Trở lại phòng học, Chu Dĩnh vẫn đang suy nghĩ tới việc ban nãy Trần Khải Chính đến gần, nhưng nhìn Khương Tri rất bình tĩnh lấy sách tiếng Anh ra như không có chuyện gì, trong nháy mắt liền dập tắt đám lửa bát quái của cô ấy.
Trong tiết tiếng Anh, giáo viên chủ nhiệm mở một buổi họp lớp ngắn, thuận tiện nói về vụ việc đánh nhau vào hôm thứ sáu, mặc dù thấy ấy không chỉ đích danh nhưng mọi người đều biết đó là Khương Tri.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm nhắc lại ngày họp phụ huynh, vì chỉ còn cách thời gian thi đại học 100 ngày, lúc này tác động của gia đình là vô cùng quan trọng, vì thế nhất định phải mở một buổi họp động viên.
-
Buổi chiều, khi tan học, Y Y đeo balo đến chờ Khương Tri tan học, vừa mới đứng ở cửa đã trông thấy tên cặn bã nào đó.
Da mặt Trần Khải Chính cũng dày, buổi chiều bị người ta cự tuyệt mà lúc này vẫn có thể mặt không biến sắc tới đây tìm người.
Y Y nhìn thấy Trần Khải Chính liền nổi nóng, xắn tay áo lên chuẩn bị đi tới giáo huấn hắn ta một trận tử tế, vừa mới bước lên một bước đã thấy tên cặn bã đang kéo một học sinh, luôn miệng hỏi xem Khương Tri đã ra về hay chưa.
Y Y tròn mắt hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, hình như cô nghe thấy tên Khương Tri từ trong miệng của tên cặn bã này!
Bạn học kia nói một câu, Trần Khải Chính mặt mày hớn hở đeo balo chẳng hề kiêng dè đi thẳng vào trong.
Y Y ung dung theo sát phía sau, cô không thể để kẻ khác đào góc tưởng nhà chú nhỏ được!
-
Quét dọn phòng học xong, Khương Tri đặt chiếc chổi vào góc cuối lớp, vừa quay đầu lại đã thấy tên đầu củ cải đang đứng dựa bên cạnh chỗ ngồi của cô, ánh mắt thăm dò nhìn về phía cô, cũng không biết đã đi vào được bao lâu.
Đôi môi hồng hào của Khương Tri hơi mím lại, mặt không đổi sắc đi tới, ánh mắt không thèm liếc cậu ta một cái, thu dọn đồ bỏ vào balo xong liền đi thẳng.
Lại một lần nữa bị người ta bơ, Trần Khải Chính nhíu mày, trong lòng có chút buồn phiền, đưa tay kéo quai balo của Khương Tri lại, cất giọng nói: "Bạn học, tốt xấu gì chúng ta cũng từng gặp mặt một lần, cho tôi phương thức liên lạc đi chứ."
Giọng điệu của cậu ta không khác gì so với lúc khen thời tiết hôm nay đẹp, không hề ngại ngùng, vừa nhìn đã biết là một tay cua gái lão luyện.
Khương Tri nghiêm mặt nhìn cậu ta chằm chằm, giật lại quai xách nhưng không được, cô mím môi: "Cậu buông tay."
Thấy cô có dấu hiệu nổi giận, Trần Khải Chính sợ vừa buông tay thì cô sẽ bỏ chạy, mặt dày nói: "Buông tay cũng được, cậu cho tôi phương thức liên lạc đi."
Thật là có loại người vô liêm sỉ thế này.
Khương Tri nhịn vài giây, vừa định lạnh lùng đối mặt với cậu ta, trước mắt bỗng có một người lao tới, balo căng phồng nặng nề đập lên vai Trần Khải Chính.
Dáng người Y Y nhỏ nhắn, vốn dĩ muốn giơ cặp sách lên ném vào đầu tên cặn bã này.
Kêu một tiếng, Trần Khải Chính buông lỏng tay, sắc mặt khó coi ôm vai, gương mặt tuấn tú không thể tin nổi nhìn Tống Y Y vừa từ đâu lao ra.
Cô nàng vẻ mặt tràn trề nghĩa khí cười gằn với cậu ta: "Cô đây đã rất muốn đánh cậu như thế rồi!"
Trần Khải Chính khẽ chửi thầm một tiếng, hơi thẹn quá hóa giận, không phải chỉ là xin phương thức liên lạc hay sao, lần đầu đụng phải một người như vậy.
Trong phòng học vẫn còn học sinh chưa ra ngoài hết, lúc này đều ngạc nhiên nhìn ba người ở phía bên này, đương nhiên là đang xem kịch hay.
Không ngờ Y Y lại xông ra, vì không muốn xảy ra xung đột trong lớp học nên Khương Tri chẳng thèm nhìn vẻ mặt ghê tởm của tên cặn bã này nữa, kéo Y Y ra ngoài.
-
Cũng may là Trần Khải Chính không đuổi theo, dọc đường Y Y bất bình nhổ nước bọt: "Tên khốn đầu củ cải này, vừa mới gây họa cho bạn thân của em xong, lại tới đây tìm đòn."
Lúc này vừa mới qua được mấy hôm, tên này lại thản nhiên vội vàng không đợi nổi vươn móng heo về phía Khương Tri!
Y Y càng nghĩ càng giận, hối hận vừa nãy không đánh mạnh hơn, thật sự là quá hời cho hắn. Phản ứng của Khương Tri bình tĩnh hơn cô nàng nhiều, đương nhiên không thèm coi Trần Khải Chính là chuyện gì to tát.
So với sự bình tĩnh của Khương Tri, thì Y Y thỉnh thoảng lại liếc trộm cô. Cô gái ở bên cạnh có dáng vẻ như búp bê sứ, khi ở bên cạnh chị ấy luôn có cảm giác rất thoải mái, tâm trạng cũng không tệ.
Một cô gái như vậy, thời gian đi học ở trường càng lâu thì những nam sinh như Trần Khải Chính sẽ xuất hiện càng nhiều. Nghĩ đến việc chú nhỏ sắp phải đối mặt với tình địch, một đám tiểu thịt tươi, tâm trạng bà cụ non của Y Y vẫn khá bình tĩnh. Nói tới tướng mạo, nói tới quyền thế, nói tới phong cách, không ai bằng chú nhỏ.
-
Sau khi về nhà Khương Tri trở về phòng làm bài tập. Y Y theo thói quen lấp bụng bằng một đống đồ ăn vặt, thuận tay cầm điện thoại lướt weibo, nhìn thấy top 1 hot search, cô nàng quét mắt một cái bỗng khựng lại, một giây sau liền quát to một tiếng: "Vãi!"
Tống Duẫn Hành qua đêm cùng ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, hành động thân mật, có phải tin mừng sắp tới?
Y Y trợn mắt há miệng, ba vị trí đầu của hot search đều là tin tức bát quái liên quan tới đại thiếu gia giới kinh doanh Tống Duẫn Hành, tin tức về nữ minh tinh nào đó cũng vì thế mà bám sát theo. Y Y sợ mình nhìn nhầm, cẩn thận soi kỹ lại một lần mới biết tên ngôi sao điện ảnh kia là Phương Tiêu.
Bên dưới bài đăng weibo còn có vài bức ảnh, trong ảnh là người đàn ông thân hình cao lớn nửa ôm lấy một người phụ nữ, cử chỉ đặc biệt thân mật. Vì là chụp trộm nên không thấy rõ gương mặt người đàn ông, nhưng mặt Phương Tiêu có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Y Y phóng to bức ảnh ra, không nhận ra rốt cuộc người trong hình có phải là chú nhỏ hay không nhưng chiếc áo khoác trên người cô gái này thì chắc chắn là áo của Tống Duẫn Hành. Chủ nhỏ luôn tỉ mỉ, chiếc áo khoác gió màu đen này chính là bản giới hạn.
Nhìn chằm chằm bức ảnh thật trầm tư, Y Y tức giận chia sẻ link weibo cho móng heo lớn, bất bình thay cho Khương Tri, còn nói thêm: Cho cháu một lời giải thích hợp lý!
Tin tức gửi đi, Y Y nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, đối phương không thèm để ý đến cô. Y Y cau mày, lại nhắn một tin đi: "Cháu sẽ đi nói cho Khương Tri biết ngay bây giờ! Chú cũng là một cây củ cải to đùng*!"
(Nguyên văn /Hoa tâm đại la bặc/: ý nói những người đàn ông lăng nhăng, playboy.)
Một giây sau, trên màn hình lập tức nhảy ra một tin nhắn mới.
Chú già chân thối vô địch vũ trụ: Cháu dám.
Tống Duẫn Hành chỉ nhắn hai chữ, Y Y đã sợ. Cô uất ức cầm một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng, nhắn lại: "Khương Tri cũng có điện thoại nha~"
Dù cho cô nàng không nói thì Khương Tri cũng có thể nhìn thấy. Y Y cười hì hì, gửi tin nhắn đi, đối phương không trả lời ngay lập tức. Tưởng tượng ra vẻ mặt ăn trái đắng của chú nhỏ, tâm trạng Y Y vô cùng khoan khoái đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, vẫn lao vào phòng Khương Tri. Cô nàng mượn điện thoại của Khương Tri, trước khi chú nhỏ giải thích rõ ràng thì chị ấy vẫn chưa thể nhìn thấy những thứ này được.
Cô nàng đối với chuyện tình của couple này phải kiên định bảo vệ tới cùng!
Lúc nhìn thấy tin nhắn của Y Y, Tống Duẫn Hành đã đứng ngồi không yên, sau khi kết thúc cuộc họp cuối cùng liền vội vàng giục lái xe mau chóng đưa mình trở về nhà.
-
Tin tức trên hot search weibo đã là chuyện từ mấy ngày trước, anh và đám người Vu Tử Kính, Tiêu Diệc đi cùng nhau, không ngờ Phương Tiêu lại đến. Sau đó cô ta uống mấy ly, túm lấy quần áo của bọn họ làm loạn. Tống Duẫn Hành tức đến mức suýt nữa ném cô ta đi. Quần áo bị cô ta túm lấy sặc sụa mùi rượu và nước hoa lẫn lộn, anh dứt khoát cởi áo khoác vứt lại, nhanh chóng bỏ đi.
Người đàn ông trong tin tức, nhìn qua bóng lưng thì chính là Vu Tử Kính không cần bàn cãi. Mấu chốt là Phương Tiêu lại khoác áo của anh.
Lướt qua tin tức giải trí hôm nay, Phương Tiêu cũng đã nhanh chóng mượn độ hot trèo lên, thái độ đáp lại scandal không rõ ràng, nhất thời cư dân mang đều nghiêng về một phía, cho rằng anh và Phương Tiêu có gì đó.
Trên đường trở về, Tống Duẫn Hành nhận được tin nhắn nhận tội của Vu Tử Kính: "Lão Tam, tôi có lỗi với cậu."
"Tối hôm qua trời lạnh, tôi đem quần áo của cậu cho người ta mặc thêm."
"Sau đó gây ra hiểu lầm rồi. Tôi có vội.jpg"
Tống Duẫn Hành nhếch môi, ha ha một tiếng tắt điện thoại.
Khương Tri mà biết thì sẽ có thái độ gì? Mấy ngày trước anh còn dạy cô dùng điện thoại, lướt weibo, lúc này không phải là cô đã thấy tin rồi chứ?
Trong đầu chú già nào đó bắt đầu nổi cuồng phong, thậm chí còn tưởng tượng ra vẻ mặt ghen tuông của cô gái nhỏ, nếu như có thể thấy cô lộ ra biểu hiện như vậy thì cũng đáng.
Nhưng với sự không chủ động của Khương Tri, Tống Duẫn Hành có chút thấp thỏm, liệu có phải là anh nghĩ quá nhiều không?
Tuy nghĩ vậy nhưng bước chân anh không hề chậm lại chút nào, vô cùng lo lắng chạy về nhà họ Tống. Vừa chuẩn bị đi lên lầu thì sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Tống lão gia, "Đứng lại."
Tống Duẫn Hành bất đắc dĩ dừng bước, quả nhiên Tống lão gia đã cầm gậy, lạnh mặt nhìn anh, gõ gõ xuống sàn nhà, giọng điệu nghiêm túc: "Anh vào đây cho tôi."
Đuôi mắt hẹp dài của Tống Duẫn Hành nheo lại, dừng bước chân, đành phải đi về phía ông cụ.
Chờ tới khi vào thư phòng, Tống Nghị Quốc nhìn vẻ mặt không nghiêm túc trước mắt, thở dài một tiếng nặng nề, dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thể thành kim.
Mỗi lần thấy dáng vẻ này của ông cụ, Tống Duẫn Hành biết chắc mình sẽ chịu đòn, quyết đoán nói: "Cha đánh đi, đánh xong con còn phải đi lên lầu."
Tống lão gia nghẹn lời, vốn không muốn đánh anh, lúc này liền giơ gậy lên đánh vào mông Tống Duẫn Hành hai cái, trầm giọng nói: "Anh và Phương Tiêu kia là chuyện gì? Không phải anh nói với tôi là không thèm để mắt hay sao, từ khi nào lại dính dáng tới con bé?"
Nha đầu Phương Tiêu, lúc cô bé còn nhỏ Tống Nghị Quốc có gặp mấy lần, cùng chơi với Tống Duẫn Hành mà lớn lên, nhưng nghe nói sau đó gia nhập làng giải trí. Tống lão gia lập tức cảm thấy cô gái này không được, tư tưởng của ông cụ vẫn vô cùng truyền thống, hơn nữa làng giải trí lại là một nơi vàng thau lẫn lộn, con dâu của ông cụ tuyệt đối không thể lăn lộn trong cái vòng này được.
Tống Duẫn Hành nhíu mày, lúc này đã chịu đòn của ông cụ, gương mặt tuấn tú có chút bất đắc dĩ: "Đều là hiểu lầm ạ."
Cũng không biết đám chó săn kia đã ở bên ngoài bao lâu, rõ ràng biết người trong ảnh không phải anh mà lại dám chụp mũ cho anh. Nghe nói gần đây Phương Tiêu có một bộ phim sắp tuyên truyền, không thể không nghi ngờ là cô ta muốn cọ nhiệt*.
(Cọ nhiệt: Cố tình tạo ra scandal để gây sự chú ý với truyền thông, mượn độ nổi tiếng từ người khác để tạo đề tài.)
Nghe anh giải thích, vẻ mặt ông cụ hơi giãn ra, lại nói về đề tài chính: "Vậy tôi hỏi anh, khi nào anh định có đối tượng? Khi nào kết hôn? Khi nào để tôi ôm cháu?"
Hồi trước nha đầu Phương Tiêu kia thích bám đuôi Tống Duẫn Hành, Tống Nghĩ Quốc cũng có một chút suy nghĩ, muốn con trai mau chóng thành gia lập nghiệp, kết quả Tống Duẫn Hành lại nói thẳng là không quan tâm tới cô gái này. Không quan tâm thì thôi nhưng cũng chẳng có đối tượng nào xung quanh cả.
Dường như mỗi tháng đều có mấy ngày thế này, ông cụ đuổi theo anh đòi con dâu. Nếu như là trước kia, Tống Duẫn Hành đã sớm bỏ chạy, lần này anh lại không hề cảm thấy mất kiên nhẫn. Lông mày của anh khẽ nhướng lên, khóe môi lười nhác cong cong hàm chứa ý cười, "Con đang theo đuổi đây."
Nghe vậy, ánh mắt ông cụ sáng lên: "Con gái nhà ai?!"
Ý cười trong mắt Tống Duẫn Hành không hề giảm, gương mặt thâm sâu khó đoán: "Cô gái kia rất tốt, không ai sánh được với cô ấy."
Tống Nghị Quốc nghe xong đăm chiêu, trong lòng suy nghĩ xem cô gái thần bí này có thể tốt tới mức nào, tên tiểu tử này lại để ý như vậy.
Tống Duẫn Hành sốt ruột muốn lên lầu tìm Khương Tri, nhấc chân vừa định bước đi thì ông cụ nghiêm mặt kéo anh lại: "Con gái nhà người ta có thể thích anh hay sao?"
Tống Duẫn Hành: ".........."
Lời editor: Chú Tống mơ vẫn còn xa lắm, còn lâu Khương Tri mới thèm ăn giấm của chú. Chương sau chú tự mình đi ăn giấm đi nha =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT