Nhóm bọn họ có năm người, một lão già đầu tóc bạc trắng gần hết, một nam nhân trẻ khuôn mặt thiếu sức sống bước đi một cách khá mệt mỏi và ba tên dị hợm khoác vai nhau. Ba tên này chẳng ai khác chính là Tam Đại Tặc đang trên đường đưa Mạc Vô Phong tới Thủy Phong cốc tìm gặp thần y cô nương. Nam nhân trẻ kia chính là cậu ấy còn lão già là một tên thầy đồ trong thành được Tam Đại Tặc lôi theo làm nhiệm vụ phiên dịch tiếng Tây Vực cho chúng. Nhắc tới cái ngày giao đấu với lũ người Rắn, Mạc Vô Phong đã gần như mất hết nhận thức sau khi vô tình để một lượng lớn nội lực thoát ra ngoài lại thêm độc dược của Lăng Kỳ Nhi trên cơ thể hắn. Tam Đại Tặc khi ấy đã nhất trí sẽ đưa hắn tới Thủy Phong cốc do thấy hắn bất tỉnh nhân sự, bọn chúng cứ nghĩ tình hình sẽ ngày càng tệ ai ngờ nhiều ngày sau, nội công Cửu Dương Chân Kinh trong cơ thể hắn dần dần hồi phục chống lại chất độc trong người. Nhưng nhìn hắn hiện giờ cũng đủ biết nội thương vẫn chưa lành lặn hẳn nên ba tên dị hợm kia đành phải tiếp tục đưa hắn đi tìm thần y.
Trở lại với tên ăn trộm xui xẻo kia do không cẩn thận nên đâm sầm vào đúng ba tên đại tặc đang ung dung bước đi trên đường. Tam Tặc nhỏ bé nhất nên bị mất đà đầm đầu ra phía trước, mặt hắn đập thẳng vào đống đất cứng gãy mất một chiếc răng. Tam Tặc ôm miệng lồm cồm bò dậy chửi bới
“Tên mù nào đâm phải lão gia thế hả. Ngươi không muốn sống nữa sao”
Tên trộm sợ hãi vội nhặt đống bạc vụn rơi vãi xung quanh cho vào túi định tâm chuồn nhanh nhưng bị Đại Tặc và Nhị Tặc khinh công tới mỗi người chặn một đầu. Nhị Tặc cười ha hả
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám vứt những nắm cơm này ra đường hả”
Tên trộm vừa bị Tam Tặc đánh cho một trận giờ hắn không còn sức chống trả nữa chỉ biết co người che mặt cho cô ấy đánh. Mạc Vô Phong trông thấy vậy, hắn tới giữ chặt cánh tay của Nhuận Nhi lại không cho cô ấy tiếp tục, tên trộm nhân cơ hội đó chạy đi mất
“Hình như cô nương này bị tên vừa nãy cướp hết tài sản nên mới ra tay như vậy”
Mạc Vô Phong hiểu ra câu chuyện lại thấy tiểu cô nương cứ ngồi dưới đất với túi hành trang bị rách nhiều chỗ khóc sướt mướt hắn không đành lòng liền rút từ trong người ra một tấm ngân phiếu hắn chuẩn bị khi từ Tây Vực tới trung thổ ra đưa cho cô ấy. Tam Đại Tặc đánh hơi thấy mùi tiền cũng sán lại gần trầm trồ khen ngợi
“Huynh đệ Tây Vực, ngươi có nhiều tiền như vậy mà giấu bọn ta sao. Từng này đủ để ba huynh đệ chúng ta uống rượu một tháng đấy”
Nhuận Nhi ngừng khóc nhìn Mạc Vô Phong với ánh mắt cảm kích nhưng cô ấy gạt tay hắn đi
“Cảm ơn lòng tốt của huynh nhưng tôi không thể nhận số tiền lớn như vậy từ một người không quen biết. Tuy nơi tôi cần tới còn xa nhưng số cơm nắm này đủ để tôi no bụng rồi”. Cô ấy vừa nói vừa gạt đống bụi bẩn bám trên cơm nắm ra đặt ngay ngắn vào trong hành trang của mình.
“Cô nương không lấy. Bọn ta lấy”. Nhị Tặc nói xong cướp luôn tấm ngân phiếu trên tay Mạc Vô Phong bỏ vào túi rồi nhe răng ra cười với hắn.
Mạc Vô Phong thắc mắc không hiểu cô ấy nói gì liền hỏi tên thầy đồ thì biết tuy bị cướp hết bạc vụn nhưng cô ấy vẫn còn dư số cơm nắm bị bám bẩn đủ dùng để tới nơi cô ấy cần tới. Hắn vội nói với lão thầy đồ rằng bảo cô nương đó cần tới đâu hắn sẽ đưa tới. Lão thầy đồ túm lấy Nhuận Nhi lại truyền đạt ý của Mạc Vô Phong cho cô ấy
“Cậu ta nói cô không nhận tiền cũng không sao, cần đi tới đâu cậu ấy sẽ đưa cô an toàn tới đó coi như trả lỗi vì đã để tên kia đem số tài sản của cô đi”
“Cô nương yên tâm đi, huynh đệ này sống dai lắm. Khỏi phải dìu cậu ta”
Nhị Tặc thở dài
“Đi với chúng ta bao nhiêu hôm mà cậu ta chỉ học được câu ‘cảm ơn’. Tệ thật”
Đại Tặc nói
“Học được một câu còn hơn không biết câu nào, từ từ một thời gian cậu ấy cũng sẽ nói được tiếng Hán thôi. Giờ mau lên đường có lẽ sáng sớm mai sẽ tới được Ngũ Bá Cương”
Nhuận Nhi lúc này cảm thấy tự tin hơn khi nhập bọn cùng họ. Nhìn những nắm cơm bám bẩn trong hành trang cô ấy không còn buồn nữa mà cầm lên ăn một cách ngon lành. Tam Tặc thấy vậy lè lưỡi ra
“Chỗ cơm đó bẩn rồi, nếu cô đói thì cứ bảo bọn ta mua cho ít rượu thịt mà ăn. Cứ ăn như vậy ta chỉ sợ chưa tới được cốc Thủy Phong cô đã lăn đùng ra rồi”
Nhuận Nhi đáp
“Đa tạ huynh đã quan tâm nhưng số cơm này là nghĩa phụ đích thân chuẩn bị cho tôi trước khi lên đường, tôi không nỡ bỏ đi với lại chỉ cần phủi sạch đám đất bẩn là ăn được rồi”. Vừa nói Nhuận Nhi vừa lấy tay chùi đi đám đất bẩn trên mấy nắm cơm kia. Mạc Vô Phong tuy không hiểu cô ấy nói gì nhưng hắn trông thấy vậy cũng chìa tay ra xin Nhuận Nhi một nắm cơm nhỏ.
Nhuận Nhi ngạc nhiên
“Huynh muốn ăn thật sao”
Thấy hắn vẫn không rụt tay lại Nhuận Nhi vui vẻ đặt một nắm cơm nhỏ vào lòng bàn tay hắn. Thế rồi hắn cũng đưa lên miệng ăn một cách ngon lành như cô ấy ban nãy khiến trong lòng tiểu cô nương nhẹ nhõm hẳn đi. Chuyện gặp tên cướp ban nãy Nhuận Nhi không còn buồn phiền nhiều nữa.
Nhuận Nhi thấy trong ba tên đại tặc thì có Tam Tặc là dễ gần nhất từ ngoại hình đến tính cách có phần trẻ con của hắn mặc dù ba tên này tuổi đều trên tứ tuần nên suốt cả chặng đường tiểu cô nương chỉ bắt chuyện với hắn. Thật ra trong lòng Nhuận Nhi rất muốn hỏi chuyện đại ca Tây Vực kia nhưng tiếc là ngôn ngữ không tương đồng vì vậy chỉ có thể hỏi qua Tam Tặc.
“Tam đại ca, huynh ấy tên là gì vậy”. Nhuận Nhi chỉ tay về phía Mạc Vô Phong đang bước đi phía trước cùng tên thầy đồ và hai tên đại tặc kia.
Tam Tặc nói
“Bọn ta không có hỏi, nếu cô thích thì để ta kêu lão già kia hỏi hộ cho nhé”. Nói rồi Tam Tặc nhảy lên bá cổ lão thầy đồ lại phía Nhuận Nhi khiến cô ấy có phần ngại ngùng một chút.
Tam Tặc đẩy lão ta về phía tiểu cô nương
“Cô ấy muốn biết vị huynh đệ Tây Vực kia tên gì, ngươi mau ra hỏi đi”
Thế là lão thầy đồ lại phải chạy lên hỏi tên hiệu của Mạc Vô Phong cho Tam Tặc nghe. Nghe lão ta trình bày Mạc Vô Phong quay lại nhìn Nhuận Nhi khiến cô ấy càng thêm ngại ngùng quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn. Lão thầy đồ nghe Mạc Vô Phong nói ra thì truyền lại về phía sau cho Tam Tặc
“Tên cậu ấy là Mạc Vô Phong, cái tên này do mẫu thân cậu ấy đặt cho với hy vọng sau này cuộc sống của cậu ấy sẽ bình yên không sóng gió”
Nhuận Nhi nói
“Hóa ra là vậy. Tôi nhớ rồi, tên huynh ấy là Mạc Vô Phong”
Lão thầy đồ lại hỏi
“Cô nương còn muốn biết thêm điều gì không, ví như tuổi cậu ta bao nhiêu, đã có ý trung nhân chưa, gia đình có mấy người. Còn nữa…”
Nhuận Nhi cắt ngang câu nói của lão ta
“Đủ rồi..đủ rồi. Ông là bà mai hay thầy đồ vậy làm tôi xấu hổ muốn chết. Cũng may là huynh ấy không hiểu tiếng Hán”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT