Trời vừa tối, đường đã lên đèn. Công viên vắng không một
bóng người, không gian xung quanh yên ắng dưới ánh đèn vàng sáng rực. Lúc này,
nơi đây dường như chỉ dành cho chúng tôi.
Thiên Ân có vẻ kinh ngạc, hai đầu chân mày hơi nhíu lại, cậu
ấy nói:
- Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?
Tôi vén một lọn tóc lên mang tai, khẽ lắc đầu:
- Không có gì đâu. Chỉ tại tớ nghĩ đến vài chuyện. Tớ cũng
chẳng biết chúng là gì nữa. Chúng mơ hồ và nhức đầu lắm. À, đừng để ý.
Thiên Ân gật đầu, trầm mặt khó hiểu. Suốt chặng đường, chúng
tôi chỉ im lặng, không nói gì thêm.
Tạm biệt Thiên Ân, tôi một mạch đi thẳng lên tầng trên. Tiếng
mẹ tôi từ trong phòng sách nói vọng ra:
- Linh Lan, đã ăn gì chưa con?
Tôi lí nhí trong miệng “Con ăn rồi!” mà chẳng buồn quan tâm
mẹ tôi có nghe hay không.
Hôm nay, tâm trạng của tôi cực kì nặng nề. Đột nhiên tôi
nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tôi… chẳng có một chút ký ức gì về tuổi thơ cả, cứ
như từ lúc sinh ra, tôi đã là một cô nhóc chín tuổi lớn nhanh như thổi mà không
cần sữa mẹ. Tuổi thơ tôi trống rỗng, những hình ảnh mờ ảo luôn xuất hiện dập dờn
trong tôi, nó như thôi thúc tôi: “Hãy nhớ và lắp đầy khoảng trống này đi!”
Tôi từng thấy hình ảnh cô bé tóc vàng xoăn kiêu ngạo tên là
Mona nhìn tôi, tôi cũng từng thấy cô nhóc tóc đen đang được bế lên bởi một người
đàn ông trung niên cao lớn vận bộ vest đen sang trọng, kế bên ông là một người
phụ nữ tóc nâu xoăn lọn, cả 3 người cùng cười tươi hướng về ống kính và ánh
sáng nhá lên “tách” một cái, cô nhóc nhận lấy bức ảnh, miệng cười tươi hết cỡ.
Nhưng chúng rất mờ nhạt, tôi từng kể cho mẹ nghe và hỏi mẹ, chúng là gì, mẹ có
thể nói cho con nghe tuổi thơ của con như thế nào không, và vô vàn câu hỏi,
nhưng câu trả lời tôi nhận được chỉ là cái lắc đầu cùng một câu nói khó hiểu:
“Con hãy quên nó đi, cứ như bây giờ là tốt rồi!” Riết rồi tôi cũng chẳng buồn
quan tâm, xem những hình ảnh ấy chỉ là thoáng qua, chắc do tôi xem phim quá nhiều
chăng?
Lòng tôi nặng trĩu, tôi vắt tay lên trán, suy nghĩ rối tung
lên. Điều tôi cần biết là, Mona là ai? Người đàn ông trung niên cùng người phụ
nữ tóc nâu xoăn ấy là ai? Và rất nhiều, rất nhiều. Tôi muốn biết tất cả.
- Linh Lan, xuống giúp mẹ dọn dẹp phòng sách.
- Vâng.
Tôi uể oải bước xuống giường, nhấc từng bước nặng nề xuống cầu
thang. Phòng sách là nơi tôi thích nhất, từng giá sách cao nối với nhau dài khắp
phòng. Trên trần nhà có một chùm đèn pha lê phát ra ánh sáng vàng dìu dịu, bốn
góc tường là 4 chiếc đèn thủy tinh hình hoa sen cách điệu. Nơi đây chứa đầy đủ
các loại sách, kể cả quyển sách cổ từ thập niên 80 cũng nghiễm nhiên nằm trên kệ.
Ba tôi bảo, phòng sách này là của một người bạn của ba sưu tầm, nhưng không
may, ông ấy gặp tai nạn và qua đời, phòng sách này để lại cho người ông ấy quý
trọng nhất. Ngày đó còn bé, tôi khóc ngất lên vì câu chuyện của ba, tôi còn bảo,
chắc chắn mình sẽ yêu quý từng quyển sách này như người bạn thân nhất của mình,
nhất định sẽ đọc hết tất cả sách trong phòng này như gửi lời cảm ơn đến chủ
nhân của chúng. Giờ nhớ lại, tôi bật cười một mình.
Tôi đẩy cửa bước vào, mùi sách cũ thoang thoảng khắp phòng.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như linh hồn từ những cuốn sách đang ôm trọn
lấy mình, cảm giác thật yên bình và ấm áp. Mẹ tôi đeo khẩu trang, cầm cây chổi
lông gà huơ bụi trên những giá sách. Bà thấy tôi thì ngoắc ngoắc tay, tôi chạy
lại, giương mắt nhìn bà.
- Linh Lan, con sắp xếp lại mấy quyển sách bên dưới nhé.
Chúng lộn xộn quá.
Tôi vâng lời, cúi xuống lôi từng chồng sách ra. Quả thật,
chúng rất lộn xộn, cứ như là ai đó đang tìm gì đó rồi vội vàng giấu diếm khi có
người phát hiện ra. Tôi sờ từng quyển sách, bụi dính đầy trên tay tôi. Tôi xếp
từng quyển lên kệ, tôi rút khăn giấy lau những quyển còn lại.
- Ủa? – Tôi nhìn cuốn sách dày cộp trước mặt, và nhấc lên thử.
Chao ôi, nó nặng thật. – Sách gì thế nhỉ?
Tôi tò mò lật ra, bụi bay mù cả lên. Tôi xua xua tay, bụi
tan hết, tôi ngỡ ngàng nhìn thứ bên trong, là album hình à? Nó lớn quá, trong
cũng có vẻ cũ kĩ nữa. A, ai đây? Tôi nhìn tấm hình ở trang thứ 2, là một người
phụ nữ tóc nâu, giống cái người mà hay xuất hiện trong trí nhớ của tôi. Tôi tò
mò, lật liên tục. Toàn là hình của người đàn ông trung niên và người phụ nữ đó,
trong họ thật hiền và phúc hậu. Ôi, sao lại có tôi trong này nữa? Gần giữa
trang, là hình một bé gái đang ôm một con mèo đen, bé gái này chẳng phải là tôi
sao?
- Linh Lan, dọn dẹp nhanh nào, đừng ngồi ngẩn ra đó nữa.
Tôi “Vâng, vâng!” rồi gấp quyển album lại để riêng ra một chỗ.
- Á, đau quá…
Tôi đặt quyển album sang bên, tay lỡ sượt qua góc của nó,
ui, sao góc của quyển album này lại bén thế nhỉ? Tôi xoay người lại, cau có
nhìn góc của quyển album. Một tấm ảnh ép nhựa bén chìa ra góc của quyển album.
Tôi tò mò, rút tấm ảnh ra.
Tôi tròn mắt nhìn tấm ảnh, tròn mắt kinh ngạc không nói nên
lời. Đây chẳng phải là tấm ảnh mà… tôi hay tưởng tượng ra sao? Tôi cùng người
đàn ông trung niên và người phụ nữ phúc hậu ấy, chẳng phải, tôi chỉ tưởng tượng
ra thôi sao?
- Linh Lan, con không sao chứ?
Mẹ tôi bỏ khẩu trang ra, sờ trán tôi lo lắng hỏi. Tôi lắc đầu
lia lịa bảo không sao, đoạn nhét tấm ảnh vào túi áo, sắp xếp nhanh mấy quyển
sách rồi chuồn thẳng lên phòng mặc cho mẹ càu nhàu.
Tôi nằm phịch trên giường, rút tấm ảnh trên túi lên nhìn say
sưa. Một cảm giác khó nói len lỏi khắp lòng tôi. Đầu tôi lại đau vô cùng, tôi
chẹp miệng, với tay tắt đèn ngủ rồi kéo chăn phủ kín đầu.
Tôi ngủ thiếp đi, đầu óc nặng trịch kéo tôi đi sâu vào giấc
ngủ. Tôi mê man thấy một con suối lạnh ngắt, tôi ngã xuống dưới đó, nước bắn
tung tóe, cái lạnh như cắt thấm vào da thịt. Có tiếng cười cao ngạo, một lọn
tóc xoăn vàng lướt qua che kín đôi mắt tôi. Đầu óc tôi đột nhiên đau như búa bổ,
cả người tôi lạnh toát, mồ hôi lạnh rịn ra ướt đẫm cả trán. Tôi lờ mờ nghe tiếng
gõ cửa, nghe tiếng mẹ gọi tôi, tôi vô thức thưa vâng, nhưng thốt không nên lời,
mắt lại nhắm nghiền, tay chân tôi cũng không động đậy được. Có tiếng mở cửa, tiếng
mẹ tôi trách:
- Linh Lan, không dậy là trễ học đấy! – Đệm lún xuống, chăn
hình như bị mẹ kéo ra, mẹ vỗ lên tay tôi một cái nhẹ - Con bé này, mặc cả đồ dơ
mà ngủ thế này à? Nếu Thiên Ân mà thấy thì đẹp mặt ra.
Mẹ vẫn lay tôi, tôi vẫn bất động. Giọng mẹ run rẩy, tay chân
luống cuống đưa lên sờ trán tôi:
- Linh Lan, con bị sao vậy? Này, Linh Lan...
- Đầu con… đau quá, mẹ ạ?
Tôi mệt mỏi thốt ra được mấy từ rồi ngất liệm. Tôi chẳng biết
chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa. Sau này nghe nói rằng, tôi nằm viện theo dõi
suốt gần một tháng trời. Tôi cũng được biết, lúc tôi tỉnh dậy, Tuyết Vũ đã trở
về Paris với mẹ của cô ta rồi. Còn Thảo Nghi và Anh Vũ, họ cũng đã không còn ở
đây nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT