Thấy Nhược Thủy Liên nổi giận Mạc Vô Phong lầm tưởng nàng nghĩ chính cậu ta đã đánh nàng một chưởng liền giải thích

“Thứ nội lực vừa đả thương cô nương không phải của tôi…ý tôi là không phải do tôi cố ý. Chính bản thân tôi cũng không kiểm soát được nó”

Mạc Vô Phong bỗng nghiến răng túm chặt lấy cánh tay trái của mình. Khi băng bó cho cậu ta Nhược Thủy Liên có dặn không được để cánh tay động vào nước vậy mà Mạc Vô Phong lại ngâm mình trong hồ tắm không những vậy còn lặn xuống tận đáy hồ. Cậu ta cảm tưởng cánh tay của mình hiện giờ như có hàng ngàn mũi kim châm vào rút ra đau đớn không kể xiết.

Nhược Thủy Liên gắng sức gượng dậy, khuôn mặt của nàng lúc này khá nhợt nhạt do hấp thụ hàn khí của Mạc Vô Phong lại lĩnh toàn vẹn tất cả nội lực ban nãy nàng truyền vào cơ thể cậu ta. Nhìn cậu ta nằm quằn quại dưới đất nàng thúc giục

“Mau theo ta về phòng ta sẽ băng lại cánh tay cho ngươi. Tay ngươi đã bị ngấm nước không cẩn thận sẽ phải chặt bỏ đi”

Mạc Vô Phong tuy đau đớn vô cùng nhưng vẫn không quên há hốc miệng ra

“Hả…phải chặt bỏ đi sao. Được, được tôi theo cô nương về”

Trở về căn phòng của mình tại Khách Đường, nàng ngồi xuống bàn và bắt đầu chữa lại cánh tay cho cậu ta.

“Ngươi tự xé bỏ lớp băng bị ngấm nước ấy ra đi”. Nhược Thủy Liên nói

Chờ cậu ta thực hiện xong nàng chỉ tay vào chậu nước nhỏ dùng rửa mặt đặt cạnh giường

“Giờ lấy chút nước ấm rửa qua cánh tay đó”

Mạc Vô Phong ngạc nhiên

“Cô nương nói sẽ chữa lại cánh tay cho tôi sao lại bắt tôi tự làm hết vậy?”

Nhược Thủy Liên nói

“Ngươi khiến ta ra nông nỗi này ta còn chưa tính sổ với ngươi hơn nữa ta nói sẽ chữa lại cánh tay cho ngươi chứ không nói sẽ tự tay ta làm”

Biết mình có lỗi trong việc này nên cậu ta đành tự mình làm lấy. Sau khi rửa qua cánh tay bằng nước ấm cậu ta hỏi

“Giờ chỉ việc băng lại thôi đúng không Nhược cô nương”

Nhược Thủy Liên lấy từ trong người ra một lọ thuốc nhỏ

“Ta còn một chút mật gấu trong này ngươi tự bôi lên vết tím bầm trên cánh tay mình trước sau đó mới băng lại”

Mạc Vô Phong ngồi xuống nhận lọ mật gấu từ tay nàng, cậu ta đổ hết ra lòng bàn tay xoa lên vết thương của mình

“Lát nữa cô nương sẽ nói ‘ngươi tự băng lấy đi’ hả?”

Nhược Thủy Liên nói

“Không lẽ ngươi nghĩ ta sẽ băng giúp ngươi? Ta mệt rồi, ngươi tự băng lấy nhanh chóng rồi trở về phòng mình đi”

Mạc Vô Phong nói

“Cũng đúng, cô đâu phải thần y cô nương mà chữa trị cho người bệnh tận tình chứ”

Nhược Thủy Liên nhìn cậu ấy

“Ngươi nghĩ thần y cô nương tốt như vậy sao”

Mạc Vô Phong lắc đầu

“Tôi mới gặp cô nương ấy một lần sao biết được cô ấy tốt hay xấu. Có điều thần y cô nương sẽ chữa trị cho bất kỳ ai tới Thủy Phong cốc kể cả những tên không biết điều như Tam Đại Tặc. Ban đầu tôi cho rằng cô ấy không xứng với danh hiệu mà người ta đặt cho nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy mình đã đánh giá sai”

Nhược Thủy Liên lặng im hồi lâu, nàng không biết nói gì cũng không có chuyện gì để nói. Trông cậu ấy loay hoay quấn băng một cách vụng về nàng đành mở lời

“Ngươi đang chữa lợn lành thành lợn què đấy. Để ta giúp cho”

Mạc Vô Phong thở phào nhẹ nhõm

“Tôi chỉ chờ cô nương nói câu này thôi, chắc tôi không có năng khiếu học y thuật thật rồi”

Đợi cánh tay mình được Nhược cô nương băng bó xong cậu ấy liền rời đi ngay để nàng nghỉ ngơi. Trông thấy sắc mặt tái nhợt của Nhược cô nương cậu ta cảm thấy day dứt trong lòng. Mạc Vô Phong thầm nhủ

“Chỉ tại cái tay bị gãy gây ra cho mình biết bao nhiêu chuyện. Nếu tay không gãy mình đã không suýt chết dưới nước làm phiền Nhược cô nương cứu mạng mình. Nếu không phải lôi mình lên cô ấy đã không bị thứ nội lực đó tấn công. Nếu…”

Những lời của sư phụ tự dưng thoảng qua trong đầu Mạc Vô Phong “Trên đời làm gì có nhiều nếu như như vậy. Chuyện gì xảy ra cũng đều có lý do của nó cả…”

Mạc Vô Phong lại nghĩ

“Tay mình bị gãy cũng có lí do của nó sao? Nếu có cách nào đó khiến cánh tay lành lại ngay thì tốt quá”

Bỗng hai mắt cậu ấy sáng rực lên

“Những dòng chữ trong quyển kinh. Phải rồi, khi mình luyện công theo khẩu quyết ấy tại cốc Thủy Phong không phải chất độc trong cơ thể đã tan biến ngay tức khắc sao. Liệu khẩu quyết ấy có thể giúp cánh tay mình lành lặn nhanh như vậy không”

Nghĩ là làm Mạc Vô Phong liền về phòng khóa cửa thật chặt, cậu ấy còn lấy bàn ghế trong phòng chặn cánh cửa lại để chắc chắn rằng không có ai tới làm phiền mình được. Căn phòng lúc này trông thoáng đãng hơn nhiều, cậu ta ra giữa phòng an tọa tâm trí không ngừng suy nghĩ về bốn câu khẩu quyết.

Nhưng khi chuẩn bị vận công theo khẩu quyết Mạc Vô Phong mới nhận ra cánh tay trái bị thương kia không cử động được làm sao có thể vận khí từ huyệt Lao Cung hội lại ở đan điền.

“Nếu không thể tụ khí Đan Điền ngay từ đầu vậy thì làm ngược lại, đẩy chân khí từ Đan Điền trấn nhâm Đốc Mạch xung tam mạch từ đó rẽ nhánh ra nhiều huyệt vị xung quanh. Cuối cùng lại đẩy khí về Đan Điền”

Vừa nói Mạc Vô Phong vừa vận dụng ngay cách ấy. Cậu ta không thể ngờ rằng cách mình vừa nghĩ ra chính là phương pháp vận chân khí ngược. Càng không thể ngờ khi vận chân khí ngược như thế này cậu ta đã vô tình luyện thức thứ hai của Cửu Dương thần công bởi câu khẩu quyết thứ hai tên Nhân Uân Tử Khí bắt buộc phải vận chân khí ngược mới luyện thành.

Trong căn phòng của mình tại Khách Đường, Mạc Vô Phong cứ liên tục vận chân khí ngược như thế. Sau khi đẩy hết chân khí qua huyệt Bách Hội lại phân năm luồng mà đi xuống tụ khí Đan Điền sau đó từ Đan Điền lại lan tỏa chân khí ra cứ như vậy làm thành một vòng. Khi mặt trăng xuất hiện cậu ta đã vận khí tổng cộng chín chín tám mốt vòng. Lúc này xung quanh cơ thể Mạc Vô Phong tỏa ra một luồng khí tím mờ ảo, luồng khí ấy chính là Tử Khí mà khẩu quyết nhắc tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play