Tư Ngôn hỏi: “Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”.

Kỷ Huyên cũng hỏi chính anh, phải, tại sao anh đối tốt với cô ấy như vậy nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn chưa thể tìm được đáp án cho riêng mình, có lẽ đơn giản anh chỉ muốn đối xử tốt với cô mà thôi, cho dù cô có chấp nhận cái tốt của anh hay không, anh vẫn sẽ đối tốt với cô như thế. Và rồi anh cười, anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, nói: “Không phải việc gì cũng có thể đặt câu hỏi tại sao, tôi đối tốt với cô là đối tốt với cô, cô không phải nghĩ nhiều như vậy, được chứ?”.

“Nhưng tôi không có gì để báo đáp anh.” Tư Ngôn líu lưỡi, cô lầm bầm: nói, “Tôi cũng không xứng được như thế.”.

Kỷ Huyên biết trong lòng cô từ lâu chỉ có Kỳ Dục, có điều con người anh chưa bao giờ ép buộc người khác. Anh đối tốt với cô chẳng qua là vì không thể nhìn cô tự mình đày đọa bản thân như thế, cũng không thể coi là việc thừa cơ tiến tới, đục nước thả câu, nên anh không thấy mình hèn hạ chút nào. Lúc ấy anh chỉ khẽ rướn mày, dìu cô đến ngồi trên chiếc ghế dài cạnh đó, rồi anh vừa cười vừa nói: “Trên đời không phải cái gì cứ cho đi là có lại hồi đáp, cái đầu nhỏ này của cô thì hiểu được gì, ngoan ngoãn ngồi ở đây, đợi tỉnh táo hơn thì tôi đưa cô về phòng.”.

Tư Ngôn gật gật đầu, rồi ngả người ra phía sau tựa vào vai ghế, đầu ngước nhìn không gian yên tĩnh vào đêm, đôi mắt khẽ nhắm lại. Cô không ngờ rằng, vừa nhắm mắt lại cô đã ngủ thiếp đi luôn. 

Kỷ Huyên thấy Tư Ngôn đã ngủ được nửa tiếng rồi, trước đó anh thắc mắc tại sao mãi không thấy cô lên tiếng. Gió thu tạt vào người lành lạnh, anh cởi bỏ chiếc áo vest đang mặc trên mình đắp lên người cô, bắt gặp miệng cô đang hé mở xem chừng như đang ngủ rất ngon.

Anh mỉm cười bất lực, nhưng cũng chẳng muốn đánh thức cô dậy, chỉ đành khoác thẳng chiếc áo vest lên người cô, rồi bế cô đưa vào bên trong khách sạn. Vừa bế lên, Tư Ngôn dụi dụi mặt vào ngực Kỷ Huyên làm như quen thuộc, sau đó thu mình lại trong tư thế đẹp nhất, mắt vẫn nhắm nghiền cô tựa vào ngực anh ngủ một cách thoải mái. 

 Tư Ngôn ấm áp trong vòng tay Kỷ Huyên, còn cọ cọ đầu vào ngực anh, anh vốn không có ý nghĩ nào khác, cũng chẳng có cảm giác kích thích gì đến với anh lúc này. Anh cũng không thể làm gì người con gái đang nằm trong vòng tay anh được, chỉ cúi nhìn cô rồi khẽ thở dài. Anh cố gắng kìm nén dục vọng, rồi bước thật nhanh về phía phòng mình.

Tư Ngôn hại anh vào cảnh được nhìn mà không được ăn, vậy thì anh phải dọa cô ta một chút mới được, để xem ngày mai cô sẽ phản ứng như thế nào khi phát hiện mình thức giấc trên giường của người khác. Kỷ Huyên cười đắc ý như mèo vừa vớ được cá, thấy cực kỳ hưng phấn với ý nghĩ vừa rồi của mình.

Còn bên kia, Kỳ Dục chẳng kịp thu dọn đồ đạc, chỉ gọi điện cho Trình Hải An nói anh ta giúp anh thu dọn hành lý rồi ngày mai mang hộ về Tân Hải, sau đó anh cúp điện thoại rồi đi thẳng ra sân bay.

Cũng thật may vào giờ này còn có một chuyến bay trở về Tân Hải, có điều còn phải đợi những một tiếng nữa máy bay mới cất cánh, nhưng như vậy sáng sớm ngày hôm sau là anh đã có thể có mặt tại Tân Hải rồi.

Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Tân Hải, Kỳ Dục liền bắt xe chạy thẳng đến bệnh viện nơi Tiêu A Sênh đang nằm. Sau khi xuống máy bay anh còn gọi điện cho Hướng Vãn, được biết Tiêu A Sênh đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, vì thế anh vẫn cảm thấy rất lo lắng. Bệnh tình của A Sênh chưa chữa khỏi, thậm chí cô ấy còn chưa gặp được Lâm Mạn Văn, nên không thể để cô xảy ra chuyện gì được.

Khi đến bệnh viện, Hướng Vãn đang ngồi trên chiếc ghế chờ bên ngoài phòng bệnh, đầu cúi xuống như đang tranh thủ nghỉ ngơi. Từ xa Kỳ Dục đã nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi đó của Hướng Vãn, bất giác cảm thấy có chút ân hận, chỉ bởi một lời hứa của cô ấy đối với anh, mà hại cô ấy phải chịu nhiều vất vả như vậy, anh thực sự thấy không cam lòng.

Kỳ Dục cố gắng bước đến thật nhẹ nhàng, nhưng vừa ngồi xuống bên cạnh Hướng Vãn thì cô đã giật mình tỉnh dậy, vừa dụi dụi mắt vừa ngước đầu nhìn lên. Nhận ra Kỳ Dục đang ngồi bên cạnh mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ: “Kỳ Dục, anh đến rồi à.”.

“A Sênh thế nào rồi? Bác sĩ nói ra sao?”

“Tiêu A Sênh nhảy từ trên tầng xuống, bị va đập mạnh ở đầu, các vết thương trên người đều không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ nói vẫn phải theo dõi thêm, nếu ngày mai không xuất hiện biến chứng gì, thì có thể được đưa về phòng bệnh bình thường, anh đừng lo.”

Kỳ Dục lo lắng suốt mấy tiếng qua, nghe vậy anh cũng thấy nhẹ nhõm phần nào: “Hướng Vãn, lần này phiền cô nhiều quá”. 

Hướng Vãn dịu dàng cười nói: “Có gì đâu anh, cũng may là em ở Tân Hải, nếu không có lẽ em cũng chẳng giúp được gì. Nhưng bệnh tình của A Sênh hình như không có chuyển biến gì tốt, hôm qua cũng không biết có điều gì đã kích động đến cô ấy, bỗng nhiên cô ấy trở nên khác lạ. Nếu bên dưới không có đặt sẵn đệm bơm hơi thì không biết sự việc sẽ đi đến đâu.”.

Kỳ Dục quay đầu đi, qua lớp kính anh nhìn Tiêu A Sênh đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn đầy bông băng, đôi mắt nhắm lại, một sự yên tĩnh hiếm gặp ở cô, anh khẽ thở dài: “Đều là do anh không tốt, anh đã không tìm thấy con bé sớm hơn.”.

“Việc này làm sao mà có thể trách anh được.” Hướng Vãn nói, “Anh cũng đâu muốn, phải không? Bác sĩ có nói với em, bệnh tình của Tiêu A Sênh thực ra chăm sóc ở nhà là tốt nhất, để cô ấy gần gũi với người thân, tạo dựng tình cảm với họ, có thể như thế sẽ giúp cô ấy hồi phục lại những ký ức trước kia.”.

“Thật không?” Kỳ Dục hỏi lại đáp lại. Nhưng anh cũng bắt đầu do dự, lẽ nào anh thực sự phải đưa A Sênh về nhà? Nhưng với tình hình lúc này anh không thể chăm sóc cho A Sênh được, anh phải làm thế nào đây.

Thấy sắc mặt anh trở nên khó coi, Hướng Vãn bèn an ủi: “Tôi Em biết, những người như chúng ta chẳng có mấy ngày thực sự được ở nhà, làm sao có thời gian để chăm lo cho những người xung quanh được. Bác sĩ cũng chỉ là đưa ra ý kiến thôi, có thể tình hình của cô ấy cũng không tồi tệ đến thế đâu.”.

Kỳ Dục dời ánh mắt khỏi phòng bệnh, thực ra anh đã đạt được mục đích khi quyết định gia nhập làng giải trí, anh không phải là người không có năng lực, dù có bước ra khỏi đó thì anh vẫn tin rằng mình vẫn có thể sống tốt. Nếu như chưa gặp Tư Ngôn, có lẽ anh đã rời bỏ làng giải trí này từ lâu mà không hề lưu luyến. Nhưng giờ đây, vì anh mà Tư Ngôn bước chân vào nghiệp diễn, anh sao có thể dứt bỏ giữa chừng, để lại cô ấy một mình giữa cái chốn “người với người ăn thịt lẫn nhau” đó?

Anh bứt bỏ suy nghĩ rời bỏ làng giải trí, đôi mắt khẽ lim rim, không biết anh đang nghĩ gì.

Hướng Vãn ngồi bên cạnh, cánh tay hai người cọ sát nhau, khoảng cách gần nhau đến vậy, nhưng nhìn anh lúc này, cô bỗng thấy sao mà xa cách quá. Thực ra cô cũng biết, khoảng cách giữa anh và cô không phải cô cứ chạy theo là đuổi kịp được, anh luôn lảng tránh cô, cô sẽ mãi mãi không gần được anh. Trước kia, bên cạnh Kỳ Dục không hề có bất kỳ ai, tuy không đến gần được anh cô vẫn có thể yên tâm phần nào. Nhưng giờ đây, Tư Ngôn đã xuất hiện, cô biết cái tình cảm đặc biệt giữa Tư Ngôn và anh, vì vậy cô không thể không mượn Tiêu Sênh để kéo anh về bên cạnh hết lần này đến lần khác.

Cô làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ, chỉ vì cô quá yêu anh, nhớ anh, cô không thể một sớm một chiều mà quên anh được.

Kể từ lần đầu tiên gặp Kỳ Dục, Hướng Vãn biết trái tim mình đã dành hết cho anh, nhưng anh mãi mãi không phát hiện ra, hoặc mãi mãi không bao giờ đón nhận nó, và cô cũng sẽ không thể trao trái tim đó cho người khác được nữa rồi.

Dù là Hướng Vãn, hay là Cảnh Dao, thì bọn họ đều đã yêu người mà người đó sẽ không bao giờ yêu mình. Tư Ngôn thầm thấy mình may mắn, nhưng cô không biết mình sẽ duy trì sự may mắn ấy được bao lâu, bởi cô không bao giờ hiểu được hết thế giới nội tâm đầy phức tạp của Kỳ Dục.

Tư Ngôn uống say nhưng không quậy phá, sau khi nôn xong cô ngoan ngoãn nằm ngủ cả buổi tối, có điều cả đêm cô đều nằm mơ, trong giấc mơ có Kỳ Dục ở đó, vừa chân thực lại vừa hư ảo.

Cuối cùng cô cũng đã tỉnh dậy, lúc đó là giữa trưa hôm sau. Cô mở mắt nhìn ánh mặt trời chiếu rọi vào từ ô cửa kính, rồi bất giác bỗng giật mình sợ hãi, sợ hãi đến mức vừa tỉnh dậy mà thần trí cô đã hoàn toàn tỉnh táo, cô còn nhớ rất rõ chiều nay mình phải đáp máy bay về Tân Hải. Nhưng, tại sao căn phòng này lạ lẫm đến vậy? Hình như không phải phòng của cô?

Đừng có đen đủi như vậy chứ? Đêm qua lúc say rượu mình đã làm chuyện ấy rồi sao?

Tư Ngôn rướn thẳng người nhìn một lượt cách bày đặt bên trong căn phòng, hoàn toàn khác lạ so với phòng của mình. Hoảng hốt vô cùng, cô lập cập nhấc chăn ra xem quần áo trên người có còn nguyên vẹn không.

Chưa kịp lật chăn ra thì Tư Ngôn đã thấy một bàn tay nóng bỏng gác mạnh lên bụng mình. Cô nuốt mạnh một miếng nước bọt, rồi nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn sang. Cô biết đó không thể nào là Kỳ Dục, đêm qua Kỳ Dục đã trở về Tân Hải rồi, vậy người này là ai?

Đêm qua cô ở cùng ai? Tư Ngôn chẳng có ấn tượng gì cả, cô chỉ nhớ mình đã thả sức uống rượu sau khi Kỳ Dục rời khỏi, rồi Lạc Vũ Nghiên đã từng khuyên mình gì đó, còn tất cả những gì sau đó cô đều không nhớ nổi. Trời ơi, rốt cuộc cô đã ở cùng ai? Cánh tay nóng bỏng kia, MK là của ai thế?

Cô lật giở mọi thứ trong đầu, nhưng không thể nhớ ra nổi. Đang băn khoăn xem có cần kiểm tra hay không, thì người đó đã lên tiếng trước, giọng nói trầm ấm, lẩm bẩm như nửa tỉnh nửa mơ: “Mấy giờ rồi?”.

Nghe giọng nói ấy, Tư Ngôn có cảm giác như có trăm ngàn lưỡi kiếm đâm thẳng vào ngực mình, đau nhói! Sao lại có thể là Kỷ Huyên! Cô đã lên giường cùng Kỷ Huyên sao?!

 Tư Ngôn chẳng quan tâm đến gì khác nữa, thấy quần áo trên người vẫn còn nghiêm chỉnh, cô bèn vội vã nhảy xuống khỏi giường, không dám ở trên đó cùng với Kỷ Huyên thêm một giây nào nữa! Không phải cô đã làm chuyện ấy với anh ta trong khách sạn này rồi chứ?

Nhưng do quá vội vã, Tư Ngôn vấp phải cái gì đó, cô ngã nhoài ra đất, làm quần áo nhăn nhúm, tóc tai bù xù, mắt cô dại đi nhìn người đàn ông bán khỏa thân đang nằm trên giường. Cô vẫn không thể tin vào chuyện này, miệng cô há hốc không nói thành lời.

Kỷ Huyên thực sự chưa làm gì, đêm qua anh cũng quá buồn ngủ, nhưng lại không muốn nằm ở sôfa, nên đã lên giường nằm. Sự việc vừa rồi là anh cố ý, anh muốn biêt Tư Ngôn sẽ phản ứng thế nào. Nhưng bây giờ hình như trò đùa của anh có hơi quá đáng?

Kỷ Huyên nghiêng người, một tay gập lại gối đầu, mắt lim dim nhìn sang phía Tư Ngôn, đã đùa rồi thì đùa thêm một lúc nữa cũng có sao, anh nghĩ bụng vậy,. “Ô, Tư Ngôn, sao cô lại ngồi trên đất thế? Không thấy lạnh à?”

Tư Ngôn nhắm mắt lại, hy vọng sau khi mở mắt ra Kỷ Huyên sẽ biến mất khỏi đó, nhưng hiển nhiên là cô đã có nằm mơ giữa ban ngày, thì Kỷ Huyên vẫn còn đấy, anh ta không chỉ vẫn ở trên giường, mà thậm chí còn vừa thay đổi tư thế nằm cho thật thoải mái.

“Anh, tôi…” Tư Ngôn muốn hỏi, nhưng thấy giọng mình run rẩy, không sao thốt lên lời.

“Cô muốn hỏi chúng ta đã làm gì rồi chứ gì?” Kỷ Huyên nháy mắt với cô.

Tư Ngôn gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, nghĩ vài giây rồi cô lại gật đầu, nhưng không thể mở miệng, khóe mắt cô đã ướt tự lúc nào. Cô và Kỷ Huyên làm sao có thể cùng ngủ trên một chiếc giường được? Cô vẫn mong sao lần đầu của cô sẽ được trao cho Kỳ Dục, sao lại xuất hiện gã Kỷ Huyên biến thái này cơ chứ? Càng nghĩ Tư Ngôn càng thấy đau thắt, nước mắt tuôn rơi mà cô cũng chẳng màng lau đi, chẳng mấy chốc vạt áo đã ướt sũng vì nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play