Khải Nhã và Gailin đứng ở vị trí cao nhất trong rừng rậm, liếc nhìn qua vùng cây cối xanh mướt, bắt đầu từ chỗ bọn họ đang đứng, nhìn về phía xa xa sẽ thấy đỉnh nhọn của cung điện.

“Đưa em quay trở về cái lồng bằng vàng to lớn đó cũng không phải là không có biện pháp, chỉ là hơi khó một chút.” Hai tay của Gailin ôm ngực, chăm chú nhìn về phía toà thành và suy nghĩ sâu xa.

Khải Nhã liếc anh một cái.

“Chúng ta có thể dùng cách mà anh trốn ra khỏi cung lúc trước thêm một lần nữa, nhưng vấn đề chính là làm cách nào để đi vào bên trong cung điện. Lúc đấy em nói em giả trang thành thị nữ đi đến nhà vệ sinh và giấu thùng phân ở phía sau cây thông đúng không?” anh liếc cô một cái.

Cô gật đầu.

“Vậy nhất định đã có người phát hiện, chúng ta vẫn chưa biết được bọn họ xử lý thông tin bên trong cung như thế nào, nhưng anh nghĩ lần này canh gác sẽ chặt chẽ hơn đó, lần trước do em may mắn nên trốn ra ngoài mới không bị phát hiện, nhưng lần này sẽ không được may mắn như vậy đâu. Cho dù em thành công đột nhập vào cung, anh cũng không chắc chắn rằng anh và em đi cùng nhau mà không bị phát hiện.”

Khải Nhã muốn mở miệng, anh giơ ngón tay trỏ lên để ngăn cản cô, “Anh không thể để em quay lại đó một mình được, cho nên chúng ta phải nghĩ ra biện phát nào đó để cả hai có thể trà trộn vào cung thuận lợi mà không bị phát hiện .”

“Ah.”

“Tất nhiên còn có một cách khác, chính là leo lên tường thành phía sau cung điện để vào, nhưng bây giờ đang trái mùa, nên gió từ đất liền sẽ thổi về phía mặt biển, từ đoạn tường trèo lên sẽ trái hướng gió thổi, vì vậy khá là nguy hiểm. Nếu….”

“Ah!” Cô kêu to.

Gailin rốt cục dừng lại.

“Thế nào?”

“Anh có nhầm không đó? Đó là nhà của em, em muốn về thì ai có thể phản đối chứ?”

Miệng của hai người thị vệ mặc quần áo màu xanh lam đang canh giữ ở cửa thành biến thành hình chữ o nhìn cô.

Hoàng hậu lạnh lùng của bọn họ, đang đứng trước mặt sao.

“Nhìn cái gì? Còn không mở cửa!” Khải Nhã ngạo mạn nâng cằm lên.

“Bà, bà......” Người thị vệ mặc áo xanh lam bên tay trái rốt cuộc cũng lên liếng.

“Bà cái gì mà bà? Mắt của các ngươi bị mù chăng? Ngay cả ta là ai các ngươi cũng không nhận ra?”

Người thị vệ mặc áo xanh lam bên tay phải cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

“Bà làm sao có thể là...... Cô kia, người đàn bà đanh đá này từ đâu tới hả? Cô cho là cô có bộ dạng giống hoàng hậu chúng tôi, thì chúng tôi sẽ để cô đi vào sao?”

Khải Nhã giận dữ, bốp bốp! Vung tay tát hai cái vào mặt hai người thị vệ này.

“Ta đã muốn, còn phải chờ đợi hai người ngu ngốc các ngươi đồng ý hay sao, các người đúng là đầu heo mà! Được, ta hỏi các ngươi, ta ra khỏi cung như thế nào? Vì sao đến tận bây giờ chưa thấy một thị vệ mặc đồng phục xanh nào phát hiện ra hoàng hậu mất tích? Ta nuôi nhóm thị vệ các ngươi để trưng bày thôi sao?”

“Ta trốn ra khỏi cung, ít nhất còn nhìn thấy vài tên thị vệ hồng y ngiêm túc tìm người, ngược lại các người canh gác ở bên ngoài cung lại thanh thản yên bình đứng một chỗ chỉ mong chờ phát lương thôi ư?”

Hai thị vệ mặc quân phục màu xanh lam bị cô mắng đến sững người lại.

Đúng là gần đây thị vệ hồng y liên tục ra khỏi cung, nhưng cũng không thấy bọn họ nói ra khỏi cung để làm gì. Mỗi lần đều cầm giấy thông hành của Snyder, thần thần bí bí đi ra ngoài. Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ thật sự hoàng hậu đã trốn ra khỏi cung?

“Cô, cô không được nói bậy, hoàng hậu làm sao mà ra khỏi cung được?” Người thị vệ bên tay trái to gan hỏi.

“Bởi ta thấy thị vệ trong cung canh gác càng ngày càng lơi lỏng, thế nên muốn thử các ngươi, không nghĩ tới ta chỉ cải trang có một tý, lại dễ dàng qua mặt các ngươi trốn ra ngoài được. Ta đi ra ngoài được, chẳng nhẽ các ngươi không cho ta đi vào? Khó trách quốc vương mất tích không rõ ràng, hoá ra nuôi một lũ vô dụng như các ngươi, không dùng được vào việc gì cả.”

Hai thị vệ mặc đồng phục màu xanh lam nhất thời nghĩ đến một tháng trước có một người phụ nữ thần bí mặc đồ thị nữ cùng với thùng phân.

Về sau kiểm tra toàn bộ cung điện, không thấy ai nói mất bộ y phục nào cả...... Không đúng, bọn họ chỉ kiểm tra đồng phục bên khu thị vệ ngoài cung, còn thị vệ trong nội cung luôn nói rằng họ có quyền lực ít hơn, nên không cho bọn họ đi vào kiểm tra.

Đáng chết! Hoá ra thật sự có vấn đề.

“Hoàng, hoàng hậu không có tóc ngắn......” Bọn họ do dự lưỡng lự.

Khải Nhã giận dữ, bốp bốp! Tát hai người bọn họ một cái nữa.

“Ta chỉ mới cắt tóc ngắn thôi mà các ngươi đã không nhận ra ta, hèn gì lúc ta trốn ra khỏi cung lại dễ dàng qua mặt các ngươi như vậy!”

Hai người thị vệ liếc nhìn nhau.

Thời gian gần đây tuần tra canh gác trong cung đột nhiên trở lên chặt chẽ, kể cả người ở bên ngoài là người phục vụ ở bên trong cung cũng khó đi vào, và tất nhiên người ở bên trong cung cũng không dễ dàng ra khỏi thành, cảm thấy thị vệ trong cung đã làm hoàng hậu trốn mất, nhưng vẫn không hề có ai báo cho thị vệ bọn họ một tiếng.

“Cô, cô có cái gì để chứng minh? Chúng tôi không thể tùy tiện tin tưởng cô......”

Bốp! Lại thêm một cái tát dành cho người thị vệ bên trái làm cho anh ta thất điên bát đảo .

“Đi gọi Karina đi ra đây cho ta! Ai dám nói nhảm thêm một câu nào nữa, liền đem ra chém đầu!”

Karina vừa nhìn thấy cô, nước mắt gần như rơi ra ngoài.

Khải Nhã hoàn toàn không tin rằng cô ta vì hoàng hậu đối xử tốt với mình mà nhớ nhung đến phát cuồng, chắc là vì hoàng hậu biến mất, cũng đồng nghĩa rằng đầu của cô ta cũng sẽ bị rơi xuống bất cứ lúc nào, do đó vừa thấy cô, cô ta mới kích động như vậy.

“Hoàng, hoàng hậu bệ hạ...... Ngài.... cuối cùng ngài cũng trở về!” Karina khóc nức nở quỳ xuống.

Một đội xe hùng hậu đi phía sau, vài tên thị vệ mặc đồng phục đỏ chăm chú nhìn cô với ánh mắt đầy hoài nghi.

Khải Nhã cười mỉa mai một tiếng. “Bây giờ lá gan của mọi người trong cung cũng lớn quá? Nhìn thấy hoàng hậu mà không cần thỉnh an?”

Sắc mặt của thị vệ mặc đồng phục đỏ chợt tái đi, nhanh chóng cúi đầu hành lễ.

Cedres, thủ lĩnh đội thị vệ mặc đồng phục màu xanh lam vừa nghe thấy tin tức, đã nhanh chóng mang mấy tên thủ hạ vội vàng tới đây, không biết tại sao mà thủ lĩnh của đội thị vệ trong nội cung là Snyder lại không có xuất hiện.

“Cedres là người có thể tin tưởng được. Bảy năm trước, ông ta là người có võ thuật nổi bật nhất nước, được quốc vương nhìn trúng rồi triệu vào cung. Phong cho ông ta là thủ lĩnh của đội thị vệ mặc quân phục màu xanh lam, ông ta đã lập một lời huyết thệ [dùng máu bảo đảm sự tuyên thệ], một lời thề trung thành với hoàng gia, không bao giờ phản bội.”

“[Dùng máu bảo đảm sự tuyên thệ] là cái gì?”

“Chính là nếu như ông phản bội đối tượng mà đã thề trung thành, thì sẽ chảy máu từ bảy lỗ trên người mà chết.”

“Nếu tốt như vậy ? Vì sao tất cả các thị vệ không lập lời thề đấy?”

“Không phải ai cũng có đủ tư cách.” Gailin lạnh lùng nhìn cô.

“Ah. Anh làm sao mà biết những việc này?”

“Tại vì mỗi quốc gia đều có một lần bình chọn, từ kiếm sĩ nổi tiếng trong nước, cho đến nhiệm vụ của một người kiếm sĩ.” Gailin mỉm cười, “Anh là một trong những giám khảo của năm đó.”

“Hoàng hậu bệ hạ, về sau ngài tuyệt đối đừng tuỳ tiện ra khỏi cung nữa.” Thủ lĩnh Cedres nghiêm mặt nói: “Nếu ngài không hài lòng với sự canh gác thị vệ trong hoàng cung, ngài có thể nói cho chúng thần biết, đừng lấy thân thể ra mạo hiểm.”

Khải Nhã nở ra một nụ cười mỉa mai cao ngạo.

“Đây là cảnh cáo của ta lúc tìm ra sơ hở, thị vệ trong ngoài và ngoài cung đều có chung một trách nhiệm. Nhiệm vụ của thị vệ nội cung là bảo vệ những người trong hoàng tộc, như vậy càng làm ta không thể nào tha thứ được.” Cô uy nghiêm nhìn thủ lĩnh của hội thị vệ đồng phục xanh lam. “Cedres, ngươi tự mình đưa ta hồi cung đi! Từ giờ trở đi, tất cả thị vệ mặc đồng phục xanh lam đều phải trả phép trực ban, còn thị vệ trong nội cung tạm thời dời bỏ công việc của mình, ta muốn rõ ràng hỏi từng nhóm một!”

“Hoàng hậu......” Một số thị vệ mặc đồng phục đỏ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Từ trước đến nay, bọn họ và thị vệ ngoài cung có bất hoà với nhau, nay thị vệ nội cung gặp chuyện, đội thị vệ mặc đồng phục xanh lam thực sự cảm thấy vui vẻ.

“Kêu cái gì? Karina, lên kiệu, hồi cung.”

“Tuân mệnh!” Một đám người ào ào quỳ xuống.

“Nói xem, sau khi ta rời khỏi cung điện có xảy ra chuyện gì không?”

Khải Nhã ngồi trên ghế nằm ở phía trước cửa sổ, tay cầm một ly trà, lơ đãng hỏi rồi uống hai ngụm.

Một tháng trước khi chạy trốn, hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày phải quay trở về cái lồng vàng này.

Karina khóc thút thít nấc nghẹn nói đại khái, nói chung cô nghe cũng hiểu được.

Buổi sáng lúc cô mất tích, Karina phát hiện hoàng hậu biến mất, ngay lập tức hoảng sợ chạy đi báo nguy. Snyder vừa nghe thấy, vội vàng chạy đến tẩm cung. Karina cho rằng tiếp theo sẽ có một cuộc tìm kiếm nghiêng trời lệch đất với quy mô lớn, nhưng không nghĩ tới Snyder chỉ gật đầu, không nói bất kỳ điều gì.

Vài ngày tiếp theo, cô và một số người hầu thân cận hoàng hậu đều bị cách ly, không khí trong nội cung bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Không có “Cuộc tìm kiếm nghiêng trời lệch đất nào cả”. Không có ai bị chém đầu.

Cô bị đưa vào đại lao với một cuộc thẩm tra sơ sài, không hỏi gì nhiều, cuối cùng được đưa trở về phòng ngủ của mình rồi cửa ra vào bị bọn họ khoá lại cho đến hôm nay cô được thị vê ngoài cung gọi mới thôi.

“Chỉ có như vậy? Không có ai phát hiện hoàng hậu mất tích? Không có bất kỳ vị quan quan trọng nào vào sao?” Khải Nhã thoải mái duỗi thân một chút rồi mặc quần dài.

“Không có.” Karina hỏi: “Hoàng hậu, người muốn thay quần áo sao?”

“Thay quần áo? Tại sao?” Cô vừa nghĩ đến bộ váy bồng kia liền cảm thấy đau đầu.

Karina mở to mắt nhìn cô.

Trước kia, mỗi ngày hoàng hậu ít nhất phải thay ba bộ quần áo.

Cô ra khỏi cung chỉ có một tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện?

“Bên ngoài ồn ào cái gì vậy? Em đi nhìn xem có chuyện gì.” Khải Nhã cau mày.

Karina vội vàng cáo lui.

Một vài phút sau, Karina quay trở lại bẩm báo. Hoàng hậu đang đứng ở ngã ba của lối vào phòng khách, đang nhìn lên trên, không biết là đang nghiên cứu cái gì.

“Hoàng hậu, là thị vệ mặc đồng phục đỏ và thị vệ mặc đồng phục xanh lam đang tranh chấp, thị vệ mặc quân phục màu đỏ muốn vào gặp ngài, nhưng thị vệ mặc quân phục màu xanh lam lại không cho bọn họ đi vào.”

Cô luôn nói về thị vệ mặc quân phục màu đỏ và màu xanh lam, Karina bất tri bất giác cũng dùng tới.

“Được, đi gọi Cedres lại đây.”

Đang bố trí toàn bộ thị vệ trong cung lại một lần nữa, Cedres bị kêu gọi, vội vàng đi tới, Khải Nhã nhàn nhạt nói một câu:

“Làm thế nào để bọn họ ồn ào đến tận cửa cung của ta?”

“Hoàng hậu, trong một thời gian ngắn ngủi thay đổi toàn bộ thị vệ trong cung thành thuộc hạ của thần, thật sự là rất khó khăn nên cần phải thêm chút thời gian nữa; Nguyên nhân chắc là do thị vệ nội cung bắt được sơ hở nên mới tiến vào tận đây, thần sẽ nhanh chóng đi bố trí lại.”

“Ta đã từng đánh giá cao năng lực của ngươi, nhưng ngay cả một việc nhỏ như vậy còn làm không xong?” Khải Nhã lạnh lùng nói.

Thái dương của Cedres nổi lên một ít gân xanh biểu hiện cho sự tức giận.

“Vâng.”

Sau đó cô dễ dàng giao việc này cho người khác.

“Karina, kêu thợ mộc tới đây để làm thêm một cái cửa nữa.” Cô chỉ vào cánh cửa lối liền với phòng khách.

Karina nhìn hoàng hậu, lại nhìn chỗ mà cô chỉ vào.

“Vâng ạ” Hành vi của Hoàng hậu thật sự càng ngày càng làm người ta khó hiểu.

Thừa lúc có thời gian rảnh, Khải Nhã quay trở lại phòng thay quần áo mở ra mật thất nhỏ rồi đi vào.

Quả nhiên, không thấy tung tích của tiểu thiên sứ béo kia đâu.

Cô nhìn tấm gương nửa ngày, ngay cả câu thần chú “Vừng mở cửa” cũng đã dùng tới, một chút động tĩnh trong gương đều không có.

Sự thật chứng minh, cái thứ này thật sự không đáng tin. Nếu cô dựa vào nó, sớm muộn gì ngay cả mạng sống của cô cũng không còn.

Quên đi, đã làm mọi chuyện đi ngược lại với hoàng hậu, vậy thì làm cho ngược hẳn đi.

Qua một ngày, hoàng hậu yêu cầu muốn xem xiếc thú biểu diễn ở bên trong nội cung, trong vòng hai ngày nữa muốn xem.

Sứt đầu mẻ trán Cedres lại một lần nữa vội vàng đến.

“Hoàng hậu bệ hạ, trước mắt sự an toàn trong ngoài cung đang được củng cố lại một lần nữa, thị vệ còn thiếu, giờ phút này thuộc hạ đề nghị không nên để cho nhiều người lạ đi vào trong cung.”

“Cedres, ta thực sự nghĩ rằng năng lực của ngươi rất tốt, loại việc nhỏ này ngươi nhất định làm được?”

Chỉ một câu nói lại làm cho thủ lĩnh của đội cận vệ áo xanh nghiêm túc trở về suy nghĩ tìm ra một biện pháp tốt.

Hoàng hậu nói hai ngày chính là hai ngày. Hai ngày sau, một đoàn xiếc thú gần cung điện nhất được triệu kiến vào cung để biểu diễn.

Không khí trang nghiêm yên tĩnh của ngự hoa viên trở thành nơi gà bay chó sủa. Cedres một bên cho người đi giám sát đoàn xiếc thú, một bên phải đi đối phó đội thị vệ mặc đồng phục đỏ vẫn còn ngoan cố kháng cự, bây giờ nghĩ lại cảm thấy hối hận, không biết tại sao lúc trước, không có việc gì làm mà lại đi lập cái kia lời thề “Dùng máu bảo đảm lời tuyên thệ” kia?

Đoàn xiếc thú mới biểu diễn được một ngày, hoàng hậu giơ tay lên, nói với bọn họ biểu diễn không hay, không muốn xem nữa. Vì thế một đám người mặt mày đen lại rồi nhổ trại, bị đuổi ra khỏi cung với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng Cedres cũng nhẹ nhõm thở ra!

Vào là một trăm linh bảy người, thì đi ra ngoài cũng phải một trăm linh bảy người, một cái không thừa cũng không thiếu.

Đầy đủ là tốt.

Karina đang đứng ở cửa tẩm cung, vừa thấy cô đến lập tức nghênh đón.

“Hoàng hậu bệ hạ......” Cô lo lắng kêu lên.

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn cô ta một cái.

Cô lập tức ngậm miệng lại.

“Tốt lắm, ta mệt mỏi, các ngươi đi xuống đi!” Hoàng hậu phất tay nói với đoàn thị vệ y phục màu xanh lam hộ tống cô trở về.

Cho mọi người lui đi ra ngoài, bên ngoài hành lang yên tĩnh trở lại, Khải Nhã cởi áo choàng da màu hồng ra, Karina đi qua nhận lấy. Nếu đầu bạn bị rơi xuống đất, thì đầu của người nào đó cũng cũng sẽ bị rơi xuống theo.

“Karina.” Hoàng hậu nhẹ nhàng gọi.

“Dạ!” Karina đang treo áo, vội vàng tiến đến.

Hoàng hậu kiểm tra cánh cửa của phòng khách bên ngoài một chút, lắc lắc cây quạt trong tay.

“Em cũng biết ta đang là người có quyền lực cao nhất ở đất nước này đúng không?”

“Vâng, Karina tất nhiên biết.” Tiểu thị nữ đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Em cũng biết chiều hôm nay ta cho người dẫn hai thầy bói trong đoàn xiếc trở về, em giúp ta tìm hai người thầy bói đó đi?”

“Vâng, hai thầy bói kia......” Karina vội vàng mở miệng.

“Em cũng biết đoàn xiếc thú hôm nay diễn không hay, cho nên ta cho người đuổi tất cả mọi người ra khỏi cung rồi?”

“...... Vâng.” Karina nuốt nước bọt một cái.

“Em cũng biết ta không phải là một người phụ nữ nhẹ nhàng hiền lành mà?”

“Dạ...... Không, không phải......” Câu hỏi này có nên trả lời hay không?

“Em cũng biết hai vị thầy bói kia bị người dẫn ra khỏi cung, cùng với đoàn xiếc thú rời khỏi cung điện?”

“Dạ, Vâng, hai người đều đã rời đi.” Giọng nói của Karina hơi run, ngay lập tức quên rằng chính mình là người đã dẫn một trong hai thầy bói đó đi ra ngoài.

“Em cũng biết thân là hoàng hậu, ta muốn làm cho một thị nữ bé nhỏ nhưng đáng nghi ngờ biến mất cũng rất dễ dàng đi ?”

“Vâng, Vâng. Karina biết, Karina biết!” Cô thị nữ trẻ tuổi liên tục dập đầu xuống.

“Vậy là tốt rồi, nhớ, hai thầy bói đó đều rời đi cùng nhau.”

“Vâng, Vâng.” Tâm trạng của vị thị nữ trẻ tuổi quá hoảng sợ nên chỉ có thể nói được hai từ.

“Về sau không có sự cho phép của ta, không được để kẻ vào trong phòng này, nghe chưa..” Hoàng hậu gõ cây quạt vào cánh cửa vừa mới được làm của phòng khách. “Tất nhiên bao gồm cả ngươi.”

“Karina tuân mệnh.” Vị thị nữ trẻ tuổi cúi gập người xuống.

Hoàng hậu đại nhân vừa lòng mà gật đầu, bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên cánh cửa.

“Ta đói bụng, đem bữa tối lại đây! Về sau ta dùng bữa ở trong phòng...... Đúng rồi, gần đây ta hay cảm thấy đói, từ nay về sau chuẩn bị thêm một phần nữa cho ta.”

“Vâng, Vâng, Karina tuân mệnh.”

“Em, đúng là một vị hoàng hậu khó đoán mà.”

Khải Nhã quay đầu, thưởng thức phong cảnh trước mắt một chút.

Trong không gian rộng lớn sáng sủa của phòng khách, có một người đàn ông to lớn mạnh mẽ.

Người đàn ông của cô.

“Em cũng cảm thấy em là vị hoàng hậu khó hiểu.” Cô chậm rãi nói.

“Về sau không muốn làm hoàng hậu thì em muốn làm gì? Nguyện ý cùng một lữ khách chu du khắp thiện hạ sao?”

“Thế phải nhìn xem anh có nuôi được em không đã.” Cô cao ngạo ngước mắt nhìn anh.

“Quay trở về làm một người có quyền lực cao nhất, loại bỏ một số tai hoạ ngầm, đem một người đàn ông nhập cư trái phép vào trong cung, tất cả chỉ mất có hai ngày.” Gailin nhẹ nhàng cười, hạ mi xuống nhìn cô. “Hoàng hậu, anh thật có ấn tượng về em.”

Miệng cô khẽ nhếch lên.

“Ha.”

Kéo chiếc váy bồng lên rồi chạy tới nhảy lên ôm lấy anh.

Gailin cười to, không tiếp được người phụ nữ này rồi.

“Trời ơi, Cái váy này mặc trên người không thấy nặng sao?”

“Nặng chết đi được.” Hai mắt cô sáng ngời, làn da hồng hào rực sáng. “Anh giúp em cởi nó ra đi!”

Cô yên lặng bất động nhìn anh, giống như một pho tượng bằng ngọc được chạm khắc tinh tế, lắm lúc anh cũng không thể xác định được người phụ nữ trước mắt mình chính là vị hoàng hậu độc ác kia hay là con thỏ hoang Khải Nhã, người đồng hành cùng anh trong rừng rậm.

Sau đó cô bắt đầu tháo bỏ một đống đồ cồng kềnh ra khỏi người cô.

Vương miệng được làm bằng kim cương, chiếc kẹp tóc được làm bằng sapphire, chiếc bông tai được làm từ ruby, vòng cổ ngọc trai...... Váy lót quần lót áo lót?

“Những gì cần làm thì làm cho mau, tiếp theo sẽ bàn về chính sự.” Cô vui vẻ nói.

Gailin cười to một tiếng.

Đây chính là Khải của anh!

Nửa tiếng sau, Karina cố gắng hết sức mang bữa ăn dành cho hai người đi đến, lập tức từ trong phòng truyền ra một chuỗi âm thanh khả nghi .

“A...... A...... A...... Quá sâu......”

“Quá sâu? Vậy sâu thêm một chút nữa”

“A a a...... nhanh nữa...... Dùng sức một chút......”

“Hô, Em thật là tuyệt vời!”

Ba ba ba ba ba ba ba.

Tiểu thị nữ ngây thơ đỏ mặt, đứng yên tại chỗ.

Rốt cuộc bên trong đang làm gì vậy......

Bọn họ ngồi trên sàn trong phòng khách, anh đã mặc quần dài, thắt lưng mở rộng, cô mặc áo sơ mi của anh, hở ra một đôi chân dài trắng buốt, khiến người đàn ông bên cạnh bị phân tâm.

Khi hai người bắt đầu “Nói chuyện chính sự”, thì đã là nửa đem.

Bọn họ phủ chiếc áo choàng của anh trên mặt thảm...... Tầm chiều khi Karina đưa anh đi tới đây, trên người anh chỉ mặc một cái áo choàng và trên cổ quàng một chiếc khăn voan, thậm chí ngay cả mặt mũi của anh Karina cũng chưa nhìn thấy rõ ràng – vì đội một chiếc mũ rộng vành, tiểu thị nữ trẻ tuổi đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.

Đồ ăn gồm có thịt gà được nướng với hạt rẻ, khoai tây hầm với thịt, hai dĩa rau, một ít bánh mì, bơ và phô mai, rượi vang..

Hai người ngửi thấy mùi thơn của thức ăn, không khác gì mùi thịt thỏ nướng trong rừng, chỉ khác địa điểm ăn lần này là ở một nơi sang trọng, bữa ăn phong phú hơn, quần áo không ngay ngắn cho lắm.

“Đến khi nào thì anh mới bỏ bộ râu kia ra?” Khải Nhã dùng cái nĩa xiên một ít khoai tây.

Gailin sờ bộ râu rậm của anh.

“Khi đi khắp nơi ở bên ngoài, thì chính bộ râu này giúp anh tránh khỏi cái nắng gay gắt của mặt trời, còn bây giờ,” Anh nhún vai, “Chờ mọi việc kết thúc, chúng ta rời khỏi nơi này cùng nhau, anh sẽ tháo ra.”

Cô rất chờ mong ngày đó đến.

“Anh có kế hoạch gì chưa?”

“Cái này anh nên hỏi em thì hơn!” Gailin nằm xuống, khuỷu tay chống xuống đất còn bàn tay đỡ lấy đầu của anh, sau đó lấy dao rạch con gà, đưa cho cô một miếng.

Anh luôn giúp cô lấy đồ ăn.

Khải Nhã nhận lấy, nở nụ cười hạnh phúc.

“Trước mắt Cedres đã chặn được đám thị vệ y phục đỏ kia, nhưng thời gian duy trì cũng không được lâu, sớm hay muộn Snyder sẽ mang cứu binh tới, em không thể ra mặt được.”

“Thế cũng tốt. Ở thị trấn Norfolk, có vài thị vệ y phục đỏ muốn giết em, nếu bọn họ có cứu binh, để xem bọn họ mang ai đến.”

Khải Nhã nhấc ly rượu lên rồi uống một ngụm.

“Anh cho rằng bọn họ sẽ mang ai đến?”

“Người thích hợp nhất chính là Schmidt.” Anh nghĩ. “Nhưng Schmidt là một công tước, ông ta ra mặt là một chuyện rất bình thường, thế nên rất khó nói ông ta có vấn đề.”

“Em hỏi anh, Quốc vương có anh em nào không?” Khải Nhã đột nhiên hỏi.

“Hiện tại thì không có.” Anh lắc đầu, dùng răng cắn một miếng thịt ở phần ức gà.

“Hiện tại thì không có? Ý anh là, trước kia thì có?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Em làm sao mà...... thôi, em không có nhớ.” Anh gật đầu. “Nhà vua tiếp nhận ngôi vị từ anh trai của mình. Mười tám năm trước, nhà vua đời trước qua đời, đem ngôi vị truyền cho cho con trai trưởng của mình là Berger, nhưng Berger lên ngôi được bốn năm thì có chuyện xảy ra, chính vì thế em trai của anh ta lên làm tân quốc vương.”

“Berger không có con cái gì sao?” Cô cau mày.

Gailin ném một mẩu xương về phía áo choàng rồi tiện tay lấy áo choàng, rồi lau tay vào đó, giải thích đầy đủ toàn bộ mối quan hệ giữa các nhân vật .

“Lúc Berger mười bảy tuổi cưới vị hôn thê của mình đã được đính hôn khi còn nhỏ, năm tiếp theo lên làm vua của nước Pheromone, hai năm sau đó, hoàng hậu sinh cho anh ta một cô con gái, nhưng do lúc sinh không được thuận lợi do đó thân thể của hoàng hậu trở nên rất yếu.”

“Lúc tiểu công chúa được hai tuổi, thì chẳng may Berger bị ngã ngựa khi đi săn bắn, gãy cổ mà chết. Lúc đấy, người tiếp nhận ngôi vị của nước Pheromone còn chưa kết hôn, liền nhận nuôi tuổi công chúa hai tuổi kia.”

“ Chính Công chúa Bạch Tuyết?!”

“Đúng vậy.” Anh gật đầu, lấy một ly rượi vang, giống cô dùng một hơi uống hết ly rượu. “Lúc đó, hoàng hậu vì quá đau lòng, thân thể của cô cũng không được tốt, tại mùa đông năm đó bị trúng phong hàn mà qua đời. Từ đó về sau, nhà vua coi tiểu công chúa như con của mình sinh ra, hai người sống nương tựa lẫn nhau coi nhau như cha và con gái, cho đến khi anh ta bị mất tích thì thôi.”

“Cho nên, công chúa Bạch Tuyết không phải con gái đẻ của quốc vương?” Cô kinh ngạc nói.

Anh gật đầu.

Trời ơi! Đây chính là một mặt khác trong “Công chúa Bạch Tuyết” mà trong truyện không thấy nhắc đến.

“Không ai nghi ngờ sao?” Cô vẫy tay.

“Nghi ngờ? Nghi ngờ cái gì?” Anh cau mày.

“Thì ông vua cũ chết như thế nào?”

“Lớn tuổi, sáu mươi tuổi bị bệnh mà chết.”

“Được rồi, lão quốc vương chết vì bệnh. Không lâu sau Berger vừa mới sinh một người con để thừa kế ngôi vị cũng chết, mặc dù thời gian quốc vương hiện tại có dài hơn một chút, nhưng anh ta kết hôn được hai năm thì cũng bị mất tích, cái này không thấy kỳ lạ sao?”

“...... Em nghi ngờ có người giết bọn họ?” Biểu cảm của Gailin rất kỳ lạ, giống như không dự đoán được cô sẽ nghĩ theo hướng này.

“Đây cũng được coi là có khả năng đi! Nghĩ lại, rốt cuộc nhà vua mất tích như thế nào?”

“Nghe nói rằng vào một ngày lúc nửa đêm, anh ta đột nhiên một mình cưỡi ngựa đi vào rừng rậm, từ đó trở đi không ai thấy anh ta trở lại.”

Gailin nhìn cô một cái. “Có người cho rằng vị hoàng hậu độc ác kia đã làm anh ta trở nên bị tâm thần, chính vì vậy vào thời điểm đó anh ta mới đi vào trong rừng, chắc chắn đã bị chết bởi ma chướng.”

“Nhà vua hiên tại bị mất tích, người duy nhất có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế người cũng mất tích, ngay cả thời điểm hoàng hậu mất tích cũng có người muốn giết cô, trong một khoảng thời gian ngắn có nhiều người trong hoàng tộc bị mất tích như vậy mà không ai cảm thấy nghi ngờ sao?”

“Ý em là......?”

“Quyền lực có sức quyến rũ rất mạnh.” Cô nói với anh.

“Uhm......” anh gãi cằm, “Lời này quả thật không sai.”

“Không phải em nói. Tóm lại, có người bày mưu, chỉ cần loại trừ nhà vua thì việc lên làm quốc vương không có trở ngại gì nữa, đương nhiên vị hoàng hậu lạnh lùng vô tình kia, không được yêu thích, sẽ là một quân cờ thế tội tuyệt vời nhất. Nếu cô ta biến mất, chính là sợ tội khi quân, nếu cô ta không chịu biến mất, cũng có người mamg binh lính đến đánh, trừ bỏ cô ta, tóm lại cô ta như thế nào cũng trốn không xong.”

“Em nghĩ hoàng hậu vô tội?” Cảm thấy cô đang lườm anh, Anh giơ hai tay lên.

“Em nói là em không nhớ rõ, cho nên không ai có thể xác định được không phải là hoàng hậu đã dùng phương pháp gì đó lừa nhà vua đi vào trong rừng rậm. Nếu em...... Nếu hoàng hậu, thực sự cùng nhóm với bọn họ thì sao?”

Cho nên, đúng hay không đúng?

Cô dừng lại.

Chết tiệt! Đúng là không ngoại trừ khả năng này.

Cô ảo não để ly rượi xuống, bắt đầu suy nghĩ lại một lần nữa.

Trong câu chuyện hoàng hậu vỗn dĩ không phải là một nhân vật tốt. Không nói đến việc đông loã, nói không chừng cô ta chính là kẻ chủ mưu! Nếu tất cả mọi chuyện là do hoàng hậu dựng lên?

“Chết tiệt!” Cô lẩm bẩm nói. “Nếu hoàng hậu thật sự có vấn đề, em trốn cũng không thoát.”

“Khải.”

Khải Nhã buồn rầu ngẩng đầu lên. “Sao vậy?”

“Anh muốn hỏi em một chuyện, em có đồng ý trả lời thành thật không?!”

Cô nhìn vào anh mắt đầy chân thành của anh, thở dài.

“Em đồng ý với anh.”

“Em có phải là hoàng hậu thật không? Em chính là cô ta sao?”

Chuyện này, nên trả lời thế nào đây?

Mất trí nhớ không phải là câu trả lời thích hợp, thế nên cô quyết định nói thật cho anh biết

“Không phải, em không phải là hoàng hậu.”

Anh chăm chú nhìn cô.

Vẻ mặt của cô không phải sợ hãi hay vội vàng che giấu, mà là...... khó khăn, giống như cô không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, đôi mắt của cô hồi phục lại sự trong trẻo, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của anh.

Thân thể của anh từ căng thẳng rồi từ từ thả lỏng người ra.

Anh tin tưởng cô.

“Hoàng hậu thực sự ở đâu?” Anh hỏi.

“Thật ra, em cũng không biết. Em chỉ có thể nói cho anh biết, vào một ngày em tỉnh lại, đã thấy mình ở đây, hơn nữa phát hiện ra tất cả mọi người đều không thích em.” Cô thành thật nói.

Anh mỉm cười. “Vì vậy em mới quyết định trốn đi?”

“Vâng.” Cô than thở. “Tất nhiên chạy trốn không phải là một biện phát tốt, tất cả vấn đề hoàng hậu lưu lại biến thành vấn đề của em. Trừ khi em có thể quay trở lại nơi ở của em, bằng không phải giải quyết tất cả chuyện này mới được.”

“Nơi ở của em là ở đâu?” Anh khoang chân ngồi dậy, cơ thể mạnh mẽ bắt đầu mất đi sự kiềm chế, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Ở một nơi rất xa, rất xa, vượt qua trí tưởng tượng của enh.” Lại một lần nữa sắc mặt cô trở lên khó khăn giống như không biết nói như thế nào.

“Đất nước băng sao?” Ở cực bắc có một quốc gia quanh năm đóng băng, khí hậu rất lạnh, nhưng ai có thể đến được nơi như vậy, dân số đất nước họ rất ít.

“So với đất nước kia còn xa hơn.” Cô thở dài mà nói. “Đừng đoán, anh mãi mãi sẽ không đoán được. Em đồng ý với anh, một ngày nào đó sẽ nói tất cả mọi chuyện cho anh biết, nhưng bây giờ chỉ cần anh tin tưởng em, em không phải vị hoàng hậu độc ác kia.”

Cô khẩn cầu nhìn anh: “Em không phải vị hoàng hậu độc ác kia!”

Một lúc sau, trong không khí chỉ có âm thanh của tiếng gió lưu lại ở ngoài cửa sổ, cành cây lắc lư, chim sơn ca hót lên. Dần dần, ở phía dưới bộ râu rậm kia xuất hiện một nụ cười. Gailin vượt người qua mâm đồ ăn, ôn nhu hôn lên cánh môn của cô.

“Anh tin em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play