Nhưng trước mặt Hướng Vãn, cô quyết không thể tỏ ra yếu đuối để cô ta cười nhạo, thế là cô thản nhiên buông tay: “Tôi đương nhiên biết, tôi còn từng gặp mẹ anh ấy”.
“Ồ, bác Lâm, bác ấy dạo này thế nào? Bệnh của bác ấy phần lớn là vì sự thất lạc của Tiêu Sênh.” Hướng Vãn nói.
Tư Ngôn rất không thích thái độ tỏ vẻ ta đây cái gì cũng biết của cô ta, bất giác đầu mày nhíu lại: “Vẫn khỏe, cô còn chuyện gì muốn nói với tôi không? Nếu không thì tôi muốn quay về, Kỳ Dục có lẽ vẫn đang đợi tôi”.
Hướng Vãn bỗng nhiên bước sát lại, ung dung tự tại nói: “Cô có lẽ không biết vị trí của bác gái và Tiêu Sênh trong lòng anh ấy. Cô biết anh ấy vì sao tham gia làng giải trí không? Chỉ có hai lý do, lại hoàn toàn vì hai người đó, thứ nhất là vì kiếm tiền chữa bệnh cho bác gái; thứ hai, chính là hy vọng tìm được Tiêu Sênh, anh ấy luôn cảm thấy, Tiêu Sênh vẫn còn nhớ anh ấy, cho nên nếu anh ấy có thể xuất hiện thường xuyên trước công chúng, có một ngày, cô ấy sẽ nhìn thấy”.
“Như vậy thì sao?” Tư Ngôn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhưng ngực thì như bị xé rách thành một lỗ hổng, gió lạnh luồn vào bên trong, mặc dù đang là mùa thu nhưng cô đã cảm thấy hơi lạnh, do cảm giác lạnh phát ra từ tim. Thực ra cô luôn nghĩ, con người Kỳ Dục không thích giao lưu với người khác, sao lại gia nhập làng giải trí phức tạp như vậy, không ngờ là vì hai điều này, vị trí của cô em gái này trong lòng anh xem ra còn quan trọng hơn với tưởng tượng của cô nhiều. Cô cúi đầu, hai tay nắm vào nhau, trong lòng hơi hoảng sợ.
“Đúng, như vậy thì sao?” Hướng Vãn bỗng nhiên quay người, cười uyển chuyển nhìn Tư Ngôn. “Thực ra, lần này tôi đến tìm anh ấy, còn có một nguyên nhân quan trọng, cô có biết là gì không? Thôi, nói cho cô biết, Tiêu Sênh, có lẽ đã tìm thấy rồi.”
Tư Ngôn trong lòng căng thẳng, cảm giác hoang mang vây lấy cô, để che giấu cảm giác hoang mang, cô chớp chớp mắt, ánh mắt cố gắng tràn đầy ý cười: “Tìm thấy thì làm sao? Nên nói, như vậy thì càng tốt không phải sao, trước mặt anh ấy tôi không phải đóng giả người khác, anh ấy có thể nhìn thấy con người thực sự của tôi, như vậy không tốt sao?”.
Hướng Vãn cười ha ha, dường như đang châm biếm sự ngốc nghếch của Tư Ngôn: “Cô thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nếu không phải cô và Tiêu Sênh có điểm giống nhau, cô cho rằng cô có thể gần gũi anh ấy? Nếu đã tìm được người thật, việc thế thân của cô còn có tác dụng gì?”. Đúng là cô ta và Cảnh Dao không giống nhau, chỉ mấy câu đã nói rõ sự hoang mang trong đáy lòng Tư Ngôn.
Tư Ngôn mím mím môi, rất lâu mới khiến bản thân trấn tĩnh lại, nhếch môi thản nhiên cười: “Không quản tôi có là người thay thế hay không, không quản Kỳ Dục sau này có cho tôi gần anh hay không, tất cả chỉ Kỳ Dục mới có thể quyết định, cô là gì của anh ấy mà nói như vậy trước mặt tôi? Cô khẳng định cô thực sự rất hiểu anh ấy không? Tôi cho cô biết, tôi sớm đã không phải là người thay thế, tôi là Tư Ngôn, một Tư Ngôn độc nhất vô nhị!” Nói xong, cô không muốn ở lại thêm nữa, lập tức quay người bỏ đi.
Hướng Vãn chăm chăm nhìn bóng dáng Tư Ngôn kiên định rời đi, tim rối loạn, cười châm biếm, cô vốn cho rằng Tư Ngôn sẽ rất dễ đối phó nhưng nào ngờ cô ta cũng là một nha đầu mồm mép lanh lợi.
Sau khi bản thân rời khỏi tầm mắt của Hướng Vãn, cuối cùng Tư Ngôn cũng cảm thấy chân nhũn ra, phải bám vào tường mới đứng vững, cô thở dốc, không biết làm thế nào để nhắm mắt, cô cố gắng ra vẻ kiên cường trước mặt Hướng Vãn, lời cô ta nói rất đúng, bản thân cô cũng hiểu rất rõ, nhưng bị người ta thẳng thắn bóc trần, cô cảm thấy trong lòng như bị dao đâm.
Nếu Kỳ Dục thực sự giống như lời cô ta nói, tìm thấy em gái thật rồi không cần người thay thế nữa? Hoặc là, cô thực sự chỉ là một kẻ thế thân mà thôi?
Một cảm giác thất bại trào lên đến trong lòng cô, từ nhỏ đến lớn cô chưa hề có cảm giác này, thứ cô muốn chưa bao giờ mất đi, cho dù là trước đây Tư Thiều kiên quyết muốn giữ cô ở lại nước Y, cô cuối cùng còn làm mẹ cảm động, cùng Tư Niên đến thành phố Tân Hải, cả khi nhỏ vì bệnh tim bẩm sinh suýt mất mạng, cô đều trải qua rồi.
Có điều là Kỳ Dục, cô thực sự sẽ thua thảm như vậy? Thực ra cô biết, chỉ cần một câu nói của Kỳ Dục, cô liền có thể thua đến mức không còn manh giáp, vì sự thắng thua của cô bất quá chỉ là một ý niệm của anh, anh đồng ý, thì đó là thiên đường; anh cự tuyệt, thì lại là địa ngục.
Tư Ngôn hít thở sâu, cuối cùng khiến lòng đang hỗn loạn an định lại, bất luận thế nào, cô không thể không chiến mà bại, nếu là cô đã làm tất cả đều không có cách nào khiến anh yêu cô, vậy thì, cô cam tâm tình nguyện thua. Nhưng bây giờ, cô còn chưa cố gắng sử dụng hết bản lĩnh, cô sẽ không thể nói mình thất bại!
Cô cắn răng, để tiếp sức, cổ động tinh thần cho mình, sau khi chỉnh trang lại quần áo mới bước đến cửa phòng bệnh, rất lịch sự gõ gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa bước vào, sự việc vừa rồi vẫn ám ảnh cô.
Kỳ Dục đang dựa người vào giường ăn cháo gà cô mua về, Tư Ngôn sau khi thì nhếch miệng cười, hỏi anh: “Ngon không?”. Tư Ngôn là người như nào? Cô là con gián đánh không chết, chẳng qua lời của Hướng Vãn không có căn cứ, làm sao có thể thực sự đả kích cô?
Kỳ Dục giương mắt nhìn cô, ánh mắt lại lướt qua phía ngoài cửa, lúc này mới trả lời: “Không tồi. Cô đi đâu?”. Thực ra anh muốn hỏi, cô biến mất lâu như vậy có phải là gặp Hướng Vãn.
“Không đi đâu.” Tư Ngôn cười hì hì ngồi xuống bên giường, “Em phát hiện em cũng đói, cho nên đành đi ăn chút đồ”. Khi nói dối, bụng cô khẽ réo lên một tiếng, cũng may chỉ có cô nghe thấy. Cô thực sự đói rồi, có điều chưa đi ăn, lúc này ngửi thấy mùi thơm như vậy có chút đứng núi này trông núi nọ, ánh mắt còn nhìn vào trong bình giữ nhiệt. Kỳ Dục không để ý thấy, nên khi nghe Tư Ngôn nói ra ngoài ăn thầm thoải mái thở ra một hơi, không biết vì sao anh không hy vọng Hướng Vãn và cô gặp nhau, Hướng Vãn biết quá nhiều việc của anh, anh sợ Tư Ngôn nghe thấy những điều anh không muốn cô nghe từ Hướng Vãn.
Tư Ngôn không mặt mũi nào ăn chực đồ của anh, đành ngồi bên lấy điện thoại ra xem blog, cô gần đây rất thích chơi blog, mỗi ngày không vào một lần là cảm thấy ngứa tay, bây giờ cô đang xem trên blog truyền đến bức ảnh một món ngon mà chảy nước miếng.
Cô bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu vội hỏi: “Đúng rồi, Kỳ Dục, anh có blog không?”.
“Blog?” Kỳ Dục chau mày, lắc đầu: “Không có, đó là cái gì?”.
Ánh mắt Tư Ngôn xem thường nhìn anh: “Anh quá lạc hậu, đến blog mà cũng không biết! Bây giờ rất nhiều minh tinh có blog, còn có V, em có lẽ cũng làm một cái V chơi, nhưng em là một người bình thường nên Sina không cho em”.
Kỳ Dục không thích ánh mắt xem thường của cô, có chút giận dữ, nhưng lại không hiểu điều cô vừa nói, đành khiêm tốn thỉnh giáo: “V là gì?”.
“Nói anh lạc hậu anh còn không tin!” Tư Ngôn lim dim mắt nói, đối với tinh thần khiêm tốn của học sinh này cô vô cùng khen ngợi: “Có điều tinh thần này của anh rất tốt, V chính là chứng thực tên thật, chỉ những người nổi tiếng mới có, ví dụ như minh tinh, tác giả, vân vân”.
“Ồ.” Kỳ Dục thản nhiên đáp lại, anh không có sự hiếu kỳ đối với những thứ này, đành tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Tư Ngôn vốn ngấp nghé món cháo của anh, bây giờ nhìn anh ăn ngon lành, hận đến nỗi răng hơi ngứa ngứa, thế là không muốn anh ăn ngon lành nữa, tiếp tục làm phiền: “Vậy anh không lập một blog để chơi sao? Có rất nhiều minh tinh tham gia, có điều có một số người chuyên đăng những bức ảnh chụp mặt mộc không qua photoshop, rõ ràng là rất thảm hại, thế mà họ còn cho rằng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa đám fan còn luôn ở dưới hoan nghênh, tán thưởng, em nhìn mà bực mình”.
“Tôi không đăng ảnh, không cần lập.” Kỳ Dục không dừng tiếp tục ăn cháo ngon.
Tư Ngôn cắn răng: “Cái này đâu chỉ có thế! Blog không chỉ đăng ảnh! Đúng rồi, không phải là anh đang quay bộ phim mới sao, cũng có thể tuyền truyền cho bộ phim. Rất tốt mà!”.
“Tuyên truyền do bên sản xuất làm, tôi chỉ cần phối hợp là được.” Kỳ Dục vẫn không thèm để ý.
“Anh thực sự không lập?” Tư Ngôn phát hiện dùng lý trí khuyên giải không có tác dụng, đành ra tuyệt chiêu, chính là dùng ánh mắt đáng thương làm nũng để trách anh.
Kỳ Dục vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt như làn nước trong veo mở to, hiện rõ vẻ đáng thương, anh khẽ ho một tiếng, cháo trong miệng suýt nữa rơi vào khí quản, sau khi nuốt xuống mới hỏi: “Cô hy vọng tôi lập?”
“Vậy cô giúp tôi lập đi.” Kỳ Dục rốt cuộc vẫn không đành lòng cự tuyệt dáng vẻ như búp bê của Tư Ngôn, lại thỏa hiệp. Hơn nữa anh đã thỏa hiệp không phải một hai lần, thỏa hiệp thêm một lần cũng không thành vấn đề. Anh không biết sau khi thỏa hiệp trở thành một thói quen, tự bản thân anh sẽ không thể tiếp tục kiên định nữa.
Tư Ngôn rất vui, lấy điện thoại của Kỳ Dục lên mạng, sau khi đăng nhập vào trang chủ, cô hỏi: “Email của anh là gì?”.
Kỳ Dục thuận miệng nói ra một địa chỉ email, vốn không muốn xem nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn bừng bừng của Tư Ngôn thì không kiềm chế được thò đầu nhìn, nào ngờ Tư Ngôn lại giấu đi, còn xua xua tay: “Đợi em làm xong hãy xem”.
Mặt Kỳ Dục lập tức tối lại, anh đúng là không nên thỏa hiệp nhanh như vậy, vừa đồng ý với cô, cô liền quên chính chủ là anh! Anh không vui đặt mạnh bình giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường, lặng yên nhìn cô, anh thực ra muốn nhìn xem khi nào cô mới có thể để ý đến anh.
Đợi sau khi Tư Ngôn lập xong ngẩng đầu lên, hưng phấn tuyên bố đã lập xong thì thấy bộ mặt tối sầm như ma quỷ của Kỳ Dục dọa cô hoảng sợ, người hơi ngửa ra sau: “Sao vậy?”.
Kỳ Dục cảm thấy sự tức giận này thất bại rồi, anh cũng không có cách nào lý giải nổi nỗi lòng mình lúc này, có chút khó chịu, dứt khoát quay đầu: “Không có gì”.
Tư Ngôn ồ lên một tiếng, cũng không để ý đến sự bất ổn ở anh, vô tư giới thiệu các chức năng ứng dụng.
Cô dựa sát vào anh, Kỳ Dục có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt trên tóc, thần trí hơi phiêu đãng, nghiêng mặt nhìn chính là gò má trắng ngần của cô, anh kìm hãm hơi thở của mình, vội vàng cách xa cô một chút, Tư Ngôn nói gì, anh căn bản không hề nghe thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT