-Uhm con rửa mặt đi rồi vào đây, mẹ nấu xong món canh con thích rồi nè
-Nhưng sao mẹ lại…
-Con không nhớ gì sao? Hôm nay là sinh nhật con mà!
-Con quên mất, hihi cám ơn mẹ!
Ăn xong, nó chuẩn bị đến trường…tít tít tít…tin nhắn từ Hoàng
-“Chúc công chúa Bé Pủn sinh nhật vui vẻ, ngày càng xinh đẹp và đáng yêu….mau ra ngoài có “Hoàng Tử” đang đợi”
Đọc xong tin nhắn nó vội ra ngoài, nhìn thấy Hoàng nó nỡ một nụ cười thật tươi
-Hoàng!
-Tặng cậu…sinh nhật vui vẻ!
-Cám ơn cậu!
-Mình đi thôi!
Bước vào lớp với nụ cười rạn rỡ trên khuôn mặt, Hoàng trông nó vui vẻ cũng vui lây.
Tiết học bắt đầu, hắn bước vào lớp vừa nhìn thấy nó…nó vội quay đi hướng khác nụ cười liền tắt đi, hắn cũng hiểu vì sao nó trở nên như thế!!
Ra về, Hoàng cùng nó đi ra bãi giữa xe, tit tit tit…điện thoại nó có tin nhắn
-2h sang nhà tôi
Nó nhăn nhó, đúng là nó không muốn đi tí nào cả cứ nghĩ về chuyện hôm qua nó vẫn còn tức anh ách
-Trúc Nhi sao thế? – Hoàng hỏi nhưng Hoàng cũng biết tin nhắn đó là của ai
-Hi không có gì đâu…mình đi nhanh về thôi, trưa rồi
-Chút nữa mình sang đón cậu ra công viên nhé!
-Nhưng mà…mình…
-Cậu bận à…vậy thì…
-Không…không…uhm tí 1h cậu sang nhà tớ nhé!
-Uhm, hi mình về thôi!
Tại nhà hắn, hắn đang cầm trên tay chiếc hộp nhỏ ngắm ngía rồi tự miễm cười
-Thiên Kỳ…mau trả anh
-Hihi cái gì trong này thế? – Thiên Kỳ giơ lên ngắm
-Mau trả anh – Hắn giật lấy nhưng Thiên Kỳ đã tránh kịp
-Anh tặng gì cho chị Trúc Nhi vậy? – Thiên Kỳ giơ trước mặt hắn, hắn nhanh tay giành lại được
-Không liên quan đến em, lo mà ôn bài thi đi
-Hứ…không nói thì em đi nói cho chị Trúc Nhi biết anh chính là Khắc Duy, xem chị ấy phản ứng thế nào ha (Thật ra Thiên Kỳ vẫn chưa hề biết nó chính là đứa bé mà hắn đang tìm kiếm, cô chỉ biết hắn đang hoá trang thành Khắc Duy mà Khắc Duy thì thân thiện rất được lòng của nó còn Thiên Du là lạnh lùng…theo Thiên Kỳ là nó vừa ghét vừa yêu)
-Thôi được rồi…em muốn gì nói đi – Hắn ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn Thiên Kỳ với nụ cười ma mảnh
-Hihi anh hai, tối nay em nghe nói Smile không làm viêc
-Ừ thế thì sao?
-Em đi với anh Quốc Lâm ra ngoài một chút nha
-Không được
-Đi mà anh hai
-Không là không
-Được thôi, vậy em đi nói cho chị Trúc Nhi nghe
-Đi nhớ về sớm
-Hihi cám ơn anh hai
Đúng 1h Hoàng đã có mặt ở nhà nó. Cả hai ra ngoài công viên, công viên vào giờ này khá vắng người nhưng như vậy mà đỡ ồn ào hơn. Nó và Hoàng đi tản bộ trong công viên đi đến đoạn trông thấy một số người đang câu cá, nó thích thú chạy lại xem, Hoàng thuê hai cái cần câu đi lại nó
-Cậu câu không?
-Thôi tớ không biết đâu, cậu câu cá đi tớ xem
Hoàng thả cần xuống được một lúc sao thì cá đã cắn câu, Hoàng giật mạnh…nhìn thấy con cá nó nhảy cẩn lên…Hoàng đúng lá một tay sát cá, câu được một lúc mà cá đã gần đầy chiếc giỏ, vì mải mê với những con cá mà nó đã quên bén đi khi nhìn lại đồng hồ thì đã gần 3h, nó rối rít
-Hoàng…mình có việc phải về ngay
-Có chuyện gì sao cậu gấp thế?
-Mình…
-Uhm thì mình về, để tớ trả cần cho người ta đã
-Uhm…nhanh nhanh nha Hoàng
Đưa nó đến nhà, chào tạm biệt Hoàng nó vội chạy vào nhà leo lên chiếc xe yêu quý của nó phóng như bay đến nhà của hắn. Ketttttttttt…..vừa thắng xe, cánh cổng nhà hắn cũng vừa mở ra, chiếc xe của hắn dừng lại ngay trước nó, hắn bước ra…cho hai tay vào túi quần chậm rãi bước đến gần nó…điệu bộ này nó thật ghét mà sao nó lại bị hút hồn bởi điệu bộ này thế nhỉ?
-Em đến trễ!
-Tôi…à tôi…
-Anh Minh mang chiếc xe này vào trong
-Vâng, thưa cậu chủ
-Này…anh mang xe tôi vào trong làm gì thế hả?
Hắn không nói gì kéo nó vào trong xe
-Anh đưa tôi đi đâu thế?
-Yên nào! – Hắn thắc dây an toàn cho nó, nó thì đang nín thở vì sự tiếp xúc quá gần này, hắn cười nhẹ rồi lái xe đi
Đưa nó đến một vùng ngoại ô cách thành phố không xa, hắn dừng xe lại trước một ngôi nhà được trang trí bằng tre, vừa hiện đại vừa cổ kính trông thật đẹp. Nó bước xuống xe với một cảm xúc thật khó tả, mọi thứ dường như tĩnh lặng, bên ngoài ngôi nhà được bao bọc bởi hàng cây to và một số loài hoa dại được trồng xung quanh. Nó chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc của mình thì cánh cửa ngôi nhà được mở ra, bọn trẻ ùa chạy ra, đứa lớn nhất đi cuối cùng đẩy chiếc xe ra trên xe là một chiếc bánh lớn
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you”
Bọn trẻ hát xong liền vỗ tay, nó cũng vỗ tay theo, thật là bất ngờ nó xúc động đến rơi nước mắt không thể nói lên lời nào
-Chị Trúc Nhi thổi nến đi
-Chị Trúc Nhi
-Em thổi nến đi
Nó nhìn hắn, nhìn mọi người rồi thổi nến. Chiếc bánh được để sang một bên, nó đón nhận quà từ những đứa trẻ, miệng nở nụ cười hạnh phúc thật hạnh phúc…lâu rồi nó không có cảm giác hạnh phúc lớn thế này.
-Anh Thiên Du tới lược anh tặng quà cho chị Trúc Nhi kìa! – Cu Tí
Hắn miễn cười, tay gãi đầu
-Anh…quên mất rồi
Có một chút thất vọng….
@
-Vậy thì anh hôn chị Trúc Nhi xem như quà tặng đi, sơ cũng hay làm thế với em – bé Bo nói to làm nó đỏ mặt, hai tay quơ quơ ý bảo không cần
-Uhm, anh sẽ làm
-Này, anh đừng có mà làm bậy nha!
-Anh nói anh làm bậy bao giờ?
Hắn đi đến gần nó vừa nói dứt câu, nhanh như cắt đôi mô hắn đã phớ nhẹ qua đôi môi của nó, chỉ nhẹ thôi nhưng hiệu ứng khá mạnh…cả bọn trẻ thì ồ lên vội lấy tay che mắt lại, nó thì đứng chết trân…
-Anh đã tặng quà cho chị Trúc Nhi xong rồi nha mấy đứa
-Đâu phải hôn ở chỗ đó đâu anh Thiên Du, hôn trên má kia mà – Bé Bo chỉ vào má của mình, hắn ngượng, nó thì phì cười
Bọn trẻ được sắp xếp vào chỗ ngồi, được người làm trong nhà phục vụ ăn uống no say. Còn hắn đưa nó ra sau vườn, nó bước đi trước vì bị thu hút bởi vườn hoa nơi này, đủ các loại hoa và màu sắc trong cứ như đang ở một vùng nơi tiên cảnh.
Nhìn thấy nó đang thả hồn theo hoa làm hắn phải ghen tị “Phải chi nó cũng chú ý đến hắn như thế!”.
-Em làm anh ghen tị với bọn chúng quá
-?? – Nó nhìn hắn khó hiểu
-Nếu em chịu nhìn anh như nhìn chúng thì hay biết mấy
-Sao anh biết không… – Nó lỡ lời vội lấy tay che miệng
-Em vừa nói sao? – Hắn vui mừng muốn nghe lần nữa
-Không…không có gì – Nó làm bộ không chú ý mà tiếp tục ngắm hoa
Hắn miễm cười bước đến gần nó hơn, cầm bàn tay nó lên làm nó giật mình, hắn đặt chiếc hộp nhỏ vào tay nó
-Tặng em, sinh nhật vui vẻ
-….
-Em mở ra đi, quà của em đấy
Nó tò mò không biết hắn tặng nó cái gì? Nhưng cũng ngại không dám mở ra, hắn đành mở hộ nó. Chiếc hộp nhỏ được mở ra, nằm trong đó là chiếc kẹp tóc hình con bướm có đính vài hạt đá mà nó đã trông thấy lúc đi cùng hắn trong siêu thị. Nó bất ngờ cộng ngạc nhiên, vừa thích thú vui mừng, nó ngước nhìn hắn
-Sao anh biết tôi thích nó?
-Này, sao cứ thích xưng tôi thế nhỉ? Dù sao em cũng nhỏ tuổi hơn anh kia mà
-Nhưng quen rồi – Nó quay đi hướng khác
-Vậy thì sửa ngay bây giờ đi, gọi một tiếng anh và xưng bằng em xem nào – Hắn xoay người nó lại
-Tôi…
-Tôi?
-Ơ…e…em được chưa?
Nó đỏ mặt xoay người đi, hắn cười mảng nguyện, bước đến đối diện với nó, cầm lấy chiếc kẹp trong chiếc hộp cài lên tóc nó, nó đứng yên đó…cài xong hắn hôn lên mái tóc nó, nó không phản ứng nữa chỉ thấy một cảm giác hạnh phúc đang chạy khắp người nó
-Anh yêu em, Trúc Nhi!
Gì nữa vậy chứ? Mới cách đây vài hôm vừa bảo thích nó, giờ lại yêu nó…ôi ôi sao đầu óc nó chao đảo thế này kia chứ? Nó trân trân nhìn hắn như hắn là một người ngoài hành tinh xuất hiện
-Em đồng ý làm người yêu anh nhé!
-….
-Trúc Nhi!
-Em…em… - Nó bối rối
-Em sao? Em không yêu anh?
-Anh Thiên Du, chị Trúc Nhi hai người sao không vào trong với bọn em?
Bọn trẻ chạy ra ngoài, nó thở nhẹ nhõm vì bọn trẻ chạy ra kịp thời không thì trái tim nó nhảy ra khỏi lồng ngực mất, hắn thì nhăn nhó vì tụt mất một cơ hội nhưng nhanh chóng hắn lấy lại vẻ điềm tỉnh của mình.
-Uhm bọn chị vào ngay, các em ăn no chưa?
-Dạ chưa, vào ăn với bọn em đi
-Ừ ừ
Bọn trẻ kéo cả hai vào trong, nó và hắn có ăn gì chỉ nhìn bọn trẻ ăn cũng cảm thấy no. Ăn uống no nê, bọn trẻ đòi ăn kem thế là hắn phải lấy xe chạy một quãng đường khá xa để mua kem cho bọn chúng
-Kem về rồi, mấy chị em đang chơi gì vui thế?
-Anh Thiên Du, bọn em đang chơi bịt mắt bắt dê hihi, Cu Tí thua hoài à
-Tội Cu Tí vậy, tí nữa anh bắt phụ cho
-Dạ
-Mấy đứa lại ăn kem này
Hắn chia kem ra cho từng đứa, xong còn lại một cây hắn đưa cho nó
-Sao anh không ăn
-Lạnh lắm
Nghe hắn trả lời mà nó phì cười, ai mà không thích ăn kem chỉ có hắn là sợ lạnh. Nó cầm cây kem trên tay hắn, cắn một cái nó làm ra vẻ thật ngon để trêu hắn, hắn nhìn mà muốn…
-Hihi anh ăn không?
Nó giỡn chơi mà hắn làm thiệt, hắn cắn một cái ngay chỗ nó vừa cắn
-Anh không sợ mất vệ sinh hả?
-Không – Hắn lấy tay che miệng lại vì lạnh
-Hihi…đáng đời – Nó cắn vào chiếc kem trên tay
-Em đã tự nguyện hôn anh tức là đồng ý làm người yêu anh rồi nhé!
-Hôn lúc nào kia chứ?
-Đấy, vừa nãy anh hôn lên chiếc kem ngay đây…em cũng thế…cái này người ta gọi là hôn gián tiếp
Nó phì cười, nhìn hắn không ngờ cũng có lúc hắn cà rỡn thế này
-Uhm vậy khi nào em tự nguyện hôn anh trực tiếp thì lúc đó em sẽ đồng ý
Nó cũng giỡn theo nhưng hắn không cho là câu nói đùa
-Anh sẽ nhớ, em đã hứa rồi đấy nhé!
Nó không nói gì, miễm cười rồi cứ măm măm chiếc que kem trên tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT