- A, mẹ về rồi, chị chúc mừng em nha, cuối cùng cũng tìm được mẹ ruột, nếu không thấy chắc chị cũng không tin trên đời này lại có sự trùm hợp đến như vậy đó.- Vừa nghe tiếng xe, Huyền đã biết mẹ và nó về, vội lau nước mắt chạy ra để chúc mừng nó, cô vui vì nó nó tìm được mẹ còn cô thì.....- Thôi, 2 người vào nhà đi, ở đây nắng lắm.
- Dạ, em chào chị hai, hì hì, tối nay nhà mình sẽ có tiệc, à hay là em với chị đi siêu thị mua đồ nha.- Nó vui vẻ nói.
- Mấy việc đó để người làm đi được rồi- Bà Tuyền nói.
Thế là 3 người vui vẻ bước vào nhà, nói vui nhưng thật sự có một người buồn.
- Nè, em qua phòng chị tí nha- Nó nói làm vẻ đáng yêu
- Ừ- Như nhớ lại gì đó, Huyền chạy vào phòng cô- A, đợi chị tí- Cô vội đem mấy tờ giấy gì đó cất vào trong ngăn kéo vẻ mặt như đang sợ mọi người biết chuyện gì đó.
- Ủa, gì vậy chị???- Nó tò mò hỏi
- À, ơ.. không có gì đâu, chỉ là....một số bài tập chị mới làm thôi, à mà có chuyện gì hôm sau nói nha giờ chị mệt rồi, chị muốn nghỉ một lát- Cô nói tỏ ra vẻ bình thường nhưng nó vẫn nhận thấy có điều gì bất ổn.
- Chị mệt vậy thôi- Nó vừa bước ra thì Huyền đã đóng chặc cửa lại. Dù biết là Huyền đang giấu nó chuyện gì nhưng nếu chị ấy không muốn nói thì nó cũng không hỏi. Chỉ lẳng lặng nhìn cánh cửa rồi đi.
7h tối, tại nhà nó
- Ngọc ơi, xuống đây đi, mọi người đến đông đủ rồi nè.- Bà Tuyền đứng ở dưới gọi nó.
- Vâng con xuống ngay- Nó bước xuống bao nhiêu ánh mắt đều hướng về phía nó, nó mặc một chiếc váy màu hồng nhạt có đính đá, mái tóc xoả xuống, trang điểm nhẹ làm nó càng đẹp hơn
- Mọi người sao nhìn con dữ vậy- Nó
À,không có gì, hôm nay con đẹp lắm- Mẹ nó cười nhìn nó, mắt rưng rưng.
Nó quay qua nhìn chung quanh, ở đó có nhỏ Phương đang âu yếm còn mèo con, hắn thì nó nở một nụ cười nhẹ, bà Hoa nhìn nó mặt đầy ẩn ý, 2 mẹ con bà Kiều thì nhìn nó bỉu môi khinh bỉ, duy chỉ có 1 người vẻ mặt vô cùng buồn bã nhìn lên bầu trời, đôi mắt ẩn dấu 1 nỗi buồn sâu thẳm.
- Thôi, chúng ta đi ăn đi.- Bà Hoa nói phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Ở bàn ăn
- Lâu lắm rồi chúng ta với mấy đứa nhỏ mới được ngồi ăn chung như thế này- Bà Hoa
- Đúng đó, ngày nào cũng làm việc đâu có thời gian rảnh để tụ họp như thế này.- Bà Kiều
- Thoáng chốc mà mấy đứa nhỏ nhà mình lớn cả rồi- Bà Tuyền
Trong bàn ăn chỉ có 3 người họ nói, còn nó thì bình thản ngồi ăn, khi khi liếc hắn một cái rồi qua phía chị nó, đôi mắt hiện lên 1 nỗi buồn, thỉnh thoảng cô lại đưa mắt nhìn qua phía hắn, còn nhỏ Phương thì không để ý đến không khí căng thẳng chỉ lo vuốt ve cho con mèo, Dung thì ngồi cạnh bên hắn, một chút là:" AA..anh ăn cái này nè. Há miệng ra em đút cho." rồi lai làm vẻ mặt nũng nịu.
3 người họ đang nói cười vui vẻ bỗng
- Này chị, chuyện hôm trước giờ sao đây, hôm đó bàn vẫn chưa xong đâu đó.- Bà Kiều nói. Không khí bàn ăn bỗng trở nên căng thẳng, vẻ mặt bà Hoa hiện rõ vẻ lo lắng, bởi vì hôm đó mọi người tập trung nhà hắn mục đích là bàn hôn sự cho Dung với Dương vì trước đây lúc sinh ra Kim Anh(nó) và Dung thì bà Hoa đã hứa sau này sẽ chọn 1 trong 2 người đó làm con dâu nhưng sau đó Kim Anh mất tích nên sẽ để cho Dung nhưng bây giờ lại tìm được Kim Anh nên bà đang rất khó xử. 5 người còn lại thì đang ngơ ngác không biết họ đang nói gì không hiểu gì cả.
- Ủa mẹ, thật ra là chuyện gì vậy? -Dương
- Thì bàn hôn sự cho con với Dung chứ gì.- Bà Kiều cười
- Hả????????? MẸ- Dương
- Còn Ngọc thì sao????- Bà Tuyền hỏi
- Con là con ủng hộ cho chị Kim Anh ý hông chị Ngọc đó- Nhỏ Phương lên tiếng. Thật sự thì cô không ưa Dung cho lắm, đúng ra là ghét cô ta, Ngọc với Dung là 2 người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, dù cô không biết gì về Ngọc nhưng cô đã thích nó từ lần đầu tiên gặp mặt rồi
- Ơ................chuyện này thì - Cả đấm đều yên lặng, có vài khuôn mặt hiện lên nỗi buồn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT