“Mạc công tử, là huynh sao”. Diệp Đường Yên tuy không trông thấy gì nhưng khi nghe Tứ đại trang chủ nhắc tới ba từ ‘Mạc Vô Phong’ cô ta cũng không giữ được bình tĩnh.
“Chính là tên tiểu tử đó”. Hai tên họ Hà nói.
“Đúng là lời nói của kẻ mù lòa, ngươi có thấy hắn ta đi từ ngoài vào không mà kêu chúng ta bắt giữ hắn hả”
Hà Kỳ Côn tức giận
“Ngươi đường đường là Tam trang chủ của Vạn Thú sơn trang lại nói năng như vậy với một tiểu cô nương đúng là to đầu mà không biết suy nghĩ”
Diệp Đường Yên nổi cáu
“Đủ rồi, mù lòa thì mù lòa ta không phủ nhận. Nhị vị thúc thúc mau đưa ta tới chỗ Mạc công tử”
Hà Kỳ Côn có phần e ngại
“Chuyện này…ta…”
Lão Nhị nói
“Đêm hôm qua ngươi đánh cậu ta bầm dập tới mức nào ngươi quên nhanh vậy sao. Chuyện quan trọng như vậy mà tiểu cô nương đây lại không được biết”
“Cô nương của phái Không Động đó nói rằng huynh bị bốn người kia bắt giữ. Chính phái họ gửi thư tới núi Côn Luân báo tin cho đệ. Tam Tài sư huynh thì không có mặt tại phái bản thân đệ thật sự không biết nên làm gì vì lo cho sự an toàn của chưởng môn sư huynh nên đệ đành liều mình tới trung thổ”
“Ý đệ là Diệp cô nương”
Bản thân Diệp Đường Yên cũng thông thạo tiếng Tây Vực nghe họ nhắc tới mình cô ta liền mở lời
“Xin lỗi đã nghe lén chuyện của hai người nhưng chúng ta còn nhiều điều để nói đấy Mạc…chưởng môn”
Mạc Vô Phong lần đầu gặp Đường Yên cứ nghĩ cô ta rất đơn giản ai ngờ càng ngày cậu ấy càng không hiểu những hành động vô nghĩa này của cô ta bởi thế lúc này Mạc Vô Phong nói chuyện với Đường Yên cũng không còn thân mật như xưa nữa.
“Ta cũng có chuyện để nói với phái Không Động đấy Diệp cô nương. Rốt cuộc cô làm vậy là có ý gì”
Diệp Đường Yên bắt đầu lo sợ mọi chuyện sẽ đổ vỡ liền vội đáp
“Hôm đó chính mắt ta trông thấy huynh bị hai tên kia bắt đi. Ta vì lo cho huynh nên không ngại nguy hiểm tới hang cọp đưa huynh trở về. Sao huynh lại nổi nóng với ta”
Mạc Vô Phong nói
“Chỉ như vậy mà cô đưa đệ tử của ta tới trung thổ đầy rẫy nguy hiểm này sao, lỡ họ có mệnh hệ gì cô nghĩ ta còn mặt mũi nào trở về bản phái đây”
Vân Dĩnh can ngăn
“Chưởng môn sư huynh, dù sao họ cũng là có ý tốt. Giờ huynh đã bình yên vô sự chúng ta không quan tâm tới việc này nữa…Chúng ta mau trở về Côn Luân thôi. Việc tìm Tam Tài sư huynh cứ giao cho bọn đệ”
“Mạc huynh đệ…Không…Giờ phải gọi cậu là Mạc chưởng môn rồi…các người dù cố ý hay vô tình tới sơn trang ta không cần biết. Nhưng các người đả thương các huynh đệ của ta bọn ta nhất quyết không dễ dàng cho qua như vậy”
Diệp Đường Yên nói
“Các ngươi cũng đã đả thương bao nhiêu người của bọn ta rồi. Ta tuy chỉ là kẻ mù lòa nhưng vẫn còn hơn lũ người có mắt như mù các ngươi”
Lão Nhị tức giận
“Ngươi…ta nể tình ngươi là nữ nhân tuổi đời còn trẻ lại không trông thấy ánh sáng nên nhẫn nhịn ngươi từ hôm qua tới giờ nhưng cái miệng hơi quá trớn rồi đấy”
Lão Đại xua tay
“Được rồi…được rồi cả hai bên đều có thương tích. Chuyện không hay ngày hôm nay xảy ra cứ cho qua đi…Lão Đại ta mệt mỏi lắm rồi. Có điều nếu muốn rời khỏi sơn trang các ngươi phải hứa từ giờ cho tới lúc chết người của Hà gia trang, phái Không Động và phái Côn Luân không kẻ nào được phép bén mảng tới sơn trang nửa bước nếu không đừng trách ta độc ác”
Mạc Vô Phong thở dài
“Lần đầu đặt chân tới sơn trang tiểu đệ rất thích thú, được trông thấy nhiều thứ mới lạ, được quen với nhiều người đặc biệt nhưng chính tiểu đệ lại gây ra cho sơn trang bao nhiêu chuyện không hay. Nếu Lão Đại đại ca đã quyết định như vậy tiểu đệ cũng không dám nhiều lời. Đành từ biệt Tứ đại trang chủ ở đây”
“Cũng nhờ tửu lượng yếu của huynh đệ mà bọn ta mới thoát khỏi…”. Lão Nhị đang nói thì Lão Đại trừng mắt lên tỏ ý tức giận nên ông ta im bặt luôn.
“Bọn ta thôi không hỏi tội cậu đưa khách quý của sơn trang đi đâu nên bây giờ cậu phải uống cạn thêm hũ rượu này thay cho cô nương ấy. Dù sao đây cũng là đại tiệc dành riêng cho Nhược cô nương mà”
Mạc Vô Phong nói
“Lão Tứ đại ca chỉ giỏi làm khó tiểu đệ thôi…Nhược cô nương có nhờ ta truyền lại lời cho huynh rằng cô ấy đã trở về nơi ở của mình”
Lão Tứ gật đầu
“Về an toàn là tốt rồi. Vạn Thú sơn trang sẽ không bao giờ quên Nhược cô nương”