Tôi ngồi trên xích đu ở công viên, tai đeo headphone, chân
đung đưa theo từng nhịp nhạc.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đông, im lìm, lạnh ngắt. Tôi từng
ước mơ, ước mơ rằng 3 năm cấp 3 của mình thật nhẹ nhàng, thật thầm lặng. Nhẹ
nhàng, thầm lặng hay không thì tôi chưa biết, chỉ biết rằng tôi đang vướng phải
mấy vụ lùm xùm này đây. Ngọc Thi và rồi giờ là Hải Đăng, hai người đó chắc phải
tâm ý tương thông lắm nhỉ? Dương đông kích tây, hết người này đến người kia đem
rắc rối tới ném vào tôi. Giờ thì hay rồi, cuộc sống êm đềm của tôi tan biến rối,
đi đâu cũng có người nhìn, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, nếu cô
bạn nào đó tiện thì quăng luôn cho tôi một câu gì đó thật cay độc! Thử hỏi, đứa
con gái như tôi thì có tội vạ gì chứ?
Tôi thầm than vãn, thở dài sườn sượt. Một bàn tay đặt nhẹ
lên mái tóc tôi, rồi một giọng trầm ấm vang lên phía trên đầu tôi: “Có chuyện
gì sao?”
Người tôi như có lại sức sống, cảm giác lâng lâng. Hai chân
mày giãn ra, tôi nhe răng cười hì hì: “Không có gì đâu. Chúng ta ra kia chơi
đi!”
Nói rồi, tôi kéo tay Thiên Ân về phía chiếc đu quay khổng lồ,
xua hết đi mấy cái dòng suy nghĩ vớ vẩn lúc nãy. Giọng Thiên Ân khe khẽ: “Thật
thế không?... À mà thôi...”
Sáng ngày hôm sau, tôi trợn mắt nhìn cái cảnh tượng kinh khủng
ngay khi vừa bước chân vào lớp. 7 bông hoa hồng đỏ tươi rói được để ngay ngắn
trong một cái giỏ đan bằng dây mây, kèm theo một tấm thiệp màu hồng nhỏ: “Tặng
Linh Lan yêu dấu! Hải Đăng.”
Tôi lăn đùng tại chỗ, 7 bông hoa hồng đỏ, chẳng phải ý hắn
muốn thông điệp đến tôi rằng: “Tôi luôn thầm yêu trộm nhớ em!”
Hắn ta hết chuyện làm rồi sao? Sến đến thế là cùng! Tôi cau
mày, cắn chặt môi, không biết nên xử lí thế nào với đống hoa hồng này. Tôi gần
như chẳng còn cách nào khác ngoài việc để nó ở đấy và trả lại tên Hải Đăng sau
giờ học, ngay lúc ấy, Thiên Ân từ đằng sau tôi lạnh lùng bước tới cái giỏ hoa
trước con mắt kinh ngạc của mọi người trong lớp, kể cả tôi.
“Thiên... Ân...?” Tôi khẽ gọi. Chẳng ai có thể hiểu nổi
Thiên Ân sẽ làm gì với nó. Thiên Ân nắm trên tay một nụ hoa và vò nát nó. Tôi
ngỡ ngàng, ánh mắt Thiên Ân giờ đây hơi bị xao động, tôi nghĩ cậu ta tức giận.
Tức giận vì tôi? Tim tôi nảy “thịch” một cái. Phải rồi, tôi và cậu ta đang “hẹn
hò” mà. Tỏ tình với bạn gái mình trước mặt mình, quả là quá sổ sàng. Thiên Ân lạnh
lùng quét mắt khắp lớp, tất cả dường như giật mình một cái, có vẻ run rẩy ai nấy
trở về chỗ ngồi của mình, làm lơ tất cả như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Một tia nghi hoặc thoáng qua nhưng biến mất ngay lập tức.
Tôi lắc nhẹ đầu, kéo tay Thiên Ân ngồi xuống ghế, để giỏ hoa dưới chân bàn rồi
quay đầu cười dịu dàng với cậu ta.
“Không sao đâu! Toàn chuyện dở hơi ấy mà!” Tôi nhẹ giọng. Cậu
ta gật đầu, rồi cúi xuống bàn gục cho tới khi hết giờ. Trời ạ!
Hết tiết tư, tôi uể oải lết xác vào phòng vệ sinh rửa mặt
cho tỉnh táo một tí. Tiếng nước xả, rồi làn nước lành lạnh như thấm vào da thịt
làm tôi tỉnh táo mấy phần. Khẽ vỗ vỗ mặt, tôi vui vẻ nhìn mình trong gương. Đột
nhiên một bàn tay đập mạnh vào lưng tôi rồi đẩy tôi ngả vào tường. Đầu tôi va
vào tường nên hơi choáng váng, tôi mò mẫn những bức tường xung quanh cố gắng gượng
dậy. Một giọng chanh chua vang trên phía đầu tôi: “Chào! Lâu rồi không trò chuyện
với nhau nhỉ?”
Tôi mở to mắt, kinh ngạc vô cùng. Ngọc Thi? Cô ta định làm
gì với tôi nữa đây?
Tôi cố gắng gượng dậy, cố đứng vững trước mặt cô ta. Tôi
chau mày, cẩn trọng hỏi: “Cô muốn gì ở tôi?”
“Từ bỏ Thiên Ân và rời xa mái trường này đi, nơi đây không hợp
với một người như cô đâu!” Cô ta hừ lạnh, giễu cợt nói.
“Thế nó hợp với cô chắc?” Tôi nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh
lùng, hỏi: “Tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải từ bỏ? Cô đang đùa với tôi chắc?”
Cô ta cười khẩy một cái, nhếch khóe môi, nói: “Cô đúng là
kém cỏi chẳng biết gì! Người như cô làm sao mà xứng với người quý tộc như Thiên
Ân được chứ! Ha ha, định làm trò cười cho người ta à?”
Tôi hơi bàng hoàng: “Cô... nói gì cơ? Quý tộc?”
“Nàng Lọ Lem ạ, ai chẳng biết Thiên Ân là con trai của một đại
gia tộc lớn, quyền quý. Lọ Lem mãi là Lọ Lem thôi, cổ tích sẽ chẳng bao giờ
thành hiện thực đâu. Chỉ có tôi mới xứng đáng với Thiên Ân thôi.”
Tôi mím môi, nghe không sót một lời nào của Ngọc Thi. Cô ta
nói đại gia tộc? Gì chứ? Sao tôi chẳng nghe Thiên Ân nhắc gì vậy? Ngọc Thi nhìn
vẻ mặt thất thần ấy của tôi, cảm thấy như nực cười, cô ta nói tiếp: “Ủa? Những
việc cơ bản như thế mà cô cũng không biết sao? Haizz, cô thật tầm thường... Từ
bỏ sớm đi là vừa, trở về nơi cô vốn thuộc về đi.”
Ngay lúc này, một hình ảnh mờ ảo sượt qua tâm trí tôi. Một
cô nhóc nhỏ với mái tóc đen dài chạy vào vòng tay của một người trung niên cao
lớn, kế bên ông là một người phụ nữ tóc nâu xoăn lọn. Vòng tay ấy thật ấm áp...
Và có một điều cô chắc chắn rằng, họ không phải ba mẹ cô.
“Cô im đi!” Tôi cắn chặt môi, lạnh lùng lên tiếng. Lời thoát
ra như làn gió lạnh đến run người. Ngọc Thi lùi ra sau một bước, chau mày: “Cô
nói gì?”
“Cô thì biết cái quái gì chứ? Một nười như cô mà dám nói tôi
tầm thường sao? Thật nực cười...” Tôi đẩy Ngọc Thi sang một bên rồi bước nhanh
ra ngoài. Thiên Ân rốt cuộc là đang giấu tôi chuyện gì vậy? Người trung niên ấy...
lại là ai nữa đây? Bước chân tôi ngày càng nhanh như có gì đó thúc giục. Tôi cứ
cúi đầu đi thẳng, đi thật nhanh, không chú nên va sầm vào một người nào đó.
“Tôi xin lỗi!”
Tôi rối rít, giọng nói quen thuộc reo lên: “A! Linh Lan! Sao
hổm nay cậu không đến thăm...?”
“Xin lỗi Thảo Nghi! Tớ đang vội lắm, gặp cậu sau nhé!”
Tôi đi lướt qua Thảo Nghi rồi chạy thật nhanh. Tôi cũng
không biết mình nên chạy đi đâu nữa! Chỉ biết hiện giờ tâm trạng tôi vô cùng
khó chịu, vô cùng bức bối và vô cùng... Đột nhiên lúc này tôi nhớ ra một chuyện,
cái hôm xảy ra sự việc ở trong nhà vệ sinh ấy, và cả mấy ngày hôm sau nữa, Thảo
Nghi biệt tăm, tôi đã rất hi vọng rằng cô ấy sẽ giải thích và làm chứng cho
tôi. Nhưng, tôi chẳng nghe thấy gì cả. A, đúng rồi, có thể do cô ấy bận quá chăng?
Đúng rồi, có thể cô ấy vẫn còn hoảng sợ nên không dám nhắc tới chuyện này, chắc
chắn là vậy rồi!
Tôi cắm đầu chạy một mạch, trong đầu suy diễn hết cái này đến
cái kia, không cố định, đến khi dừng lại, tôi ngước mắt nhìn lên thì đã thấy
mình đứng trước cây bạch quả sau trường. Tôi ngẩng đầu nhìn những tán cây được
phủ trắng bởi tuyết, rồi mơ hồ tự hỏi mình: “Tôi thật ra là ai?...”
Chương 16.0 Nơi Bắt Đầu Tất Cả
*Phần truyện đặc biệt về Linh Lan*
Mùa hè 10 năm trước, tại một vùng quê yên bình...
Ráng chiều tà đỏ rực một vòm trời. Thân hình nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện dưới hàng cây phượng đỏ. Cô nhóc nhỏ đung đưa mái tóc dài mượt như suối của mình, chạy sang chỗ này, nấp sang chỗ nọ mặc cho bà ngoại tìm kiếm cô nãy giờ. Cô núp sau một thân cây to, nghiêng đầu qua bên phải nhìn ra sau nhưng không thấy thấy ai, cô che miệng cười khúc khích. Một bàn tay khẽ chạm vào má cô, lần đến tai cô rồi véo thật mạnh một cái. Cô nhóc giật bắn mình nắm lấy hai tai mình, đồng thời lùi ra sau, trừng mắt nhìn người vừa véo mình.
“Linh Lan! Đã trốn miệt nãy giờ mà còn trừng mắt nhìn ta là sao?”
Linh Lan bé con, năm nay 6 tuổi, há hốc miệng nhìn bà mình nghiêm nghị chống hông đứng trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn cô em họ tóc vàng kế bên - Mona, nhỏ đang nhếch miệng cười khinh khỉnh. Linh Lan méo mặt, cố gắng nhe răng cười nịnh nọt, cầu cứu Mona. Mona vờ như chẳng nhìn thấy cô, nhìn sang chỗ khác. Bà hừ lạnh cốc đầu cô một cái rõ đau, cô nhóc ôm đầu, nguệch miệng ra, lí nhí nói: “Cháu xin lỗi...”
Linh Lan lẽo đẽo theo sau bà của mình, như chợt nhớ ra điều gì, cô nhóc cười híp mắt, giọng lanh lảnh hỏi bà: “Ngoại ơi, tối nay ba mẹ cháu sẽ về ạ?”
Bà nhìn đôi mắt đầy hi vọng của cháu, khẽ thở dài nói: “Có lẽ thế...”
Linh Lan nhìn Mona, cười nói: “Tối nay ba mẹ cậu chắc cũng đến nhỉ?”
Mona hừ một tiếng, lắc nhẹ mấy lọn tóc vàng óng của mình, không đáp lại Linh Lan.
