Anh đuổi theo Thanh Nhã, chạy tìm cô một lúc thì anh trông thấy dáng người nhỏ nhắn đang ngồi bên bãi cát, đôi vai cô run run làm anh thấy thật có lỗi, anh bước nhẹ đến gần, ngồi bên cạnh cô
-Anh xin lỗi!
Cô ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, lấy tay lau đi hàng nước mắt
-Không việc gì anh phải xin lỗi, do em tất cả - Cô đứng dậy định bỏ đi thì bị bàn tay anh kéo lại
-Thanh Nhã!
-Buông tay em ra
Cô cố giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, càng vùng vằng anh càng siết chặc, anh ôm lấy cô…sức cô vùng vằng càng lúc càng nhẹ dần nhẹ dần
-Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa…anh thật sự xin lỗi
-Anh có biết là anh ngu ngốc đến thế nào không? Tại sao cứ bắt ép mình như thế? Anh làm vậy cả anh và chị Trúc Nhi có thấy vui vẻ không? Hay anh đang tự đày đoạ bản thân mình
Cô vừa nói vừa đấm vào ngực anh, lòng cô đau đấy thôi, cô yêu anh nhưng vì muốn anh được hạnh phúc cô không dám bày tỏ, cô chỉ lẳng lặng yêu anh nhưng…cô nói anh ngốc hay chính bản thân cô mới là kẻ ngốc
-Anh biết bây giờ mình nên làm gì mà – Cô nhìn đôi mắt u buồn của anh mà thấy quặng thắc cả tim
-Anh yêu chị Trúc Nhi nhiều đến thế sao?
-Uhm – Anh gật đầu, cô cười nhạt
-Vậy sao anh còn đuổi theo em làm gì?
-Anh…
-Anh về đi, em muốn được yên tĩnh
-Thanh Nhã à, anh…
-Anh về đi!!!
Cô hét lên, đây là lần đầu tiên từ khi quen biết Thanh Nhã đến nay anh mới thấy cô giận đến như thế, anh biết, anh hiểu tình cảm của Thanh Nhã dành cho anh, anh cũng biết rằng người anh yêu là nó nhưng tại sao….ngay lúc này đây nhìn Thanh Nhã khóc, nhìn Thanh Nhã đau khổ anh lại muốn ở bên cạnh cô, an ủi cô, muốn làm chỗ dựa cho cô…anh thật không hiểu bản thân anh là đang muốn cái gì nữa….anh đứng đó nhìn dáng người bé nhỏ từ từ khuất xa mình.
Nó tỉnh dậy thì thấy hắn đang bên cạnh nắm lấy tay nó, hắn chắc là rất mệt mõi nên đã thiếp đi. Nó nhìn vào khuôn mặt ấy, một cái gì đó rất quen, thôi thúc nó không ngừng nhìn vào khuôn mặt của hắn, đôi môi của hắn…không kiềm chế được hành động của mình nó lấy tay sờ nhẹ vào khuôn mặt ấy, một cử chỉ thật nhẹ nhàng làm tim nó đập nhanh hơn nhưng tại sao nó cảm giác quặng thắc ở tim…nó vội rút tay về thì bị bàn tay của hắn giữ lại làm nó giật mình, hắn mở mắt ra nhìn nó với nụ cười thật quyến rũ
-Anh giả vờ ngủ
-Không! Anh đang ngủ thì bị em làm cho tỉnh giấc
-Tôi… - Nó giật tay về - …xin lỗi
Cánh cửa mở ra, anh bước vào nhà
-Anh Phúc Hưng, Thanh Nhã không về cùng anh sao?
Anh đứng hình, chẳng phải lúc nãy cô đã theo hướng nhà mình mà đi sao, bây giờ thì anh thật sự lo lắng
-Thanh Nhã chưa về sao?
-Chẳng phải anh đuổi theo Thanh Nhã sao?
-Anh… - Anh chạy vụt ra ngoài tìm kiếm
Anh chạy dọc bờ biển với tâm trạng hoảng loạn mong cô đừng nghĩ quẩn nếu không anh sẽ ân hận suốt đời, chạy…chạy đến đôi chân rã rời mà bóng dáng Thanh Nhã vẫn không thấy đâu. Đã 4h sáng rồi mà anh vẫn chưa tìm được cô
-Thanh Nhã! Em ở đâu mau trả lời anh đi
Anh gọi to nhưng chỉ nghe tiếng sóng, gió biển ùa vào, anh tự trách mình sao quá vô tâm để cho một cô gái âm thầm lặng lẽ yêu anh mà không cần đáp trả, anh đang nghĩ gì thế này? Anh đang đau sao? Anh đang lo lắng sao?
-Mọi người mau mau đưa cô ấy đế bệnh viện, không sẽ không kịp mất
Một nhóm người bu đông nghẹt phía bờ cát gần nước biển, anh vội vàng chạy đến
-Thanh Nhã, em sao thế này?
Lo lắng, đau đớn chính là cảm giác mà anh đang cảm nhận được khi bế Thanh Nhã trên tay
Tại một bệnh viện nhỏ
-Anh đừng quá lo lắng, Thanh Nhã không sao đâu, bác sĩ bảo cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi mà – Nó an ủi
-Phải đó con, nghe mẹ về nghỉ một chút đi cả đêm hôm qua con có chợp mắt được chút nào đâu
-Con không sao, con chịu được mà…bây giờ con muốn khi Thanh Nhã tỉnh dậy sẽ người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là con – Anh nắm tay Thanh Nhã, nhỏ nhẹ nói
Mọi người nhìn anh chỉ biết thở dài nhưng cũng mừng vì trong cái rủi mới giúp anh nhận ra giá trị thực của người con gái đang ngự trị trong trái tim anh là ai…còn nó, có lẽ anh quá lo lắng cho nó nên đã nhầm tưởng đó là tình yêu nhưng thực chất vì anh không muốn nó có thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, anh muốn bảo vệ nó như một người anh và bây giờ anh chợt nhận ra người con gái anh cần che chở, cần yêu thương nhiều hơn đó chính là người con gái đang nằm trước mặt mình.
@
-Bảo Bảo Bối Bối ngoan mau ăn cơm đi con – Bây giờ hắn tự dưng trở thành bảo mẫu
-Con không ăn đâu – Cả hai đứa trẻ cứ chạy lòng vòng làm hắn chống cả mặt, không ngờ chăm trẻ khó đến như vậy
-Bảo Bảo Bối Bối ngoan ăn hết rồi chú lại chụp hình nha
Nghe đến chụp hình là bốn con mắt sáng rực chạy đến bên hắn
-Chú hứa nha
-Uhm. Chú hứa mà
Hắn nỡ một nụ cười thân thiện, đúc hết phần cơm cho hai đứa nhóc là đến lược hắn phải thực hiện lời hứa
-Chú chụp con bên này
-Chú chụp con nữa
-Chú..
-Chú…
-….
Hết tấm này đến tấm kia điện thoại hắn cũng muốn hết pin với hai cô cậu
-A mẹ, bà về rồi – Hai đứa bỏ hắn chạy đến bên nó
-Bảo Bảo Bối Bối ngoan…các con ăn cơm chưa?
-Dạ rồi. Tụi con còn chụp hình nữa…đẹp lắm mẹ…mẹ lại đây – Bảo Bảo Bối Bối kéo nó lại gần hắn – Chú ơi cho tụi con xem hình đi
Hắn đưa chiếc điện thoại ra, xem hết tấm này đến tấm kia, xem đến hình lúc trước hắn chụp cho bọn nhóc và có cả tấm hình hắn cùng bọn nhóc tự sướng nữa, nó thì phì cười làm hắn ngại không biết tìm đâu ra cái lỗ mà chui xuống.
-Mẹ thấy đẹp không mẹ
-Ừ. Con của mẹ đẹp lắm, xinh lắm
-Mẹ thấy chú có đẹp không mẹ
Nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, hai ánh mắt chạm nhau tự dưng làm lòng ngực nó nôn nao, bối rối đến kỳ lạ
-Mẹ…mẹ thấy chú có đẹp không mẹ?
-Ừ. Đẹp…!!
Nó trả lời mà mặt cứ đỏ lên như quả cà chua, lật tiếp sang một tấm hình khác, hình ai sao mà giống nó đến thế, người con gái đó đang miễm cười thật dịu dàng, nó nhìn hắn lấp bắp
-Sao…sao anh lại có hình của tôi?
-Đó là tấm hình anh đã chụp lại lúc chúng ta đến cô nhi viện thăm bọn trẻ
-Chúng ta thật sự đã quen biết nhau?
-Chúng ta đã kết hôn
-Nói vậy…anh chính là chồng tôi? Là thật?
-Uhm
-Nhưng sao tôi chẳng nhớ gì cả - Nó hoảng loạn ôm đầu, càng suy nghĩ đầu nó lại càng nhức
-Trúc Nhi! Em không sao chứ? – Hắn dìu nó vào trong nhà
-Mẹ mẹ làm sao vậy?
-Mẹ không sao
-Em đừng suy nghĩ nhiều quá…từ từ rồi anh sẽ làm em nhớ ra, em cứ nghỉ ngơi đi
-Thiên Du, con định đi đâu à – Mẹ Thanh Nhã hỏi vì thấy hắn vừa cầm áo khoác định bước ra ngoài
-Con định…về khách sạn – Hắn ậm ờ, không muốn đi
-Nếu con không ngại thì cứ ở lại đây ta chỉ sợ…
-Dạ được bác cho phép thì con rất cảm ơn ạ
Hắn chỉ chờ đợi có thế thôi, bà miễm cười hiền từ nhìn hắn, trong mấy ngày qua bà cũng cảm nhận được phần nào con người của hắn, cách hắn yêu thương chăm sóc nó và bọn trẻ thế nào, bà biết hắn chính là người đàn ông tốt vì vậy bà cần tạo mọi điều kiện để nó và hắn có thể nhận ra nhau.
-Thanh Nhã, em đã tỉnh lại rồi – Anh vui mừng nắm lấy tay cô
-Sao em lại ở đây?
-Em không nhớ gì sao? Em bị ngất ngoài bờ biển…em làm cả nhà rất lo lắng
-Thế còn anh? – Cô tròn xoe đôi mắt nhìn anh đợi chờ câu trả lời
-Anh…anh….
-Em hiểu mà – Cô giật tay mình ra khỏi tay anh, nỡ một nụ cười nhạt để anh yên lòng đừng bận tâm đến cô nữa
-Em hiểu?
-Uhm. Khi đi dọc bờ biển em đã khóc rất nhiều, đã suy nghĩ rất nhiều…và cuối cùng em đã quyết định…
-…..
-Em không yêu…
Lời nói chưa dứt câu thì đôi môi bé nhỏ của cô đã bị anh chiếm lấy, cô bất ngờ trước hành động của anh nhưng vị ngọt này khiến cô không thể nào cưỡng lại được cô đáp trả nụ hôn đầu đời của mình. Anh rời khỏi đôi môi bé nhỏ ấy, nắm lấy bàn tay cô, nhìn vào đôi mắt sâu đang có nhiều câu hỏi chờ anh giải đáp
-Anh…anh xin lỗi!
Cô chờ đợi để nghe câu “Anh xin lỗi sao?” thật nực cười
-Em không sao…anh về đi – Cô quay mặt vào trong với hai hàng nước mắt
-Thanh Nhã, thật ra anh…anh…
-Anh không cần giải thích, em hiểu mà…chỉ là một phút không kiềm chế được…em sẽ không nhớ đến đâu
-Không phải…anh thật sự…thật sự rất yêu em…
-…
-….đêm qua về đến nhà không thấy em đâu anh đã rất lo lắng, anh chạy tìm em khắp bờ biển, anh chỉ mong em được bình yên…anh rất sợ rất sợ mất em. Thanh Nhã, bây giờ anh mới nhận ra rằng em thật sự rất quan trọng đối với anh…anh nghĩ bây giờ mình nói ra điều này không hề muộn đúng không em?
Anh xoay người cô lại, cô đang khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc mà cô chờ đợi đã rất lâu rồi…anh lau hàng nước mắt giúp cô, khẽ hôn lên đôi mắt cô
-Anh yêu em, Thanh Nhã
Cô choàng tay ôm lấy anh, một nụ cười hạnh phúc hiện ra, cô thỏ thẻ bên tay anh
-Em cũng yêu anh!
@
Bắt đầu chinh phục
Hai ngày trôi qua, anh luôn túc trực bên cạnh Thanh Nhã, chăm sóc cô chính vì điều đó làm cô rất rất hạnh phúc. Hôm nay cô đã có thể trở về nhà
Còn hắn, hai ngày qua hắn thay anh làm mọi việc nặng nhọc trong nhà, nào chẻ củi, gánh nước…đường đường là một vị chủ tịch mà mới có hai ngày thôi đôi bàn tay hắn đã trở nên chay sạm, làng da cũng bị rám nắng. Nó đi dạy thì hắn một mực đòi đưa đi đón về, ban đầu nó cảm thấy hắn thật phiền nhưng đôi lúc lại rất đáng yêu…đáng yêu sao? Nó đang nghĩ quái quỹ gì thế…
-Tới nhà rồi, em vào tắm rửa đi
-Uhm. Cám ơn anh – Nó đi vào trong, hắn thật chán ngán với cái từ cảm ơn này rồi, sao mà nó luôn giữ khoảng cách với hắn vậy?
-Anh Thiên Du – Thanh Nhã và anh vừa về đến
-Em khoẻ chưa?
-Dạ, cảm ơn anh em khoẻ rồi
-Con về rồi à, mau vào nhà…mẹ dọn cơm nước rồi cùng ăn luôn
-Dạ
Thanh Nhã vào nhà, bên ngoài vẫn còn hai ánh mắt đang nhìn nhau thật kinh khủng
-Hai anh còn đứng đó, mau vào ăn cơm nè – Thanh Nhã gọi
-Ừ. Anh vào ngay – Anh trả lời
Cả nhà ngồi quay quần bên mâm cơm đạm bạt, hắn gấp thức ăn cho nó, dỗ ngọt Bảo Bảo và Bối Bối ăn cơm, nhìn thấy hành động của hắn anh không biết phải nên xử xự với hắn thế nào? Trách hắn…Hoàng đã giải thích đó chỉ là hiểu lầm? Ngăn hắn và nó…liệu đối với nó có tốt không? Giúp hai người…hiện giờ nó có còn yêu hắn nữa không?...Anh thở dài
-Sao anh không ăn đi, nghĩ ngợi gì thế? – Nó gấp thức ăn cho anh
-Uhm. Cám ơn em – Anh nhìn hắn – Trúc Nhi tạm thời mất trí nhớ nhưng không phải là không có khả năng nhớ lại, cậu sau này phải đối xử tốt với con bé nếu không tôi sẽ không tha cho cậu
Đang giờ ăn mà anh còn đe doạ người khác nhưng đổi lại sự đe doạ của anh chính là một cái nhìn biết ơn vì anh đã hiểu cho hắn
-Anh yên tâm…tôi sẽ giúp cô ấy nhớ lại mọi chuyện
Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay nó làm nó ngại giật tay ra
-Nè…dù trước đây anh có là chồng tôi hay không tôi không cần biết…nhưng hiện giờ…tôi cấm anh có những hành động như vừa rồi nếu không… - Nó giơ nấm đấm lên trước mặt hắn – …đừng trách tôi
Hắn biết nói gì nữa chỉ biết cười trừ còn ba người lớn nhìn nhau, nhìn nó và hắn miễm cười lắc đầu, hai cô cậu nhóc tì vỗ tay cười to vì mẹ chúng thật…pro
-Cả nhà đang ăn cơm sao?
Cả nhà quay lại nhìn…ui trời sao mà nhiều người thế này, ngôi nhà nhỏ chỗ đâu mà chứa cho hết. Quốc Lâm, Thiên Kỳ, Hoàng, Thảo Nhi, cả tiểu công chúa Sang Sang….mọi người chào nhau còn hai cô gái đang đứng cứ nhìn nó chầm chầm như người ngoài hành tinh mới xuống trái đất.
-Chị hai đúng thật là chị rồi
-Cậu…cậu vẫn còn sống, mình mừng quá
Tự dưng hai cô gái đến ôm chầm lấy nó, người ta đang ăn cơm kia mà
-Hai người là ai?
-Em là Thiên Kỳ, là em gái của anh Thiên Du đây mà
-Tớ là Thảo Nhi là…là… - Là gì? Là người đã gây ra tội để nó phải chịu nhiều uất ức hay là người bạn đã hại nó ra nông nỗi này, cô nhìn nó mà không nói nên lời
-Trúc Nhi tạm thời không nhớ gì cả, hai em đừng hỏi nhiều quá cô ấy sẽ đau đầu – Hoàng lên tiếng
-Thôi mọi người đến đây rồi thì cùng dùng cơm với gia đình bác
Dùng xong cơm mọi người cùng ngồi lại trò chuyện với nhau để hiểu nhau nhiều hơn, Thảo Nhi nhìn thấy nó, biết nó vẫn còn sống cô thật sự thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bây giờ cô đã tự tin yêu Hoàng hơn.
Từng ngày từng ngày trôi qua, hắn vẫn thường xuyên đưa đón nó đến trường, lúc thì chờ nó đến khi tan lớp, lúc thì dẫn cả Bảo Bảo và Bối Bối cùng theo, hai đứa trẻ càng ngày càng quấn quýt hắn nhiều hơn, những người xung quanh còn nói đùa là nó hắn và cả hai đứa nhóc giống như một gia đình…haizzzz nhưng sự thật là thế mà, hắn cũng khao khác được nghe hai đứa nhóc gọi một tiếng ba nhưng sao cứ chờ hoài chờ mãi…
Hôm nay hắn cùng Bảo Bảo, Bối Bối và nó đi ra thị trấn để mua sắm vật dụng, thức ăn cho cả nhà…đáng lẽ không cần đi xa đến vậy nhưng hắn muốn được đưa mẹ con nó đi mua sắm, muốn mua cho hai đứa nhóc những món đồ chơi mà chúng đáng ra phải có
-Anh không cần phải lãng phí thế đâu, hai đứa nó còn nhỏ anh làm như vậy sẽ dạy hư chúng
Lúc mua nó cũng cằng nhằng, mua xong còn cằng nhằng hơn nhưng hắn chỉ miễm cười không nói gì cả làm nó tức anh ách
-Chú ơi! Con muốn bong bóng – Bối Bối gọi
-Uhm. Đợi chú một chú
Hắn dừng xe để mẹ con nó bên đường, hắn chạy sang mua hai cái bong bóng lớn, một cho Bảo Bảo, một cho Bối Bối
-Chú ơi, con muốn ăn kem
-Chú ơi, con đói bụng
-Hai con, không được như thế…mẹ đánh đòn nghe không?
Nó ngại ngùng vì hai tiểu quý tử của mình suốt từ sáng đến giờ cứ hết đòi hắn mua cho cái này, lại đòi đến cái kia
-Em đừng la con – Hắn xoa đầu hai đứa nhóc – Bây giờ mình đi ăn nha
-Dạ hihi
Hắn đưa mẹ con nó vào một quán ăn gần đó, không san trọng cầu kỳ như nhà hàng nhưng nhìn rất sạch sẽ, thức ăn lại đảm bảo vệ sinh
-Con muốn ăn gì?
Hai đứa cầm tờ menu lật qua lật lại, chúng còn nhỏ quá biết chữ đâu mà bảo chúng chọn…cứ thấy hình nào đẹp bắt mắt là chúng chỉ tay vào….món này, món này, món này…
-Anh cứ gọi món nào đó cũng được đừng nghe bọn trẻ
Anh nhìn nó, lại miễm cười làm nó ngại quá sao cứ nhìn nó lại cười…một nụ cười có thể gây chết người đó…Anh cầm menu gọi tất cả những món mà hai cô cậu nhóc tì đã gọi, nó thì há hóc mồm trách anh sao mà lãng phí.
-Hai đứa ăn no chưa? Có muốn ăn nữa không?
Hai cô cậu ăn muốn vỡ bụng, chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy, bụng căn tròn rồi giờ làm sao chứa được nữa
-Thôi con không ăn nữa đâu, con no rồi
-Con cũng vậy…bụng con to rồi – Bảo Bảo vạch áo lên xoa xoa cái bụng
Haha…hắn xoa đầu hai đứa nhóc, con nít đúng là con nít, nó phì cười nhìn hai đứa con của mình rồi chợt ánh mắt đảo qua hắn cùng lúc hắn quay lại…hai ánh mắt chạm vào nhau làm nó bối rối quay sang chỗ khác.
Mua sắm xong, ăn xong, hắn đưa mẹ con nó trở về nhà. Vừa về đến nhà là hai cô cậu chạy vào khoe với bà những món đồ chơi mới, bà cười hiền từ xoa đầu hai đứa cháu đáng yêu. Hắn cũng mua thêm quần áo, vật dụng…cho cả gia đình, mọi người thấy ngại, nó thấy ngại nhưng đây là tấm lòng của hắn, quần áo cũng không quá cầu kỳ mọi người đành nhận lấy tâm lòng của hắn vậy.
@
Một cảm giác lạ
Ngôi trường mới đã xây dựng xong, dự án của hắn cũng bắt đầu đưa vào thực hiện. Bây giờ hắn không thể dành cả thời gian để bên cạnh nó được nữa vì công việc ở công ty vẫn cần hắn. Hắn xin phép gia đình trở lại thành phố sau hơn hai tuần ở lại đây, hai tuần tuy không phải là thời gian dài nhưng hắn đi rồi trong nhà tự dưng thiếu một cái gì đó..
Một tuần sau khi hắn trở về thành phố
-Mẹ mẹ…chú khi nào mới về hả mẹ - Bảo Bảo Bối Bối dựa người vào mẹ mình hỏi
-Ờ…mẹ không biết…chú có việc khi nào rãnh chú sẽ đến thăm con mà – Nó xoa đầu hai đứa con của mình
-Con nhớ chú – Bảo Bảo
-Con cũng nhớ chú
-Hai con ngoan rồi chú sẽ về thăm hai đứa mà
-Mẹ có nhớ chú không? – Bối Bối ngước nhìn nó
-Mẹ… - Lời nói của trẻ con đôi lúc ngu ngơ ngốc nghếch nhưng rất thật thà, không cần nghĩ còn người lớn…lời nói và suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau
-Bảo Bảo, Bối Bối xem dì mua gì cho hai con nè
Thanh Nhã cùng anh bước vào nhà
-Dì Nhã mua gì cho con vậy?
-Xem nè…- Thanh Nhã lấy hai chiếc bánh bao ra, biết hai đứa nhỏ rất thích ăn nên có dịp lên thị trấn Thanh Nhã liền mua về
-Con cám ơn dì Nhã
-Hai con đem ra mời bà với - Nó
-Dạ
Hai đứa nhóc ra ngoài, Thanh Nhã nhìn nó…trông mấy ngày nay nó có cái gì đó rất lạ
-Chị Trúc Nhi, chị có chuyện gì lo lắng sao?
-Sao em lại hỏi thế? - Nó miễm cười nhìn Thanh Nhã
-Thanh Nhã nói không sai…anh trông em mấy ngày nay rất lạ, làm việc mà tâm hồn cứ tận đâu đâu – Anh cũng quan sát nó
-Hì…em không sao đâu, chắc tại trong người em hơi mệt
-Chị…có phải…chị đang nhớ anh Thiên Du không?
Nó to tròn đôi mắt nhìn Thanh Nhã, sao lòng nó nôn nao quá vậy nè
-Chị…không có đâu…em đừng nghĩ bậy…thôi chị ra xem hai đứa nhóc đây
Nó đánh trống lãng, nó đang trốn tránh cái nhìn của Thanh Nhã, Thanh Nhã nhìn nó luống cuống phì cười
-Em cười gì thế? – Anh bước đến gần cô, vuốt nhẹ mái tóc cô
-Chị Trúc Nhi…rõ ràng là đang nhớ anh Thiên Du, thế mà…
-Sao em biết?
-Thì em cũng đã từng… - Cô cuối gầm mặt vì mắc cỡ - ….như chị ấy hiện giờ - Giọng cô nhỏ xíu
Anh miễm cười, nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô anh nhỏ nhẹ
-Em biết không…anh rất vui khi nghe những gì em nói
Anh vòng tay ôm lấy cô, cô cũng thế…hạnh phúc đang rất gần với cô
-Tiến độ thi công thế nào rồi?
-Mọi người đang gấp rút
-Uhm nhưng phải chú ý đến sự an toàn, tôi không muốn có bất kỳ sơ xuất nào xảy ra
-Vâng
Hắn cùng Chính An tiến vào phòng họp. Cuộc họp báo cáo về tình hình hoạt động của công ty trong suốt mấy tháng qua, những trục trặc, những điều cần khắc phục…và những thành tích đạt được….Kết thúc cuộc họp, mọi người ra về chỉ còn lại hắn, Chính An và Quốc Lâm
-Chính An…việc quảng bá hình ảnh của công ty lần này đã chuẩn bị xong chưa?
-Đã xong thưa chỉ tịch
-Tốt.
-Em dự định ngày mai sẽ cho thực hiện buổi chụp hình đầu tiên
-Có quá sớm không? – Quốc Lâm hỏi, hắn vẫn chăm chú nghe
-Em nghĩ là đúng lúc vì hiện giờ dự án đang được tiến hành, nếu có buổi chụp hình này sẽ gây nên tiếng vang ban đầu
-Uhm. Cậu nói đúng. Vậy cứ theo ý cậu ngày mai chúng ta sẽ đi
-Cả tớ ư?
Quốc Lâm nhìn hắn, mấy ngày qua cứ lo việc công ty công việc vừa nhẹ lại một chút cậu muốn dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình kia mà
-Uhm.
Quốc Lâm thiệt muốn đấm cho hắn một cái nhưng công việc là công việc, đành chịu vậy.
Nghe tin hôm nay ở khu dự án đang xây dựng có buổi chụp hình, nó nghĩ có lẽ hắn cũng sẽ có mặt ở đó…sau khi tan lớp nó ghé ngang qua, lòng nôn nao, mong ngóng thật ký lạ. Đừng phía xa nhìn, bên kia người bu đông quá làm nó chẳng thể thấy được, nó đi lại gần hơn…
-Anh Thiên Du, anh uống nước đi – Thuý Anh đưa chai nước cho hắn
-Cám ơn em. Hôm nay em làm tốt lắm
-Hì anh quá khen…nhưng sao em không thấy anh Quốc Lâm và anh Chính An đâu cả
-Công ty có việc anh bảo Chính An về xử lý còn Quốc Lâm – Hắn nhìn quanh – Anh vừa thấy cậu ta…nhưng đi đâu rồi…
-Hì… - Cô nhìn anh miễm cười, sau hơn hai tuần vắng mặt ở công ty khi gặp lại hắn cô cảm thấy hắn trở nên dịu dàng, dể gần hơn trước rất nhiều – Thôi em phải đi thay trang phục cho lược chụp hình kế tiếp
-Uhm
@
Cô vừa đứng dậy, bước vài bước thì bị trật chân do đôi giày cao gót cô ngã cũng may là hắn đỡ kịp, cả người cô bây giờ đang nằm trọn trong vòng tay của hắn
-Cô này tìm ai mà đứng ở đây?
Một nhân viên hỏi thu hút sự chú ý của hắn và Thuý Anh, cả hai quay lại nhìn…ai đó đang trừng mắt nhìn hành động của hai người, gương mặt có phần biến sắc, hắn vội buông Thuý Anh ra còn Thuý Anh thì run sợ tưởng mình gặp ma.
-Trúc Nhi!
Nó quay mặt bỏ đi, hành động kỳ quái gì thế này? Hắn chạy đuổi theo nó còn Thuý Anh thì nghệch mặt ra không hiểu chuyện gì, đằng xa cạnh gốc cây lớn, một người con trai đang đứng đó với nụ cười thật ranh mãnh.
-Trúc Nhi, nghe anh giải thích…không phải như em nghĩ đâu – Hắn chạy ra phía trước chặn đường nó lại
-Tránh ra, tôi còn phải về nhà – Nó đẩy hắn sang một bên, hắn lại đuổi theo
-Trúc Nhi, nghe anh giải thích…thật sự không phải như em nghĩ
-Anh làm gì, anh yêu ai, anh ôm ai, anh thích ai đó là chuyện của anh không liên quan đến tôi…có gì mà giải thích
Nghe xong một lèo từ miệng nó, hắn nhìn nó không chớp mắt rồi tự dưng cười to
-Anh…anh cười gì chứ? – Nó tức muốn xì khói
-Em…haha…em biết là em đang ghen không?
-Ghen? – Trong đầu nó có bao giờ hiện lên chữ ghen đâu, nó chỉ biết là nhìn thấy cảnh hắn ôm người khác thì máu nóng dồn tới não, nó muốn xả vào ai đó chỉ vậy thôi
-Em biết là em như thế…anh vui đến thế nào không? – Hắn vuốt nhẹ mái tóc nó, hành động này làm nó đứng hình – Anh biết là em vẫn còn rất yêu anh mà – Hắn ôm lấy nó, nó như bừng tỉnh đẩy hắn ra, vội vàng chạy thật nhanh, nó không biết phải làm sao, nó đang rất bối rối
-Trúc Nhi! Trúc Nhi!
Nó chạy thục mạng, về đến nhà nó vội đóng cửa lại khoá bên trong không cho hắn vào, hắn bên ngoài cứ gõ cửa gọi tên nó nhưng vô ích
-Trúc Nhi con làm sao vậy?
-Con…con… - Nó luống cuống hớp ngụm nước nhưng lại làm bể cả cái ly – Mẹ đừng mở cửa
-Mẹ…mẹ - Bảo Bảo Bối Bối chạy đến ôm nó
-Con sao thế? Thiên Du bên ngoài phải không?
-Dạ…con không sao…mẹ đừng mở cửa
Bà cũng đành chìu theo ý nó, hắn gọi mà nó không trả lời hắn đành ngồi phía trước nhà đợi nó
-Con làm sao vậy? – Mồ hôi trên trán nó ướt dẫm
-Mẹ…sao nhìn anh ta con có cảm giác rất muốn được quan tâm, rất muốn được yêu thương…nhưng vừa nãy lúc anh ta ôm con con lại thấy đau đau ở lòng ngực, con không thở được – Nó bật khóc, bà ôm lấy nó
-Con à…tất cả đều do duyên số cả, trước kia con đã làm vợ người ta như vậy chứng tỏ con đã rất yêu anh ta và bây giờ cũng thế…con không chấp nhận sự thật vì con chưa thể nhớ ra mọi chuyện nhưng thật lòng con đã chấp nhận anh ta thêm một lần nữa rồi
Bà chậm rãi nói với nó, những gì bà nói thật…nó đang phải chịu, chịu yêu hắn thêm một lần nữa. Nó mở cửa bước ra ngoài, hắn vui mừng đứng dậy định ôm lấy nó nhưng nó thụt lùi về phía sau
-Trúc Nhi…anh…
-Anh về đi…tôi muốn được yên tĩnh
-Nhưng mà…em hãy nghe anh giải thích…thật sự anh và cô ấy chẳng có gì cả
-Có chuyện gì thế? – Anh và Thanh Nhã vừa về đến, hai người họ lúc này đi đâu cũng có đôi có cặp cả việc Thanh Nhã ra chợ bán những xâu chuỗi anh cũng ra bán phụ cô
-Trúc Nhi à…chỉ là hiểu lâm thôi…em đừng nghĩ lung tung – Quốc Lâm, Chính An và Thuý Anh vừa đến
-Chị…đừng hiểu lầm bọn em…người em yêu không phải anh Thiên Du mà là…
-Là người này đây – Quốc Lâm đẩy Chính An ra phía trước
Tự dưng nó có cần giải thích đâu mà lôi cả Chính An từ thành phố bỏ cả công việc chạy xuống đây giải thích vậy chứ. Nó cuối đầu vì mắc cỡ, hắn bước đến nắm lấy tay nó
-Trúc Nhi, đừng nghi ngờ anh tội nghiệp…anh chỉ yêu một người duy nhất là em thôi
Mọi người xung quanh nhìn nó và hắn miễm cười, hắn vẫn còn thắc mắc tại sao bảo Chính An về thành phố mà giờ lại ở đây
-Cậu chẳng phải về thành phố rồi sao
-Em đi được nữa đường thì…
“Alo, em nghe
Cậu mau trở lại đây giải quyết chuyện này….rất gấp
Chuyện gì? Em còn phải…
Cậu mà không mau trở lại…thì đừng mong sống sót qua khỏi đêm nay với Thiên Du”
Haha…nghe Chính An kể lại mà mọi người cười đến tía tai, hắn thì trừng mắt nhìn Quốc Lâm…có cần phải nói thế không? Còn nó chỉ cuối gầm mặt, yêu và được yêu làm trái tim nó đập loạn nhịp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT