“Anh sẽ không phạm sai lầm như vậy.”

“Tín nhiệm của cậu không khỏi quá mù quáng đi.” Khúc Quân cúi đầu xuống, cảm giác này thật kì diệu.

Bởi vì cậu đang chờ mong câu trả lời của Lăng Mặc.

Cậu không muốn nghe anh lí trí phân tích kỹ thuật bắn súng của cậu, cũng không muốn anh tiếp tục lộ ra vẻ mặt hờ hững đó nữa, vì nếu vậy giống như cậu vĩnh viễn không thể chân chính dung nhập vào thế giới của anh… Cậu hy vọng Lăng Mặc giống như bây giờ, mù quáng tin tưởng cậu bất kể lí do.

“Anh thích cảm giác đối mặt với tôi trong kính ngắm. Khi anh đắm chìm trong cảm giác ấy, anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm.”

Lăng Mặc nghiêng mặt sang nhìn cậu, giọng nói của anh giống như tơ lụa mát lạnh, êm ái lướt qua trái tim của Khúc Quân, thúc giục sinh ra một cảm giác mập mờ dịu dàng không rõ tên.

“Ở trên thế giới này, ai cũng có thể tổn thương tôi, chỉ có mỗi anh là không.” Lăng Mặc nâng cánh tay không bị thương lên làm động tác bắn súng “Đây là lĩnh vực anh am hiểu nhất, anh sẽ không để tôi ngã xuống trong lĩnh vực này.”

“Ngay cả việc tôi thực sự là ai, là một người như thế nào mà cậu còn không biết…”

“Khi tôi nhìn anh, tôi cũng đang nhìn bản chất thật sự của anh.”

Ánh mắt của Lăng Mặc thản nhiên chăm chú nhìn Khúc Quân, làm cho Khúc Quân run rẩy một cách khó hiểu.

Lăng Mặc nghe hiểu lời cậu nói, cậu cũng tin tưởng anh sẽ hiểu, nhưng tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại?

Tại sao đợt nhiệm vụ thức tỉnh nào cũng bị thất bại?

Nguyên nhân thật sự là do đâu?

“Hòn đảo này chính là một nhà tù, không chỉ đối tôi mà ngay cả anh nữa.” Lăng Mặc nhìn Khúc Quân.

Đáy lòng của Khúc Quân có một sợi tơ lướt qua, cậu muốn bắt lấy nó nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì, khi cậu nghiêng mặt nhìn sang thì nhìn thấy chậu hoa hướng dương nhỏ.

“…Cậu nói hoa hướng dương có màu đỏ, tôi không biết làm thế nào để nhìn đóa hoa này có cùng một màu sắc với cậu?”

Một điểm này rất quan trọng với Khúc Quân, nếu như Lăng Mặc có thể nhìn ra thân phận của Khúc Quân thì lúc trở lại thực tế, cậu phải nói cho Giang Thành biết Lăng Mặc đã tỉnh.

“Anh nói sao?”

Giọng nói của Lăng Mặc vẫn bình đạm, ngón tay của anh khẽ gõ nhẹ lên trang sách, lúc đầu Khúc Quân không biết đó là ý gì, nhưng sau vài lần cậu hiểu đó là Lăng Mặc đang truyền tin tức cho cậu.

–Chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, có lẽ anh sẽ thấy cùng một sắc màu với tôi.

Tầm mắt của Khúc Quân chợt rung động, cậu bỗng nhiên cảm thấy nếu nơi này thật sự là thế giới của Lăng Mặc, có lẽ chỉ có một nguyên nhân nào đó vây khốn anh—Chẳng hạn như là hòn đảo này!

Nếu hòn đảo này được tiềm thức của Lăng Mặc xây dựng ra, anh có thể tùy tiện tỉnh lại từ trong mộng của mình, trừ phi hòn đảo này không thuộc về ý thức của Lăng Mặc!

Khúc Quân bị suy nghĩ của mình dọa hết hồn!

Ngay lúc này, cửa phòng của Lăng Mặc bỗng mở ra, Duke đi vào, gã thậm chí còn không để người khác kịp phản ứng đã nã một phát đạn vào Khúc Quân, viên đạn gần như lướt sát qua mặt Khúc Quân, cảm giác không khí bị đốt cháy cực kỳ rõ ràng.

“Anh bị điên à?” Khúc Quân kinh ngạc nhìn Duke.

“Tao không điên, hiện tại mười mấy tinh anh nghiên cứu viên trong lĩnh vực vi khuẩn của bọn tao còn đang cách ly trong phòng bệnh. Thời gian của bọn họ không nhiều, cho nên Nghiêm Cẩn à, thời gian của mày cũng không còn bao nhiêu đâu.”

“Cái gì?”

Chuyện này liên quan méo gì đến cậu?

“Lăng Mặc, mày đã đào một cái hố lớn thì mày phải tự lấp đi.” Duke chỉ chỉ Khúc Quân “Nếu một nghiên cứu viên của bọn tao chết, tao sẽ cho Nghiêm Cẩn ăn một viên đạn. Đến khi bọn họ chết sạch, tao sẽ bắn vỡ sọ Nghiêm Cẩn.”

Dáng vẻ hung tợn đầy khí thế kia của Duke tuyệt không phải đang giỡn chơi.

Khúc Quân nuốt nước miếng, còn Lăng Mặc thì dửng dưng đáp lại “Bọn họ đều không phải là tinh anh.”

Sắc mặt của Duke rất khó coi, Lăng Mặc chỉ hất cằm nói “Có điều anh không nằm trong đó.”

Duke ngẩn người, Khúc Quân lập tức cười toét.

“Tôi biết nè! Lăng Mặc muốn sai sử anh! Ai biểu anh luôn tỏ vẻ mình luôn giỏi nhất làm chi! A ha ha ha ha!”

Khúc Quân hoàn toàn ngó lơ họng súng đang chỉa vào mình.

Khi Duke rời khỏi, Khúc Quân tiếp tục làm bộ giúp Lăng Mặc lật sách, nhưng không ngờ Lăng Mặc nâng cái tay không bị thương sờ sau gáy của Khúc Quân.

“Anh thật giống cá heo.”

Khúc Quân ngây ngẩn, vì Lăng Mặc đã từng nói những lời này với Lộ Kiêu.

Cho nên… Thật ra Lăng Mặc đều biết hết?

Nhưng Khúc Quân còn chưa kịp hỏi lại thì đã đến giờ đổi ca, cậu chỉ có thể trở về phòng mình, hơn nữa cũng không cần lo lắng bị Coaster tập kích lúc nửa đêm.

Nhưng Khúc Quân trăn trở mãi không ngủ được, cậu gối đầu lên cánh tay suy nghĩ lung tung.

Cậu phải nghĩ cách trợ giúp Lăng Mặc rời khỏi nơi này! Sau đó hỏi cho ra lẽ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!

Ngày hôm sau, có lẽ cuối cùng Duke không gây khó dễ cho Lăng Mặc nữa, gã cùng Lăng Mặc làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.

Trong khi Duke đang quan sát vi khuẩn, Lăng Mặc thì không biết làm gì ở trong phòng thí nghiệm hóa chất, người phụ trách giám thị anh là Khúc Quân và Coaster.

Coaster giống như một vị Diêm vương hung thần sát ác đứng tại chỗ, làm Khúc Quân muốn cúi đầu ngáp một cái cũng không được.

Lăng Mặc chợt cầm lên một cái bình rồi vẫy tay với Khúc Quân, ngón tay bọc trong bao tay trắng hơi cong, giống như là đang cù lét Khúc Quân.

Khúc Quân theo bản năng đến trước mặt Lăng Mặc, khi Coaster tằng hắng một tiếng ý bảo Khúc Quân không được tiếp cận mục tiêu bị giám thị quá gần, Lăng Mặc bất ngờ phun cái gì đó vào mặt Khúc Quân.

Khúc Quân lập tức lui về sau, vươn tay chùi lớp hơi nước dính trên mũi đi.

“Cậu làm cái gì thế?”

“Nước hoa. Thơm không?” Lăng Mặc hỏi.

Khúc Quân ngốc tại chỗ.

Lăng Mặc loay hoay nửa ngày trời trong phòng hóa chất là vì điều chế nước hoa?

Ngay cả Coaster đứng ở phía xa cũng dùng sức ho khan một tiếng.

Mùi hương kia giống như một mùi thơm đặc trưng của mùa đông, có chút lành lạnh, sau khi thấm vào cơ thể thì có thể cảm giác được sự tồn tại của nó một cách rõ rệt.

Tựa như Lăng Mặc vậy.

Khúc Quân không trả lời Lăng Mặc mà lui về bên cạnh Coaster. Cậu đứng thẳng lưng, mắt nhìn về trước, cố gắng biểu hiện tỉnh táo khách quan.

Lăng Mặc làm như không có chuyện gì, anh không táy máy bình nước hoa kia nữa mà tiếp tục làm thí nghiệm quái quỷ khác.

Nhưng Khúc Quân dần cảm giác được… Có cái gì đó sai sai.

Lòng bàn tay của cậu bắt đầu đổ mồ hôi, cậu bình tĩnh điều chỉnh nhịp thở, nhưng nhịp tim của cậu đập ngày càng nhanh, cậu và Coaster đứng trông chừng Lăng Mặc, mà Coaster vẫn bình tĩnh như cũ, còn đáy lòng cậu lại dâng lên một cảm giác vô hình.

Cậu muốn tóm lấy Lăng Mặc, muốn chạm vào ngực anh, muốn tránh thoát khỏi tất cả trói buộc để làm chuyện mình muốn làm.

Cậu nuốt nước miếng, nơi cổ họng dâng trào cảm giác nóng cháy, dường như muốn xông phá bức tường lí trí của cậu.

Rõ ràng Lăng Mặc đang quay lưng về phía cậu, nhưng Khúc Quân hoàn toàn không nhịn được, có xúc động muốn dùng ánh mắt xoay người đối phương lại.

Tất cả đều giống như ngựa hoang thoát cương, lôi kéo thế nào cũng không chịu trở về.

Khúc Quân am hiểu nhất chính là bình ổn sự ưu tư của mình, nhưng trong giây phút này tất cả đều thoát khỏi tầm kiểm soát của cậu, dễ dàng bị Lăng Mặc dắt mũi, tựa như Lăng Mặc chỉ cần quay đầu lại là có thể đánh gục Khúc Quân.

Bóng người khoác áo blouse trắng của Lăng Mặc làm Khúc Quân theo bản năng miêu tả vai anh, eo anh, và đôi chân thon dài xinh đẹp của anh…

“Này, chú mày không sao đấy chứ?” Coaster vẫn không dời mắt khỏi Lăng Mặc nhưng hắn có thể cảm giác Khúc Quân không được bình thường.

“Tôi muốn đổi ca.” Khúc Quân nói.

Nước hoa vừa nãy có vấn đề.

Mọe nó! Mọe nó!

Chắc chắn Lăng Mặc đã động tay động chân gì rồi, thật là làm cho người ta khó chịu quá đi!

Coaster cầm bộ đàm yêu cầu những người khác tới đổi ca với Khúc Quân.

Khi Khúc Quân rời khỏi phòng thí nghiệm hóa chất, không khí mát mẻ trong hành lang làm cậu tỉnh táo rất nhiều, cậu há miệng hô hấp dồn dập, cảm giác khô nóng đó cuối cùng cũng lắng xuống.

Lúc này ở sau lưng Khúc Quân, Duke nổi giận đùng đùng đi vào phòng hóa chất.

Lăng Mặc—Mày đang làm cái quái gì ở đây vậy hả? Toàn bộ nghiên cứu ngày hôm nay đều do tao phụ trách!”

Khúc Quân nhún vai, bây giờ cậu chỉ muốn tìm một ly nước để uống.

Cậu vừa vặn chai nước suối thì tiếng còi báo động đã hú lên.

Khúc Quân xoay người lại, nhận ra đó là phòng hóa chất mà Lăng Mặc đang sử dụng, cậu lập tức chạy theo những người khác.

Từ lớp cửa kính dày của phòng thí nghiệm hóa chất có thể thấy trong đó tràn đầy khói mù màu trắng, hiện tại đang hút khói ra.

Khúc Quân rất lo cho Lăng Mặc ở trong đó, khi khói trắng được hút ra hết, cậu thấy Duke và Coaster đang nằm trên đất, bọn họ nhanh chóng được đưa đi cấp cứu, còn Lăng Mặc thì đeo mặt nạ dưỡng khí đi ra ngoài.

Khúc Quân cứng người tại chỗ, chuyện này là sao?

Chỉ biết là West vô cùng vội vã chạy tới, ngăn cản Duke và Coaster đang chuẩn bị được đưa đi cấp cứu, đầu tiên gã vạch cổ áo của Duke lấy ra một cái USB, xác nhận không thay đổi gì rồi mới tiếp tục kiểm tra tới Coaster, cũng xác nhận một cái USB khác, sau đó gã bỏ hai cái USB vào một cái hộp và khóa kỹ, sai người cầm cái hộp đi.

West quay đầu lại nhìn Lăng Mặc, ánh mắt âm hiểm kia lóe lên một tia sát ý, Khúc Quân nhất thời có cảm giác xấu.

“Cậu muốn làm gì?” West hỏi.

“Tôi chỉ làm một thí nghiệm.” Vẻ mặt của Lăng Mặc bình thản, tựa như anh không coi sự rối loạn lúc nãy là cái đinh gì cả.

Ngay cả Khúc Quân cũng phải âm thầm đổ môi lạnh thay anh.

West đột nhiên cầm lấy súng của người bên cạnh nã liên tục bốn năm phát súng về phía Lăng Mặc, đạn lướt qua gò má và vai của Lăng Mặc, Khúc Quân thấy mà phát run.

West hoàn toàn bị chọc giận.

“Có phải cậu thấy mình quá tài giỏi, cho là chúng tôi không tìm được ai thông minh hơn cậu nên sẽ không dám giết cậu?

Lăng Mặc đứng im tại chỗ, giống như đang nghe West tranh cãi vô lý.

Nhưng West bất ngờ xoay người lại nổ súng về phía Khúc Quân.

May là Khúc Quân phản ứng mau lẹ, cậu chớp mắt tránh qua một bên, tên đứng sau lưng cậu bất hạnh ngã xuống.

“Tôi không giết cậu nhưng sẽ giết nó! Cậu nên biết rằng, nếu như cái giá tự do của cậu là như vậy thì cậu sẽ hiểu cái gì gọi là hoàn toàn mất đi tự do!”

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, bỗng nhiên cậu cảm thấy không hiểu Lăng Mặc đang nghĩ gì.

Lăng Mặc cứ như vậy bị dẫn đi.

Khi anh đi ngang qua người Khúc Quân, anh cách rất gần, gần đến nỗi có thể dễ dàng hôn lên, giống như muốn phá vỡ tất cả gông xiềng ràng buộc, thậm chí tự hủy diệt chính mình để chạm tới, nhưng khi gần đạt được đến vô hạn thì bị tàn nhẫn kéo ra xa.

Thậm chí trong chớp mắt đó Khúc Quân đã rung động, suýt chút nữa nhắm mắt lại chờ đợi giây phút chạm vào nhau.

“Nếu không phải vì anh thì tôi đã rút súng của Coaster bắn chết hai người bọn chúng rồi.” Lăng Mặc để lại một câu nói như vậy.

Khúc Quân sửng sốt hai giây, nhất thời nhận ra Lăng Mặc phun thứ nước hoa quái quỷ đó là để làm cậu khó chịu rời khỏi.

Suốt bảy ngày sau, Khúc Quân chưa từng thấy Lăng Mặc, nghe nói anh bị giam trong một căn phòng tối nhỏ.

Còn Coaster và Duke tỉnh lại thì đã thấy West như lâm đại địch ngồi trước mặt bọn họ.

“Hai người chắc chắn lúc té xỉu không có bị Lăng Mặc chạm vào chìa khóa bí mật của hệ thống?”

“Bọn em không chắc… Lúc em tức giận phát hiện ra sự việc thì đã lập tức muốn lấy mặt nạ ra nhưng chỗ cất mặt nạ không mở ra được.”

“Coi như nó lấy được hai chìa khóa bí mật của chúng tôi nhưng còn chưa có lấy được của anh, nó không thể nào mở được kho số liệu tuyệt mật. Mà nếu như bị Lăng Mặc lấy được, nó cũng không có cách nào gửi số liệu ra khỏi hòn đảo này.” Coaster nói.

“Tôi chính là đợi hai người tỉnh lại để ba chúng ta cùng nhau xác nhận số liệu vẫn an toàn.”

Ba người đi tới cánh cửa cuối cùng của dãy kho số liệu, sau khi cửa mở ra, bọn họ nhanh chóng để chìa khóa lên để xác nhận.

Thấy số liệu biểu thị trên màn hình không có dấu hiện bị viếng thăm, West mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta cũng quá đa tâm rồi.” Duke cũng thả lỏng thần kinh “Nếu như Lăng Mặc muốn làm gì, nhưng không có lấy được chìa khóa của thầy thì cũng vô dụng. Còn có… Em cũng phát hiện cậu ta đã tìm được kháng thể của vi khuẩn Zika số hai, nhưng cậu ta vẫn chưa đụng đến chất thuốc… Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”

Coaster khẽ hừ “Còn tôi thì lại thấy giờ mà nghiêm túc nói chuyện phiếm với thằng nhóc này thì cũng vô dụng.”

“Chuyện này nên giao cho bác sĩ Grey đi. Nhân tiện đưa cho cậu ta chút thuốc nôn sự thật.”

West xoay người rời đi.

Coaster cười khẽ “Xem ra thằng nhóc Lăng Mặc này thật sự đã chọc thầy cậu xù lông rồi.”

“Đáng đời nó.” Duke hừ lạnh.

Lúc Lăng Mặc được dẫn ra khỏi phòng tối, Khúc Quân đang đi theo tiểu đội của mình, đúng lúc tới phiên đổi ca đi ngang qua hành lang.

Lăng Mặc vẫn khoác chiếc áo blouse trắng dài tuần trước, mới có một tuần mà trên mặt anh đã lún phún râu, nhưng vẻ mặt của anh không hề tiều tụy một chút nào, Khúc Quân cũng nghi ngờ có phải người này được ăn ngon ngủ sướng trong căn phòng tối nhỏ kia không, nhìn khuôn mặt của anh… Còn hơi đầy đặn ra?

Biểu tình vẫn là vẻ lãnh đạm ung dung thường ngày, nhìn là biết West ngoại trừ hù dọa anh vài câu ra, gã cũng không dám sỉ nhục hay làm gì khác.

Nói trắng ra là, Hắc Tước thả anh ở hòn đảo này chính là để West quản lý tốt Lăng Mặc, sử dụng được anh.

Nếu như hành chết Lăng Mặc thì West cũng sẽ chịu thiệt lắm chứ?

Nếu chuyện đó mà xảy ra thì tổ chức sẽ cảm thấy gã không đủ năng lực điều khiển Lăng Mặc, không giải quyết tốt chuyện này thì làm sao cấp trên trọng dụng gã được?

Nhưng mà… Không có Lăng Mặc bên cạnh, Khúc Quân cảm thấy mình… Rất nhớ anh.

Cậu không khỏi nhớ lại ngày đó Lăng Mặc phun nước hoa vào mặt cậu, so với việc bản thân cố gắng tỉnh táo, cậu tình nguyện mãi mãi nóng ran vì anh.

Lăng Mặc bị dẫn đến phòng làm việc của bác sĩ Grey, khi anh nhìn thấy bác sĩ Grey, khóe miệng hơi nhếch.

“Tôi cứ nghĩ hòn đảo này sẽ đổi một bác sĩ tâm lý khác chứ.”

“Cậu đúng là bệnh nhân cứng đầu nhất của tôi.” Bác sĩ Grey rót một ly nước cho Lăng Mặc.

“Tôi không bị trầm cảm, không bị chứng sợ giao tiếp, sức chịu đựng bền bỉ, không biết tôi bị bệnh ở đâu?” Lăng Mặc nghiêng đầu hỏi.

“Cậu trở nên táo bạo, hơn nữa dựa vào những biểu hiện gần đầy của cậu, nếu cậu nói mình không bị bệnh tâm lý, như vậy nói rõ có cái gì đó làm cậu không thỏa mãn.”

Lăng Mặc nhìn bác sĩ Grey, ánh mắt của anh rất sâu, giống như cho dù có tìm tòi nghiên cứu bao nhiêu thì cũng không thể nào chạm tới đáy.

West đứng phía bên kia của bức tường thủy tinh một chiều nhíu mày nhìn Lăng Mặc.

“Thế nào rồi thầy?”

“Từ trước tới giờ, Lăng Mặc rất có lòng kiên nhẫn với bác sĩ Grey, quả thật cậu ta rất giống như bác sĩ Grey đã nói, có cái gì đó không làm cậu ta thỏa mãn.”

Lần này bác sĩ Grey rất kiên nhẫn, trò chuyện câu được câu không với Lăng Mặc gần nửa tiếng, ngay cả Duke cũng không nhịn được mà ngáp một cái.

Cứ thế, mỗi khi bác sĩ Grey bưng ly nước nhấp một ngụm, Lăng Mặc cũng sẽ bưng ly nước lên.

Thật ra thuốc nôn sự thật nằm ở dưới đáy ly.

Bác sĩ Grey tiếp tục trò chuyện với Lăng Mặc, khi thuốc nôn sự thật bắt đầu phát huy tác dụng, bác sĩ Grey mới nói “Cậu nên biết, cậu cần dùng thành quả nghiên cứu kháng thể vi khuẩn để chứng minh giá trị của mình với tiến sĩ West, nếu không ông ấy sẽ giết cậu.”

“Tôi đã chứng minh…” Lăng Mặc nhấc tay ấn nhẹ khóe mắt của mình.

“Thế thì tại sao cậu lại điều chế khí gây mê trong phòng hóa chất làm Coaster và Duke ngất xỉu?”

“Bởi vì… Bọn chúng rất phiền…”

“Chỉ vì bọn họ phiền? Cậu là một người có lí trí, cậu sẽ vì bọn họ phiền làm ra chuyện như vậy. Cậu phải nói cho tôi biết rốt cuộc cậu muốn làm gì, có thế tôi mới giúp cậu được, đứa nhỏ à.”

“Tôi muốn… Làm anh ta.”

Bác sĩ Grey sững người, giống như là nghe lầm cái gì.

Nhưng Duke lại lúng túng, Lăng Mặc muốn làm ai?

« Nghiêm Cẩn. » West hừ lạnh « Ngày đó tôi nhìn cậu ta làm ra một chai thuốc qua camera theo dõi, chắc chắn có chứa thành phần kích dục. »

« Cái gì ? » Nhất thời trên mặt Duke đỏ bừng « Trong phòng thí nghiệm sao lại có loại chất này… »

« Vì tăng tốc độ sinh sản và giao phối của chuột bạch nên mới trang bị. » West trả lời « Cậu yên tâm, cậu ta không dùng thứ đó với cậu và Coaster đâu, cậu ta phun nó vào mặt Nghiêm Cẩn. »

Không lâu sau, bác sĩ Grey đi ra.

Bà nói với West « Nói chung, Lăng Mặc tỉnh táo trầm ổn hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng cậu ta vẫn còn nét trẻ con ở đâu đó trong nội tâm. Rất nhiều đứa trẻ không lấy được đồ chơi mình thích, không ăn được quà vặt mình muốn, thì sẽ… »

« Thì sẽ phá hoại. Ví dụ như quấy khóc, ví dụ như nằm ăn vạ trên đất không chịu đứng lên, thậm chí tổn thương cả bản thân để uy hiếp cha mẹ, ví dụ như nằm trên đất đập gáy xuống sàn nhà. » West bất đắc dĩ hừ lạnh « Cậu ta giật điện người trông giữ mình, thả vi khuẩn trong phòng nghiên cứu, làm Duke và Coaster ngất xỉu, tất cả đều chỉ là phát tiết bất mãn trong lòng cậu ta mà thôi. »

Duke ho khan hai tiếng.

“Tiến sĩ West, tôi đề nghị ông không nên kiềm chế thiên tính của cậu ta, đôi khi mắt thấy thức ăn tới bên miệng nhưng vẫn không thể ăn được, mới có thể dạy dỗ được cậu ta.” Bác sĩ Grey gõ ngón tay lên bảng ghi chép được West cầm trước ngực rồi đi ra ngoài.

West nhướng chân mày, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười.

Tối hôm đó, Lăng Mặc được thả về phòng của mình, khi anh tắm ra thì thấy Khúc Quân nhàm chán ngồi đó lật sách của anh, một tay cậu vân vê trang sách, một tay khác gác lên lưng ghế, lười biếng ngoẹo đầu, cũng không có cầm quyển sách lên.

Khúc Quân nghe tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên, còn nói bằng giọng điệu cười trên sự đau khổ của kẻ khác “Cảm giác ơ trong phòng tối nhỏ như thế nào? Có phải mỗi ngày bị thức giấc ba lần?”

Lúc này Lăng Mặc khoác áo choàng tắm đi tới trước mặt Khúc Quân, Khúc Quân liếc mắt thấy bắp chân của anh, theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Mặc đang cởi áo choàng tắm ra.

“Này! Cậu làm gì đó!” Khúc Quân vừa mới đứng lên nhưng phát hiện anh đang thay đồ ngủ dưới lớp áo choàng tắm, cậu lập tức bối rối ngồi xuống lại.

Trong phòng còn có thêm hai người khác đang đứng canh, nghĩ cũng biết Lăng Mặc sẽ không tùy tiện lạnh nhạt thờ ơ trước mắt kẻ khác, thật nhớ cuộc sống của cậu và Lăng Mặc trước đây ghê…

“West kêu anh tới?”

“Đúng vậy, kêu tôi tới để làm cậu nghe lời một tí, hiểu chuyện một tí, ngoan ngoãn một tí, nếu không tôi sẽ xui xẻo chung với cậu. Cậu có biết giờ này vào buổi sáng tôi bị kêu đi canh tòa tháp không? Ánh nắng phơi rát mặt, gió biển táp vào mặt, còn chả có máy điều hòa.”

“Anh vốn đâu yếu ớt gì. Mà anh có thể thoải mái nhìn biển khơi, thỏa sức tưởng tượng ra dáng vẻ tự do của mình, hơn nữa còn nhìn suốt cả một ngày.” Lăng Mặc vươn tay tới chạm vào gáy của Khúc Quân.

“Tôi còn chưa gội đầu đó.” Khúc Quân muốn lấy đầu ra nhưng tay của Lăng Mặc bỗng dùng sức giữ chặt lại.

Anh rất nhớ phần tóc được cắt ngắn sau gáy của Khúc Quân, sờ sờ xoa xoa liên tục, Khúc Quân không có thói quen thân cận với Lăng Mặc trước mặt người khác, đầu cậu bị Lăng Mặc đè càng thấp, đến nỗi muốn dán mặt vào sách.

“Giúp tôi cạo râu.” Lăng Mặc nói.

“Ơ? Tự cậu cạo vẫn tiện hơn chứ!”

Căn phòng của bọn họ cũng trang bị máy cạo râu, có thể cạo được mọi chỗ mà không lo bị trầy xước.

Lăng Mặc nói bên tai Khúc Quân đủ cho hai người nghe “Chẳng phải anh rất thích sờ cằm tôi sao?”

Khúc Quân cứng người.

Rõ ràng Lăng Mặc không làm loại nước hoa kì quái đó nữa, nhưng Khúc Quân vẫn cảm thấy rất khó chịu, cậu còn nghi ngờ căn phòng này không phải gắn máy lạnh mà là lò sưởi.

Lăng Mặc đúng là biết hưởng thụ!

Anh nằm ở trên giường tỏ ý kêu Khúc Quân ngồi bên cạnh anh, sau đó anh trực tiếp nhỏm người gối đầu lên đùi cậu.

Khúc Quân thấy dáng vẻ đương nhiên như đúng rồi của anh khiến cậu đặc biệt rất muốn đánh anh một trận, vừa mới bóp kem cạo râu ra thì Lăng Mặc đã giữ lấy ngón tay của cậu rồi đưa đến chọt nhẹ vào chỗ râu lún phún trên cằm mình.

Có chút nhột, cũng không đau, hơn nữa mỗi lần chạm vào đều tựa như đang đâm vào trong lòng Khúc Quân.

Quả nhiên Khúc Quân thấy hai tên trông coi kia đang nhìn bọn cậu không chớp mắt, một là làm hai là nghỉ, Khúc Quân nhanh chóng trét đầy kem cạo râu lên cằm Lăng Mặc, coi cái người này còn muốn gây thị phi nữa không!

Khi máy cạo râu lướt qua cằm Lăng Mặc lộ ra phần da thịt sáng bóng, Khúc Quân có chút không nhịn được mà lấy tay chọt một cái.

Úi chà mịn láng ghê, á ha ha ha ha!

Khúc Quân còn cố ý vẩy máy cạo râu dính đầy bọt xuống giường, ai dè Lăng Mặc trở tay hứng lấy, còn trét bọt đầy mặt cậu.

Phắc du!

Tại sao trong tay tui không phải là dao cạo!

===Hết chương 68===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 68.

Lăng Mặc: Không ngờ nước hoa kia lại hiệu quả đến vậy.

Khúc Quân: Em không thích!

Lăng Mặc: Anh định sau khi trở về thực tế sẽ nâng cấp nó lên.

Khúc Quân: Em nói là em không thích!

Lăng Mặc: Vậy em thích gì?

Khúc Quân: Em… Em thích mùi hương tự nhiên của anh hơn…

Cá: please đừng quên bé này nha, hiện tại Cá đã được 125 lượt đăng ký rồi, còn thiếu 75 lượt nữa là đủ chỉ tiêu, giúp nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play