Lại nói về Linh Lan, từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại tại một biệt thự lớn ở một vùng quê yên bình. Ba mẹ cô làm việc suốt, những lần Linh Lan được gặp ba mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hay có thể nói rằng, cô nhóc nhỏ bé này còn chẳng biết được ba mẹ mình ra sao, chỉ thấy hình ảnh họ trong tâm trí cô rất, rất mờ nhạt. Chỉ nghe bà kể rằng, ba mẹ cô là một nhà doanh nhân lớn, hiện cô còn quá nhỏ để họ có thể cho cô theo cùng. Cô ghen tị với Mona, Mona hạnh phúc hơn cô gấp vạn lần. Ba của Mona là em trai của mẹ cô, còn mẹ của Mona là một diễn viên nổi tiếng người Anh. Hàng ngày thì nhỏ luôn được ở bên cạnh ba mẹ mặc dù họ rất bận, hè thì được đưa về quê ở với bà. Cô rất quí trọng Mona, nhưng nhỏ luôn có vẻ gì đó khinh thường cô. Linh Lan thấy nhói nhói tí, cô đã làm gì sai mà Mona lại ghét cô đến thế chứ?
Tối hôm ấy, ba mẹ của Linh Lan không về. Linh Lan nằm dài trên sô pha, đợi mòn mỏi từ chiều giờ, cứ hễ có ai ấn chuông là hớn hở chạy ra rồi khi chạy vào mặt lại bí xị ra. Linh Lan xụ mặt nhìn cái ti vi trước mặt nói không ngừng, khẽ khịt khịt mùi thức ăn bà đang làm trong bếp.
“Lúc 16h30 chiều nay, một tai nạn giông thông lớn xảy ra ở trung tâm thành phố...”
Linh Lan chề môi, tắt ti vi rồi chui tuột xuống bếp, thừa lúc bà không để ý bốc vụn một cái đùi gà chiên rồi chạy tót lên phòng. Bà ngoại nhìn lại đĩa, đếm đi đếm lại thấy thiếu một cái, bà quát ầm lên: “Linh Lan, phá phách thế là đủ rồi!!!”
Sáng hôm sau, khi Linh Lan thức dậy, nhà đã trống trơn không còn ai. Cô khẽ tiếng gọi bà nhưng mãi chẳng có tiếng trả lời. Cô chạy lên lầu, gõ cửa phòng của Mona, nhưng không thấy trả lời, cô đắn đo một hồi rồi he hé cửa nhìn vào bên trong.
“Mona ơi?”
Không có ai ở đây cả. Linh Lan cảm thấy sợ. Cô mở của chạy qua nhà hàng xóm, cô nhón chân, với tay nhấn chuông. Một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn thấy cô thì cười hiền hậu, xoa đầu cô, hỏi: “Linh Lan sáng sớm qua nhà bác có việc gì nào?”
Linh Lan nhe răng cười, hỏi bác: “Bác Liên có biết bà con đâu không?”
Bác Liên xoa đầu cô nhóc, dịu dàng bảo: “Không thấy, chắc bà đi chợ. Lát nữa bà về liền ấy mà.”
Linh Lan khẽ cảm ơn rồi đi về nhà. Cô chạy ra xích đu phía sau vườn, khẽ động người để đẩy xích đu lên cao. Cô nằm ở đó, rút trong túi áo khoác ra một tấm ảnh, cô nhìn, nhìn không chớp mắt vì cô nghĩ, nếu chớp mắt, mình sẽ quên họ mất! Có gì đó long lanh ở đuôi mắt, cô quệt nó đi, hai mắt dần khép lại. Chờ tới trưa trờ trưa trật. Bụng cô trống rỗng, đói meo. Linh Lan xoa xoa bụng mình, bất mãn ngủ thiếp đi.
“Bà kì quá, ít ra cũng để cho cháu ít bánh chứ...”
Linh Lan co người lại như con mèo con ngủ ngày, tấm hình trên tay cô rơi xuống đất. Ánh nắng rọi xuống qua tán cây rậm rạp. Tia nắng nhàn nhạt chiếu lên tấm hình, rọi sáng hai gương mặt đang cười phúc hậu, một người phụ nữ tóc nâu xoăn lọn, kế bên bà là một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc vest lịch thiệp. Họ cười tươi, tay họ đặt lên vai đứa con nhỏ của họ, nhưng, tia nắng nhàn nhạt ấy lại không thể chiếu đến Linh Lan, tia nắng ấy không thể chiếu đến nụ cười rực rỡ của cô bé.
Tại một bệnh viện ở trung tâm thành phố Hồng Đăng
Mọi người vừa nhận được tin dữ, ba mẹ Linh Lan cùng với ba của Mona đã mất trong một vụ tai nạn xe chiều qua.
Bà ngoại Linh Lan khóc ngất lên ngất xuống khi nghe tin này. Mẹ của Mona - dì Anna đã ngất lịm đi từ suốt nãy giờ. Mona cắn chặt môi, sụt sịt. Bác Diệp - quản gia của căn biệt thự nhà Linh Lan, cũng có mặt ở đó. Ông nghiêm nghị, nhắm nghiền mắt kiềm chế sự đau đớn tột cùng này. Ba mẹ của Linh Lan như một đại ân nhân của ông. Lúc này, ba mẹ của Thiên Ân cũng có ở đó. Mẹ Thiên Ân ôm mặt vùi vào lòng chồng mình khóc đến sưng mắt, đây quả thật là mất mác quá lớn đối với họ. Mọi người ai cũng đau lòng, nhưng đau lòng hơn cả là Linh Lan. Linh Lan còn quá nhỏ để mất cùng lúc cả ba lẫn mẹ. Từ nhỏ cô đã chẳng được sống trong tình yêu thương của cha mẹ như bao đứa trẻ khác, bây giờ lại gặp phải chuyện này, tội nghiệp cho Linh Lan. Trong lúc mọi người còn đang đau lòng vì sự mất mát quá lớn này, bác Diệp đề ra ý kiến: “Nếu được, tôi xin được nhận trách nhiệm chăm sóc Linh Lan như đứa con ruột thịt của mình. Chuyện đau lòng như thế này, đừng để cô bé biết thì hơn. Nó còn quá nhỏ để chịu được nỗi đau này.”
Mọi người ai cũng trầm ngâm, mắt ngắn lệ suy ngẫm. Mona bặm môi, tay nắm chặt, lòng oán trách: “Thế còn mình thì sao? Tại sao ai cũng quan tâm đến Linh Lan hết vậy?”
Mona quệt nước mắt, ánh mắt phẫn nộ, nội tâm rạo rực. Tại Linh Lan, tại Linh Lan nên ba cô mới gặp tai nạn. Tại Linh Lan nên mọi người mới bỏ mắt cô, chỉ quan tâm đến mỗi Linh Lan. Tại Linh Lan… Linh Lan là ai? Tại sao ai cũng quan tâm cô ta? Ngay khi Mona vượt trội hơn Linh Lan rất nhiều?
Hôm diễn ra đám tang, Linh Lan không có mặt. Tối hôm trước, bà về nhà mang rất nhiều quà bánh cho cô, dặn rằng: “Mai bà có việc nên không thể ở nhà được. Linh Lan ngoan, tự chăm sóc bản thân, có gì cứ qua nhờ bác Liên nhé.”
Nói rồi, bà ôm Linh Lan vào lòng, cố kiềm nước mắt. Linh Lan vỗ lên hai vai bà, nghiêm mặt: “Bà ngoại yên tâm! Linh Lan rất giỏi, cháu sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình. Khi về bà mua quà cho cháu nhé, Mua cho cháu một cái áo mới để khi nào ba mẹ về, cháu sẽ mặc nó khoe. Hi hi...”
Bà ngoại Linh Lan ôm chặt cháu mình vào lòng khóc nghẹn ngào. Linh Lan vỗ vỗ lưng bà, cười thầm nghĩ bà lo xa quá rồi!
Ngày mà gia đình Linh Lan đau buồn nhất, cô nhóc nhỏ lại chẳng hề biết gì, miệng cười, hát ngân nga, ngoan ngoãn quanh quẩn quanh vườn nhà như con mèo đợi chủ.
Ngày hôm sau bà về, quả nhiên là có mua cho Linh Lan một cái áo mới thật đẹp. Bà ướm thử nó lên người Linh Lan, tấm tắt khen: “Đẹp, tuần nữa là hết hè rồi, chủ nhật bà dẫn cháu đi chơi.”
“Thế ba mẹ cháu có đi cùng không ạ?”
Cô nhóc ngây thơ hỏi, bà cụp mắt xuống, rồi nhìn cô cười hiền từ: “Dĩ nhiên là có rồi!”
Linh Lan hạnh phúc ôm chiếc áo chạy nhảy khắp nhà, nhìn cô nhóc hạnh phúc thế, lòng bà quặn thắt lại.
“Ôi, Linh Lan , cháu tôi...”
Chủ nhật tuần sau, một ngày bóng râm. Một ngày bắt đầu của tất cả.
“Yêu bà nhất, ha ha ha!” Linh Lan đưa tay ra đứa gió qua ô cửa sổ ô tô. Cô nhóc hí hửng ngắm những dãy núi lần lượt bị bỏ lại phía sau, ôm bụng cười khoái chí khi gió mạnh liên tiếp phả lên mặt.
“Linh Lan, đừng nghịch nữa!!”
“Ha ha ha ha”. Linh Lan vẫn cứ tiếp tục đùa, giọng cười trong trẻo ấy khiến bà cũng yên lòng một phần nào.
Linh Lan thiếp đi một lúc, bà nhìn nét mặt hồn nhiên của cô bé mà thấy đau lòng biết bao. Xe chạy được một đoạn nữa thì đến một vùng ngoại ô khá vắng người, dọc đường là những cây hoa hoa phượng nở đỏ rực. Xe dừng lại tại một căn biệt thự lớn, có vẻ gì đó cổ kính. Bà khẽ lay Linh Lan dậy. Cô nhóc dụi dụi mắt nhìn bà rồi liếc mắt ra bên ngoài. Cơn ngái ngủ lập tức biến mất, cô nhóc nhảy xuống xe, chạy ùa ra ngoài. Một cơn gió thoảng qua, mấy cánh hoa phượng trên cây lần lượt rơi xuống. Linh Lan thích thú xoay vòng, dang rộng hai tay đón lấy những cánh hoa. Bà ngoại của Linh Lan bước lại, cốc cho cô nhóc một cái: “Đi thôi!”
Để giày lên kệ, Linh Lan lấy đôi dép đi trong nhà để sẵn ở đó mang vào rồi lon ton đi theo bà. Bà dẫn Linh Lan đi đến đến đại sảnh, cô nhóc há hốc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Một cái đèn chùm pha lê to đùng, rực rỡ. Bốn bên có mấy cái đèn pha lê tím nhỏ, có hai dãy cầu thang vòng đối nhau dẫn lên phía tầng trên của đại sảnh. Linh Lan hớn hở định chạy đến nhưng cô vừa kịp nhận ra, đại sảnh... rất đông người. Nhìn họ rất quý phái và sang trọng nhưng cô lại chẳng biết ai. Đảo mắt vòng quanh, cô thấy Mona đang khép nép đứng bên dì Anna. Linh Lan định chạy đến chỗ Mona, đột nhiên cô quay phắt nhìn về sau. Cô cảm nhận được hình như có ai nhìn cô từ nãy giờ. Linh Lan chạm mắt ngay với một cậu nhóc trạc tuổi cô đứng ở đầu cầu thang. Cậu ta có cái nhìn sắc bén, lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào cô, không hề xấu hổ khi bị cô nhìn lại. Linh Lan cảm thấy xấu hổ, cô lè lưỡi làm mặt xấu với cậu ta. Một người đàn ông trung niên vỗ đầu cậu nhóc một cái, chỉ về hướng cô nói: “Thiên Ân, đó là Linh Lan, con gái bác.”
Linh Lan nghe thế, trong lòng vỡ òa. Cuối cùng cô cũng được gặp ba rồi. Linh Lan cười thật tươi, chạy ùa lại ôm lấy cổ ba mình, hạnh phúc.
“BA!!!”
Bà của Linh Lan cùng mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt của họ có gì đó vừa vui vừa buồn, cảm thấy nhói nhói trong lòng. Riêng Linh Lan, cô vẫn chẳng hề biết gì, đắm chìm trong vui sướng.
Nhưng Linh Lan cảm thấy, có chút gì đó không đúng, không phải hơi ấm của ba. A! Có thể là lâu rồi không gặp ba, cô đã quên mất ba rồi chăng? Thật không đúng, lát về nhà, cô phải xin lỗi ba mới được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT