Kế hoạch bỏ trốn của cô, nghiêm túc mà nói nếu thực hiện thì khá là suôn sẻ.
Nửa đêm, Khải Nhã mở cửa sổ phòng ngủ, tính toán khoảng cách giữa mình và cây thông lớn bên ngoài, kéo váy lên buộc chặt vào hông, sau đó nhảy.
Mười phút sau, cô thở hổn hển leo xuống đất.
Thân thể này do sống an nhàn quen, nên các cơ bắp thiếu sự bền bỉ, chứ bình thường cô đã hoàn thành một cách dễ dàng, bây giờ cô thở hổn hển đứng dậy.
Dọc theo đường mòn đi đến phòng vệ sinh cũng không gặp trở ngại gì. Trước đó, cô đã giấu một cái thùng phân ở sau cây thông, trên đường gặp thị vệ đi tuần tra, bọn họ nhìn trang phục của hầu gái nên nghĩ là cô đi vệ sinh.
Nói đúng ra, thời trung cổ …. Hoặc trong truyện cổ tích cổ……Hệ thống an ninh còn kém xa với thời hiện đại.
Cô mất một ít thời gian đi đường vòng, trên đường phải ngừng mấy lần để tránh thị vệ tuần tra.
Nếu còn kéo dài thời gian, đợi lúc cô đến nhà vệ sinh, xe chở phân đi mất thì phải làm sao?
Bình tĩnh. Khải Nhã ra lệnh cho chính mình.
Cuối cùng cô đã đi đến nhà vệ sinh ở bên ngoài, xe đựng phân vẫn đứng ở cũ, cô rốt cục đi đến phòng ngoài của nhà vệ sinh, xe đựng phân vẫn đang đứng ở trước cửa. Cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngoài hai người lái xe đựng phân, còn có ba người đang phụ giúp đổ phân vào trong thùng rồi cho lên xe. Khu vực này thuộc phạm vi của thị vệ mặc áo xanh, nhưng họ đang đứng rất xa vì mùi thối….
“Cung điện của hoàng hậu.” Khải Nhã rũ mắt xuống mang dáng điệu phục tùng, đưa ra cái thùng phân mà đã chuẩn bị tốt từ trước.
Một người đầy tới trực tiếp nhận lấy, cô tức giận giật lại, “Các ngươi đang bận, tôi tự mình làm được.”
Một người hầu làu bàu với cô một tiếng “Hoàng hậu đi ngoài thì cũng có khác gì chúng ta đâu”, một người hầu khác vội vàng lên tiếng đính chính cho cậu một chút, hai người tiếp tục vào phòng lấy phân và phân bón.
Bên ngoài một mảnh tối đen, chỉ có đén sáng từ bên trong phòng chiếu sáng vào trong chiếc xe chở phân, cô cố ý đi đến cửa mà không có đèn chiếu sáng, giả vờ cầm thùng phân đi đến bên xe đổ vào.
Nhân dịp không có ai để ý, cô đi lui vào bụi cây bên cạnh, cởi nhanh bộ quần áo của người hầu, nhét vào thùng phân, ném mạnh về phía sau, nhanh chóng chui vào phía dưới đằng sau xe.
Cô đã búi tóc gọn gàng từ trước, nên có thể chịu được bất kỳ trường hợp nào, cô không mong đợi ông trời sẽ giúp! ở phía dưới xe chở phân có một tầng, chiều dài và độ rộng của nó vừa đủ cho cô nằm.
Quá vui mừng Khải Nhã trực tiếp chui vào khoang phía dưới xe.
“......”
“......”
Cô và người trốn ở bên trong trừng mắt nhìn nhau.
A, tình huống này có chút khó xử.
Trong khoang tối đến nỗi không nhìn thấy năm ngón tay, cô cảm nhận được đối phương là một người đàn ông, hơn nữa còn cao hơn cô rất nhiều, diện tích bên trong bị anh chiếm hơn một nửa. Nhiệt độ cơ thể của anh lan tỏa cả không gian
Cô chỉ nhìn rõ đôi mắt, ngay gang tấc, dấy lên một ánh sáng rực rỡ.
“Nếu cô không lên tiếng, ta sẽ không bị lộ.” Một giọng nam trầm ấm mạnh mẽ khẽ nói
“Ừm.” Cô nằm im, trầm mặc, không để ý đến anh nữa.
Phản ứng bình tĩnh của cô làm cho anh cảm thấy thú vị, cho dù không quay đầu nhìn anh, cô cũng cảm thấy trên người anh toát ra sự hứng thú.
Phía trên xe thi thoảng phát ra tiếng ù ù do các thùng phân đụng vào nhau, Khải Nhã dự kiến bị bẩn là điều không tránh khỏi. đáng ngạc nhiên, trừ bỏ mùi thối ra, cô không bị nước bẩn rơi xuống, ngay cả mùi hương cũng không hôi như tưởng tượng.
Có vẻ như anh đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Cái tường này được làm giống như một tủ kéo, chỉ có thể đi vào và đi ra từ một phía, cô bị chặn phía lối ra, anh nằm ở phía trong.
“Muốn chạy khỏi đây sao?” Người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Khải Nhã liếc anh một cái.
“Ừm.” Ánh mắt trở về trước.
“Vì sao?” Hắn thấp giọng chế nhiễu.
“Anh muốn trốn hay muốn bị bắt?” Cô không kiên nhẫn mà nói nhỏ.
Người đàn ông nhún vai, cánh tay mạnh mẽ chạm vào cô.
Đây không phải là cơ thể của người đàn ông yếu đuối, cô nghĩ.
“Hôm nay đến đây là kết thúc, cám ơn mấy anh em đã giúp đỡ.”
Cuối cùng, công tác thu thập phân đã kết thúc, hai tên điều khiển xe ngựa kéo căng dây cương, chào tạm biệt mọi người, xe chở phân chậm rãi rời đi.
Hệ thống điều khiển xe làm cho người ta rất khó chịu, cô cố gắng kiên nhẫn.
Vài phút sau, chiếc bánh xe bằng gỗ phát ra âm thanh trống rỗng, bọn họ đang đi trên cầu treo.
Sau một hồi, âm thanh trống rỗng đã qua thì trở về như trước , họ đã đi qua cầu.
Cô từng đứng ở trên cao để quan sát địa hình này. Bên ngoài cầu treo khoảng năm km có vẻ trống trải, tiếp theo tiến vào một rừng cây rậm rạp. Vừa mới tiến vào rừng rậm cây cối còn không quá dày, cho nên cô ước tính chờ một đến hai giờ, xuống xe có vẻ sẽ an toàn hơn.
Người đàn ông bên cạnh cô tràn đầy sự kiêu ngạo, đi thêm một đoạn ngắn cũng không có bắt chuyện. Là bạn hay thù, cô không muốn trước mặt người này lộ ra nhiều manh mối, vì vậy cô nhắm mắt lại, ở trong đầu kiểm tra lại tất cả nhưng đồ mình mang theo.
Sáu cái nhẫn vàng, một chiếc vòng vàng, hai đôi khuyên tai bằng vàng, một sợi dây chuyền bằng vàng...... tất cả cô đều chọn làm bằng vàng, vì vàng dễ nóng chảy; Nếu các là đồ trang sức, thiết kế đặc biệt rất có thể bị người khác nhận ra, cô không kiên nhẫn mang một viên ngọc chạy bán khắp nơi. Vàng là thiết thực nhất.
Sau một thời gian dài, cảm thấy không còn nhiều thời gian, cô bắt đầu di chuyển ra ngoài để nghiên cứu địa hình.
Đột nhiên có một cánh tay giữ cổ tay cô lại.
Khải Nhã hành động theo phản xạ, chân phải ở trong không gian chật hẹp đá về phía xương ống chân của anh, cô quay lại nắm cổ tay anh bằng tay đang bị anh giữ.
Anh tránh được đòn tấn công của cô, xương ống chân kia thực sự bị đá một cái.
“Oh.” Trong bóng đêm một tiếng cười nhẹ. “Vẫn chưa.”
Cô lần nữa cảm giác được sự mạnh mẽ của người đàn ông này. Cô biết mình đá trúng huyệt ở chân của anh, nếu là người bình thường thì họ đã đau đớn đến hít sâu vào, nhưng anh lại giống như không có chuyện gì.
Xe chở phân đột nhiên đi chậm, hai con ngựa hí lên một tiếng, cô lập tức hiểu anh đang nói gì.
“Hôm nay đến muộn thế?” Một con ngựa đi đến bên cạnh xe, ngừng lại, một giọng nói mang đầy nghi vấn cất lên.
“Tối nay phân hơi nhiều một chút, nên kéo dài đến tận bây giờ.” Phụ xe bên trái cười nói.
Người kiểm soát hiển nhiên cũng biết xe chở phân này vẫn thường xuất hiện tại thời điểm này, tình cờ hỏi vài câu hỏi rồi cho họ đi qua. Không ngờ đi được một đoạn đường xa như vậy, mà cũng có thị vệ tuần tra của hoàng cung.
“Chỉ hỏi có hai câu hỏi liền cho đi, sự cảnh giác của thị vệ này! Xem ra không có nhà vua, cái gì cũng đều thay đổi.” Người đàn ông bên cạnh nói nhè nhẹ một câu.
“Anh biết nhà vua?” Khải Nhã không thể không nhìn anh.
“Không biết. Còn cô?”
“Không biết.” Cô quay người về phía trước.
Bọn họ đều biết là cả hai nói không đúng sự thật.
Khải Nhã lo lắng sau khi cô trốn thoát sẽ có người nhận ra cô. Nơi này không thể so sánh bằng phương tiện truyền thông như thời hiện đại, các quốc gia truyền tin cho nhau phải mất một ngày.
Kể cả những người dân đã gặp qua hoàng gia thì cũng không dám nghi ngờ nhiều , đặc biệt cô lại mặc trang phục của thường dân. Cho dù đã gặp qua hoàng hậu, thì cũng không rằng hoàng hậu tôn quý sẽ xuất hiện ở trước mắt bọn họ, cùng lắm cho rằng hai người có bộ dạng giống nhau mà thôi.
Tuy nhiên, nếu người đàn ông bên cạnh biết nhà vua, còn có khả năng nhận ra cô, cô suy nghĩ làm thế nào trốn đi trong tình huống an toàn nhất.
Cô di chuyển ra bên ngoài một chút, nhìn bên ngoài xe, lúc này anh không ngăn cản cô.
Cô nắm lấy cơ hội chạm vào bùn đất bên dưới xe, bôi đen toàn bộ khuôn mặt trắng nõn, sau đó lùi về phía thành xe.
“Cô không muốn biết tại sao tôi lại vào hoàng cung sao?” Anh nhàn nhã tán gẫu.
“Không muốn.” Giọng của cô lạnh lùng.
Anh cười khúc khích.
Thái độ lạnh lùng của cô làm anh cảm thấy hứng thú. Khải Nhã bình tĩnh, không để ý tới anh.
Xe đột nhiên ngừng lại, cô ngạc nhiên. Hiện tại chuyện gì xảy ra?
“Mượn đường.” Anh đột nhiên thổi hơi nóng vào má cô, tim cô nhảy lên.
Cô bị mắc kẹp ở cửa ra, làm thế nào cũng không ra trước được, không thể làm gì khác hơn là trượt lửng ra ngoài.
Anh vừa đứng thẳng lên, hai ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
“Hi.” Cô lịch sự chào hỏi.
John, dáng người hơi mập lùn đi cùng em trai Johnson người hơi cao gầy liếc mắt nhìn nhau một cái. Khi nào thì ở phía dưới xe có thêm một người?
“Những người khác đâu?” Một giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ từ phía sau lưng cô vang lên, vị trí giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
“Cũng sắp đến, may mắn là chúng tôi hẹn nhau ở đây.” Người thanh niên cao gầy Johnson vội vàng nói.
Cậu cùng anh trai đều có mắt nâu tóc nâu, trông rất bình thường, phù hợp ra đường phố thăm dò tin tức, vì sẽ không gây chú ý của bất kỳ ai.
“Chắc các anh còn có việc, tôi sẽ không làm phiền, cám ơn các anh đã chở tôi đi được một đoạn đường, tạm biệt.” Cô chắp tay, lịch sự nói lời tạm biệt.
Lại một lần nữa cổ tay bị một người phía sau khóa lại.
Người đàn ông này thật sự không sợ chết!
“Không!” Hắn nói mamg theo nụ cười, vội vàng ngăn cản đòn tấn công của cô. “Tôi chỉ là muốn hỏi, cô muốn đi đâu? Chúng tôi có thể tiễn cô một đoạn đường.”
Khải Nhã vẫn luôn tránh quay đầu nhìn anh, nhưng bây giờ không quay lại không được.
Vào ban đêm mọi thứ đều mơ hồ, cô chỉ có nhìn thấy bóng của anh, cũng như anh chỉ nhìn thấy bóng của cô.
Mặc dù vậy, cũng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc
Anh rất cao.
Không chỉ cao, còn cực kì khôi ngô.
Anh phải cao gần hai mét, tóc dài bay chiếu vào phủ trên vai, cơ ngực cùng cơ bắp ở cánh tay thật là dầy, khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ làm thế nào anh có thể chui vào gầm xe.
Cặp mắt giống như một con sói chiếu xuyên qua màn đêm. Mà giờ khắc này, đầu sói này phóng thích ra không phải hung dữ mạnh mẽ, mà là sự hứng thú
Anh giống tòa tháp cao, đứng trước mặt cô, chìa tay giúp đỡ một người con gái không hề quen biết, làm một phần nhạy bén nào đó trong cô không có cách nào không bị khuấy động.
Khải Nhã cảm thấy không ổn.
Nguyên tắc đầu tiên của chạy trốn: Tuyệt đối không nên để cho bất kì ai có hứng thú với mình và mình, cũng không nên cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai.
Cô lập tức cụp mắt xuống, tránh né bất kỳ tầm mắt giao tiếp nào
Ánh sáng không rõ, trên mặt cô lại phủ đầy bùn, bọn họ hẳn là không thể thấy rõ dung mạo của cô.
“Không cần, cám ơn, có thể chúng ta đi khác đường.”
Gailin nhìn cô chăm chú, một lúc sau, chậm rãi gật đầu, cũng không có ép cô lưu lại.
“Đi bộ mười cây số về phía tây thì có một thị trấn,” Anh nâng tay chỉ về phía bên trái, tiếng nói vang vang. “Lấy bước chân để tính, đến gần sáng là có thể đến nơi, nhưng thị trấn kia nằm ngay phía dưới cung điện, vẫn còn chưa thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Nếu cô đi hướng đông bắc, đi được 12 cây số thì sẽ có người ở, nhưng nơi đó là biên giới, tương đối an toàn.”
“Cám ơn.” Cô gật đầu một cách lịch sự.
Cô thực thú vị, người đàn ông nghĩ.
Trong ấn tượng của anh phụ nữ luôn lải nhải, vĩnh viễn đề cập những vấn đề vô tận, nhưng cô từ đầu tới cuối chỉ nói “Cám ơn”, “Được”, “A”, ngay cả ở trong đêm tối phát hiện có một người đàn ông trốn cùng cũng không hề lộ ra sự ngạc nhiên.
Anh không ngờ có một người phụ nữ thú vị như vậy.
Anh đánh giá cô rất sâu sắc, Khải Nhã trong lòng cảm thấy hơi run rẩy.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Đột nhiên lại có một trận cộp cộp cộp cộp tiếng vó ngựa từ trong rừng chạy tới.
Khải Nhã thầm khóc.
Đêm hôm khuya khoắt, người dân của đất nước Pheromone không ngủ sao?
Ở trong đêm tối, ngay cả người mù cũng có thể thấy rõ một con ngựa màu trắng như tuyết, cái bờm gợn lên như những ngọn sóng, vừa thấy biết ngay không phải vật phàm. Người đàn ông trẻ tuổi ngay lập tức xuống ngựa, hạnh phúc đi đến gần, ánh sáng của trăng vừa vặn chiếu lên khuôn mặt của vị thanh niên trẻ tuổi, phản ánh một mái tóc vàng rực rỡ, cùng nụ cười tươi tắn mang theo tinh thần phấn chấn.
Tuổi của cậu không quá hai mươi, đẹp trai và tươi sáng giống như một bức tượng.
“A, cô...... Sư phụ, sao lại nhiều người như vậy?” Người thanh nhiên trẻ tuổi phát hiện ra sự tồn tại của cô, lắp bắp kinh hãi, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông phía sau cô.
Người đàn ông lắc đầu, không nói, người thanh niên trẻ tuổi đánh giá cô một lúc.
Khải Nhã không nghĩ sẽ nói chuyện với nhóm người này nữa, lại càng không muốn biết bọn họ nửa đêm vào bên trong tòa thành làm chuyện gì. “Không làm phiền, hẹn gặp lại.” Cô chắp tay tạm biệt.
Vừa không hướng đông, cũng không đi tây.
Buổi trưa, Khải Nhã vào thị trấn cách mười mười cây số bên ngoài hoàng cung, thị trấn Norfolk.
Hiện tại cô chỉ là một du khách diện mạo dơ bẩn, quần áo rách rưới và mệt mỏi, đi ở trên đường không hề gây chú ý một chút nào.
Thị trấn đầu tiên dưới chân của cung điện, quả nhiên thịnh vượng, đặc biệt giờ ăn, các của hàng bán rong hai bên đường cố gắng bán, bắt đầu thời điểm dùng cơm của các công nhân. Một mảnh ồn ào, cô hoàn toàn hoà hợp trong đám người.
“Tránh ra tránh ra!” Một cỗ xe ngựa kiêu ngạo xe đến hét lớn, người lái xe vẫy roi da.
Người đàn ông bẩn thỉu vội vàng tránh sang bên đường, xe ngựa đi qua vũng nước , bắn tung tóe nước bẩn lên người đàn ông kia.
Người đàn ông trung niên kia chính là ‘ Khải Nhã’ đè lại mũ trên đầu, xoay lưng còng đi vào một cửa hàng hoàn kim. Ông chủ phía sau quầy vừa nhìn thấy cô, liền cau mày.
“Ông cần cái gì?”
“Ông chủ,” Khải Nhã rũ mắt xuống bộ dáng phục tùng, đưa ra một cái túi rách giọng nói khàn khàn: “Túi tiền của tôi bị mất trong rừng rậm, hiện tại trên người chỉ có một thỏi vàng của vợ tôi cho tôi lúc rời đi, xin hỏi...... Ông có thể cho tôi đổi chút tiền lẻ hay không?”
“Ông lấy ra cho tôi xem thử.” Ông chủ nghi ngờ nhìn cô.
Khải Nhã đưa ra một nhóm nhỏ của đôi khuyên tai bằng vàng, sợ hãi giao cho ông chủ tiệm hoàng kim.
“...... Vàng này có phải là ông đánh cắp không ?” Ông chủ cầm lấy kính lúp kiểm tra.
“Không đúng không đúng, thực sự là vợ tôi cho tôi để lấy lệ phí đi đường .”
Lẩm bẩm hai câu, cắt giảm giá trị nghiêm trọng, “Loại vàng này lai lịch không rõ, tôi cũng không biết là đồ thật hay không...... Mười lăm đồng bạc.”
Tám phần chỉ có nửa giá trị thực thế của nó, nhưng cô không để ý.
Đổi tiền mặt là tốt lắm rồi, trong lòng kiên định một ít, cô rời khỏi tiệm hoàng kim, một hương thơm phảng phất từ tiệm ăn bay ra.
Nhà hàng này nhỏ nhưng khiêm cả quán bar, nhưng bên trong khá náo nhiệt, tám cái bàn đều có khách đang ngồi dùng cơm, quầy bar cũng không có nhiều chỗ trống.
Một vị bartender cao gầy đứng sau quầy bar phụ trách rót bia cho khách, một người phụ nữ mập mạp từ phía sau phòng bếp đi ra, đem những món đã nấu tốt để trên bàn gần bếp và thông báo.
“Thịt bò sandwich cùng phô mai!”
Lập tức có người đi tới thanh toán tiền, rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.
Một nhà hàng nhỏ không thể nói là đẹp, khách dùng cơm đại đa số là người buôn bán nhỏ, sự đơn giản và bầu không khí chất phác làm cho Khải Nhã cảm thấy hứng thú, giống như đi vào một nhà hàng cổ xưa.
“Ông muốn cái gì?” Bà chủ thấy cô, hỏi cộc cằn.
“Thịt bò sandwich cùng phô mai.” Cô nói giọng khàn.
“Tự mình tìm chỗ ngồi!” Bà chủ nói, sau đó đi vào phòng bếp.
Cô nhìn xung quanh, chỉ còn vài chỗ trống, tự động đi qua ngồi xuống.
“Ông muốn uống cái gì?” Ông chủ cao gầy cười hỏi
“Không cần, cám ơn.” Cô nhanh chóng lắc đầu.
“A.”
Chờ đã......
Giọng nói mềm mại này, giống như tiếng cười của con mèo đang trêu chọc con chuột, vì sao lại quen tai như vậy......
Khải Nhã chẫm rãi quay đầu lại.
Chết tiệt! Cô quay lại thấp giọng rủa.
“Hi, lại gặp nhau” Gailin ngồi phía sau cô, nhẹ nhàng giơ bàn tay to lên vẫy chào.
Góc tối của quán bar có một chiếc bàn tròn, chỉ có một ít ánh sáng chiếu vào, anh giống như một con voi ma mút, chiếm cứ toàn bộ góc, ngay cả chút ít ánh sáng rọi vào người bên cạnh Timothy, cũng bị vóc dáng cường tráng của anh ép tới vài phần.
“Hi.” Cô thở dài một cách bực tức.
Trên ánh sáng lờ mờ, cô rốt cục thấy được ngoại hình của anh.
Một bộ râu quai hàm rậm che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sắc sảo, giờ phút này cặp mắt đen lánh kia đang lộ ra ý cười, mái tóc màu nâu dài vẫn được thả tự do trên vai.
Bộ râu này đã tạo nên sự giả dối về tuổi tác, nếu ở hiện đại cô sẽ đoán anh tầm hơn tuổi bốn mươi; Nhưng Khải Nhã nhìn thấy một đồng nghiệp xuất hiện trên một tạp chí đeo một bộ râu dài để che giấu thân phận, hơn nữa thế giới trung cổ không giống như thế giới của cô, cô đoán anh nhiều lắm chỉ hơn ba mươi một chút, đây chính là tuổi của một người đàn ông chính trực to lớn khỏe mạnh.
Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, không bị hấp dẫn bởi sự mạnh mẽ nam tính. Cô nhanh chóng cầm lấy cốc nước mà ông chủ không biết khi nào đăt trước mặt cô, ực một hớp.
Gailin mặc một chiếc áo choàng cũ màu cà phê, bị rách một mảng trên vai, để lộ ra một chút cơ bắp rám nắng .
Ngồi đối diện với anh cũng có một ít người trẻ tuổi quần áo trên người cũng bị rách nghiêm trọng, nhưng người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, muốn bọn họ mặc quần áo xấu xí với số phận tương tự. Quần áo mặc trên người được giặt sạch sẽ như từ trong tiệm ra, mái tóc vàng ngăn nắp còn hấp dẫn hơn cả mặt trời, mắt màu xanh xinh đẹp không biết đã làm bao nhiêu cô gái bên đường mê say, toàn thân chỉ còn thiếu không treo lên một bài dòng chữ “Tôi là cảnh đẹp, hãy tận tình thưởng thức tôi”.
“Anh nên dạy dỗ đồ đệ này của anh thật tốt vào!” Khải Nhã lắc đầu thở dài.
“Tôi? Tôi làm sao?” Người đồ đệ trẻ tuổi cúi đầu xem chính mình, không hiểu được bản thân có chỗ nào không đúng.
Người đàn ông ngửa đầu cười to.
Công bằng mà nói, cô giả trang thật tốt, và thậm chí cả mùi phân ngựa và mồ hôi đã làm cho nó thật chính xác. Nếu không phải bất ngờ gặp cô đêm đó, làm cho anh kịp nghe thấy âm thanh con gái ban đầu của cô, anh chắc chắn cũng sẽ nghĩ cô là một người trung niên gầy gò.....
“Tôi tên là Gailin.” Người đàn ông chìa tay ra phía cô.
Khải Nhã nhìn chằm chằm bàn tay kia.
Thật là một bàn tay tuyệt vời! Gân cốt dày, đốt ngón tay mạnh mẽ, ngón cái cùng lòng bàn tay có hình dáng của người lao động. Cô từ trước đến nay luôn luôn yêu thích bàn tay của đàn ông giống như dáng vẻ của họ, cái loại bàn tay mền mại của tiểu nam sinh từ trước đến nay đều không vào mắt cô, ví dụ bàn tay của thanh niên trẻ tuổi ngồi cạnh anh. Cô dám cam đoan, bàn tay đệ tử của anh nhẵn nhụi mềm mại giống cái mông của trẻ con .
“Helen.” Cô không sang đấy ngồi, chỉ nghiêng người sang bắt lấy tay anh, sau đó lùi lại về phía quầy bar
Đôi mắt đen của anh lóe lên một nụ cười.
“Tôi tên là Gailin.”
“...... Khải.”
Gailin vừa lòng mà gật đầu.
“Sư phụ, ngài không biết cô ấy là......” người đệ tử trẻ tuổi đang nói đột nhiên dừng lại, hai bàn tay trên bàn nắm thật chặt, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Khải Nhã thực sự thông cảm cho cậu, không biết dưới gầm bàn bị sư phụ cậu đánh thế nào
“Cậu ta gọi là Timothy.” Người đàn ông chỉ về phía đệ tử của anh.
“Hi......” Timothy miễn cưỡng nở một nụ cười, thanh âm có chút suy yếu.
Khải Nhã chính là gật đầu, không có ý định muốn nói chuyện.
Gailin cười nhẹ.
Thật sự là một con mèo rất cảnh giác! Lông trong áo dựng thẳng lên, luôn ở trong trạng thái chiến đấu, sự tương tác với mọi thứ ở mức tối thiểu.
Cô gái này rất rõ ràng biết bản thân đang làm gì, muốn gì; Hiện tại ngoại trừ cảm thấy cô thú vị ra, anh lại một ít tán thưởng.
Anh ít khi gặp qua...... Không, là chưa từng gặp qua bất kỳ người phụ nữ nào đòi hỏi cao ở chính bản thân mình như vậy.
“Tránh ra tránh ra!”
Đột nhiên bên ngoài đường phố có tiếng ồn, vài vị khách ngồi cạnh cửa không khỏi tò mò mà nhòm ra ngoài.
“Là thị vệ của hoàng cung, không biết là đang tìm ai!” Một vị khách quay đầu hét lên.
Khải Nhã trong lòng rùng mình, lập tức kéo thấp cái nón vành lại đem bản thân lui lại đến mức nhỏ nhất.
Nhanh như vậy?
Khóe mắt cô bắt đầu tìm kiếm cánh cửa đằng sau nhà hàng.
“Lại đây.” Gailin thấp giọng nói.
“Ah?” Cô liếc anh một cái.
“Ngồi ở đây!” Giọng nói của anh thêm vài phần cương quyết, Timothy dùng chân đẩy một cái ghế lại đây.
Lúc này một mình quả thật rất dễ thấy, Khải Nhã đi qua.
Cơ thể vạm vỡ của anh di chuyển, làm cho hai bọn họ ngồi quay lưng về phía cửa ánh sáng, Timothy ngồi ở tận trong cùng, cũng che đậy được một nửa góc tối.
Phanh! Cửa ra vào bị người ta dùng lực đẩy ra, ba thị vệ mặc đồng phục màu đỏ đi nhanh vào, nhà hàng đang ồn ào bỗng nhiên im lặng.
“Dù là dân bản xứ, hay là khách lữ hành đều mang giấy tờ tùy thân ra đây!” một thị vệ mặc quân phục màu hồng tay để lên chuôi kiếm ở bên hông hét lên.
Thì ra ở nơi này, người dân cũng cần phải có giấy tờ? Khải Nhã trong lòng thầm kêu hỏng bét.
Tất cả giấy tờ chứng minh của tất cả mọi người đều cả ở trên bàn, hai thị vệ mặc áo hồng khác đi đến từng bàn kiểm
Cô bắt đầu nghĩ cách đối phó. Bọn họ đang ngồi trong góc tối, nếu cô đi men theo lối bên cạnh để đi ra, rồi lại theo phòng bếp trốn ra cửa sau, hẳn là thần không biết quỷ không hay, vấn đề là, phải làm thế nào lúc đi ra cửa sau mà chủ quán không kêu lên?
Chương 2.3
Một bàn tay to đặt lên trên tay cô. Khải Nhã ngẩn ra, ngẩng đầu. Gailin vững vàng đón nhận tầm mắt của cô.
Trong lòng cô không biết vì sao, liền cảm thấy yên tâm.
“Giấy tờ của các anh đâu?” Một thi vệ đi đến bên bàn của bọn họ.
Gailin gật đầu với đệ tử của anh, Timothy lập tức lấy ra ba giấy tờ lưu hành.
“Chúng tôi là thợ rèn, tới nơi này mua một ít linh kiện.” Timothy sang sảng cười.
Thị vệ mặc y phục màu hồng cầm lấy giấy chứng minh, đọc từng cái một.
May mắn thời đại này không có chụp ảnh kỹ thuật, cô không cần lo lắng trên tài liệu có ảnh chụp không giống với mình.
“Hãy để tôi nhìn thấy mặt từng người một.” Thị vệ kia quát lên.
Gailin hơi quay đầu tầm bốn mươi lăm độ, ở dưới bộ râu nở một nụ cười. Thị vệ nhìn hai mắt hắn, lại nhìn về phía Khải Nhã.
“Của anh đâu?”
Khải Nhã nghe theo.
Thị vệ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn giấy tờ trong tay.
“Chiếc xe chở vật liệu ngoài kia là của các anh?”
“Đúng vậy, chúng tôi mua một ít vật liệu bằng sắt, quay trở lại làm mấy cái chậu, mấy cuộc thi đấu cũng sắp bắt đầu rồi, gần đây các chủ nhà đều đi chọn nồi, nên buôn bán cũng tốt.” Thanh niên tóc vàng nói rất trơn tru.
“Khi nào các anh rời khỏi đây?”
“Chúng tôi đã mua xong, ăn xong cơm trưa thì sẽ trở về, chúng tôi còn hy vọng đi ra khỏi rừng rậm trước khi trời tối! Mặc dù đường đi chỉ có một đoạn ngắn, nhưng sư phụ của tôi là thợ nèn giỏi nhất khu vực trong phạm vi mười km, nếu các anh cần sữa chữa vũ khí gì, sư phụ tôi làm còn tốt hơn thợ rèn bản địa, hoan nghênh các anh tới.” Cậu thanh niên này có khả năng buôn bán.
“Ông ta là sư phụ của cậu, vậy người kia là ai?” Thị vệ áo hồng nhìn chằm chằm vào Khải Nhã từ nãy giờ không hề lên tiếng.
“Anh ta là em trai của sư phụ tôi, làm việc trong cửa hàng bán lẻ. Anh ta bị câm điếc bẩm sinh, nên không nghe thấy chúng ta nói chuyện gì đâu.”
“Ừm.” Thị vệ nhìn bọn họ một lúc, đem giấy tờ ném lên trên bàn, rồi quay người bỏ đi. “Xong việc thì nhanh chóng rời đi, đừng ở lại.”
Timothy nở nụ cười.
Khải Nhã nhẹ nhõm thở ra.
Sau khi kiểm tra toàn bộ quán ăn, các thị vệ xoay người đi xuống một gian khác để kiểm tra.
“Mấy người này nhất định là mới tới, mới......” Timothy cả người cứng đờ, hai bàn tay trên bàn nắm thành quyền, trên trán bắt đầu nhỏ từng giọt mồ hôi.
Lại bị sư phụ đánh rồi? Khải Nhã không thể không cảm thông cho cậu.
Nhịn một lát, cậu rốt cục cũng khôi phục bình thường, đem giấy tờ thu dọn rồi cất đi.
“Hey, cô xem, chúng tôi cũng không vô dụng đúng không?”
“Đúng, cám ơn các anh đã rút đao tương trợ.” Cô hướng về phía người tranh công? Khải Nhã vừa bực mình lại vừa buồn cười.
“Lại muốn nói ‘hẹn gặp lại’ nữa à?” Gailin bật cười khẽ.
Cô thích nghe tiếng cười của anh.
Anh cười rất thoải mái giống như một nam tử hán dũng cảm, hoặc cười nhẹ nhàng giống như một chủ nhân đang đùa sủng vật
Tiếng của anh làm cô cảm thấy có một dòng điện chạy dọc sống lưng, làm mỗi tế bào của cô đều tăng cao.
“Cô có giấy chứng nhận sao? Cô biết đường đi đến thị trấn kế tiếp như thế nào sao? Cô có biết có bao nhiêu điểm tra tiếp theo ......” Cậu thiếu niên trẻ tuổi nói ra một đống vấn đề.
“Cậu lại đây.” Khải Nhã ngoắc ngón tay với cậu.
Timothy tò mò đi qua. Khải Nhã kéo mái tóc vàng của cậu, dùng sức gõ một cái vào đầu của cậu.
“Nha! Sao cô lại dám đánh tôi?” Timothy kêu đau, ôm đầu lùi về phía sau.
“Địa phương mà tôi muốn đi, hiển nhiên sẽ có kế hoạch rõ ràng. Về phần chứng minh thư” Cô giơ lên một tờ giấy, cười he he. “Cậu xem đây là cái gì?”
“Cô...... Cô......” Timothy vội vàng nhất sờ trong túi, thực sự bị một tờ. “sao cô nhanh tay nhanh chân vậy? Cô là kẻ móc túi sao?”
Gailin cười to.
“Suỵt.” Khải Nhã ra hiệu với hắn.
“Thật xin lỗi, cô có biết hôm nay họ đang tìm kiếm gì không?” Khi hỏi hai câu này anh nở một nụ cười.
“...... Không biết.”
“Tôi cũng không biết, nhưng hôm nay có một thị vệ làm trong cung điện đi ra, mà không phải thị vệ mặc đồng phục màu xanh phụ trách bên ngoài cung, cho nên chuyện bọn họ muốn tra nhất định có liên quan đến trong cung, vậy nhất định không phải là việc nhỏ, không tra được bọn họ sẽ không dừng lại tại đó, nếu không thị vệ trong cung điện cũng không phải ra mặt như thế này.”
“Sao anh biết vậy?” Khải Nhã nghi ngờ nhìn anh.
“Toàn bộ vương quốc Pheromone đều biết thị vệ trong cung và thị vệ ngoài cung bất hòa mà!” Timothy nhanh chóng đáp lại. “Oh.”
Xem đi! Mấy chi tiết này ở truyện “Công chúa Bạch Tuyết” không hề đề cập đến.
“Đi cùng chúng tôi thôi!” Gailin mời cô. “Cô một thân một mình dễ bị phát hiện lắm, đi cùng chúng tôi còn giúp đỡ lẫn nhau. Huống hồ, bây giờ chuyện chúng tôi cần làm cần có ba người , cha của John và Johnson đang bị bênh, hai người họ đều về nhà, chúng tôi đang thiếu một người.”
“Tôi không làm chuyện cướp bóc.” Cô lập tức từ chối.
“Chúng tôi giống cướp sao?” Thiếu niên trẻ tuổi phản đối.
Khải Nhã đánh giá sự linh hoạt của cậu, sau đó ánh mắt chuyển qua cái người có thân hình dữ tợn kia, trông sức lực sư phụ của cậu ta có thể xẻ núi lấp sông, cuối cùng đưa ra một đáp án chắc nịnh:
“Giống.”
Gailin ngửa đầu cười to.
Cô ước gì anh ta đừng cười nữa, cô nhịn xuống cảm giác ngưa ngứa ở sống lưng.
“Như thế nào, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?” Gailin đứng lên, khiêu khích nhìn cô.
Trong lòng cô hơi phân vân.
Tạm thời cùng đi với bọn họ cũng không phải một đề nghị tồi......
Nhưng nếu đi cùng với bọn họ, ắt hẳn bọn họ sẽ biết được thân phận thật của cô, đến lúc đó có thể mang phiền toái đến cho họ thì sao?
“Nghe được rồi, nghe được rồi.” Một gã khách nhân đột nhiên theo cửa vọt vào, “Các anh có biết thị vệ trong cung đang điều tra chuyện gì không?”
“Nói mau nói mau!”
Người nọ nhận ra mình đang trở thành tiêu điểm, mặt mày nhất thời hồng hào và vô cùng đắc ý.
“Công chúa Bạch Tuyết!” Anh ta lớn tiếng tuyên bố: “Công chúa Bạch Tuyết mất tích, mụ hoàng hậu độc ác kia đã giết chết cô ấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT