Sáng sớm, ánh mặt trời không quá mãnh liệt, tia nắng chiếu lên những giọt sương trên cành lá, tỏa ra ánh sáng lung linh, ven đường, hoa dại dưới ánh mặt trời đã nở rộ, tỏa ra từng trận thơm ngát.

Ly khai thôn làng, Tiêu Lăng Nguyệt tiếp tục hành trình của mình.

Nếu không có gì sai biệt thì theo nguyên tác, lúc này kịch tính đã bắt đầu, Ngọc Tứ Hồn đã bị phân tán thành nhiều mảnh nhỏ rải rác khắp nơi. Thu thập ư? Không phải là không thể, chính là ý tưởng đó không phải là một sáng kiến, Inuyasha, còn có Naraku cũng đều đang tìm những mảnh ngọc Tứ hồn. Bàn về nhân lực, nàng chỉ có một mình; bàn về thực lực, nàng cũng phải thẳng thắn thừa nhận, bọn họ mạnh hơn nàng rất nhiều, xem ra, muốn ngọc tứ hồn, chỉ có thể dùng trí, không thể cường đoạt.

Trong lúc suy tư, một trận tiếng vó ngựa từ phía trước truyền tới. Tiêu Lăng Nguyệt nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa vội vàng phi giữa đường, tung lên từng trận bụi.

Vài tùy tùng bảo hộ ở hai bên sườn xe chú ý tới nàng, hai mắt không khỏi sáng ngời như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hướng nàng chạy tới. Mãi đến khi cách nàng không sai biệt lắm, người nọ xoay người xuống ngựa, quỳ gối trên đất, túm lấy ống quần nàng vội vàng la lên:

“Vu nữ đại nhân, thỉnh ngài, thỉnh ngài cứu lấy đại nhân của chúng tôi!”

Kinh ngạc bởi hành động của hắn, Tiêu Lăng Nguyệt đứng bất động, thần trí tỉnh lại khi ống quần đã bị nhéo thành một đoàn. Nàng cũng không thích người khác tùy ý động chạm, bất cứ lúc nào, cũng luôn bảo trì một khoảng cách nhất định. Vô thanh vô thức thoát khỏi níu kéo của người nọ, nàng hơi mỉm cười, ngữ khí trấn an nói: “Không nên gấp gáp, ngươi trước hãy đứng lên, chậm rãi nói.”

“Vâng, vu nữ đại nhân.” Được nàng trấn an, lo lắng trong lòng nhạt đi, hắn hướng nàng chắp tay, đứng dậy.

“Tối qua, chúng tiểu nhân theo đại nhân trở về thành, giữa đường bị yêu quái phục kích, tuy rằng đã trốn thoát, nhưng đến giờ đại nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Vu nữ đại nhân, ngài, ngài nhất định có thể cứu đại nhân!”

Hôn mê bất tỉnh ư? Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, Tiêu Lăng Nguyệt trong lòng đã có chủ ý: “Như vậy, ngươi dẫn ta qua xem một chút.”

“A? Vâng, vâng, đại nhân, ta, ta mang ngài đi qua!” Thấy nàng đáp ứng, tùy tùng nọ mừng không tả xiết, muốn vươn tay đỡ nàng lên ngựa, lại không ngờ được nàng đã trước một bước đã nhảy lên lưng ngựa, động tác lưu loát, gọn gàng.

Tùy tùng kia vẫn còn sửng sốt, nàng đã giục ngựa đi xa, vội vàng lên ngựa chạy theo. Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để tò mò, đại nhân nhà hắn vẫn còn đang hôn mê, còn chờ người đến cứu.

“Vu nữ đại nhân, mời vào.” Một tùy tùng cung kính vén màn xe thay nàng, Tiêu Lăng Nguyệt hơi gật đầu liền chui vào.

Bên trong xe một nam tử trẻ tuổi đang nằm, một đầu tóc đen đậm hơi rối, ngũ quan tuấn mỹ phi phàm, bất quá, làn da trắng nõn khiến cho hắn ẩn ẩn hiện chút âm nhu. Nếu không phải có bờ vai rộng, cùng với thân hình cao lớn, nàng còn lầm tưởng đây là một thân nữ phẫn nam trang!

Không đánh giá nhiều, Tiêu Lăng Nguyệt vươn tay phải, vén tóc trên trán hắn nhìn ấn đường. Quả nhiên, thân thể này đã bị tà vật xâm nhập.

Người này thể chất, tinh thần sạch sẽ, nhưng cũng vì thế mà rất dễ bị tà vật nhập vào. Sợ rằng, đây là mỹ vị mà chúng luôn tìm kiếm.

Nâng tay trước ngực tạo kết ấn, Tiêu Lăng Nguyệt lẩm nhẩm chú ngữ, đem kết ấn đánh về phía mặt hắn, nháy mắt, một luồng khí đen rít gào, giãy dụa từ đỉnh đầu hắn thoát ra. Còn chưa kịp nhìn rõ là yêu vật nào, trong khoảng khắc, nó đã tan biến.

“Đã không có việc gì.” Thu tay, Tiêu Lăng Nguyệt dưới ánh mắt chăm chút mà khẩn trương chờ đợi bên ngoài lên tiếng.

“Các ngươi có thể yên tâm, không lâu nữa, đại nhân của các ngươi sẽ tỉnh lại.”

Nghe đến đó, thần sắc mọi người thoáng buông lỏng, trên mặt không khỏi có mấy phần vui sướng.

“Thật sự đa tạ ngài, vu nữ đại nhân.”

“Không cần khách khí, đây là việc ta nên làm.” Mỉm cười gật đầu đáp lại, Tiêu Lăng Nguyệt tính toán rời đi, nhưng mấy tùy tùng hộ vệ lại ngăn lại.

“Vu nữ đại nhân, đại nhân nếu tỉnh lại mà biết chúng tiểu nhân để cho ân nhân cứu mạng rời đi, sẽ trách phạt chúng tiểu nhân. Hơn nữa, pháp sư hộ tống đêm qua đã gặp nạn, trên đường trở về thành nếu như lại gặp phải yêu quái…” Vòng vo một hồi, cuối cùng hắn nói ra thỉnh cầu: “Thỉnh đại nhân, thỉnh đại nhân cùng theo trở về thành!”

Đợi hắn nói xong, Tiêu Lăng Nguyệt khiếp sợ quên cả bước đi. Nàng kinh sợ tự nhiên không phải là thái độ cung kính cúi đầu của đối phương, mà là đại nhân được nhắc tới trong miệng hắn.

Trách không được, trách không được nàng cảm thấy người trên xe có chút quen mặt, nếu đem một thân y phục võ sĩ cổ đại đổi thành một chiến bào hoa lệ, không phải là tử địch lớn nhất của Inuyasha – nhân vật phản diện Naraku sao?

Không, không đúng, trừ bỏ ma vật đã bị tiêu diệt, trên người hắn cũng không có gì bất thường.

Chẳng lẽ… không phải là Naraku?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play