Mọi người đều nhìn về phía chị Sam, hắn thì nhìn nó
-Dạ…dạ…
-Dạ, không phải lỗi của chị Sam đâu, là do con…con xin lỗi…con…
-Mẹ bớt giận là do con bảo cô ấy nấu, để con bảo chị Sam làm lại, mẹ lên phòng nghỉ tí đi ạ
-Thôi không ăn uống gì nữa, con gái con lứa gì thế này – Bà tức giận bỏ về phòng
-Chị Sam dọn dẹp lại đi – Ba hắn
Ba hắn không tỏ thái độ gì cả, bỏ về phòng. Lúc này mặt mày nó đã tái méc, nó định bụng trả thù hắn thôi nhưng đâu có ngờ sự việc lại ra nông nỗi này
-Không sao đâu, để tôi đưa cô về
-Xin lỗi! – Khoé mắt nó đỏ hoe, nó bỏ chạy ra ngoài
-Trúc Nhi/ Chị Nhi
Nó bỏ chạy, hắn lấy xe đuổi theo sau. Chạy một đoạn nó dừng lại, ngồi xuống ôm mặt khóc. Hắn dừng xe ở phía xa, đi đến gần nó
-Nè, khóc gì chứ? Có ai làm gì cô đâu mà khóc
-….
-Có phải cô muốn trả thù tôi nên mới gây ra chuyện này đúng vậy không?
-…
-Vậy xem như ông trời có mắt nên cô thất bại thê thảm rồi
-Anh có im đi không hả tên chết bầm kia – Nó đứng dậy đẩy hắn về phía trước
-Cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng
-Anh vui lắm chứ gì?
-Xin lỗi!
-???
-Do mẹ tôi hơi quá lời, tôi thay mặt mẹ xin lỗi cô
-Là do tôi kia mà – Nó lí nhí – Tôi xin lỗi!
-À… ra cô biết mình có lỗi rồi đấy à, vậy để xem cô tạ lỗi thế nào đây
-Anh!!!
-Bây giờ tôi đói bụng rồi có ai mời cơm tôi không nhỉ?
-Được thôi! Xem như kiếp trước tôi mắc nợ anh. Đi thôi!
-Khoan đã
-Gì nữa chứ?
-Lên xe, tôi phải tự chọn địa điểm chứ? - Không cho nó kịp trả lời hắn kéo vội nó lên xe, bàn tay này sao ấm áp đến thế làm lòng ngực nó muốn nổ tung.
Hắn đuổi theo nó còn Thiên Kỳ thì lên phòng với mẹ
-Mẹ…mẹ có sao không? Mẹ đừng giận
-Thiên Kỳ à, mẹ không sao
-Mẹ đừng giận nữa, chị Trúc Nhi không cố ý đâu, chỉ tại anh hai thôi
-…
-Chị Trúc Nhi là người tốt chị đã giúp con… - Thiên Kỳ kể lại sự việc
-Dù thế thì con bé cũng không được làm thế, con gái gì mà tính tình nghịch như con trai thế kia
-Dạ hihi mỗi người mỗi tính cách mà mẹ
-Mẹ thấy hình như anh con thích con bé ấy thì phải
-Thiệt không mẹ, hihi con cũng thích chị ấy
-Nhưng mẹ không bao giờ chấp nhận đứa con dâu như nó, nó không hợp với gia đình ta, mẹ đã chọn cho anh hai con người nết nha nhu mì rồi đảm bảo ăn đức con bé ấy
-Kìa mẹ, lỡ như anh không thích người đó thì sao?
-Anh con rất nghe lời mẹ, mẹ tin anh con sẽ thích
-Nhưng ai thế hả mẹ?
-Con cũng biết người đó mà
-Có phải…
-Uhm, con thấy mẹ chọn có sai không?
-…..
Đưa nó đến một nhà hàng khá san trọng, hắn mở cửa cho nó bước xuống xe
-Đến rồi!
-Ăn cơm thôi mà có cần phải vào những nơi như thế này không?
-Cô tiếc tiền à, vậy tôi cho cô mượn vậy
-Anh…vào thì vào – Miệng thì hùng hổ vậy chứ, trong lòng nó đang nghĩ tới số tiền mà nó sắp phải bỏ ra như đứt từng đoạn ruột
Nhà hàng được trang trí khá bắt mắt, hắn đưa nó vào bên trong nơi mà hắn thường ngồi, nơi đó được trang trí nhiều cây cỏ, hoa lá…tạo cho hắn một cảm giác thật bình yên.
-Nơi đây đẹp thật!
-Đây là nơi tôi thường hay đến, rất đẹp phải không?
-Vậy à….nhưng tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này?
-Thích…chỉ thế thôi, mà cô ăn gì chọn món đi
-“Thích…anh ta thích…mình ha thích gì?...Hả…mày nghĩ điên khùng gì thế hả?” – Nó nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nhăng nhó
-Này…cô đang nghĩ gì đó, có chọn món không tôi đói lằm rồi
-Hả….à…anh chọn đi
-Uhm
Hắn chăm chú chọn một vài món còn nó thì đang không biết nghĩ ngợi gì nữa mà lâu lâu lại liếc nhìn hắn rồi vội quay đi khi hắn bất ngờ nhìn về phía nó.
Người phục vụ mang thức ăn ra, nhìn những món đang bày trên bàn trông thật bắt mắt làm sao. Cả hai bắt đầu thưởng thức nhưng hầu như thức ăn trên bàn nó thưởng thức cả, hắn nói đói nhưng có ăn được bao nhiêu đâu, chỉ toàn nhìn nó ăn rồi tự miễn cười.
-Sao anh không ăn đi nhìn gì kia chứ? Vô duyên – Nó vẫn tiếp tục
-Coi cô kìa… - Hắn lấy khăn lau đi vệt thức ăn dính trên miệng nó – Con gái gì mà…ăn không chú ý gì hết thế này
Hắn vừa hành động vừa nói, nó thì trân trân nhìn hắn, đầu óc nó mụ mị đến ngu ngơ trước hành động đang diễn ra, hắn dừng ngay hành động của mình khi thấy nó cứ bất động không nói gì cũng không trả treo gì với hắn và….hai ánh nhìn chạm vào nhau làm cả hai bối rối, hắn vội rút tay về, nó thì tiếp tục gấp thức ăn cho vào miệng.
-Anh…anh ăn đi
-Uhm
Xong bữa cơm hắn đưa nó về nhà, cả hai với tâm trạng hoàn toàn khác nhau, một người thì đang bực tức trong lòng muốn xé xác ngay người bên cạnh còn người bên cạnh vẫn ung dung lái xe lâu lâu lại nhìn sang gương mặt quạo đeo của nó mà miễm cười.
-Này, sao im thế hả?
-…..
-Tôi cho cô nợ kia mà không tính lãi đâu
-Anh!...Gừuuuuu….“Cứ đợi đó, Trúc Nhi này không tin không nắm được thóp của tên chết bầm nhà ngươi”
Nó cung tay lầm bầm còn hắn thì nhếch mép một nụ cười đắc ý hiện ra, hắn đâu định chọc tức nó kiểu này mọi chuyện người tính đâu bằng trời tính kia chứ.
Đưa nó về nhà, đợi nó vào trong, hắn liền nhấn số gọi
-Gì nữa đây?
-Cô sao nói chuyện cộc lốc thế hả?
-Dạ thưa anh có chuyện gì không ạ?
-Phải vậy chứ, chúc buổi chiều làm việc vui vẻ! – Hắn tắt máy, miệng nở một nụ cười
-Đúng là đồ khùng – Nó sữa ngay cái tên lưu trong điện thoại từ “Thiên Du” đổi thành “Tên đáng ghét”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT