Anh chàng đó dường như có chuyện buồn đôi mắt ấy xa xăm vô hồn, có chút mất mát bi thương ấy khiến trái tim cô đau đáu một cảm giác khó tả bị thu hút mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chàng trai cứ một đường thẳng mà đi, từ xa cô nhìn thấy bóng thân ảnh của anh.
Tô Mạn Âm vội vã đuổi tới gần vươn tay cao lên, che mưa cho người đàn ông xa lạ và lặng lẽ đi đằng sau. Đi mãi đi mãi dưới mưa tay cô mỏi nhừ nhưng chẳng hiểu sao không muốn từ bỏ.
Tô Mạn cảm giác mình hơi có vấn đề ,lý trí không ngừng kêu gào cô nhiều chuyện. rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác. Nhưng trái tim cô vương chút luyến tiếc không nỡ bỏ mặc người con trai này.
Cuối cùng Tô Mạn Âm tặc lưỡi cho qua, đôi khi làm một điều gì đó khác người cũng là một phần của cuộc sống, không cần thiết phải câu nệ chuyện này. Nhưng Tô Mạn Âm quả thật không ngờ rằng một lần đưa đẩy, vận mệnh bản thân lại khắc sâu vào con người này, cùng dây dưa 1 năm rồi vẫn nhận lại là đau đớn khổ sở.
Hai người một trước một sau lặng lẽ đi, không rõ là đi đâu, không biết anh ta có thể nhận ra cô đi đằng sau không. Có lẽ đã mỏi mệt anh ta dừng lại rồi ngồi xuống bên một ghế đá. Trời vẫn như vậy, mưa tầm tã không ngớt. Họ vẫn như thế không ai nói câu nào. Mỗi người một công việc riêng như thể chẳng liên quan tới nhau.
Anh ngồi thẫn thờ trên ghế đá của mình. Cô nhẫn nại đứng bên che mưa. Nước mưa hắt xuống bờ vai Tô Mạn Âm. Một việc thật lạ, thật đặc biệt mà có khi cô như kẻ điên rồ muốn làm. Cô tự nhủ với mình chỉ lần này là ngoại lệ thôi.
Tô Mạn Âm cảm giác cả người anh run lên như rất lạnh lẽo. Anh từ từ vươn tay vòng qua eo, siết thật chặt lại kéo cô tới gần. Ở tư thế anh ngồi ôm cô đang đứng, gương mặt áp vào lòng Mạn Âm. Cô có thể cảm nhận rõ mặt anh áp vào bụng mình. Đôi tay anh siết thật chặt dường như đang sợ hãi mất đi điều gì đó. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên lưng anh, vuốt ve tấm lưng dài kia thật chậm như trấn an. Dù chỉ là người qua đường xa lạ nhưng không hiểu sao, cô thấy mình không thể bỏ rơi anh được.
Đó là lần duy nhất trong đời Tô Mạn Âm cảm thấy mình thực sự điên rồ, để cho người con trai xa lạ này nằm lên đầu gối mình, anh ôm chặt lấy cô rúc vào lòng cô và ngủ.
Vẫn như vậy họ chẳng nói với nhau một lời. Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, lúc này cô mới lặng ngắm người con trai xa lạ ngủ trong lòng mình.
Rất điển trai. Đường nét ngũ quan tinh xảo. Làn da thật trắng, thật mịn màng còn trắng hơn da cô. Mày kiếm cương nghị rắn rỏi. Bạc môi mỏng mà gợi cảm. Mạn Âm nhìn chăm chăm vào đôi môi ấy. Cô thấy cổ họng có chút khô nóng. Đôi tay đưa lên định lướt nhẹ trên gương mặt anh nhưng tới lúc gần chạm vào mới giật mình tỉnh táo lại
Nhận ra bản thân mình có phần mất lịch sự, cô không dám nhìn nữa.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, nhạc điệu khá trầm da diết lại man mác buồn. Cô nhẹ nhàng nâng đầu anh tựa vào túi xách của mình sợ làm người tỉnh giấc. Sau đó ra xa một đoạn bắt máy
” Mạn Âm cậu đi đâu vậy? Mình tới rồi nè”
Nghe giọng cô nhận ra là người bạn mà mình đã trò chuyện. Cô gái trẻ này bằng tuổi cô, có một cái tên rất đẹp là Vương Mỹ Lâm.
” Đợi mình chút. Mình đến liền.”
” Nhanh lên nhanh lên. Cho mình leo cây là không được đâu” Vương Mỹ Lâm to giọng đe dọa.
” Rồi rồi. Chờ mình chút”
Tô Mạn Âm cúp máy mà do dự không biết làm thế nào với anh chàng kia. Cô không muốn bỏ người ta vào lúc này nhưng không muốn trễ hẹn với Mỹ Lâm. Cô bặm môi quay lại. Chiếc túi xách của cô vẫn nằm đó, chỉ có điều người lại chẳng còn.
Tô Mạn Âm vội chạy lại gần, dáo dác ngó nghiêng xung quang. Nhìn đủ bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng người con trai đó đâu. Trên gương mặt không giấu nổi vẻ thất vọng.
Cũng chỉ là qua đường thôi việc gì phải buồn. Cô nhẹ nhàng trấn an chính bản thân mình, ngăn lại những cảm xúc vẩn vơ vô tình nhen nhóm trong đầu.
Bẵng đi một khoảng thời gian cô mới gặp lại anh. Gần 1 năm sau khi mà cô đã từng suy nghĩ mông lung mong muốn gặp lại anh một lần. Khi mà trong những cơn mưa to cô bần thần nhớ tới anh, mong sẽ bắt gặp hình ảnh người con trai ấy nhưng vô ích. Tô Mạn Âm không còn bắt gặp anh nữa. Khi mà cô cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa thì anh lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Vương Mỹ Lâm.
Đến lúc ấy Tô Mạn Âm mới nghiệm ra câu trái đất tròn là như thế nào. Cô cũng nghiệm luôn một điều có những thứ ta càng hy vọng có khi chẳng tới. Nhưng khi gần buông xuôi tất cả lại bất ngờ xuất hiện trước mắt ta. Cảm giác ấy thật sự là vui sướng từ tận đáy lòng.
Vương Mỹ Lâm là đại tiểu thư của tập đoàn tài chính hùng mạnh Vương thị. Tưởng rằng cuộc sống sung túc đầy đủ được ăn sung mặc sướng, không có chuyện gì phải lo nghĩ vậy mà Mỹ Lâm bị trầm cảm. 1 năm trước khi lần đầu tiên gặp, Vương Mỹ Lâm vô cùng xinh đẹp, thường xuất hiện trên các tạp chí thời trang nổi tiếng, là thần tượng của giới trẻ hiện nay. Điều này khiến Mạn Âm vô cùng bất ngờ nhưng Mỹ Lâm không hề tỏ ra hách dịch hay kiêu ngạo, nói chuyện rất hợp ý của cô. Vì vậy từ lúc gặp mặt thân lại càng thân hơn.
Sinh nhật Vương Mỹ Lâm được tổ chức tại biệt thự của Vương gia. Đó là một bữa tiệc nhỏ nhưng ấm cúng với những người bạn thân thiết. Với Tô Mạn Âm, đây là bữa tiệc khá ngại ngùng vì ngoài Vương Mỹ Lâm cô chẳng quen biết ai cả.
Phòng khách rộng lớn đầy sang trọng, mọi thứ trong phòng bày biện bố trí màu sắc vô cùng đẹp khiến cô mê muội. Quả nhiên có tiền có khác Mạn Âm âm thầm cảm thán.
Mọi người quây quần bên ghế sô pha, nói chuyện cười nói rôm rả không một ai chú ý đến Tô Mạn Âm và cô cũng vậy. Lẳng lặng ngồi yên một góc khuất ăn uống. Cô không phải kẻ tham ăn nhưng trong những cuộc vui như vậy thì tập trung ăn uống mới không thấy mình lạc lõng, không hòa đồng được với những người kia. Họ hầu hết đều là những công tử, tiểu thư nhà giàu trong xã hội có một vị trí nhất định. Những kẻ đó cô tốt nhất không nên dính vào để tránh rắc rối về sau này.
Tặng quà cho Vương Mỹ Lâm xong, Mạn Âm viện cớ đi dạo, ra ngoài hít thở không khí trong lành. Biệt thự của Vương Mỹ Lâm có một khu vườn đủ rộng lớn, yên tĩnh và trong lành. Cô rất thích.
Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm, trăng tròn và sáng vô cùng. Bầu trời lấp lánh đầy sao. Gió mát vi vu thổi trong sự tĩnh lặng bình yên . Cô hít một hơi thật dài tận hưởng cảnh đẹp như vậy.
Bỗng ở một góc gần đó có tiếng ồn ào.
Chát!!
“Vu Hạo anh là đồ tồi” Giọng một cô gái lanh lảnh vang lên, trong đó ẩn chứa nỗi tức giận hơn bao giờ hết.
Qua giọng nói cô có thể cảm nhận được sự tức giận của cô gái kia. Chắc lại là bạn trai lăng nhăng rồi, Mạn Âm chẳng có thời gian dừng lại để quan tâm chuyện của người khác.
Nhưng xem ra các cụ nói không sai chút nào Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Tô Mạn Âm vừa tiến lên trước vài bước thì một người đã va mạnh vào khiến cô ngã người về phía sau, mông tiếp đất một cách oanh liệt. Lực đẩy của người này cũng rất lớn.
Cô ngẩng đầu nhìn rõ hơn người con gái kia, cô ta la um sùm lên
“Cô đi đứng cái kiểu gì thế. Mù à?”
Rồi vểnh đuôi bỏ đi.
Nhìn người thì xinh đẹp mà ăn nói chẳng có tí văn hóa nào. Mạn Âm thầm nghĩ định đứng dậy. Bỗng một bàn tay chìa ra trước mắt theo quán tính cô ngẩng đầu nhìn lên, trong giây lát ngây người trước người con trai này
“Không sao chứ?” Vu Hạo dịu dàng hỏi.
“A… không sao cả” Cô cười rồi đứng dậy không hề nắm lấy cánh tay Vu Hạo đã chìa ra trước mặt mình. Trong một phút giây nào đó Vu Hạo nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó. Tô Mạn Âm có chút kinh ngạc, sự kinh ngạc này đến nay vẫn chưa xóa hết. Dù cho trên gương mặt không biểu hiện được, nhưng ánh mắt có chút hơi mê man.
” Mạn Âm” Vương Mỹ Lâm cất tiếng gọi. Cô khẽ giật mình rồi quay lại.
Vương Mỹ Lâm tới gần cô khá là hào hứng
” Nào nào, Mạn Âm, tới đây. Mình nói sẽ làm mối cho cậu một người mà. Sao tự dưng chạy ra ngoài làm gì?”
Mạn Âm lạnh sống lưng chính vì kêu giới thiệu nên mới chạy ra ngoài. Cô bạn này cũng thiệt nhiệt tình quá đi. Cô đã nói không cần người yêu rồi.
” Anh Hạo, sao lại ở đây. Em vừa thấy, Tiểu Kiều, tức giận bỏ về đấy?”
Vu Hạo mỉm cười, đôi môi cong lên một độ cong thật đẹp, thật mê người. Kèm theo giọng nói trào phúng vô cùng
” Kệ cô ta. Thật là mất hứng”
Ra là Vương Mỹ Lâm quen với anh chàng này. Mạn Âm thầm nghĩ, cùng xoay người vào cùng với Mỹ Lâm.
Vu Hạo tiêu sái bước những bước thật dài phía trước. Còn hai cô gái thì nhẹ nhàng đi đằng sau phía xa xa. Mạn Âm vẫn không nén được tò mò kèm theo trong lòng có chút gì đó ngọt ngọt. Cô khẽ hỏi
” Mỹ Lâm, người kia là ai thế? Cậu và anh ta có vẻ thân thiết nhỉ?”
Mỹ Lâm mỉm cười, trêu ghẹo
” Tiểu Âm để ý anh ấy sao? Anh họ mình đó”
Rồi vô thức, Mỹ Lâm buông ra một câu làm Mạn Âm có chút lạnh lòng
” Anh ấy khá lăng nhăng. Cậu không nên có ý định gì cả. Mình sẽ giới thiệu cho cậu một anh chàng điển trai nhưng rất chung tình”
Lăng nhăng sao? Mạn Âm có chút nghi ngại. Hình như chỉ cô là còn nhớ rõ anh thôi. Đôi mắt Vu Hạo nhìn cô chỉ như một người xa lạ. Không có biểu hiện nào là từng gặp mặt hay quen biết cả. Cô nên nghe lời Mỹ Lâm. Tốt nhất đừng tự mình đa tình làm gì?
” Yên tâm, mình chỉ tò mò vì cậu gọi tên anh ta rất thân mật thôi. Còn chuyện mai mối làm ơn tha cho mình đi” Cô nhẹ giọng trả lời.
Thấy thái độ Mạn Âm tỏ ra không thích cùng hứng thú. Cô cười tươi
” Được rồi, được rồi, tha cho cậu”
Xét cho cùng Vương Mỹ Lâm chỉ có một người bạn thật sự duy nhất chính là Tô Mạn Âm.
Lúc 3 người trở lại, phòng khách đang rất náo nhiệt, mọi người cùng tụ tập hát karaoke. Dàn máy đời mới nhất hiện đại cùng âm thanh chất lượng vô cùng tốt đã thu hút nhiều người tham gia. Mạn Âm từ bé hát rất dở, huống chi cũng không thích đàn đúm nên chỉ ngồi một góc theo dõi mọi người. Và cô bắt gặp ánh mắt Vu Hạo nhìn mình, cái nhìn có chút tư vi sâu thẳm. Cái nhìn như đang đánh giá quan sát khiến cô không thấy tự nhiên.
Nếu biết hôm nay gặp lại anh, chắc cô sẽ mặc y phục đẹp hơn chứ không đơn giản thế này. Mạn Âm đưa tay nghịch ngợm những lọn tóc che bớt đi sự lúng túng của mìn mà vẫn cảm thấy căng thẳng trong lòng. Cô khẽ đứng lên đi tìm nhà vệ sinh.
Những dòng nước lạnh tát thẳng lên mặt, tinh thần cô tỉnh táo hơn. Tô Mạn Âm đang tự trấn an mình, xua đi cái cái giác của hơn 1 năm về trước khi nhìn thấy Vu Hạo trong chiều mưa. Nếu bảo anh là người lăng nhăng cô không tin mấy, đơn giản cho rằng anh bị một cú sốc nào đó mới có thể biến thành như vậy. Nhưng Vu Hạo không nhớ cô, với anh cô cũng chỉ là người qua đường xa lạ chỉ gặp một lần rồi vô tình lướt qua nhau.
Cô khẽ lắc đầu cười khổ. Cảm giác này là thích chăng, như thế có quá nhanh không với một người xa lạ chỉ hai lần chạm mặt. Tô Mạn Âm cố gắng thoát khỏi cái suy nghĩ buồn cười ấy. Cô mỉm cười vui vẻ bước ra ngoài, thôi cứ thuận theo tự nhiên. Nước tới thì đẩy thuyền thôi cưỡng cầu làm gì cho mệt.
Chỉ tiếc rằng con người cô một khi đã dính tới ái tình. Khi đã chấp nhận một người thì chỉ duy nhất người đó cố chấp với người đó và thường khó thay lòng. Phải chăng chính vì vậy mà đoạn tình cảm này dù có bị thương đầy mình, cô cũng vẫn muốn bước đi.
Vừa bước ra bên ngoài, Tô Mạn Âm lần nữa ngẩn ngơ. Vu Hạo tựa lưng vào tường. Tay tùy tiện đút vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã tiêu sái tới đẹp mắt. Anh đứng dưới ánh đèn vàng trong mắt mọi người càng thêm phần chói lóa. Cô có lẽ cũng vậy, bị anh thu hút mà không thoát ra được.
Anh liếc mắt nhìn, trong khoảng khắc đó Tô Mạn Âm cảm thấy cả người nóng ran. Phòng điều hòa mà như đang đứng giữa trời nắng. Bối rối hoang mang vô cùng. Cũng may cô là người khá trầm tĩnh, gương mặt ít bộc lộ cảm xúc nên người khác khó có thể nắm bắt được.
Cô trấn tĩnh hướng Vu Hạo mỉm cười, khẽ gật đầu rồi đi tiếp. Vốn không phải kẻ mặt dày, nếu anh không nhận ra cô cũng tặc lưỡi cho qua không bắt chuyện. Có khi chủ động bắt chuyện lại bị đánh đồng với những cô gái khác suốt ngày vây quanh chạy theo anh cũng nên. Cô thật sự không muốn như vậy?
” Mạn Âm” Vu Hạo khẽ cất tiếng gọi khi thấy cô lướt qua mặt mình một cách thản nhiên dửng dưng. Cũng may dù có che giấu giỏi thế nào vẫn lộ ra sơ hở, đôi tay cô siết lại có chút bối rối khi nhìn anh.
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn.
” Ngày hôm đó. Cám ơn em….” Vu Hạo chậm rãi châm điếu thuốc, hút một hơi rồi lên nhàn nhạt lên tiếng.
Trái tim giống như bị một vật nào đó đánh thật mạnh mẽ, đập nhanh và mạnh liên hồi. Cô có thể cảm giác được đáy lòng mình dâng lên một cỗ vui sướng không diễn tả được. Cô mỉm cười đáp lại
” Đã qua lâu rồi không nghĩ anh còn nhớ”
Sau này mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, nếu anh không gọi cô lại nói cám ơn. Nếu như cô không mỉm cười đáp lại. Nếu như cô không đến dự tiệc này, không gặp anh. Liệu cô có đến nỗi bi đát như ngày hôm nay không?
Trong căn hộ chung cư cao cấp của anh Tô Mạn Âm nhìn anh thật lâu mới chậm rãi lên tiếng
” Vu Hạo em yêu anh”
Anh khẽ châm điếu thuốc nhìn cô. Ánh mắt nheo lại, không biểu hiện gì trên gương mặt, khiến cô có chút khẩn trương. Tuy rằng quan hệ của họ rất tốt, cả hai đều rất vui vẻ nhưng đó không là tình yêu. Cô cảm thấy Vu Hạo vẫn giữ khoảng cách với mình. Chỉ có điều cô kiên trì chạy theo làm mọi việc mong anh được vui. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên môi anh, Mạn Âm không tự chủ được cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ có điều lần trước khi anh uống say, Mạn Âm đã tới bar đưa anh về. Trong căn phòng đó anh hôn cô. Ngay sau đó, liền trốn tránh cô.
Tô Mạn Âm suy nghĩ nhiều lắm, không muốn im lặng mãi như thế này. Có người nói rằng tình yêu không nói là tình yêu chết, không có hy vọng. Cô không muốn như vậy. Cô muốn có thể cho mình một cơ hội, thẳng thắn nói với anh. Cô yêu anh. Vì vậy ngày hôm nay, cô lấy hết dũng khí của mình chạy tới nhà anh.
Dù được hay không cô vẫn có thể mỉm cười. Bởi cô đã làm hết mình rồi, không còn hối tiếc điều gì cả?
Vu Hạo nhìn cô khẽ nói
” Lại đây” Anh vươn tay.
Cô chậm rãi tiến lại gần, bị anh giật mạnh kéo xuống ngã ngồi vào lòng anh. Sau một cái chuyển mình Vu Hao đem cô nằm dưới thân mình, hôn lên đôi môi mọng của cô. Cả người cô cứng đờ, ánh mắt mở to ra.
” Nhắm mắt vào” Anh ra lệnh.
Cô cũng thật nghe lời nhắm mắt lại. Cái lưỡi của anh như con rắn trong miệng cô càn quét, tham lam mút lấy mật ngọt. Đôi môi khiến người ta trầm luân làm cô trong phút chốc mụ mị đầu óc
Vu Hạo khẽ thoát áo ngoài cởi khóa quần. Đôi tay lúc này luồn vào vạt áo của Mạn Âm, xoa nắn bờ ngực đầy đặn tay kia mở cúc áo.Anh cắn nhẹ lên xương quai xanh.
Đến lúc này Mạn Âm đã khôi phục tinh thần hoảng sợ mở mắt. Đôi mắt Vu Hạo lúc này thật đáng sợ, nó hiện rõ sự lạnh lùng chứ không phải âu yếm. Anh không âu yếm mà tra tấn nhẹ nhàng dùng chút lực làm đau Mạn Âm. Cô khiếp sợ nhìn anh cở thể mềm mại lại như tảng đá cứng đờ lại.
Được thể cô không phản kháng, tay Vu Hạo di chuyển luồn vào trong vạt váy của cô, động tác khơi gợi suồng sã. Cảm nhận tay anh gần như chạm vào nơi bí ẩn nhất trên cơ thể mình, Mạn Âm dùng lực đẩy anh ra. Cô sợ hãi ngồi dậy lui về phía sau,tay tóm chặt lấy áo không để nó hở ra trước mặt anh. Vu Hạo nhìn cô đôi môi anh cười cười
” Em xem đó, yêu anh… em có dám ngủ cùng anh không?” Vu Hạo trào phúng nói.
Sắc mặt Mạn Âm trắng bệch, cô cảm thấy hít thở không thông. Đây là Vu Hạo mà cô đã nghĩ ư? Không! Anh không phải là người như thế.
” Mạn Âm…. anh là kẻ không tốt đâu. Đối với anh, yêu phụ nữ chỉ để cùng họ lên giường. Nếu em có thể khiến anh vui vẻ. Anh có thể suy nghĩ tới việc yêu em. Nếu không chúng ta cứ như trước kia không phải vui vẻ sao?”
Phải. Vu Hạo không muốn biến đổi mối quan hệ này. Bạn bè. Từ lúc quen nhau tới giờ, họ vẫn là bạn bè, Chỉ như vậy là đủ rồi, dù Mạn Âm sẽ tổn thương. Nhưng anh không muốn cho cô hy vọng.
Tô Mạn Âm quả nhiên tổn thương. Cô khẽ cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình. Gương mặt vẫn cúi gằm, mãi lúc sau khi quần áo đã chỉnh tề Mạn Âm mới nhỏ nhẹ nói
” Em không cần anh yêu em cũng không cần anh đáp lại tình cảm của em. Chỉ là em muốn anh biết. Nếu không từng có ai yêu anh thật lòng hãy nhớ là vẫn còn em. Em chỉ cần như trước đây ở bên cạnh anh. Ngoài ra một thứ gì em cũng không cần”
Vu Hạo cứng đờ người. Mạn Âm khẽ xoay người.
” Thôi em về đây”
Vừa thoát khỏi ghế sô pha cô chạy như bay ra phía cửa, toan mở ra thì cánh tay Vu Hạo đã chặn lại. Anh kéo cô quay mặt về phía mình rồi nhìn thấy những giọt nước mắt trong trẻo như pha lê của cô. Đôi mắt đỏ hoe ướt át, từng giọt từng giọt lăn đều trên gương mặt thanh tú.
Trong giây phút ấy anh lần nữa bần thần người. Mạn Âm giật tay khỏi anh rồi chạy nhanh rời khỏi đây. Cô không muốn để Vu Hạo thấy nước mắt của mình, không muốn anh thương hại mình.
Vu Hạo khẽ đặt tay lên môi, anh giống như trầm luân vào rồi.Cả người như vô lực ngồi phịch xuống sa long. Anh ngửa đầu lên nhìn trần nhà khẽ thở dài.
Châm điếu thuốc, định hút nhưng nghĩ tới có lần cô giật điếu thuốc khỏi miệng anh, bắt anh cai thuốc, do dự rồi dập tắt thuốc đi.
” Tô Mạn Âm….” Vu Hạo khẽ nhắc lại tên cô.
Coi như là anh ích kỉ đi, Vu Hạo thầm nghĩ rồi đứng dậy chạy đuổi theo.
Anh vòng đôi tay rắn chắc của mình bao lấy cơ thể cô. Phút chốc mọi uất ức trong Tô Mạn Âm theo đó mà tiêu tan hết. Ở trong vòng tay anh thật ấm thật vững trãi. Bình yên và ấm áp, cô thấy lòng mình dịu lại.
” Mạn Âm anh là người không tốt, yêu anh em sẽ cực khổ” Anh nhàn nhạt nói.
” Không sao em chịu được khổ sở”
” Mạn Âm, yêu anh có lúc em sẽ hối hận.”
” Sẽ không, tuyệt đối không” Điều này là điều cô chắc chắn. Từ giờ về sau dù có ra sao cô cũng không bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Chỉ đơn giản là yêu thôi không mong muốn điều gì hơn nữa.
” Mạn Âm anh rất ích kỉ….. Sau này sẽ làm em tổn thương….” Vu Hạo chậm rãi nói.
” Em cam tâm tình nguyện.” Sau cùng cô khẳng định.
Là cô cam tậm tình nguyện nói cô ngốc cũng được, ngu cũng được. Cô yêu anh, không thể rởi xa anh. Cô chỉ mong anh được vui vẻ hạnh phúc. Tô Mạn Âm không mong điều gì hơn ngoài điều đó.
Cô yêu là si là mê là chấp niệm vô cùng lớn. Trong tim chỉ duy nhất người con trai này,mãi không bao giờ thay đổi cho tới khi cô chết.
Dù sau này có thế nào? Cô vẫn yêu, sẽ yêu và mãi yêu không bao giờ hối hận. Dù có đau khổ, tổn thương như thế nào cô vẫn có thể chịu đựng.
Là cô cam tâm tình nguyện vì anh mà hy sinh hết thảy.
Vương Mỹ Lâm nhìn cô bộ dáng vui vẻ hạnh phúc thu lại sách vở mà u oán nói
” Mạn Âm, Mạn Âm, thấy sắc quên bạn nha”
Tô Mạn Âm mỉm cười thật ngọt ngào hạnh phúc, đôi mắt sáng long lanh ánh đầy hạnh phúc. Toàn bộ toát lên là một người đang yêu và được yêu nồng nàn.
” Hôm nay là kỉ niệm 1 năm yêu nhau, mình muốn làm một bữa tối lãng mạn. Tha cho mình hôm nay đi”
Vương Mỹ Lâm nhìn bạn thật lâu rồi hỏi
” Cậu yêu Vu Hạo chứ?”
Cô tuy có cảm giác hơi lạ nhưng thủy chung là vẫn trả lời
” Mình yêu anh ấy, hiện tại mình thật sự hạnh phúc. Từ lúc bắt đầu, Vu Hạo không còn lăng nhăng với ai cả cũng rất cưng chiều mình”
“Chậc chậc sến quá đi. Thôi đi mau đi.” Mỹ Lâm xua tay, nhìn biểu hiện của Mạn Âm mà không muốn làm bạn thân tụt hứng. Trông theo bóng Mạn Âm rời đi. Mỹ Lâm âm thầm thở dài một hơi.
” Mạn Âm, làm sao đây? Du San San trở về rồi?”
Trong tiếng thở dài có chút bất lực buồn bã cùng lo âu, hạnh phúc này của Tô Mạn Âm có thể kéo dài được bao lâu nữa đây. Đến lúc mất đi Vu Hạo, Mạn Âm sẽ như thế nào?
Ừ ,lúc mất đi Vu Hạo Tô Mạn Âm sẽ thế nào? Chính cô cũng thật sự không rõ. Nhưng Tô Mạn Âm lúc này đàng ở trong thiên đường của hạnh phúc, thật sự không nghĩ được quá xa xôi sự việc nữa.
Chỉ có điều không muốn nghĩ tới cũng không được nữa. Sự việc tới rất nhanh, nhanh tới mức chính Tô Mạn Âm cũng không có sự chuẩn bị kĩ lưỡng đã xảy ra. Hạnh phúc cô đang nắm giữ mong manh như tờ giấy.
Vừa bước ra từ siêu thị thì trời đổ mưa, cô đã yêu những cơn mưa này hơn kể từ khi gặp anh và yêu anh. Chỉ tiếc rằng mưa mang anh đến với cô thì chính cơn mưa này chia lìa tình yêu của anh và cô.
” San San” Một tiếng gọi xé rách màn mưa làm cô dừng lại. Giọng nói này rất giống Vu Hạo, cô nâng cái ô cao hơn một chút.
Trong mắt Mạn Âm hiện lên hình ảnh đôi trai gái ấy ôm nhau tình tứ dưới mưa.
Vu Hạo.
Còn người con gái kia anh gọi là San San. Mối tình đầu của Vu Hạo là Du San San.
Không ai biết cô đã tìm hiểu về quá khứ của Vu Hạo. Không phải là cô tò mò, chỉ là muốn biết để có thể hiểu và thông cảm với anh. Mạn Âm biết anh rất yêu Du San San. Nhưng đã hai năm trôi qua rồi, có lúc cô đã thật sự quên giữa mình và anh còn một người nữa tên Du San San.
Tô Mạn Âm cảm thấy trời đất giống như sắp sập xuống tới nơi rồi, mọi thứ quay cuồng đảo lộn. Cô cảm thấy chính mình đang hít thở không thông. Túi đồ trên tay cũng vô lực mà rơi xuống.
Cô ngồi xuống nhanh chóng nhặt lấy túi đồ rồi quay đầu bỏ chạy. Chẳng ai thấy cô đã ở đó đã chứng kiến tất cả, chỉ còn lại chiếc ô nằm ngả nghiêng trên mặt đất rơi đầy những giọt mưa.
Cô chạy thật nhanh, thật nhanh như kẻ điên trong mưa cảm thấy chính bản thân khó thở, tim đau đớn không thôi…..
Đến rồi! Ngày đó đến rồi….
Suy nghĩ ấy vang lên trong đầu cô…..
Hạnh phúc của cô từ đây không còn.
À không phải nói là hạnh phúc của cô sẽ chuyển sang một loại khác.
………..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT