Nó nhìn bà, bà vẫn còn chưa tỉnh, bệnh tình càng càng càng xấu đi. Nó thúc thích
-Em đừng khóc, bác sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi mà – Anh ngồi dậy, đi đến gần nó
-Dạ, em cũng mong như thế
-Trúc Nhi, mình mua cháo về rồi…anh tỉnh rồi à?
-Uhm
-Vậy ăn ít cháo đi, bác sĩ nói anh vẫn còn chưa khoẻ hẳn đâu
-Ừ cám ơn em
-Trúc Nhi, cậu ăn cháo đi - Hoàng đưa tô cháo cho nó, nó nhìn mà chẳng ăn nổi – Cậu ăn để mà có sức chăm sóc bác
-Hoàng nói phải đó, em ăn chút đi
-Dạ
Nó cố gắng ăn một ít nhưng quả thật nó chẳng còn lòng dạ nào để nuốt trôi cả. Hoàng nhìn nó mà xót xa, anh cũng thế thôi…cảm thấy không giúp gì được cho nó cả. Đang trầm tư suy nghĩ, giường như anh vừa thấy một gương mặt quen thuộc vừa đi ngang qua phòng thông qua cánh cửa bằng kính, anh liền mở cửa bước ra ngoài. Người phía trước đi vào căn phòng cách phòng của anh đang nằm ba căn, anh liền bước đến
-Mày thấy sao rồi? Đã đỡ nhiều chưa?
-Cám ơn. Mày đến đây thế này không sợ lão Sang biết à?
-Sợ thì có sợ mà mày là thằng bạn chí cốt, chẳng lẽ tao bỏ mày
-Uhm…chỉ tức một điều…chúng ta quá yếu thế không thể trả thù cho anh Mã
Cánh cửa phòng mở ra, hai người kia sợ la lên tưởng mình gặp ma
-Aaaaaa ma…ma…Anh Mã đừng nhát bọn em, không phải bọn em giết anh mà là tên Sang…anh đừng nhát em….
Hai tên nhắm mắt, chấp tay van xin…trời ạ, có phải không chứ…đường đường là tay anh chị mà lại sợ…ma
-Im lặng, đây là bệnh viện – Anh đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bọn họ
-Anh Mã, anh còn sống sao?
-Bọn mày nghĩ tao dễ chết lắm sao?
-Hì hì không phải
-Thằng Thái…mày bị làm sao mà nằm ở đây?
-Nghe tin đại ca mất, tên Sang liền đòi làm thủ lỉnh bọn em không phục nên bị một nhóm người truy đuổi cũng may em còn sống sót đều nhờ vào thằng Đính
-Anh Mã…vì xảy ra chuyện như thế…một số anh em không phục cũng không dám lên tiếng nữa
Ầm. Anh lại tức giận, tội nghiệp cái bàn thật mà, hai tên kia giật cả mình
-Tên Sang này…ngươi được lắm…cứ chờ mà xem thằng Mã này sẽ xử mày như thế nào? – Anh nắm chặc bàn tay
-Phải đấy anh Mã, anh phải về xử lý hắn ta nếu không anh em còn chịu sự hành hạ của hắn ta dài dài – Thái
-À phải rồi, em vừa mới hay tin…bọn chúng vừa bắt giữa một đôi trai gái, nghe đâu là con nhà danh giá tên gì nhỉ? À…Hoàng Thiên Kỳ…đúng rồi là em gái của Hoàng Thiên Du và một giã đàn ông tên…hình như là Lâm thì phải – Đính
-Bọn chúng bắt giữa bọn họ để làm gì? Đòi tiền chuộc?
-Dạ không…em nghe được lúc tên Sang và lão Thành trò chuyện, nghe đâu hai người họ đang biết được bí mật nào đó của ông chủ lớn sợ làm ảnh hưởng đến đám cưới của con gái ông ta và giám đốc tập đoàn Hoàng Vũ
-Là Hoàng Thiên Du
-Dạ phải
-Bí mật…đám cưới…con gái… - Anh như phát hiện ra điều gì – Bây giờ hai người họ đang bị nhốt ở đâu
-Là ở khu ổ chuột xóm vắng
-Đính…liên hệ với các anh em tối nay gặp nhau ở chỗ cũ…nhớ cẩn thận
-Dạ, em biết rồi
-Thôi, thăm nó một chút rồi nhanh đi…đừng để người khác chú ý – Anh quay sang Thái, vỗ nhẹ lên vai - Mau chóng bình phục
-Dạ, cám ơn anh Mã
Cả nhà hắn đứng ngồi không yên, lo lắng cho Thiên Kỳ từ trưa đến giờ vẫn không thấy cô đâu, gọi điện thì không được…Chuông điện thoại hắn reo lên, là của Thiên Kỳ cả nhà vui mừng
-Thiên Kỳ em đi đâu suốt từ trưa giờ thế? Gọi điện thì khoá máy
-Dạ em…em…
-Em sao thế có chuyện gì sao? – Cả nhà hắn lo lắng
-Dạ…em không sao…tại điện thoại em hết pin
-Hiện giờ em đang ở đâu? Về nhà ngay… - Giọng hắn có phần tức giận
-Em…em… - Cô nhìn mũi súng đang chĩa vào đầu Quốc Lâm còn Quốc Lâm toàn thân bị trói, miệng bị bịt kín bởi băng keo, run rẫy không nói lên lời
-Em làm sao? Em đang ở đâu anh đến đón em ngay
-Em gặp lại một người bạn cũ, bây giờ em và anh Quốc Lâm đang ở đây rất xa nhà nên không thể về kịp dự đám cưới của anh được. Đừng giận em nha anh hai
Nghe thế hắn thở phào nhẹ nhõm
-Thôi được rồi nhưng mà phải nhớ về sớm, ba mẹ rất lo lắng cho em đấy
-Dạ, em biết rồi
-À mà Quốc Lâm đâu? Anh gọi cho nó không được, em đưa máy cho nó anh muốn nói chuyện với nó
-Dạ, điện thoại anh ấy hư rồi…à anh hai em có việc một chút liên lạc anh sau nhé
-Uhm, nhớ về sớm đấy
-Dạ
Tắt điện thoại, Thiên Kỳ oà khóc, Túc Linh đi đến vuốt ve mái tóc cô, tỏ vẻ quan tâm
-Thiên Kỳ, đừng khóc…chị cũng không muốn ép em nhưng mà…chị thật sự rất yêu Thiên Du…em đừng giận chị nhé!
Thiên Kỳ đưa ánh mắt câm phẫn nhìn ả ta
-Chị thật đáng ghét, uổng công tôi đã quý mến chị, tôi thật đã lầm
-Thiên Kỳ à, chị…
-Chị im đi, tôi không muốn nói chuyện với loại người như chị
-Thôi được, nếu em cứ bướng bỉnh như thế, chị đành đắc tội vậy
Cô gia hiệu cho bọn thuộc hạ trói Thiên Kỳ lại
-Mau thả tôi ra…Túc Linh chị đúng là con rắn độc, mau thả tôi ra
Buổi tối đúng như lời dặn của Đan Mã, một số anh em trung thành đến căn nhà hoang ở khu rừng rậm chờ sẵn, khi mọi người đã đến đông đủ cả rồi chờ mãi mà không thấy Đan Mã xuất hiện không khí trở nên nhốn nháo hẳn…
-Đính…mày nói đến đây gặp anh Mã, vậy anh Mã đâu?
-Tao không biết
-Mày giỡn mặt với bọn tao đấy à? – Tên khác túm áo Đính
-Tao nói thật anh…Mã kìa
Mọi ánh mắt đều hướng về cánh tay của Đính, anh bước ra từ bóng tối với ánh sáng mờ ảo, dáng người to lớn kiêu ngạo, bọn đàn em biết anh còn sống vui mừng chạy đến
-Anh Mã, anh còn sống
-Thật may quá
Anh giơ tay lên cao ra hiệu cho mọi người im lặng, khi mọi người đã im lăng hẳn, anh lên tiếng
-Trong những ngày qua thật là cực khổ cho anh em, tôi hứa sẽ giành lại công bằng cho mọi người
-Hoan hô anh Mã
-Phải…giết chết tên Sang đòi lại công bằng cho những anh em đã mất
-Phải…phải…
Anh nhìn một vòng, những người này thật đáng quý họ theo anh vì nể phục con người anh, cho dù làm bất cứ chuyện gì anh cũng có thể làm nhưng đó là những chuyện không làm tổn hại đến người vô tội.
Cứng rắn trước mặt anh
Mẹ nó sau một ngày trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại, cả đêm nó bên cạnh chăm sóc bà còn Đan Mã đi đâu đến khuya mới về, anh không khỏi làm nó bận tâm, vết thương của anh chưa lành hẳn thế nên nó cứ cằn nhằn bên tai thật sự làm anh phải lắc đầu chịu thua.
-Hai người sáng sớm có việc gì vui thế? – Hoàng mua thức ăn vào cho nó
-Vui gì mà vui, cậu nói thử xem anh ấy đó…vết thương chưa lành mà trốn đâu đến khuya lắc khuya lơ mới về, bác sĩ đến hỏi tớ đành kiếm cớ nói cho qua…thiệt là…hừ…
-Haha thôi được rồi, anh xin lỗi…Hoàng à, không biết thế này làm sao em có thể chịu được vậy…haha
-Em cũng rất cố gắng đó chứ - Hoàng châm chọc
-Gừ…Anh Phúc Hưng, Trương Hoàng – Hai người chết với em
-Đâu phải tại tớ tại anh Phúc Hưng mà – Hoàng bị nó rượt phải chạy để né móng vuốt của nó
-Nè…đừng có mà đổ tội cho anh…Aaaa Trúc Nhi tha cho anh – Đan Mã không bỏ chạy nên bị nó cho nếm thử…thiệt sản khoái với tiếng la thánh thót
-Haha đáng đời, dám trêu em nữa không?
-Khụ…khụ…
-Mẹ, mẹ tỉnh rồi à – Nó mừng huýnh
-Bác/ Thiếm thấy trong người thế nào rồi?
Bà nhìn mọi người miễm cười, bà nhìn nó, cố gắng dùng sức của mình vuốt nhẹ mái tóc nó, nó nắm lấy đôi tay bà
-Mẹ, mẹ thấy trong người sao rồi?
-Mẹ không sao…con trở về nhà lấy chiếc hộp màu nâu trên đầu giường đến đây cho mẹ
-Có cần gấp không mẹ, khi nào về nhà rồi con lấy đưa mẹ
-Mẹ sợ mẹ không qua được
-Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế…con không cho mẹ bỏ con đi đâu – Nó thúc thích như đứa trẻ, Đan Mã và cả Hoàng cũng thấy chạnh lòng
-Bác à, bác mới tỉnh lại cần nghỉ ngơi nhiều đi ạ
-Hoàng nói phải đó thiếm, Trúc Nhi em về lấy thứ thiếm cần đi, không sao đâu có anh ở đây với thiếm mà. Hoàng, em đưa Trúc Nhi về nha!
-Dạ. Trúc Nhi, mình đi!
Đưa nó về đến nhà, nó đi vào trong tìm kiếm chiếc hộp mà mẹ nó cần, không biết có điều gì mà mẹ nó lại cần gấp vậy chứ?
Nó vào nhà được một lúc thì chiếc xe màu đen quen thuộc chạy đến, đắng đo hồi lâu người bên trong cũng bước ra đi thẳng vào trong, Hoàng ngồi trong nhà nhìn ra trông thấy không khỏi tức giận
-Anh còn dám đến đây?
-Trúc Nhi, cô ấy đâu rồi?
-Cô ấy không có nhà, anh về đi
-Hoàng ơi! Tớ tìm có rồi, chúng ta…
Nó chạy ra nhìn thấy hắn bỗng cả người tê cứng, bất động, tim nó nhảy tưng bừng vui mừng có, đau xót có, nó trân trân nhìn hắn. Hắn cũng chẳng khác gì nó, muốn ngay tức khắc chạy đến bên nó, ôm chặc lấy nó để biết rằng nó đang hiện diện ngay trong vòng tay của mình. Hoàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt muốn kéo nó đi để nó không phải khóc, muốn đấm vào mặt hắn để đòi lại công bằng cho nó…nhưng…thở dài một cái mạnh. Hoàng nhìn nó
-Trúc Nhi, mình đợi cậu bên ngoài – Hoàng định bước đi thì bàn tay nó níu kéo Hoàng lại
-Mình đi thôi, tớ chẳng có chuyện gì để nói với anh ta cả
-Trúc Nhi! – Hắn nắm lấy bàn tay còn lại của nó
-Cậu nên nói chuyện rõ ràng với anh ta – Hoàng gạt bỏ bàn tay nó ra – Tớ đợi cậu!
Hoàng ra ngoài, nó đứng đó bậm môi, bàn tay hắn vẫn còn giữa chặt lấy bàn tay của nó. Ngay lập tức hắn kéo mạnh nó về phía mình, ôm lấy nó, hôn vào đôi môi nhỏ bé của nó, nó vùng vằng chống cự, hắn vẫn không thả nó ra, nó cắn vào môi hắn vì đau quá hắn liền nới lõng vòng tay nó thoát khỏi người hắn.
-Chẳng phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao? Vậy thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian, mẹ tôi trong bệnh viện đang chờ tôi
-Bác bị làm sao mà phải nằm viện?
-Hừ…không phải nhờ cô vợ quý hoá của anh à
-Túc Linh đã đến đây?
-Nếu anh không có chuyện gì để nói thì tôi đi trước đây
Hắn kéo tay nó lại ôm lấy nó, khoé mắt hắn cay lắm lắm mà hắn phải kiềm nén lại, trái tim hắn đang rất đau khi mà yêu một người nhưng phải cưới một người khác, làm nó khóc hắn còn đau gấp nhiều lần, nhớ nó nhớ muốn phát điên lên được nhưng lý trí bảo hắn không được tìm đến nó không được làm nó đau thêm lần nào nữa nhưng rồi trái tim hắn đã chiến thắng…
-Trúc Nhi! Anh thật sự rất nhớ em! – Đôi môi hắn lại tìm kiếm đôi môi của nó, nó một phút ngây ngốc vì nụ hôn ngọt ngào này, bừng tỉnh nó liền đẩy hắn ra
-Anh còn muốn gạt tôi đến khi nào? Nhớ tôi, yêu tôi mà anh lại cưới Túc Linh?
-Thật ra Túc Linh bị ưng thư giai đoạn cuối và chỉ còn sống được 3 tháng nữa thôi. Nguyện vọng cuối cùng của cô ấy chính là kết hôn cùng anh
-Anh nói sao? Tất cả đều là sự thật?
-Uhm. Anh xin lỗi! – Hắn đến gần nó hơn, giúp nó lau đi những giọt nước mắt và nhẹ nhàng ôm lấy nó – Anh xin lỗi!
Nó biết nói gì đây? Nhưng nó có thể tin Túc Linh được không khi mà rất nhiều lần cô ta trơ trẻn nói láo
-Anh thật sự tin những gì cô ta nói?
-Ý em là sao? Chẳng lẽ với mạng sống của mình cô ấy có thể trêu đùa được
-Nếu không còn việc gì nữa thì tôi phải đi đây…đám cưới tôi sẽ đến
Nó cố gắng thể hiện một con người cứng rắn trước mặt hắn, không muốn hắn nhìn thấy một Trúc Nhi không có hắn mà yếu đuối gục ngã. Nhưng trên đường trở lại bệnh viện, ngồi phía sau lưng Hoàng đôi vai nó không ngừng liên tục run lên, Hoàng cảm nhận được điều đó và sống mũi của cậu cũng bắt đầu thấy cay.
@
Sợi dây chuyền hình mặt trăng
Về đến bệnh viện, đưa cho mẹ nó chiếc hộp đúng như lời bà dặn. Cầm chiếc hộp trên tay, bà xúc động mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền với hình mặt trăng khuyết được làm bằng một loại đá màu đen sáng bóng, bên trên mặt trăng được vẽ hình những ngôi sao nhỏ. Bà cầm sợi dây chuyền trên tay đưa cho nó
-Mẹ còn có một người anh đã bị thất lạc, anh ấy cũng có một sợi dây chuyền giống hệt như thế này. Nếu mẹ không may…thì con giúp mẹ tìm lại anh ấy, nha con!
-Mẹ…mẹ phải cố gắng sống với con, còn phải cố gắng tìm lại cậu nữa - Nó ôm bà thúc thích
-Thiếm bị lạc anh từ khi nào vậy ạ?
-Cách đây cũng hơn 30 năm rồi, lúc đó thiếm khoảng 17 tuổi, đó giờ chưa bao giờ rời khỏi gia đình. Hôm đó, thiếm đi học về bị một nhóm người chặn đường đánh ngất xỉu, khi tỉnh dậy thì thiếm không biết mình ở đâu nữa, rất sợ, trời lúc đó cũng tối lắm
-Bọn họ bắt cóc tốn tiền? – Hoàng
-Bọn họ là những tên buôn người, thiếm bị nhốt cùng những cô gái cũng rất trẻ…khi biết mình sắp bị đưa đi…đêm đó thiếm cùng với các cô gái bị nhốt quyết chạy trốn. Nhưng không may bọn chúng phát hiện quá sớm, một số thì bị bắt lại, một số thì bị lạt trong rừng mất tích…thiếm lúc đó rất sợ, cứ cấm đầu mà chạy chạy đến khi nào không còn sức nữa thiếm ngất đi…khi tỉnh lại thì thấy mình ở trong một căn nhà cũ kỹ tồi tàn
-Là ai đã cứu mẹ?
-Là ba con
-À vậy là chú Tần đã cứu thiếm vì vậy mới có bé Trúc Nhi
-Cái thằng, uhm. Ba Trúc Nhi chăm sóc thiếm đến khi lành hẳn, thiếm muốn trở về gia đình gặp ba mẹ và anh hai thì anh ấy đã dùng tất cả số tiền dành dụm được để tìm kiếm giúp thiếm…nhưng rồi thiếm hay tin gia đình có nạn, ba mẹ đều mất sau đêm hoả hoạng còn anh hai thì biệt tâm không ai biết đâu cả
Bà vừa kể vừa xúc động
-Thế rồi sau đó thì sao hả bác/mẹ? – Hoàng và nó thắc mắc
-Sau đó thiếm trở về nhà với bác Tần và có em thế mà cũng hỏi
-Anh Phúc Hưng!!
-Aaaa ui…anh nói sai đâu, không tin hỏi thiếm đi…sao cứ thích nhéo người khác quá vậy chứ!!
Đan Mã xoa xoa cái eo, nó phì cười nhìn bà, bà gật đầu
Sau khi rời khỏi nhà nó, hắn trở về công ty, ngồi trong phòng làm việc, tay lật những hồ sơ tài liệu ra xem nhưng chẳng có gì vào trong đầu hắn cả
“Anh thật sự tin những gì cô ta nói?
Ý em là sao? Chẳng lẽ với mạng sống của mình cô ấy có thể trêu đùa được”
-Những gì Trúc Nhi nói không phải không đúng…mình thật sự chưa tìm hiểu rõ chuyện này
Cốc…cốc…cốc…
-Mời vào
-Giám đốc
-Chính An, cậu đến tận đây tìm tôi, chắc là chuyện không nhỏ
-Dạ, vâng. Tôi vừa điều tra ra vụ cháy tầng ba lần trước là do dàn em của tên Sang, đứng sau lưng đó chính là tên Thành giám đốc công ty bất động sản Thịnh Thành đã chơi khâm chúng ta trong vụ khách sạn Rose
Hắn chau mày nhìn Chính An, Chính An đưa sắp tài liệu cho hắn
-Và còn một điều nữa, đứng sau tên Thành là công ty mẹ ở Mĩ, cũng chính công ty này đã muốn giành lấy Rose từ tay chúng ta
-Vậy Jackshow chỉ là công ty ảo?
-Đúng thế
-Vậy người chống lưng phía sau cho tên Thành là ai?
-Điều này…tôi sẽ sớm báo cáo cho giám đốc. Có điều…
-???
-Nghe phong phanh công ty này tuy bên ngoài là làm ăn kinh doanh nhưng thực tế là buông bán vũ khí và hàng trắng
Hắn đang hai tay vào nhau, miệng nhếch thành một đường cong
-Hay đấy. Hãy đều tra rõ cho tôi vụ việc này
Muốn phá hắn thì hắn phải tìm cách đáp trả lại như vậy mới đúng với câu thương trường là chiến trường. Thấy Chính An vẫn còn có điều do dự
-Còn có chuyện gì sao?
-Anh Quốc Lâm, hai ngày ngay không thấy
-Cậu không cần phải lo, nó và Thiên Kỳ đi thăm bạn chắc ít ngày nữa mới về
-Bạn? Nếu như vậy thì ít nhất cũng liên lạc được…thế nhưng Quốc Lâm hầu như biến mất
-Điện thoại cậu ấy bị hỏng nên không tiện liên lạc về
-Uhm. Chắc tôi nghĩ nhiều quá. Vậy tôi xin phép
-Uhm
Chính An rời khỏi, hắn mới nghĩ lại…đúng là hắn cũng cảm thấy có điều gì rất lạ…hai người họ tự dưng đi không báo trước…lo lắng hắn thử gọi cho Thiên Kỳ nhưng chuông reo mà không ai nghe máy cả.
@
Kế hoạch thất bại
-Anh Phúc Hưng, anh vẫn chưa khoẻ hẳn…anh định đi đâu nữa vậy?
-À…anh ra ngoài một chút thôi, về ngay mà – Đan Mã nhìn sang Hoàng, tự dưng có điều gì đó khiến anh bất an – Hoàng, tối nay cậu ở lại đây với Trúc Nhi được không?
-Không cần đâu…em có gì đâu…Hoàng cậu về nhà nghỉ đi
-Không sao. Tớ cũng không có việc gì làm, ở lại trò chuyện với cậu cho cậu đỡ buồn
-Uhm. Thôi anh đi chút nha
-Nhớ về sớm đấy!
-Anh biết mà
Khu ổ chuột xóm vắng, xung quanh toàn nhà hoang, nơi này từng có nhiều người sinh sống nhưng vài tháng gần đây trộm cướp hoành hành, mọi người tản đi xứ khác
-Đại ca, bây giờ chúng ta hành động được chưa? – Đính
-Theo như kế hoạch ban đầu, nhóm thứ nhất phục kích bên trái, nhóm thứ hai bên phải và nhóm thứ ba theo ta đánh trực diện
-Rõ
-Hành động
Quan sát kỹ lưỡng, bọn đàn em tên Sang canh gát chỉ có một hai tên còn…lơ đảng, anh ra hiệu cho bọn đàn em xong vào. Nhóm của anh đánh trực diện, vừa xông vào thì cánh cửa ngay lập tức mở ra, anh thấy có chuyện gì bất bình thường ở đây, ra hiệu cho bọn đàn em dừng lại nhưng quá muộn
-Hahaha…anh Mã, thật không biết anh đến làm bọn này tiếp đón không chu đáo chút nào
Anh nhìn xung quanh, đàn em của anh từng người từng người đang được đưa đến, anh cung chặc hai tay nhìn tên Sang
-Mày giỏi, mau thả họ ra
-Haha sao mày không hỏi tại sao hành động của mày rất bí mật nhưng lại bị bọn tao phát hiện
Anh nhìn tên Sang, đúng là câu hỏi đó đang hiện trong đầu anh, chắc chắn là có nội gián. Anh nhìn một lược các anh em của mình
-Thằng Thái!! – Anh giận dữ gầm lên như mãng thú
-Hahaha… đưa thằng Thái ra đây
-Anh Mã
-Mày bán đứng bọn tao
-Anh Mã…em không cố ý…là bọn chúng ép em…
Anh giương mắt về phía tên Sang
-Haha…làm chuyện lớn thì không nên để tình cảm lấn áp…mày biết không hả
-Mau thả vợ con tao ra – Thái
-Tao có bảo sẽ thả họ sao? Haha mang nó vào trong, trói nó lại cho tao
-Mày…đồ khốn kiếp, mau thả vợ con tao ra…
-Đồ đốn mạc
-Haha chửi khá lắm….bọn bây còn không mau tiếp đãi anh Mã cho tao
Bọn đàn em của tên Sang xông vào…ngay tức khắc xảy ra cuộc hỗn chiến. Tại lúc này, Đan Mã đang đối đầu với tên Sang phản bội thì tại bệnh viện nơi mẹ nó đang nằm….
-Thả tôi ra…các người định làm gì, mau thả tôi ra…mẹ ơi… Nó bị chụp bằng chiếc khăn tẩm thuốc mê liền ngất đi
-Con…mau thả con tao ra, các người mang con tao đi đâu – Bà chồm người dậy muốn đuổi theo đám người bắt cóc nó, bà ngã xuống sàn bất tỉnh
-Trúc Nhi xem tớ mua gì về cho cậu nè… - Hai túi đồ trên tay Hoàng rơi xuống đất, Hoàng chạy lại – Bác, bác sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ…
Cuộc hỗn chiến vẫn chưa kết thúc, tuy bên Đan Mã có phần yếu thế hơn so với đàn em của tên Sang nhưng nói về phần mưu lược và thể chất thì bên anh hơn hẳn…làm tên Sang thoáng rùn mình
-Anh em, cố gắng lên…một chút nữa thôi
-Dạ, anh Mã
-Bọn…bọn…mày mau xông lên
Tên Sang lấy khăn lau mồ hôi trên trán, một tên thuộc hạ khác chạy vào nói nhỏ điều gì đó là tên Sang bật cười mang rợn
-Haha…Đan Mã, chỉ cần mày chịu hàng thì tao nghĩ tình trước kia mà tha cho mày con đường sống
-Tao nghĩ người cầu xin được sống phải là mày
-Haha mày nghĩ thế sao? Bây đâu mang nó ra đây
Đan Mã nhìn về phía tên Sang, bọn đàn em đang vát một cô gái, là nó, anh đứng bất động, bọn đàn em của tên Sang liền túm lấy anh, anh em của anh đều bị bắt cả.
-Haha có thế chứ
-Mày đúng là tên hèn hạ nhất mà tao từng gặp – Anh gằng từng tiếng
-Sao cũng được. Bọn bây đem nó vào trói cẩn thận cho tao, tao không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì
-Dạ, rõ
Anh và nó bị đưa đến một căn nhà tối, cánh cửa mở ra anh nhìn thấy hai người cũng bị trói, trên trán còn dính máu đã bị khô cứng. Bọn chúng đẩy anh ngã xuống sàn, còn nó vẫn còn chưa tình vì thuốc mê. Bọn đàn em của tên Sang ra ngoài, anh nhìn Quốc Lâm, cả hai chỉ dùng ánh mắt nhìn nhau chẳng thể nào nói được vì miệng đã bị bịt keo.
@
Hồ sơ bệnh án
Tại bệnh viện
-Bác sĩ, bác ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ nhìn Hoàng rồi lắc đầu
-Cậu vào gặp bà ấy lần cuối đi
Vị bác sĩ bỏ đi, Hoàng nghe như tiếng sét đập ngang tai, một phút bật động Hoàng bừng tỉnh chạy vào trong, nắm lấy tay bà
Bà cố gắng mở mắt nhìn Hoàng, đôi mắt bà hướng về cái hộp màu nâu, Hoàng vội lấy đưa cho bà…bà cầm lấy chiếc hộp đặt vào tay Hoàng
-Nhờ…con…
-Bác…bác…mau mở mắt nhìn con…bác…!!!
Trời bỗng đổ cơn mưa, sấp sét in ỏi làm nó tỉnh giấc, một cảm giác bất an len lõi trong nó…tự dưng nó nghĩ đến mẹ…nước mắt đua nhau lăn dài trên hai gò má. Anh nhìn nó mà không khỏi xót xa, muốn ôm nó bảo nó đừng sợ vì có anh luôn luôn bên cạnh bảo vệ nó nhưng anh đành bất lực.
Mưa rồi cũng tan, trời bắt đầu lại sáng, ánh sáng len lõi qua từng khe vách làm chói mắt khiến mọi người tỉnh giấc. Cánh cửa được mở ra, tên Sang cùng tên Thành bước vào
-Dạ, mời anh Thành ngồi
-Chú mày làm khá lắm, tất cả đều ở đây…xong chuyện này ông chủ lớn chắc chắn sẽ rất hài lòng
-Dạ…tất cả đều là nhờ vào anh Thành, em tài hèn sức mọn…
-Hahaha tốt.
Tên Thành nhìn thấy nó, ánh mắt nó đang trừng mắt nhìn mình. Tên Thành đi lại vén mái tóc nó sang một bên, nó tuy không phải là sắc nước hương trời nhưng vẻ đẹp của nó làm người khác bị mê hoặc, tên Thành cười nham nhỡ, gỡ miếng băng keo trên miệng nó ra
-Cô gái này xinh thật
-Dạ, anh Thành đây là con bé Trúc Nhi đó ạ
-Vậy sao? Trong hình đã đẹp nhưng bên ngoài còn đẹp hơn – Hắn lấy tay vuốt vào má của nó, nó quay chỗ khác tránh né
-Haha…rất thú vị
Anh dùng sức của mình đẩy tên Thành ra xa, tiến lên phía trước bảo vệ nó
-Mày còn muốn bảo vệ con bé đó à…haha thân mình còn lo chưa xong mày muốn bảo vệ ai – Tên Thành đấp mạnh vào người anh
-Anh Phúc Hưng! Mau dừng tay lại
-Mày nghe người đẹp bênh vực cho mày chưa? Sao muốn nói gì à?
Tên Thành ra lệnh cho bọn đàn em tháo miếng băng keo trên miệng anh ra. Anh trừng mắt nhìn lão ta
-Mày mà đụng tới Trúc Nhi, tao thề sống chết với mày
Chất giọng vừa đe doạ, vừa cảnh cáo làm tên Thành cảm thấy bất an nhưng nhanh sau đó gương mặt lại trở lại như ban đầu
-Mày de doạ tao đấy à
-Vậy mày thử xem
-Haha
Tên Thành cười lớn rồi bỏ đi, bọn chúng tiếp tục dán miệng hai người họ lại. Đợi bọn chúng đi khỏi, anh cố gắng ưỡn người lấy con dao khi nãy tên Thành đã làm rơi, anh lê lết lại phía Quốc Lâm, cả hai nhìn nhau cố gắng…cố gắng…
Hôn lễ của hắn và Túc Linh được chuẩn bị rất hoành tráng, mọi người đã đến đông đúc chỉ chờ đến giờ lành thì hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu. Túc Linh hôm nay thật lỗng lẫy trông bộ sare trắng, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, cô thật hồi hộp…nhưng mà sao giờ này vẫn chưa thấy chú rễ đâu làm cô không khỏi lo lắng
Hắn cầm hồ sơ bệnh án đi thẳng đến phòng trang điểm, vừa thấy hắn cô vui mừng chạy đến
-Anh à, sao giờ này anh vẫn chưa thay trang phục…sắp đến giờ làm lễ rồi
Hắn cầm hồ sơ bệnh án đưa trước mặt cô
-Đây là gì vậy anh? – Cô giỡ ra xem thì khuôn mặt bỗng dưng biến sắc
-Cô còn điều gì để nói nữa không?
-Em…em…Thiên Du, em thật sự rất yêu anh – Cô níu kéo cánh tay của hắn
-Nhưng tôi không yêu cô, cho dù có cưới cô thì đó cũng là lòng thương hại cô hiểu không?
-Em mặc kệ, thương hại cũng được em chỉ cần được sống cùng anh thế là đủ rồi
-Hừ…tôi không đâu đôi co với cô. Hôn sự này sẽ bị huỷ ngay lập tức
-Anh…
Ring…Hắn có điện thoại
-Alo
-Tôi, Hoàng đây
Hắn không hiểu Hoàng gọi cho hắn làm gì?
-Uhm. Sao?
-Trúc Nhi có ở chỗ anh không?
Hắn cười nhạt, Trúc Nhi…tại sao lại hỏi…chẳng phải đang trong bệnh viện chăm sóc mẹ nó hay sao? Nhưng nụ cười gượng lại ngay tức khắc hiện diện trên khuôn mặt hắn là nỗi lo lắng
-Trúc Nhi! Cô ấy làm sao?
-Từ tối qua tôi không thấy cô ấy đâu cả…tôi cứ tưởng…
-Sao giờ này cậu mới báo cho tôi biết? Hiện giờ cậu đang ở đâu?
-….
Hắn vội vã đến chỗ Hoàng, bỏ lại Túc Linh với khuôn mặt đầy tức tối.
@
Trốn chạy
Rán chút nữa, chút nữ thôi. Bật…sợi dây đã bị cắt đứt, Quốc Lâm vũng vẫy khỏi sợi dây, gỡ bỏ trói chân sau đó chuyển sang tháo dây cho Đan Mã. Cả hai tháo bỏ trói cho nó và Thiên Kỳ…tiếng bước chân bên ngoài đang đến gần làm cả bốn người đều xanh mặt
-Quốc Lâm, cậu dẫn hai người họ chạy trước đi, cứ theo lói mòn chạy thẳng là ra đường lộ
-Còn anh?
-Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng. Nhanh đi không còn kịp thời gian nữa đâu
-Anh hai…anh hai phải cưới cô ta sao?
-Không đâu, chúng ta sẽ về kịp
-Đi mau – Đan Mã
-Anh cẩn thận
-Uhm. Tôi giao Trúc Nhi lại cho cậu
-Anh Phúc Hưng bảo trọng
-Uhm. Mọi người đi nhanh đi
Quốc Lâm, Thiên Kỳ và nó vòng phía sau, do bọn chúng quá sơ xuất cứ nghĩ bọn họ bị trói chẳng làm gì được cả nên quá lơ đảng trong việc canh gát.
Tên Sang bên ngoài ra hiệu cho bọn đàn em mở cửa ra nhưng sao cánh cửa mở hoài mà không ra thế này, bọn họ dùng sức người đập mạnh cuối cùng cánh cửa bị đạp cho tan tành. Tên Sang bước vào nhìn quanh chẳng thấy ai, liền ra lệnh cho bọn đàn em đuổi theo, tên Sang tức giận đá cái bàn bên cạnh bay một khoảng khá xa.
-Đan Mã, mày giỏi lắm!
Quốc Lâm, Thiên Kỳ và nó chạy trước, sức lực của hai cô gái có phần không cầm cự nỗi sau khi chạy một quãng đường dài như thế…Thiên Kỳ còn bị thương, mệt và đói cô không cỏn sức để đi tiếp, chạy một đoạn lại ngã…Quốc Lâm vừa chạy vừa chú ý đến hai cô nàng cũng thật mất quá nhiều thời gian…mà bọn chúng thì đang đuổi phía sau
-Anh Quốc Lâm, anh chạy trước đi mặc kệ bọn em – Thiên Kỳ & nó
-Chạy thì cùng chạy, hai em cố lên, nắm tay anh
-Không được rồi….em không thể chạy tiếp nữa…anh mau chạy đi, chạy tìm người đến cứu bọn em – Thiên Kỳ
-Anh Quốc Lâm, anh mau chạy đi – Nó
Trước sự thúc ép, đằng sau là bọn thuộc hạ của tên Sang đang đuổi theo…Quốc Lâm cung tay nhìn hai người con gái trước mặt
-Bọn em phải can đảm lên, phải đợi anh tìm người đến cứu
-Uhm – Nó và Thiên Kỳ gật đầu chắc chắn
Quốc Lâm nhìn họ một lần nữa rồi chạy…chạy thật nhanh…
-Bọn chúng kìa mau bắt chúng lại – Bọn đàn em đã đuổi đến nơi
-Anh Quốc Lâm mau chạy đi mặc kệ bọn em…mau chạy đi…
Quốc Lâm cung tay, chạy chạy….cố gắng loại bỏ tất cả những âm thanh, hình ảnh phía sau…ra khỏi đầu mình
-Mau thả hai người họ ra nếu bọn mày còn muốn sống – Đan Mã cùng một số anh em chạy đến, phía bên này bọn chúng yếu thế đành thục lùi về phía sau, anh chạy đến ôm lấy nó
-Haha bọn mày khá lắm – Tên Sang & tên Thành đi đến, bọn đàn em phía sau rất đông
-Anh Phúc Hưng!
-Trúc Nhi, đừng sợ có anh ở đây, trong lúc hỗn loạn em cùng với Thiên Kỳ hai đứa chạy khỏi nơi này tìm chỗ nấp đợi Quốc Lâm đến cứu…nghe không? – Anh nói nhỏ, nó & Thiên Kỳ gật đầu. Anh quay sang nhìn bọn chúng, miệng nhếch một nụ cười – Ngày hôm nay tao sẽ cùng sống chết với bọn mày
-Được…được…haha…tao cũng rất vui được đón tiếp mày
Anh ra hiệu cho bọn đàn em xong lên, hai bên quyết một trận sống chết. Nó theo lời của anh nhân lúc bọn chúng không để ý đến, nó cùng Thiên Kỳ bỏ chạy…tên Thành trông thấy miệng vẽ một đường cong thích thú
-Hai người đẹp định chạy đi đâu thế? – Tên Thành giang hai tay chặn đường
-Ông mau tránh ra...nếu không tôi…tôi…
-Nếu không thì sao nào hê hê…lại đây… - Lão ta nhào đến cả hai liền tránh sang một bên
-Ông đứng đó…không được đến gần… - Nó và cả Thiên Kỳ đang lui về phía sau, mà phía sau họ là một dòng thác lớn
-Lại đây hê hê – Lão ta nhảy đến ôm lấy nó, nó vùng vằng la to, Thiên Kỳ cầm một khúc gây đi đến đánh vào lưng lão ta nhưng sức cô quá yếu đánh lão ta như gãi ngứa, lão quay sang nhìn cô làm cô sợ đến tay chân bủng rủng thụt lùi vấp phải khúc cây ngã đập đầu vào hòn đá bất tỉnh
-Thiên Kỳ!!!
Nó hét to, to đến nỗi thu hút sự chú ý của Đan Mã đang trong trận hỗn chiến, mất tập trung anh bị trúng một nhát dao ở cánh tay. Tên Thành bế thốc nó trên vai, nó cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích
-Tên chết tiệt nhà người, mau thả Trúc Nhi ra – Bằng tất cả sức lực có thể, anh thét lên
-Hê hê…các người cứ từ từ để ta còn thưởng thức đã
-Trúc Nhi!!!
Anh như điên như dại gọi tên nó, những cú đấm những vết chém một lúc mạnh hơn, anh phá tan vòng vây trước mặt để nhanh thật nhanh đến cứu nó, nhìn nó vùng vẫy kêu khóc thảm thiết anh muốn giết…giết…Vòng vây bị anh phá tan, anh chạy thật nhanh…đuổi theo nó.
-Trúc Nhi! Mày mau thả Trúc Nhi ra – Anh cung hai tay, trừng mắt nhìn tên Thành, lão ta luống cuống
-Anh Thành để đó cho em – Tên Sang giơ mũi súng về phía anh
-Anh Phúc Hưng cẩn thậnnnn!!!!
Đoàn…một phát súng khiến anh ngã tại chỗ
-Anh Phúc Hưng!!!! – Nó thét lên
-Haha…mày khá lắm Sang, xong việc anh sẽ không quên mày đâu
-Dạ cám ơn anh Thành
-Mau xử lý nó đi
-Dạ, vâng. Không để anh bị ai làm phiền nữa đâu
-Hahaha
-Trúc Nhi! – Anh đưa tay về phía nó
-Anh Phúc Hưng!!!
-Mày đi chết đi – Tên Sang dùng sức đá anh một cú thật mạnh, anh lăng lóc nhiều vòng rồi bị cuốn theo dòng thát đang chảy siết
-Anh Phúc Hưng!!!! – Nó ngất đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT