Cuộc phỏng vấn và nói
chuyện trong chương trình Chuyện người nổi tiếng phải được ghi hình
trước, họ hẹn ngày hôm sau đến ghi hình.
Tư Ngôn cùng Tô Tiểu Mạt bước vào phòng nghỉ của đài truyền hình, Cao Nhã Tịnh đã có mặt ở đó,
Thái Cẩn - người luôn đối đầu với Tư Ngôn - đang tạo kiểu tóc cho cô ta.
Tư Ngôn vốn theo học ngành tạo mốt, nên đương nhiên cô có thể tự mình xử lý, Tô Tiểu Mạt muốn giúp cô nhưng cô không cần.
Cao Nhã Tịnh chuẩn bị xong trước. Lúc Tư Ngôn đang kẻ mắt, thì nghe tiếng
Cao Nhã Tịnh hừm một tiếng lạnh tanh nói với Thái Cẩn: "Chẳng qua là có
người nâng đỡ thôi, đắc ý cái gì cơ chứ".
Thái Cẩn vốn không ưa
gì Tư Ngôn, lúc này cũng xéo nhìn cô đầy lạnh lùng, rồi phụ họa theo:
"Phải đấy, nếu không phải cô ta là con nuôi của sếp Chung, thì có chen
chân nổi vào giới showbiz không? Không biết chừng ngay cả một người tạo
mẫu cũng làm không xong ý".
"Hơ, đây là cái tài của người ta mà,
mới quay một phim cỏn con mà đã hot đến vậy, vậy mà cũng không biết tự
mình như thế nào. Có ai không biết Kỷ Huyên sau khi đá xong Lạc Vũ
Nghiên rồi quay sang thích cô ta, nếu không cái vai diễn vốn dĩ thuộc về Cảnh Dao kia làm sao đến lượt cô ta diễn? Kỷ Huyên cũng có thể coi là
người có uy quyền trong làng giải trí." Giọng nói cô ta không to cũng
không nhỏ, vừa đủ để Tư Ngôn nghe thấy.
Tư Ngôn chẳng thèm quan
tâm đến những lời ấy, nhưng Tô Tiểu Mạt lại thấy chướng tai. Thời gian
gần đây Tiểu Mạt quan hệ với Tư Ngôn rất tốt, Tiểu Mạt thực sự khó chịu
khi thấy Cao Nhã Tịnh và Thái Cẩn nói thế: "Kỹ năng diễn xuất của Tư
Ngôn không chê vào đâu được, đó là điều mà hầu hết khán giả đều công
nhận, cô không hài lòng nhưng chẳng phải vẫn cần cô ấy đến làm chương
trình sao, còn kiếm lời chọc ngoáy gì nữa?".
Cao Nhã Tịnh cũng có thể coi là một người dẫn chương trình có tên tuổi tại đài truyền hình,
nghe một con bé trợ lý cỏn con nói với mình với giọng điệu như vậy bèn
nổi đóa: "Cô thì là cái thá gì chứ!".
Tư Ngôn không muốn gây mâu thuẫn với cô ta ở đây, bèn kéo kéo vạt áo Tô Tiểu Mạt: "Thôi, bớt nói vài câu, tôi không sao đâu".
Tô Tiểu Mạt hằm hằm nhìn Cao Nhã Tịnh và Thái Cẩn, rồi quay người ngồi xuống bên cạnh Tư Ngôn.
Cao Nhã Tịnh cắn môi, giận dữ như muốn nổ đom đóm mắt, thứ nhất là bởi số
mệnh Tư Ngôn tốt, có thể coi là tiểu công chúa của giới showbiz, thứ hai là bởi bộ phim gần đây của cô ta đã giúp tên tuổi được bay cao, nhưng
cô ta cũng chỉ là một con nhãi, làm sao có thể so sánh được với mình?
Đến khi thực sự bước vào trường quay của chương trình Chuyện người nổi
tiếng, Cao Nhã Tịnh đã lấy lại được hình ảnh hiểu biết thông minh mà cô
ta luôn giữ gìn trước công chúng bấy lâu nay.
Sau màn dẫn mào
đầu, Cao Nhã Tịnh mời Tư Ngôn ngồi xuống, một câu hỏi sắc lẹm được đưa
ra tức thì: "Bộ phim đang rất ăn khách, và diễn viên là yếu tố quan
trọng trong đó. Tư Ngôn, cô vừa bước vào làng giải trí đã có thể diễn
cặp với Mạnh Chi Dịch, một ngôi sao lớn như vậy, phải chăng có người
đang âm thầm giúp đỡ cô?".
Tư Ngôn chớp chớp mắt rồi cười: "Biên
kịch của bộ phim có được tính không nhỉ? Chúng tôi rất có duyên với
nhau, lần đầu tiên gặp tôi cô ấy đã khăng khăng bảo tôi diễn phim của cô ấy. Đối với tôi, đó là niềm vui lớn đầu tiên. Tuy nói rằng, ban đầu,
tôi thực sự bị ép xem kịch bản này, nhưng sau khi đọc xong kịch bản, tôi liền nhận lời ngay, bởi kịch bản thực sự là một câu chuyện quá hay".
Cao Nhã Tịnh không thể ngờ Tư Ngôn và Sở Vân Thượng lại quen biết nhau, bất giác cô ta khẽ chau mày. Nhưng hiện tại đang ngồi trước máy quay, nên
cô ta vẫn giữ thái độ cực kỳ nho nhã.
Tiếp đến là một số câu hỏi
thông thường, đều là những sự việc liên quan đến việc quay phim, Tư Ngôn trả lời rất suôn sẻ pha chút dí dỏm mà vẫn kiêu sa đáng yêu. Khán giả
trong trường quay đều nổ những tràng cười đầy thiện ý với cô.
Đến phần cuối chương trình, tất nhiên Cao Nhã Tịnh sẽ không dễ dàng buông
tha cho cô như thế, cô ta trực tiếp đưa ra một câu hỏi khó: "Có lẽ mọi
người vẫn còn nhớ tin tức liên quan đến Kỳ Dục? Tư Ngôn đã chủ động thừa nhận mình là em gái của Kỳ Dục, vậy sự việc này rốt cuộc là thật hay là giả? Hoặc, phải chăng đó là sự tuyên truyền trước cho việc tiếp nhận
quay bộ phim này?".
Tư Ngôn đã sớm dự đoán được câu hỏi đó, hoặc
cô đã sớm mong chờ Cao Nhã Tịnh sẽ hỏi về nó, bởi cô cần có sự chuyển
biến phù hợp mới có thể nói ra những điều cô muốn nói trước đông đảo
khán giả.
Tư Ngôn che miệng cười vài giây, rồi nói: "Trí tưởng
tượng của chị quả là phong phú, nếu như là công tác tuyên truyền trước,
thì bộ ảnh tạo hình nhân vận nữ chính của tôi sẽ chẳng phải đợi đến khi
cảnh cuối bộ phim hoàn tất mới được công bố, phải không ạ? Sự thực là,
hồi đó, tôi thực sự tưởng anh ấy là anh trai của tôi. Có thể mọi người
không tin, tôi đã từng sống trong cô nhi viện". Phía dưới trường quay
xôn xao.
Tư Ngôn xua xua tay: "Nhưng cũng chẳng có gì, thời gian
tôi sống trong cô nhi viện không lâu, đó là khi tôi lên tám tuổi. Trước
đó Kỳ Dục là anh trai tôi, nhưng vì một vài lý do mà tôi và anh bị chia
cách, sau đó tôi đến cô nhi viện, rồi sau này lại được bà Tư Thiều nhận
về nuôi. Thực ra tôi sống ở nước ngoài một thời gian dài, mới trở về
nước không lâu".
"Cũng có nghĩa là, Kỳ Dục là anh trai ruột của cô? Cùng chung một mẹ?"
Khuôn mặt Tư Ngôn thoáng vẻ u ám, cô khẽ thở dài: "Ban đầu tôi cũng tưởng là
như vậy. Nhưng vào cái ngày trước khi mẹ tôi qua đời, tôi đến thăm bà,
lúc đó bà nói với tôi, thực ra tôi và Kỳ Dục không phải là anh em ruột,
còn những việc khác, bản thân tôi cũng không biết rõ, mẹ tôi đã qua đời, không còn ai có thể ôm tôi trong lòng, rồi nói cho tôi những sự việc
trong quá khứ mà có lẽ người ta đã lãng quên".
Lúc này, tất cả
khán giả dưới trường quay đều im lặng, họ thẫn thờ nhìn Tư Ngôn với đôi
mắt đẫm lệ đang ngồi phía trước, họ bị thu hút bởi sự đau xót đang bao
trùm lên toàn bộ con người cô.
Cao Nhã Tịnh không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, trong khoảnh khắc đó cô ta cũng không biết cất lời ra sao.
Nhân thời cơ ấy, Tư Ngôn tiếp tục nói: "Từ nay về sau, tôi chỉ còn có Kỳ Dục thôi. Tôi muốn biết, nếu tôi và Kỳ Dục yêu nhau, thì các bạn có phản
đối không?". Tất cả mọi người đều không kịp phản gì, không ai cất tiếng
đáp lại.
Gương mặt Tư Ngôn thoáng vẻ thất vọng, cô nói đầy thương xót: "Hóa ra mọi người đều không hy vọng như vậy ư?".
"Tôi ủng hộ!" Không biết là ai, người đầu tiên nói ra mấy chữ đó.
Rồi mọi người như được cổ động, họ đồng thanh hô lớn: "Ủng hộ". Âm thanh đó mỗi lúc một vang dội, khiến Tư Ngôn thấy cảm kích vô cùng.
Cô đứng dậy cúi mình cảm ơn mọi người: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi!".
Cuối cùng Cao Nhã Tịnh cũng đã kịp phản ứng lại, đây là chương trình của cô
ta, làm sao có thể để Tư Ngôn dành mất vị trí chủ trì, cô ta vội hỏi một câu: "Tư Ngôn, qua những lời này, thì lẽ nào cô và Kỳ Dục đã là người
yêu của nhau?".
"Nếu tôi nói như vậy, thì liệu các fan của Kỳ Dục có viết thư khủng bố tôi không?" Tư Ngôn hỏi lại dí dỏm, rồi sắc mặt
trở nên nghiêm túc nói: "Trên thực tế chúng tôi đang xảy ra chiến tranh
lạnh, bởi tôi đơn phương xác nhận anh là anh trai tôi, vì thế tôi không
dám tiếp tục mối quan hệ với anh. Nhưng những lời mẹ tôi nói trước lúc
lâm chung đã xóa tan mọi lo âu nghi ngờ của tôi, bà hy vọng tôi có thể
hạnh phúc, vì thế hôm đó bà đã tỉnh dậy để nói cho tôi, anh không phải
là anh trai ruột của tôi. Còn các bạn? Có hy vọng Kỳ Dục hạnh phúc
không? Có hy vọng tôi được hạnh phúc không?".
Một buổi phỏng vấn
nói chuyện đến phút cuối dường như biến thành show độc diễn của một mình Tư Ngôn. Phía sau hậu trường, Cao Nhã Tịnh bị làm cho tức chết, còn bị
đạo diễn lôi ra chỉ trích vì thái độ thất lễ của cô ta ở những phút cuối cùng.
Tô Tiểu Mạt giơ ngón tay cái hướng lên về phía Tư Ngôn khi cô bước ra từ trường quay, rồi Tiểu Mạt ôm lấy cô: "Chị giỏi quá, em
thực sự khâm phục chị đấy".
Tư Ngôn cười: "Chị không để xảy ra
sai sót gì chứ? Em nói xem liệu chị có bị fan của Kỳ Dục mắng nhiếc
không? Giống như Cảnh Dao ý?".
"Cảnh Dao làm sao so sánh được với chị." Tô Tiểu Mạt nháy mắt với Tư Ngôn. "Chị thành khẩn như vậy, mọi
người đều bị chị làm cho cảm động. Có điều trước đây, chị giữ bí mật ghê thế, em hoàn toàn không nhận ra quan hệ yêu đương giữa chị và anh Kỳ
Dục đấy."
"Vậy thì tốt." Tư Ngôn hai tay nắm lại. "Cũng muộn rồi, chị còn có chút việc phải làm, em tự về nhà nhé?"
"Chị vội đi gặp anh Kỳ Dục chứ gì?" Tô Tiểu Mạt liếc nhìn cô tinh nghịch.
Tư Ngôn trừng mắt: "Đi đi đi, đừng nghĩ linh tinh, chị đi nhé, đừng có nhớ chị quá đấy". Nói rồi cô tặng cho Tiểu Mạt một cái hôn gió, rồi quay
người bước đi thật nhanh. Cô không bảo chú Lý đến đón, cô muốn tự bắt xe đến nhà Kỳ Dục, nếu có thể, cô sẽ giải thích rõ tất cả mọi chuyện. Thực sự cô rất nhớ anh.
Vừa ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, trời đã
tối đen như mực, ở góc xa xa có hai chiếc đèn đường bị hỏng, thấy vậy Tư Ngôn thoáng chút sợ hãi.
Phải đi đến ngã tư kia mới bắt được xe, Tư Ngôn hít sâu rồi bước nhanh về phía đó.
Cô lo sợ trong đám cỏ đen sì kia bỗng xuất hiện một kẻ nào đó, tuy cô tự
trấn an rằng nơi này cũng được coi là khu sầm uất của thành phố, sẽ
không kẻ nào ngốc tới mức định cướp giật ở đây, tuy vậy cô vẫn rất căng
thẳng.
Chính vì quá căng thẳng, nên khi bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện, cô lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Kẻ đó cô có quen, đó chính là Cảnh Dao, kẻ đã dính vào vụ lùm xùm mấy ngày trước. Cô ta không còn ăn mặc chau chuốt như trước, tóc tai thì rối bù, mặt mày ủ rũ, trong tay không biết đang cầm vật gì giơ lên.
"Cô
có biết không?" Giọng Cảnh Dao hơi run run. "Cô đã hủy hoại mọi thứ của
tôi. Phải tốn bao nhiêu công sức tôi mới leo lên được vị trí đó, vậy mà
vì cô, vì cô mà tôi bị đẩy xuống một cách tàn nhẫn. Giờ đây tôi không
bằng một con chuột đi ngang trên phố, tất cả tất cả đều bắt nguồn từ
cô!" Cuối cùng cô ta cũng gào lên.
"Không phải tôi." Tư Ngôn lắc đầu. "Cảnh Dao, tôi chẳng làm gì cả, tất cả đều do cô tự chuốc lấy mà thôi."
"Tôi tự chuốc lấy ư? Khó khăn lắm tôi mới giành được vai nữ chính trong
phim, nhưng chẳng phải cô đã cướp mất của tôi sao? Không phải Kỷ Huyên
vì cô mà khiến tôi dính vào đống lùm xùm này sao? Cô còn dám nói không
liên quan tới cô! Đừng tưởng rằng có Kỷ Huyên là cô có thể tác oai tác
quái, để xem không còn khuôn mặt xinh đẹp kia thì cô có thể làm gì! Ha
ha ha!" Cô ta bỗng cười lên điên dại, rồi giơ cái chai thủy tinh đang
cầm trong tay đe dọa: "Nhìn thấy cái gì đây không? Axit đấy, có biết cái gì là axit không hả?".
Tư Ngôn sợ hãi, vừa rồi do tối quá nên cô không nhìn rõ, lúc này cô ta cố tình cầm cái chai ra trước mặt, Tư Ngôn mới nhìn rõ là gì. Đó là một chiếc chai nhỏ, bên trong có đựng axit như Cảnh Dao vừa nói. Cô không thể không biết uy lực của axit, cô chợt thấy hối hận vì đã một mình đi ra ngoài.
"Cảnh Dao, cô hãy bình
tĩnh." Tư Ngôn nói. "Cho dù cô muốn hủy hoại tôi thì mọi chuyện sẽ thế
nào? Cô cũng sẽ tự hủy hoại chính cô mà thôi."
"Cuộc đời của tôi
đã bị hủy rồi. Tôi không thể xuất hiện trên màn bạc được nữa." Cảnh Dao
giơ cánh tay lên một cách điên dại, rồi bất chấp tất cả cô ta tạt thứ
nước trong chiếc bình trong tay về phía Tư Ngôn. Tư Ngôn cũng phản ứng
rất nhanh, vội né người sang một chút rồi lấy cánh tay che lấy mặt.
Cảm giác cháy rát nơi cánh tay truyền tới, đau tới mức cô không chú ý được
đường phía dưới chân, cô ngã nhoài ra đất, đầu va vào thành của một bồn
hoa cạnh đó, cô ngất lịm đi sau một cảm giác đau dữ dội.
Đúng lúc này Tô Tiểu Mạt xuất hiện, Tư Ngôn nằm bất động, và Cảnh Dao đứng đó
khuôn mặt chán chường, trong tay cầm một vật gì đó.
Thêm một vài người nữa từ trong tòa nhà đi ra, họ gọi 110 và 120, Tô Tiểu Mạt phụ trách việc đưa Tư Ngôn đi bệnh viện.
Tiểu Mạt sợ hãi nhìn cánh tay bị thương của Tư Ngôn, nhưng nó không giống
axit mà ả Cảnh Dao điên khùng kia nói, mà lại giống như là nước sôi vậy. Nhưng dù là nước thì cũng may nó không tạt vào mặt, nếu không sự việc
trở nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Vết thương ở cánh tay không quá
nghiêm trọng, nhưng phần sau đầu của Tư Ngôn lại bị nội thương, trong
não có máu tụ, đám máu tụ lại nằm đúng vị trí không khả quan lắm, vì thế bác sĩ không dám tùy tiện mổ hộp sọ.
Lúc Kỳ Dục đến nơi, Tư Ngôn vẫn chưa tỉnh lại. Anh cũng đã biết toàn bộ sự thật từ Tư Thiều và
Chung Tấn Sở. Nhìn Tư Ngôn nằm đó không biết bao giờ mới tỉnh lại, anh
bỗng đau đớn tột cùng, anh hận mình đã không biết sự thật được sớm hơn.
Khi anh đến, mọi người trong phòng bệnh đều lùi ra ngoài, chỉ để lại anh và Tư Ngôn ở lại.
Kỳ Dục ngồi bên giường bệnh, bàn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Ngốc à, sao việc gì em cũng giấu trong lòng vậy hả? Sao em không nói
cho anh biết, bởi vì tưởng chúng ta là anh em nên em mới đối xử tàn nhẫn với anh như vậy? Tại sao em không nói sớm cho anh biết, thực ra chúng
ta không phải là anh em ruột. Em lại thích nhìn anh bị em bỏ rơi ư? Em
thật quá tàn nhẫn".
Nhìn Tư Ngôn nằm không chút động đậy, Kỳ Dục
bỗng nhớ thời thơ ấu của anh. Cái lúc lần đầu tiên thấy Tư Ngôn vừa được sinh ra, da cô nhăn nhăn đỏ đỏ, trông chẳng đáng yêu chút nào, anh còn
chê cô không phải là em gái anh.
Nhưng giờ đây, cô ấy lại trở thành một cô gái xinh đẹp đến nhường này.
Kỳ Dục ngả người hôn lên đôi môi khô ráp trắng bệch của cô: "Sớm tỉnh lại em nhé, đừng làm anh lo lắng nữa".
Không biết có phải nụ hôn đó truyền sức mạnh cho Tư Ngôn hay không, mà đôi
mắt cô bỗng nhiên chuyển động một lúc, rồi đôi mắt ấy từ từ mở ra.
Kỳ Dục vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn cô. Nhưng đâu ngờ Tư Ngôn bỗng cười gian xảo: "Anh là ai?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT