Khương Tri không ngờ được là ở phòng vệ sinh lại chạm mặt Ngô Chi Viện, nhưng nhìn dáng vẻ của bà ta thì giống như theo cô đến đây.

Nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc này, dù có hóa thành tro Khương Tri cũng có thể nhận ra bà ta, hiện tại càng nảy sinh cảm giác chán ghét.

Khương Tri bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc mở vòi nước, mặc cho nước lạnh lẽo chảy qua những ngón tay.

Ngô Chi Viện vẫn chú ý đến hành động của Khương Tri, vẫn còn một lúc nữa mới đến thời gian kết thúc buổi đấu giá, thấy cô rời khỏi chỗ, Tống Duẫn Hành không đi theo cô, Ngô Chi Viện mới dám yên tâm bám theo.

Thấy khuôn mặt cô dịu dàng, trang nhã, có năm phần giống với bà ta, thời gian trôi qua nhiều năm, hai người lại dùng cách này để gặp lại. Hai mắt Ngô Chi Viện cay xè, lúc này mới cởi bỏ lớp ngụy trang yên lặng nhìn Khương Tri, trong đáy lòng tràn ngập cảm xúc hỗn độn. Nhìn Khương Tri lớn thế này, trong lòng ít nhiều cũng có một chút hổ thẹn.

Cô gái trước mặt so với lần đầu tiên nhìn thấy bà ta thì biểu cảm lãnh đạm hơn rất nhiều, lúc này rửa tay xong, chậm rãi hong khô, động tác ung dung thong thả giống như không hề nhìn thấy bà ta.

Ngô Chi Viện nhìn bóng người của cô do dự trong nháy mắt, nhỏ giọng lên tiếng như thăm dò: "Tiểu thư, chào cô."

Nghe tiếng, Khương Tri bình tĩnh quay đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng không một chút gợn sóng nhìn về phía bà ta, giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì không?"

Đối diện với khuôn mặt lạnh băng của cô, trong lòng Ngô Chi Viện căng thẳng, "Xin hỏi, cô tên gì?"

Thấy người phụ nữ này hao tổn tâm trí theo dõi cô đến tận nơi này, dùng dáng vẻ thăm dò để hỏi tên cô, Khương Tri cố gắng khắc chế tâm tình, khóe môi nhếch lên lộ ra sự trào phúng, "Có liên quan gì tới bà?"

Ánh mắt cô bình thản nhìn bà ta, đôi mắt hạnh trong trẻo nhưng tràn đầy sự căm ghét và lạnh nhạt.

Sắc mặt Ngô Chi Viện cứng đờ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, bà ta cuống quýt giải thích: "Vì cô rất giống một người mà tôi quen, vì thế nên tôi mới hỏi, mong cô đừng hiểu lầm."

À, một người quen.

Khương Tri cứng rắn nhìn chằm chằm vào Ngô Chi Viện, khóe môi cong lên, trong ánh mắt hiện ra sự châm biếm, nói. "Vì thế nên bà theo dõi tôi, đi đến tận phòng rửa tay?"

Khuôn mặt Ngô Chi Viện trở nên bối rối, sắc mặt trắng bệch trong chốc lát, nói lắp bắp, "Tôi, tôi không theo dõi cô."

Người phụ nữ lúc nói dối, đôi mắt liên tục đảo qua đảo lại theo bản năng, bà ta đã lén lén lút lút nhiều năm như vậy, đúng là chẳng thay đổi chút nào.

Bên tai Khương Tri toàn là tiếng nhịp tim mình đập thình thịch, cô cười gằn, nhìn dáng vẻ có chút hoảng loạn của bà ta, bàn tay để bên sườn đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Nhìn Ngô Chi Viện ở trước mặt, trong lòng Khương Tri chỉ còn sự căm ghét, không có bất kì tâm trạng gì khác, cô tình nguyện người như vậy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình.

Hai người giằng co, Tống Duẫn Hành đợi mãi không thấy vợ mình quay lại nên đi tìm, lát sau đã thấy Khương Tri trước cửa phòng vệ sinh.

Vừa nhìn thấy Ngô Chi Viện, lông mày Tống Duẫn Hành đã cau lại, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh đi trong nháy mắt.

Nhìn thấy dáng vẻ đơn độc mong manh đứng quay lưng về phía mình, trong lòng Tống Duẫn Hành hơi khựng lại, khuôn mặt âm trầm bước nhanh về phía cô.

Khương Tri không muốn nhiều lời với Ngô Chi Viện, cô nhanh chóng quay người định bỏ đi, vừa xoay đầu đã va phải lồng ngực người nào đó, sống mũi nhỏ nhắn không kịp đề phòng mà đập vào lồng ngực cứng như đá của anh. Cô cau mày, xoa xoa mũi có chút hơi đau, ngẩng đầu bực bội nhìn về phía người vừa đụng phải mình.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, khí thế vốn hừng hực, cô gái nhỏ vốn đang sẵn sàng chiến đấu bỗng chốc trở nên dịu dàng như một đóa hoa. Khương Tri chớp chớp mắt một hồi, ánh mắt trở nên mềm mại, đôi môi hồng của cô chu ra, vuốt chiếc mũi ửng đỏ không nói gì.

Tống Duẫn Hành ngẩn người, ánh mắt dừng trên chiếc mũi của Khương Tri vài giây, xác định không có vấn đề gì lớn anh mới ôm người vào trong lòng, chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngô Chi Viện trước mặt.

Chẳng biết vì sao, đối diện với ánh mắt có ý tứ nhắc nhở sâu sắc của Tống Duẫn Hành, trái tim Ngô Chi Viện không kìm được thắt lại, sắc mặt có chút hoảng loạn.

Thái độ im lặng sắc bén của người đàn ông mang theo cảm giác khiến người ta ngột ngạt không thở nổi.

Ngô Chi Viện rất biết nhìn mặt đoán ý, vừa định lên tiếng chào hỏi Tống Duẫn Hành đã nhìn bà ta, miệng cười nhưng bên trong không cười, "Không ngờ bà Ngô cũng có sở thích theo dõi người khác?"

"Quả nhiên giống lão Trịnh, không phải người một nhà không vào chung một cửa."

Tống Duẫn Hành chế giễu, ban nãy lúc chờ Khương Tri, tên mặt dày họ Trịnh kia không ngừng bám theo anh, há mồm ngậm miệng đều là cầu xin anh thảo luận chuyện đầu tư. Tống Duẫn Hành thiếu kiên nhẫn, dùng mấy câu phũ phàng đã đuổi ông ta đi rồi. Không ngờ vị phu nhân tiếng lành đồn xa này của ông ta lại dám ở đây chơi trò ôm cây đợi thỏ với vợ anh.

Nghe Tống Duẫn Hành hùng hổ dọa người mỉa mai, Ngô Chi Viện lúng túng đỏ bừng mặt, sợ mất thể diện nên khéo kéo cười, "Tống tổng, thật ngại quá."

"Chỉ là tôi cảm thấy vợ chưa cưới của ngài khá giống bạn cũ của tôi, nên mới nhận nhầm."

Cô gái bên cạnh theo bản năng siết chặt tay áo, cảm nhận được Khương Tri kìm nén tức giận, bản năng muốn bao che của Tống Duẫn Hành càng mạnh, câu từ khi nói chuyện cũng biến thành không thèm nể mặt mũi, "Nếu đã là nhận nhầm thì đôi mắt này giữ lại còn có tác dụng gì."

Ngô Chi Viện bị anh đả kích một trận, trong lòng cũng trở nên lạnh băng, nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ, vốn định phản bác vài câu nhưng người trước mặt bà ta không trêu chọc nổi, ngay cả Trịnh Nghiệp Lâm cũng phải khom lưng cúi đầu với anh ta.

Tống Duẫn Hành hừ lạnh một tiếng, ôm Khương Tri rời đi.

Mãi tới khi bóng dáng hai người biến mất ở cầu thang, Ngô Chi Viện mới tức ra mặt, sắc mặt tái nhợt.

Không phải là họ Tống ỷ vào việc mình có tiền có thế sao, trong giới thương trường được người ta xu nịnh nên mới càng vênh váo tự đắc như vậy. Còn cô gái bên cạnh anh ta, dù hai người hơn mười năm không gặp nhưng con gái chính mình sinh ra sao bà ta có thể nhận sai được, người kia chính là Khương Tri.

Cho dù đã nhiều năm như vậy, Ngô Chi Viện chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu vẫn hiện ra vô cùng rõ ràng, trấn Thủy Quang nghèo đến mức cái nhà không đứng vững.

Bà ta sống ở đó mấy năm, nghèo phát sợ, không thể chịu nổi mà phải bỏ đi.

Nhưng bà ta ngàn vạn lần không ngờ tới, đời trêu ngươi, bà ta lại gặp lại Khương Tri, còn với thân phận như hiện tại.

Vừa nghĩ tới chuyện gần đây Trịnh Nghiệp Lâm vì chuyện đầu tư mà bôn ba khắp nơi, cầu xin Tống Duẫn Hành không dưới năm lần, nhìn thái độ của người này, căn bản không có ý định hợp tác cùng bọn họ. Con hồ ly Tống Duẫn Hành kia rõ ràng cố tình trêu người lão Trịnh.

Xét quan hệ của Khương Tri và Tống Duẫn Hành, Ngô Chi Viện nghĩ đến thái độ của cô gái với mình hôm nay, trong lòng có tính toán.

-

Tống Duẫn Hành nắm tay Khương Tri đi ra hội trường, lúc này mới phát hiện ra bàn tay cô lạnh toát, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Đối với quan hệ của Khương Tri và Ngô Chi Viện, mặc dù Tống Duẫn Hành tò mò nhưng nhìn thái độ nếu Khương Tri không muốn nói thì anh cũng không dò hỏi nhiều.

Trên đường trở về, Khương Tri bị Tống Duẫn Hành ôm trong lòng, cô khoác áo vest của anh, cái đồ nhỏ tựa vào lồng ngực anh, đầu ngón tay siết chặt áo anh, dường như rất sợ người trước mặt sẽ chạy mất.

Lần đầu tiên vợ bám mình như vậy, trong lòng Tống Duẫn Hành mềm nhũn, nhẹ nhàng giúp cô tháo trang sức vướng víu trên tóc xuống, để cô dựa cho thoải mái, cuối cùng tựa như chăm một đứa trẻ, vuốt lưng Khương Tri, giọng điệu ôn hòa nói, "Vợ à, cho anh xem mũi anh một chút."

Vừa nãy đụng vào một cái không hề nhẹ, anh vẫn chưa nhìn kỹ, không biết còn đỏ không.

Khương Tri trong lồng ngực anh chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi nghiêng đầu nhìn anh, mũi đúng là không có chuyện gì, đôi mắt to tròn có chút hồng hồng, hàng mi dài cong cong.

Tống Duẫn Hành cụp mắt, yên lặng một lát, đầu ngón tay vuốt ve đuôi mắt của cô, bất đắc dĩ mím môi.

-

Tài xế dừng xe dưới lầu, Tống Duẫn Hành bế ngang cô đi lên, Khương Tri bị hành động bất ngờ của anh làm cho sợ hết hồn, ngại ngùng nhìn về phía tài xế đang nhịn cười, khuôn mặt cô đỏ bừng, vội vàng dùng tay đẩy anh, nhỏ giọng nói: "Mau thả em xuống, để em tự đi."

Khoảng cách hai người quá gần, sống mũi cao của anh ghé sát lại khiến hô hấp cô hỗn loạn.

Đôi môi mỏng của Tống Duẫn Hành ẩn chứa ý cười, giọng trầm thấp như một liều thuốc độc, "Gọi anh là ca ca đi, anh sẽ để em xuống."

Gò má Khương Tri đỏ bừng, lan xuống cả cổ, rõ ràng chỉ là một tiếng ca ca, phát ra từ miệng anh cô nghe kiểu gì cũng thấy không đứng đắn, Khương Tri nháy mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Không gọi."

Nghe vậy, Tống Duẫn Hành nhướng mày, cánh tay ôm cô đột nhiên buông lỏng, cô vợ nhỏ trong lòng sợ đến mức kinh ngạc kêu lên, trong nháy mắt ôm chặt cổ người nào đó. Tống Duẫn Hành để cô ôm chặt, bật cười nghe rất sảng khoái.

Khương Tri nhìn khóe miệng anh cong lên, không để ý tới chuyện xấu hổ, ngây ngốc nhìn người trước mặt, như bị anh mê hoặc, mây mù còn sót lại trong lòng cô tan đi không ít. Cô lẳng lặng vùi vào lồng ngực anh, nghe tiếng nhịp tim anh trầm ổn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy giờ phúc này bình anh như đang nằm mơ vậy.

Gặp được Tống Duẫn Hành, may mắn biết bao.

Tác giả nhắn nhủ: ngày mai chú già rất có thể sẽ bò lên giường vợ đó nha ~

P.s: Tuần vừa rồi mình đi công tác nên giờ mới quay lại được, cảm ơn mọi người nhiều <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play