Sáng sớm hôm sau, Tống Duẫn Hành mặc trang phục chỉnh tề xuống lầu, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Khương Tri đang ôm trong tay một đống đồ đứng ở chân cầu thang chờ anh. Y Y ăn sáng ở phòng ăn, thỉnh thoảng liếc trộm về phía bọn họ.

Tống Duẫn Hành đi tới chỗ Khương Tri, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Một thân áo sơ mi trắng tinh không hề có một nếp nhăn, nhìn vừa cấm dục lại vừa cao quý, anh nửa suy đoán nửa trêu chọc: "Đang chờ anh à?"

Khương Tri ở trước mặt chớp mắt nhìn anh, dũng cảm một chút. Lúc này cuối cùng cũng thấy anh đi ra, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ hồi hộp.

"Đúng là em đang chờ anh." Cô mím đôi môi, nhỏ giọng nói.

Trái tim Tống Duẫn Hành mềm nhũn, ánh mắt dịu dàng, không kìm được xoa đầu cô. Anh hơi cúi người, hạ giọng thật thấp: "Một đêm không gặp, nhớ anh rồi sao?"

Anh luôn như vậy, không đứng đắn.

Khương Tri liếm môi theo bản năng, trên gò má trắng trẻo từ từ hiện lên sắc hồng. Cô lắc đầu phủ nhận, đưa toàn bộ túi đồ ăn vặt to đùng trong lồng ngực cho anh, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa chân thành: "Tống đại ca, anh nhận cái này đi. Mấy hôm trước em mua nhưng không có cơ hội đưa cho anh."

Tống Duẫn Hành sững sờ, cúi xuống nhìn thấy túi đồ ăn vặt, sau đó lại nghe thấy Khương Tri vội vàng bổ sung thêm: "Tất cả đều là đồ ăn mà anh thích."

Nói xong, giọng cô lại từ từ nhỏ xíu lại, có chút ngại ngùng.

Anh khẽ cười, mở túi ra xem, lông mày hơi cau lại, vô thức mím môi. Bốn, năm túi que cay, còn có cả đậu phộng vị lạ, đồ uống có ga. Tất cả đều là những thứ đồ mà từ trước tới nay bị anh coi là thực phẩm bỏ đi, đồng thời ra lệnh cấm Y Y không được động tới.

Tống Duẫn Hành là người vô cùng để tâm tới chuyện ăn, mặc, trong chuyện sinh hoạt hàng ngày thì vừa tỉ mỉ vừa nề nếp. Lúc Y Y vào tiểu học thích ăn que cay nhất, Tống Duẫn Hành gần như bắt gặp lần nào là ném cô ra ngoài lần ấy. Từ đó về sau, Y Y cũng không dám ăn que cay ở trước mặt chú nhỏ nữa, nếu có ăn cũng chỉ dám ăn ở trong vườn hoa. Căn bản người nào đó sẽ không cho cô bước vào cửa.

Khóe môi Tống Duẫn Hành khẽ nhếch lên, vẻ mặt ôn hòa nhận lấy, trong đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng, đồ ăn vặt cầm trong tay, cảm giác không hề bình thường.

Khương Tri ngước mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh không chớp mắt, giọng điệu có chút rụt rè: "Anh có thích không ạ?"

Nhìn biểu hiện chăm chú và mong chờ của cô, Tống Duẫn Hành sâu xa nhìn sang Y Y, quả nhiên người nào đó rất căng thẳng, dáng vẻ "Tuyệt đối đừng nhìn cháu, cháu không biết gì hết".

Tiểu nha đầu ranh mãnh này, quả nhiên là đang nghĩ cách để trả thù anh.

Nghĩ đến việc đây là đồ mà Khương Tri mua cho anh, chắc chắn cô sẽ chủ động hỏi Y Y, tuy rằng con nhóc kia không nói năng tử tế nhưng trong lòng Tống Duẫn Hành cũng đã vui mừng một vạn lần rồi.

Cô chưa bao giờ là một người chủ động, bây giờ lại nguyện ý vì anh mà tiến một bước nhỏ, anh chấp nhận dùng tốc độ chạy 100 mét để lao nhanh về phía cô.

"Em và đồ ăn vặt, anh đều thích." Anh khẽ cười nói, giọng vừa ấm áp vừa êm ái.

Giọng nói của anh không nhỏ, Y Y cách đó không xa đang vểnh tai lên nghe động tĩnh của bọn họ, lúc này nghe thấy chú nhỏ không biết xấu hổ trêu chọc Khương Tri, cô nhóc chà chà hai tiếng, nhất thời nổi lên một mảng da gà.

-

Sau khi Tống Duẫn Hành ăn sáng xong, nhận được một cuộc điện thoại thì lập tức rời khỏi nhà.

Trong nhà chỉ còn Y Y và Khương Tri, tối hôm qua hai người còn chưa nói chuyện với nhau, vì chú nhỏ ở nhà nên Y Y không dám nhiều lời. Nhìn thấy dáng vẻ cười híp mắt của Khương Tri, có vẻ chuyện ngày hôm qua không ảnh hưởng gì tới chị ấy, Y Y thở phào nhẹ nhõm. May là Khương Tri không tức giận.

Y Y cầm sách bài tập ngồi bên cạnh chị ấy, suy nghĩ một chút, chậm chạp nói: "Khương Tri, chuyện hôm qua em xin lỗi. Không phải em cố tình bỏ chị lại ở đó đâu."

Khương Tri động thủ đánh người vì cô, chuyện này Y Y cảm động muốn khóc, nhưng khi đó tình hình quá hỗn loạn, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát kêu vang, bạn thân liền kéo cô bỏ chạy thục mạng, đợi tới khi chạy thoát rồi cô mới biết Khương Tri đã bị cảnh sát bắt đi.

Khương Tri nghe xong sờ tóc một cái, bảo cô ấy đừng tự trách bản thân: "Không sao đâu, chị ra tay cũng không nhẹ, đánh người ta bị thương."

Nghĩ tới cú đá hôm qua của Khương Tri, Y Y nhất thời cảm thấy hình tượng của cô trong lòng mình lung linh hơn không ít, một cước kia đá xuống, lực sát thương rất mạnh.

Nghe Y Y giải thích, trận ẩu đả ngày hôm qua diễn ra khá bất ngờ, nói đến nguyên nhân thì đúng là khiến người ta cười rụng răng, hai nữ sinh đánh nhau vì một nam sinh.

Hotboy của trường Nhất Trung tên là Trần Khải Chính, người cao 1m8, bề ngoài thanh tú đẹp trai, đặc biệt là lúc chơi bóng rổ hormone nam tính càng tăng cao. Bạn thân của Y Y có thời gian crush hotboy này, sau đó cô bé tìm cơ hội, nhân giờ học thể dục liền tỏ tình. Không ngờ hotboy lại không từ chối, hai người cứ thế rơi vào bể tình, trở thành bạn trai bạn gái.

Kết quả chưa được một tuần, có một nữ sinh ở trường bên cạnh tìm tới cửa, có hôm chặn bạn của Y Y ở trước cổng trường, biết chuyện cô bé đang hẹn hò với hotboy thì tức xanh mặt, không kìm được nói vài câu khó nghe, đại ý là bạn thân của Y Y cướp bạn trai của cô nhóc.

Hai nữ sinh hẹn nhau chiều thứ sáu sau khi tan học sẽ 1 đấu 1. Y Y lo bạn thân của mình chịu thiệt nên đã lôi kéo thêm Khương Tri đi để giữ thể diện, không ngờ đối phương lại là dân anh chị, dẫn theo một đám lưu manh đến, nam nam nữ nữ ai cũng không phải dạng hiền lành.

Một hồi võ mồm kích động hai bên ra tay đánh nhau, sau đó cũng không biết là ai báo cảnh sát, cuối cùng đều về đồn.

Nghe xong toàn bộ sự tình, Khương Tri suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng: "Nói cách khác là hotboy này chân đạp hai thuyền*?"

(Chân đạp hai thuyền: Ngoại tình, yêu hai người cùng lúc.)

Y Y gật đầu mạnh: "Lúc đánh nhau em còn thấy hắn đứng xem trò vui!"

Khương Tri thật sự xem thường loại người như vậy, hai nữ sinh đánh nhau vì cậu ta mà cậu ta lại không nói lời nào chỉ đứng nhìn, nghe qua rõ ràng là đàn ông cặn bã.

Nói đến hotboy Trần Khải Chính, lúc trước Y Y vẫn cực kỳ yêu thích nhan sắc của người này, ngũ quan không quá đẹp nhưng cũng ưa nhìn, khiến người ta yêu thích.

Bây giờ nhìn hắn, từ đầu đến chân đều là khuyết điểm, dối trá lại còn cặn bã.

Y Y mở miệng chửi: "Tên Trần Khải Chính này, cậy mình đẹp trai, không biết có tới bao nhiêu người bạn gái, lại còn mặt mũi dám chân đạp hai thuyền!"

Chuyện này kẻ cầm đầu chính là hắn ta, Y Y hầm hừ nói: "Lần sau gặp được hắn, bà đây nhất định sẽ tàn nhẫn đánh hắn một trận."

Khương Tri nghe xong, lắc đầu không tán thành: "Chúng ta không chấp với tên đầu củ cải."

Nếu Tống đại ca biết Y Y vẫn còn muốn tìm người đánh nhau thì chắc sau này người ăn đòn chính là cô ấy.

Y Y cau mày gật đầu, bỗng nhiên ghé sát đến hỏi cô: "Khương Tri, không phải là chị thích tên đầu củ cải đó đấy chứ?"

Nghĩ tới hot search trên weibo thời gian gần đây, có vẻ như chú nhỏ dây dưa không rõ với cô nữ minh tinh tên là Phương Tiêu. Cũng không biết là truyền thông bịa đặt hay là sự việc này có thật, Y Y nhìn biểu hiện của Khương Tri thì hình như chị ấy vẫn chưa biết.

Khương Tri lắc đầu lia lịa, ai mà thích đầu củ cải chứ, hai người yêu nhau thì nhất định phải chung tình với nhau.

Y Y đăm chiêu, nếu như Khương Tri biết những tin đồn kia của chú nhỏ thì chắc chú nhỏ sẽ phát khùng.

-

Lúc chạng vạng, Tống Duẫn Hành từ công ty trở về, trong nhà không có ai, anh đứng từ ban công nhìn xuống quả nhiên thấy Khương Tri và Y Y đang ở trong vườn hoa cho dê ăn.

Một chú dê con, lúc đó sau khi đưa Khương Tri về nhà, Tống Duẫn Hành cũng thuận tiện chở nó theo.

Nhìn hai cô bé vui vẻ, Tống Duẫn Hành kéo cà vạt miễn cưỡng dựa vào khung cửa, thu lại dáng vẻ sắc nhọn, cả người đều thả lỏng.

Anh không quấy rầy, lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, con ngươi dài đen sâu thẳm có ý tứ khác.

Một hồi lâu sau, Khương Tri ngồi dậy lúc quay đầu lại liền nhìn thấy người đang đứng ở cửa, cô mỉm cười chào anh. Y Y ngẩng đầu nhìn sang, không kìm được "Ồ: một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sói đuôi to đến rồi."

Khương Tri không nghe thấy Y Y nói, chỉ nhìn thấy Tống Duẫn Hành vẫy tay với mình. Cô vội vàng bỏ đồ trên tay xuống chạy tới. Nhìn thấy nhan sắc làm chúng sinh điên đảo của chú nhỏ, gương mặt tuấn tú tràn ngập ý xuân, Y Y không kìm được trợn tròn mắt, lặng lẽ mắng một tiếng.

Ở phía xa hình như chú nhỏ đang nói gì đó với Khương Tri, Khương Tri lắc đầu không đồng ý. Vẻ mặt Tống Duẫn Hành dịu dàng diễn một màn xoa đầu kinh điển, một lát sau, Khương Tri thỏa hiệp. Hai người một trước một sau rời đi, Y Y không kìm được "Oa" một tiếng vỗ vỗ đầu chú dê con, vô cùng bát quái đi theo bọn họ.

-

Hai người đi tới thư phòng, Tống Duẫn Hành cầm lấy trên mặt bàn một chiếc điện thoại màu trắng đời mới, đầu ngón tay lướt nhẹ mấy lần, sau đó đưa lại cho Khương Tri, nhẹ nhàng nói: "Sau này gặp phải tình huống khẩn cấp thì cứ gọi vào số này."

"Có tác dụng hơn so với 110*."

(110: số điện thoại gọi cảnh sát tại Trung Quốc.)

Anh nói nghiêm túc, Khương Tri ngoan ngoãn cầm điện thoại, ánh mắt chú ý tới ba chữ "Tống ca ca" trong danh bạ, hai gò má của cô từ từ đỏ lên.

Trong đáy mắt Tống Duẫn Hành tràn ngập ý cười, giống như không nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của cô, lúc này cúi người xuống, ghé sát đầu lại, đè giọng hỏi cô: "Biết không?"

Khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp của anh bao bọc xung quanh. Giống như là anh vừa mới ăn kẹo bạc hà, mùi hương mát lạnh trên người rất dễ chịu. Nhịp tim của Khương Tri lại vô thức lệch nửa nhịp, mơ hồ vâng một tiếng rồi cúi đầu, nắm chặt chiếc điện thoại mới, lòng bàn tay ẩm ướt.

Tống Duẫn Hành lặng lẽ cụp mắt nhìn cô, Khương Tri không nói gì nhưng cô cũng rất căng thẳng. Tuy cúi đầu không thể nhìn ra tâm tình, nhưng vành tai trắng trẻo vẫn đỏ hồng, lan tới tận cổ.

"Khương Tri." Trầm mặc một lát, người đàn ông trước mặt mở miệng.

Khương Tri ngước mắt nhìn về phía anh.

Giọng điệu của Tống Duẫn Hành có chút lười nhác, đuôi mắt hơi nheo lại, "Dạy em vài chiêu phòng thân, sau này có gặp nguy hiểm cũng có thể dùng được."

Nghe vậy, Khương Tri sững sờ, người trước mặt khẽ cười: "Em đừng xem thường anh, Wushu và Taekwondo của anh đều không tệ đâu."

Tống Duẫn Hành nói là không tệ thật ra vẫn còn khá khiêm tốn, Wushu đạt cấp cao, đai đen Taekwondo, khi học cấp ba còn giành giải quán quân toàn quốc.

Nói xong, Tống Duẫn Hành lùi về phía sau một bước, hai tay nắm thành quyền, làm mẫu một vài động tác thật chậm rãi cho Khương Tri xem trước.

Khương Tri liếm môi, vẻ mặt nghiêm túc học theo. Biểu diễn xong, Tống Duẫn Hành đứng đối diện với cô, chỉ vào lồng ngực mình, bình tĩnh nói: "Chú ý phương hướng, đánh vào đây."

Thật sự muốn cô đánh sao?

Khương Tri khó xử, bàn tay nắm chặt rề rà không dám động thủ. Nghĩ đến nam sinh hôm qua bị cô đá rạn xương sườn, vấn đề là, cô không biết phải dùng lực thế nào.

Hiện tại nếu như đánh một cái, xương sườn của Tống đại ca cũng bị gãy mất thì làm sao bây giờ.

Nhìn ra vẻ do dự của cô, Tống Duẫn Hành thấp giọng động viên: "Đừng lo, anh sẽ phòng thủ, em không làm anh bị thương được đâu."

Dứt lời, Khương Tri mím môi, nhắm chính xác vị trí ngực của Tống Duẫn Hành vung nắm đấm, cô không dám dùng quá nhiều lực, sợ làm anh bị thương.

Bất ngờ là không thể chạm vào anh được, cô vừa ra chiêu thì nắm đấm đã bị người đàn ông trước mặt vững vàng bắt được, lòng bàn tay của anh mát mẻ khô ráo, bàn tay rộng lớn như bao lấy toàn bộ bàn tay cô, tim Khương Tri đập thình thịch.

Cầm hai, ba giây, Tống Duẫn Hành mặt không đổi sắc buông ra, đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Làm lại."

Giọng điệu của anh ung dung như đang nói, đây chỉ là anh đang phòng ngự, cô đừng lo lắng nhiều.

Khương Tri không biết tâm trạng thế này rất không bình thường. Mỗi khi thấy anh mỉm cười cô lại không kìm được rung động, đặc biệt là nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tống đại ca, cô lại càng xem thường chính mình.

Cứ thử đi thử lại như vậy mấy lần, Khương Tri học mấy chiêu thực dụng, từ từ thực hiện động tác, Tống Duẫn Hành chỉ chỗ nào đánh chỗ đó.

Động tác cuối cùng, Khương Tri vung quyền về phía gò má Tống Duẫn hành, anh khẽ cười bắt được, lại không chịu buông tay.

Khương Tri cảm thấy kì lạ, hàng mi dài chớp chớp lẳng lặng nhìn anh, chờ anh buông tay. Tống Duẫn Hành như cười như không nheo mắt lại, giữa răng và môi phát ra tiếng cười khe khẽ: "Thật mềm."

Mềm như kẹo bông, mang theo vị ngọt.

Khương Tri cắn môi, mặt nóng tới phát sợ, không còn dáng vẻ học sinh ham học hỏi nữa rồi.

Trong phòng bỗng nhiên không còn động tĩnh, Y Y vẫn luôn ghé sát vào cửa phòng nghe lén, lúc này vẻ mặt vô cùng nghi ngờ áp chặt tai lên cửa.

Người bên trong lại bắt đầu nói chuyện.

Người nào đó: "Có chút đau."

Khương Tri: "Có phải là bị thương rồi không?"

Người nào đó: "Không sao, em thả lỏng một chút."

Khương Tri: "....... Vậy em nhẹ một chút."

Y Y nín thở trầm ngâm, hai mắt trợn tròn, hình như cô nàng đã phát hiện ra chuyện khủng khiếp gì đó rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lại là một ngày chú Tống trêu chọc vợ, mặt mỉm cười.

P.S: Tiểu Khương Tri và chú già còn đang trong thời kỳ mờ ám, hôn trán không tính là hôn nha! Chương tiếp theo chú già biểu diễn ăn que cay O(∩_∩)O ha ha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play