Giấc mơ đó vẫn cứ ám ảnh nó, thật sự cô bé trong đó là ai chứ??? Nó nhẹ nâng sợi dây chuyền trên cổ lên, mặt dây chuyền có 1 hình trái tim, giữa trái tim có 1 chữ P. Chẳng lẽ cô bé đó là nó sao??? Nhưng nó hoàn toàn không có ấn tượng j cả, nó không nhớ được gì, càng cố nhớ đầu nó lại càng đau, nó sợ quá khứ đó nhưng nó muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mình, nó ngồi xuống đất, nước mắt giàn dụa. Hắn đứng đó nhìn nó, hắn muốn đến ôm chặt lấy nó nhưng hắn không thể.

Như sực nhớ lại điều gì, nó mở sợi dây buộc tóc, trong chiếc nơ nó lôi ra 1 sợi dây chuyền sáng lấp lánh được thiết kế rất đẹp, mặt đính 1 viên kim cương. Nó tự hỏi bản thân mình còn sợi dây chuyền này từ đâu ra chứ, nó không nhớ gì cả, nó giận bản thân mình. Hắn nhìn nó khóc như vậy chịu không nổi nên định bỏ đi, trước khi đi, hắn liếc nhẹ qua phía nó, vừa bước xuống được 1 bước bỗng mắt hắn mở to hết cỡ quay lại nhìn sợi dây chuyền nó đang cầm trên tay, đó không phải là.............. Hắn cố nhìn kĩ lại sợi dây chuyền. Đúng rồi, không thể nào sai được, nhưng làm sao nó có được chứ, không lẽ.........không thể nào..................

Hắn nhớ mẹ hắn có kể cho hắn nghe về chuyện trước đây, lúc trước mẹ hắn- bà Hoa, mẹ nó- bà Tuyền và mẹ Dung- bà Kiều chơi với nhau rất thân như chị em ruột vậy và từng là 3 học sinh xuất sắc nhất trường Thiên Thần, sau khi ra trường 3 người họ quyết định mở công ty, nhờ sự giúp đỡ lẫn nên ngày càng trở nên giàu mạnh. Đến ngày kỉ niệm 10 năm thành lập công ty 3 người họ quyết định nhờ 1 người làm dây chuyền nổi tiếng nhất thế giới làm 3 sợi dây chuyền, 3 sợi dây chuyền đó được làm vô cùng tinh xảo, đó là mẫu thiết kế cuối cùng vì sau khi làm xong thì ông ta chết, với lại 3 sợi dây chuyền đó không ai có khả năng làm được nữa nên có thể nói không có sợi thứ 4 giống đó, 1 thời gian sau 3 người họ đều lấy chồng và có con. Mẹ hắn còn nói sau khi mẹ hắn sinh Phương- em gái hắn thì đã tặng dây chuyền đó cho cô trong sinh nhật đầu tiên và sợi dây chuyền đó cô luôn luôn đeo trên cổ. Bà Kiều thì cũng dã tặng sợi dây chuyền đó cho Dung. Bà Tuyền thì tặng cho con gái ruột của bà ấy là Kim Anh, nhưng lúc cô bé 2 tuổi thì đã bị bắt cóc. Vậy sợi dây chuyền của nó từ đâu mà có chứ??? Không lẽ, nó chính là...............Không thể nào, sao lại có sự trùng hợp như vậy được.

Hắn đi đến chỗ nó, lấy khăn nhẹ lau nước mắt cho nó rồi lạnh lùng nói:

- Cô, đi theo tôi.

Nó tuy không hiểu gì nhưng cũng đứng dậy và đi theo hắn. Hắn cô ra cổng trường làm hàng trăm con mắt hướng với những tiếng xì xào về phía nó và hắn nhưng hắn không quan tâm và nó cũng vậy. Hắn kéo nó lên xe, lúc này nó mới hỏi 1 câu ngớ ngẩn:

- Anh đưa tôi đi đâu vậy????????

Hắn liếc nhìn nó rồi trả lời:

- Đi rồi sẽ biết.

Nó cũng không hỏi thêm gì nữa, cả 2 chỉ im lặng không nói gì, đôi lúc lại đưa mắt nhìn nhau rồi lại im lặng, bầu không khí càng trở nên nặng nề. Bỗng hắn dừng xe lại trước biệt thự nhà nó.

- Chào tiểu thư, thiếu gia.- 1 người hầu cung kính nói.

- Bác Tuyền đâu rồi? - Hắn hỏi , còn nó nãy giờ vẫn im lặng.

- Thiếu gia hỏi phu nhân có việc gì không, phu nhân chủ ra ngoài từ sáng sớm rồi.

- Được rồi.- Hắn kéo nó lên xe, chạy thẳng đến nhà hắn, vì lúc sáng hắn có nghe mẹ hắn nói hôm nay nhà có khách nên đoán chắc mẹ nó đến đó.

Đến nhà hắn, hắn siết chặt tay nó kéo nó vào nhà, nó kéo tay mình ra làm hắn suýt ngã.

- Nè, anh làm gì vậy hả, có biết đau không?- Nó vừa xoa xoa cổ tay vừa nói.

- ĐI NHANH.- Hắn quát.

- Anh có quyền gì ra lệnh cho tôi. - Nó trân cổ cãi lại.

Không nói nhiều, hắn kéo tay nó đi, nó tức giận tác vào mặt hắn một cái làm hắn phải buông tay nó tay và sửng sờ nhìn nó.

- Anh làm cứ như tôi không biết đi vậy.- Nói rồi, nó đi thật nhanh để lại một mình hắn ngơ ngác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play