Lạc Hư dáng vẻ mệt mỏi nhưng khi nghe thấy A Nhĩ nhắc đến tên Mạc Vô Phong cậu liền đi ngay tới chỗ hắn mà hỏi

“Vị đại ca biết Mạc sư huynh ở đâu sao, mau nói cho tiểu đệ” rồi quay lại gọi “Sư phụ, vị đại ca này biết Mạc sư huynh” rất to.

Chưởng môn Côn Luân phái phi thân tới rất nhanh, tới nơi chỉ thấy A Nhĩ vừa mếu máo vừa nói

“Tiểu đệ à..đệ chết thảm quá..tất cả là tại ta..là A Nhĩ này đã hại đệ”

Vị trưởng môn mặt biến sắc đẩy nhẹ Lạc Hư ra rồi tới gần chỗ A Nhĩ hơn, ông hỏi giống như là đang quát vào mặt hắn

“Phong nhi tại sao lại chết..ngươi mau nói cho ta nghe”

Nghe thấy câu hỏi vừa rồi của sư phụ các đệ tử phía xa đều tụ họp lại, A Nhĩ thì chỉ biết lắc đầu thương tiếc thuật lại câu chuyện chiều hôm qua cho chưởng môn Côn Lôn cùng các đệ tử nghe.

“Xin lỗi vị huynh đệ đây, ta đã làm cho ngươi sợ rồi”. Lúc này chưởng môn Côn Luân mới lấy lại được sự bình tĩnh

Ông bắt đầu suy ngẫm

“Phong nhi vì giúp tên săn gấu này nên mới lên núi tìm xác gấu vì vậy hắn tưởng là hắn hại chết Phong nhi, như vậy là hiện giờ Phong nhi mới chỉ bị mất tích không phải là đã chết”

A Nhĩ đã rủ bỏ được bộ mặt mếu máo của hắn rồi thưa với trưởng môn

“Mọi chuyện đều khởi nguồn từ A Nhĩ ta, vậy ta sẽ cùng mọi người đi tìm kiếm Mạc tiểu đệ”

Lạc Hư nghe hắn nói vậy thì lại thấy tức tối

“Cũng biết lỗi là do mình sao, bọn ta gồm mấy chục đệ tử đã lùng sục cả ngọn núi từ đêm qua tới giờ mà không thấy Mạc sư huynh ngươi nghĩ ngươi là ai mà nói tìm là tìm được ngay thế”

Trưởng môn nhân thấy Lạc Hư nhỏ tuổi hơn A Nhĩ mà nói năng như vậy thì quở trách

“Lạc nhi, không được vô lễ, thêm một người là thêm một cơ hội. Các đệ tử chúng ta tiếp tục tìm Phong nhi”

A Nhĩ hùng hổ tiến lên phía trước, giọng của hắn át hết tiếng của sư môn Côn Luân phái, hắn kêu rõ to “Mạc tiểu đệ” ba lần thì không may một chân của hắn thụt xuống khe núi và bị mắc kẹt

“Cứu ta..cứu ta nào các tiểu đệ” A Nhĩ hốt hoảng

Lạc Hư tức mình nhưng sợ sư phụ lại quở trách nên không dám to tiếng mà chỉ lẩm bẩm trong miệng

“Cái tên vô dụng đã hại sư huynh của bọn ta lại chẳng giúp được gì giờ còn phá đám kêu bọn ta tới cứu”

Bên dưới khe núi, Mạc Vô Phong đang nằm co người mà ngủ như chết cũng phải tỉnh giấc vì tiếng kêu cứu của A Nhĩ, bỏ quyển kinh đang dùng để gối đầu lại chỗ mà cậu lấy nó ra sau đó chạy ra giữa hang hét lớn

“Người ở trên mau cứu tôi với”

A Nhĩ đang hốt hoảng kêu cứu thì nghe tiếng Mạc Vô Phong rõ mồn một tỏ rõ niềm vui khôn xiết

“Mạc tiểu đệ, có phải đệ dưới đó không, A Nhĩ đại ca đây”

Chưởng môn Côn Luân nghe thấy A Nhĩ nói vậy thì vội vàng tới dùng khí lực hất tung A Nhĩ ra nơi khác đoạn lại chỗ khe núi nhìn xuống

Mạc Vô Phong thấy sư phụ thì vừa bất ngờ, vừa sợ, vừa vui, cậu hét lớn

“Sư phụ, cứu con với”

Vị chưởng môn liền lệnh cho các đệ tử

“Các con mau dùng thân cây bện làm dây thừng kéo Phong nhi lên”

“Ta có đây, lúc nào ta cũng mang theo dây thừng” A Nhĩ bị bay ra đằng xa tuy rất ê mông nhưng vẫn cố chạy tới nói.

Nhận lấy cuộn dây thừng dày từ tay A Nhĩ, chưởng môn Côn Luân thả dây xuống một mình kéo Phong nhi lên.

Mạc Vô Phong lên được mặt đất rồi thì A Nhĩ và các đệ tử đều rất vui vẻ hỏi han duy chỉ có sư phụ cậu là không nói câu gì. Biết sư phụ đang giận mình, cậu quỳ xuống trước mặt người rồi dùng kế miệng lưỡi

“Đệ tử trốn ra ngoài từ sớm vốn muốn xuống núi tìm thứ ngon của lạ về tặng sư phụ nhân ngày đại thọ nhưng gặp A Nhĩ đại ca bị thương nặng, thân là đệ tử Côn Luân phái không thể thấy người gặp khó mà ngại giúp, sau khi đưa đại ca về nhà..” Mạc Vô Phong cứ nói liền một mạch, không hề dừng lại

“Thôi ta đã nghe thiên truyện đó của con một lần từ người tên A Nhĩ rồi, không muốn nghe lại nữa” Sư phụ cậu biết là Mạc Vô Phong lại đang giở chiêu trò.

Ông vuốt bộ râu dài rồi nói

“Phong nhi lần này con xuống núi mà chưa có sự cho phép của sư phụ không những vậy lại tự mình hại mình còn làm liên lụy Lạc Hư cùng các sư huynh đệ khác ta phạt con từ giờ trở đi mỗi ngày khi các huynh đệ đồng môn được nghỉ ngơi con phải tu dưỡng thêm hai canh giờ nữa”

Mạc Vô Phong nghe tới vậy thì buồn bã trả lời sư phụ

“Đệ tử tuân mệnh chưởng môn sư phụ” rồi quay sang Lạc Hư sư đệ nói “Đa tạ sư đệ đã cầu sư phụ tới cứu huynh”

Lạc Hư tự trách mình

“Nếu ban đầu đệ một mực nhất quyết đưa huynh về phái thì đã không xảy ra chuyện đáng tiếc này” rồi nói với sư phụ “Xin sư phụ hãy phạt cả đệ tử”

Chưởng môn nhân thấy vậy liền nói

“Lạc nhi, ta biết con thường ngày luôn tuân thủ môn quy, lần này chắc lại do Phong nhi lôi kéo nên mới lên núi nhưng do con kịp thời báo tin cho sư phụ lại miệt mài tìm kiếm sư huynh cả một đêm nên ta không thưởng không phạt”

“Đệ tử hiểu rồi” Lạc Hư cung kính nói

A Nhĩ nhân lúc sư môn họ xét tội với nhau đã chặt con gấu to tướng xong xuôi từ lúc nào không hay, hắn để từng miếng thịt gấu cẩn thận vào bao tải rồi nói

“Sao không khí căng thẳng vậy các huynh đệ. Đây là con gấu ta săn được để đem về cho gia đình nhưng vì nó mà Mạc tiểu đệ phải chịu đói một ngày trên núi tuyết, nhân lúc này lại có các vị sư huynh đệ đông vui như vậy chi bằng về chỗ ta ở cách đây không xa chúng ta cùng nhau ăn uống”

Mạc Vô Phong nghe thấy vậy mới sực nhớ ra là cái bụng của mình đã bị bỏ đói nguyên một ngày rồi liền hào hứng

“A Nhĩ đại ca nhắc tới ăn uống đệ mới thấy thương cái bụng của mình. Ôi nó bị bỏ đói từ hôm qua tới giờ, hiện đang sôi lên sùng sục đây này” vừa nói vừa khẽ quay sang sư phụ

Lạc Hư lại thêm vào

“Đúng đấy Mạc sư huynh, đệ cũng cảm thấy đói hay chúng ta cứ để cho đại ca này trả ơn đi”

Đám sư huynh đệ xung quanh cũng đồng lòng với Lạc Hư và Mạc Vô Phong, tất nhiên rồi nhắc tới ăn thì ai mà nỡ bỏ chứ.

Chưởng môn nhân thấy các đệ tử của mình đứa nào đứa nấy đều có ‘bụng dạ’ thì thở dài

“Thôi các con đã tìm kiếm Phong nhi cả đêm, nay chắc cũng mệt mỏi rồi, vậy thì ta để các con theo vị huynh đài này vậy nhưng có điều mặt trời lên đến đỉnh là phải trở về nếu không sẽ bị phạt rõ chưa”

Chúng đệ tử đều đồng thanh hô to “Dạ, thưa sư phụ” rồi lại cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra

“Hahaha..được lắm vậy trước khi chúng ta đi vỗ béo thì hãy kiếm vật gì lấp lại cái khe núi nguy hiểm kia đã”. A Nhĩ hồ hởi nói

Lạc Hư liền xung phong

“Để ta”. Nói rồi rút thanh kiếm từ sau lưng ra nhanh như cắt, nhắm thẳng thân cây phía trước. Mọi người chỉ nghe thanh kiếm khua ra hai tiếng “vun vút” cái cây liền đổ ầm xuống.

Khi mọi người đang đẩy thân cây tới chỗ khe nứt thì Mạc Vô Phong mới nhớ tới cuốn kinh thư đêm qua cậu tìm được liền nghĩ lại

“Cuốn kinh thư đó không đề tên cũng không biết duyên cớ vì sao được giấu kín đến như vậy tốt nhất cứ để nó nằm lại khe núi đó, đêm qua vì bụng đói meo, không tài nào ngủ được nhưng khi đọc xong cuốn kinh thư thì cảm thấy trong người dễ chịu khoan khoái, cơ thể dường như khỏe ra. Vậy từ bây giờ mỗi ngày mình sẽ nhẩm lại đoạn kinh thư đó một lần coi như là trả duyên kỳ ngộ mà cũng tốt cho bản thân nữa”

Mạc Vô Phong không thể ngờ rằng cuốn kinh không tên đó chính là Cửu Dương Chân Kinh. Cuốn kinh đó được phát hiện lần đầu bởi Giác Viễn thiền sư – một người canh gác Tàng kinh các trong Thiếu Lâm tự được kẹp bên trong Lăng Già Kinh. Lăng Già Kinh là một quyển kinh Phật được viết bằng chữ Phạn do Đạt Ma sư tổ để lại nên Giác Viễn cho rằng Cửu Dương Chân Kinh là của Đạt Ma sư tổ để lại.

Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử trong khi tạm lánh ở chùa Thiếu lâm đã ăn trộm bộ sách này và đã bị Giác Viễn truy đuổi đến Hoa Sơn để đòi lại. Tuy nhiên, hai người này đã khéo léo giấu bộ sách vào bụng con vượn trắng nên dù Giác Viễn được sự trợ giúp của Quách Tương và Trương Quân Bảo vẫn không thể tìm thấy và buộc phải quay về. Về sau, Giác Viễn vì lý do này bị Thiếu Lâm tự phạt phải xích chân gánh nước đổ vào giếng hàng ngày. Về phần Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử, hai người bỏ trốn đến dãy Côn Lôn thì đánh nhau để tranh giành bộ kinh đến mức cả hai cùng kiệt sức mà chết. Trước khi chết, họ có lời nhờ Côn Lôn Tam thánh Hà Túc Đạo chuyển lời đến Giác Viễn về sách là “Sách để trong hầu” nhưng do kiệt sức phát âm không nổi cộng thêm Hà Túc Đạo là người Tây Vực không hiểu tiếng Hán lắm nên Hà Túc Đạo nghe nhầm là “Sách để trong dầu” nên cả Giác Viễn lẫn Thiếu Lâm tự đều không hiểu và bộ sách đã gần như bị thất truyền.

Hơn một trăm năm sau, Trương Vô Kỵ khi bị kẻ thù truy đuổi trên núi tuyết Côn Luân đã vô tình lạc vào nơi con vượn mà Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây từng ở. Ở đó, Vô Kỵ đã mổ bụng cứu con vượn già vì bộ sách bị nhét vào bụng, con vượn đã mang bệnh suốt trăm năm và vô tình học được toàn bộ nội công Cửu Dương Thần Công trong bộ sách này. Vô Kỵ đã dùng nội công này đẩy toàn bộ hơi hàn độc của Huyền Minh thần chưởng đang đe dọa mạng sống của mình, đồng thời trở thành người có nội lực hùng hậu nhất. Sau này, cùng với võ công Càn khôn đại nã di, Vô Kỵ đã trở thành cao thủ võ công tuyệt đỉnh. Trước khi rời khỏi hẻm núi hoang này, Vô Kỵ đã chôn bộ kinh trong hẻm núi và bây giờ Mạc Vô Phong chính là người tiếp theo có nhân duyên với thần công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play