Khúc Quân nuốt nước miếng, cám dỗ này quá lớn nha! Thịnh Dĩnh Hi biết bói bài nhớ bài, mà bản thân cậu cũng là cao thủ chơi đấu địa chủ.

Còn Viên Dã, trăm phần trăm là đồng đội heo!

Nhưng đây chính là Lăng Mặc! Một tên học dốt như cậu mà cũng có thể cải tử hoàn sinh vượt qua kì thi cuối kì dưới sự chỉ dạy của Lăng Mặc, Viên Dã cũng có thể chăng?

Trong lúc Khúc Quân đang ngoẹo đầu suy tính xem có nên đáp ứng Lăng Mặc không, đột nhiên cảm thấy mũi chân của mình âm ấm, lúc này mới phát hiện Lăng Mặc duỗi tay tới đặt lên mũi chân trái của cậu.

“Rốt cuộc có muốn chơi hay không? Nếu không chơi thì hãy ngoan ngoãn ở cùng tớ.”

Nhiệt độ truyền đến từ mũi chân làm Khúc Quân hơi hoảng hốt.

Từ trước tới giờ Lăng Mặc siêu cấp yêu sạch sẽ, hồi còn học cấp 2, cứ nhìn áo đồng phục được giặt trắng toát của anh thì biết.

Nhưng trong giây phút này anh lại nắm chân của cậu. Ngón tay của anh rất đỗi dịu dàng, một chút cũng không hề giống với giọng nói luôn luôn lạnh lẽo đầy vẻ xa cách của anh.

Khúc Quân lần đầu tiên có cảm giác được Lăng Mặc nâng niu trong lòng bàn tay.

“Chơi chứ!” Khúc Quân hất cằm.

“Cũng đúng. Dù sao nếu cậu có thua nữa thì cũng lắm là mân mê mà thôi.” Lăng Mặc xoay người đi về phía cửa, nom có vẻ như quyết định đi tìm Thịnh Dĩnh Hi.

“Mân mê cái gì?” Khúc Quân cảnh giác dựng thẳng sống lưng.

“Tớ nói mân mê miệng, nếu không cậu muốn mân mê ở đâu?” Lăng Mặc quay đầu lại, đáy mắt lóe lên tia cười nhạo nhìn Khúc Quân.

Khúc Quân nghẹn họng.

A! Tức quá đi!

Khúc Quân cảm thấy nếu còn ở bên cạnh Lăng Mặc, toàn bộ cơn tức giận cả đời cậu coi như tiêu tan hết.

Thịnh Dĩnh Hi nghe thấy tiếng gõ cửa, uể oải đáp một tiếng, lúc mở cửa phòng ra thì phát hiện là Lăng Mặc, bất đắc dĩ nói “Chẳng lẽ rời khỏi hồ bơi rồi cũng phải tới tìm tôi cà độ tồn tại nữa à?”

“Đến phòng tôi đấu địa chủ, cậu và Lộ Kiêu một phe, tôi và Viên Dã một phe. Nếu như tôi và Viên Dã thua, cậu có thể mang Lộ Kiêu đi.”

Thịnh Dĩnh Hi trợn to mắt “Thật? Tôi có thể dẫn Lộ Kiêu đi?”

“Ừ.” Lăng Mặc hất cằm, dáng vẻ cực kỳ lãnh ngạo như Độc Cô Cầu Bại.

“Chẳng lẽ do cuộc thi xếp hạng, cậu gây áp lực lớn với Lộ Kiêu đến mức làm cậu ấy không muốn ở chung với cậu nữa?”

“Cậu ta quả là có áp lực, nhưng không phải là vì cuộc thi xếp hạng.”

Lăng Mặc không có ý muốn vào phòng bọn họ nói chuyện phiếm, trực tiệp xoay người về phòng mình.

Lúc mở cửa ra thì nhìn thấy Khúc Quân mới nãy còn ngồi co rúc trên giường giờ đã leo xuống đất, soạn sẵn mấy cái ghế nhỏ và bộ bài.

Viên Dã vừa đến đã xúc động nói “Woa! Phòng các cậu thật sạch sẽ!”

Khúc Quân chỉ Lăng Mặc nói “Là người này sạch sẽ thôi.”

Viên Dã đâm thọc “Nếu như không có cậu thì càng sạch sẽ hơn.”

Khúc Quân cũng không tức giận, vỗ một cái bớp vào vai Viên Dã “Bởi vậy, cậu với Lăng Mặc càng xứng đôi hơn nha!”

“Nếu như bị huấn luyện viên Thiệu tóm được thì phải làm sao?” Viên Dã lo lắng nói.

“Chơi trước buổi tối là được, lo lắng huấn luyện viên Thiệu làm gì?”

Thịnh Dĩnh Hi không chờ kịp liền bắt đầu xào bài, một bên liếc mắt ám chỉ với Khúc Quân, hai người bọn họ muốn đại sát tứ phương.

Còn Viên Dã thì đặc biệt sốt sắng, rất sợ gây cản trở cho Lăng Mặc, cậu ta thầm liếc trộm Lăng Mặc nhưng lại thấy đối phương rất bình tĩnh.

Ngón tay của Lăng Mặc rất đẹp, động tác của anh cực kỳ có mỹ cảm, xòe bài hay xếp bài, ngay cả tư thế ngồi bắt chéo chân đều rất có phong phạm của dân chuyên nghiệp.

Khúc Quân ngồi bên cạnh anh, ghế của bọn họ thấp, Lăng Mặc chéo chân như vậy, bắp chân luôn cọ vào vai cậu, cảm giác này… Giống như là anh cố ý làm thế.

Khúc Quân rất mất hứng trừng đối phương.

Nhưng Lăng Mặc làm như không biết gì cả, nghiêng đầu nhìn bài trong tay, giống như là đang nhìn bảng báo cáo thí nghiệm, lúc khẽ nâng mí mắt xếp bài, lông mi hơi run nhẹ, làm Khúc Quân thấy ngưa ngứa trong lòng.

Thịnh Dĩnh Hi và Khúc Quân phối hợp với nhau khá là ăn ý, nhưng mấy ván kế tiếp, Khúc Quân có cảm giác như sự phối hợp giữa cậu và Thịnh Dĩnh Hi đã bị đối phương nhìn thấu.

Lúc trước Viên Dã không những chơi dở mà còn rất có thiên phú tìm đường chết, nhưng bây giờ dưới sự dẫn dắt và gánh team của Lăng Mặc, liên tục đánh cho Thịnh Dĩnh Hi và Khúc Quân không kịp ứng phó.

Điều làm cho Khúc Quân tức giận là, mỗi lần trên tay cậu có bài tốt thì luôn bị Lăng Mặc ép mở bài, không cho cậu đánh ra đúng thời cơ.

“A… Lại thắng?” Viên Dã nhìn bài trong tay mình, rồi nhìn Lăng Mặc ngồi đối diện, mặt đầy vẻ không tin nổi, sau đó cười ngu.

Trong tay Lăng Mặc còn một lá bài duy nhất.

Khúc Quân nhìn một lá K trong tay mình, còn Thịnh Dĩnh Hi có ba lá J, nhưng trên tay Lăng Mặc có một lá A.

Ý nói cho dù Khúc Quân coi như mở bài cũng không thể thắng được Lăng Mặc, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hơi nhướng mày, ném bài xuống.

“A! A! A!” Khúc Quân ôm đầu la hét.

Mà Thịnh Dĩnh Hi cũng muốn phun máu.

“Chúng ta đánh mười ván. Cậu và Thịnh Dĩnh Hi thắng ba ván, còn bảy ván, là tớ và Viên Dã thắng. Còn muốn chơi nữa không?” Lăng Mặc nhàn nhã nói.

Viên Dã nâng tay nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói “Ây da, đã sáu giờ rồi, chúng ta đi ăn tối chứ?”

“Dọn dẹp rồi đi.” Lăng Mặc đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Viên Dã đã hoàn toàn quên mất bất lợi của cuộc thi xếp hạng, giờ đang đắm chìm trong vui sướng vì chiến thắng Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi, tựa như đã phục thù cho lúc trước đã chơi thua thê thảm.

Khúc Quân cực kỳ khó chịu, rốt cuộc là do chỉ số thông minh của mình không đủ hay là ngay cả chỉ số thông minh của Thịnh Dĩnh Hi cũng không thể thắng nổi Lăng Mặc?

“Chẳng lẽ chỉ số thông mình của tớ và cậu gộp lại cũng không thể thắng nổi Lăng Mặc?” Thịnh Dĩnh Hi rất bi thống hỏi.

“Ê, là không thể thắng nổi tớ và Lăng Mặc.” Viên Dã mất hứng vì Thịnh Dĩnh Hi bỏ quên cậu ta.

Khúc Quân cam chịu số phận nhặt từng lá bài lên rồi xếp bỏ vô hộp, sau đó đá lại Viên Dã một câu “Ý của Thịnh Dĩnh Hi chính là, chỉ số thông minh của cậu thuộc top âm vô cực.”

Viên Dã cực kỳ bất mãn nhìn Thịnh Dĩnh Hi nói “Tôi và cậu không thể tiếp tục làm bạn cùng phòng được nữa.”

Ngồi trước bàn ăn, buồn bực của Khúc Quân cũng vơi bớt phần nào.

Lăng Mặc gắp một miếng cá viên chiên của mình cho Khúc Quân.

“Cậu có biết kết quả của ván bài này nói lên điều gì không?”

“Là gì?” Khúc Quân uể oải nói.

“Nói rõ cậu và Thịnh Dĩnh Hi không hợp nhau.”

Thịnh Dĩnh Hi ngồi đối diện Khúc Quân lập tức ho khan.

Lúc này, điện thoại di động của Lăng Mặc reo lên, là Lương Như gọi tới.

Khúc Quân vẫn còn tình cảm với Lương Như ở trong thế giới này, vì vậy vểnh tai nghe giọng nói của Lương Như.

“Tiểu Mặc ơi, hôm nay là sinh nhật của con, buổi sáng con có buổi huấn luyện nên mẹ không gọi quấy rầy con. Bây giờ hẳn là con đang ăn cơm tối với bạn của mình nhỉ? Mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ nha!”

“Dạ, cám ơn mẹ. Hôm nay con thật sự rất là vui vẻ, ngày mai sẽ công bố danh sách thi chính thức, lúc đó con sẽ nói chuyện với mẹ sau.” Giọng nói của Lăng Mặc vừa dịu dàng vừa ấm áp.

Khúc Quân cắn miếng cá viên chiên, trong đầu thầm nổ một cái ầm.

Hôm nay là sinh nhật của Lăng Mặc!

Cậu vốn đã đánh dấu lên lịch lúc ở nhà, còn nghĩ ra món quà sinh nhật để tạo cơ hội làm quen.

Mặc dù bây giờ… Không cần phải làm quen, thậm chí ‘quen’ đến mức Khúc Quân không biết nên ứng phó thế nào, nhưng sinh nhật của Lăng Mặc… Không chỉ là đối với anh, mà cả với cậu cũng rất là có ý nghĩa.

Lăng Mặc cúp điện thoại bỏ vào trong túi, Khúc Quân thầm đụng đầu gối của mình vào chân anh, nhẹ nhàng chúc “Này, sinh nhật vui vẻ.”

Mặc dù Thịnh Dĩnh Hi vẫn còn buồn bực vì Lăng Mặc thắng mình, nhưng cũng chúc theo Khúc Quân “Sinh nhật vui vẻ, mừng thêm một tuổi, bớt phách lối dùm.”

Viên Dã cũng chúc “Sinh nhật vui vẻ.”

Nhưng Lăng Mặc lại xòe tay với Khúc Quân “Quà sinh nhật đâu?”

“Hở?” Khúc Quân sửng sốt hai giây, sau đó không phách khí vỗ bép lên tay đối phương “Làm gì có ai đòi quà sinh nhật như cậu chớ!”

“Người hay quên như cậu, nhất định sẽ đánh dấu ngày sinh nhật của tớ lên lịch, cũng sẽ chuẩn bị xong quà sinh nhật.” Lăng Mặc đáp.

“Cậu cũng không phải mẹ tớ, cũng không phải cô em xinh đẹp, tại sao tớ phải đánh dấu ngày sinh nhật của cậu!”

“Ờ, lúc tớ ở nhà cậu thấy trên lịch đánh dấu ngay ngày sinh nhật của tớ, thế là sao?” Lăng Mặc hỏi.

Khúc Quân liếc Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã ngồi đối diện, có cảm giác muốn chết ngay tắp lự.

“Bởi vì ngày hôm nay khắc mạng tớ, tớ đánh dấu để nhắc nhở mình phải cẩn thận hơn thôi!” Khúc Quân bực bội nghiến răng nói.

“Vậy sao? Trùng hợp ghê.” Lăng Mặc tiếp tục ăn cơm.

Khúc Quân thầm giơ ngón giữa: Tiểu gia nói mạng của tiểu gia khắc với ngày sinh của anh đó!

Buổi tối lên giường, Khúc Quân không khỏi mất ngủ.

Lăng Mặc đang nằm đối đầu với cậu cũng cảm nhận được cậu lăn lộn không ngủ, vì vậy mở miệng nói “Không cần phải áy náy vì quên ngày sinh nhật hay quên tặng quà cho tớ đâu.”

“Tớ… Còn lâu mới áy náy.” Khúc Quân kéo chăn trùm đầu.

“Dù sao cậu có tặng cái gì tớ cũng không vừa ý, chi bằng cậu tặng bản thân mình cho tớ là được.”

“Điên.” Khúc Quân nghiến răng.

“Thật ra thì, nếu như cậu chịu thừa nhận cậu cũng thích tớ, thì sẽ không phải phiền não như vậy.” Lăng Mặc nói.

“Bớt tự kỷ đê.”

“Tớ không phải tự kỷ, mà tại cậu ngây thơ. Thích tớ thì có gì không tốt? So với đa số người trên cõi đời này, tớ cũng thông minh không kém gì, có thể chùi đít hậu quả mà cậu gây ra, những lúc cậu khoe tớ là bạn trai mình trước mặt người khác thì cũng hãnh diện phết.”

Khúc Quân không nhịn được mặc niệm cho bản thân “Cậu nói có lý phết, tớ không đỡ nổi.”

Cậu có thể tưởng tượng ra cảnh cậu giới thiệu Lăng Mặc với Trần Đại Dũng, Trần Đại Dũng nhất định sẽ nói: Rốt cuộc chú mày cũng có thể lĩnh hội được cảm giác bị đàn ông chào cờ rồi đó.

“Nếu như cậu không thể trao bản thân mình cho tớ, thì hãy trao tất cả thời gian còn lại của mình cho tớ đi. Đừng rời xa tớ nữa.” Lăng Mặc trả lời.

Khúc Quân hé miệng, nhưng một câu cũng không thốt ra nổi.

Lúc trước, Khúc Quân cảm thấy Lăng Mặc rất cô độc, bởi vì trong thế này không có ai có thể hiểu thấu con người của anh. Bây giờ, Khúc Quân cảm thấy anh cô độc, là vì anh nhớ mãi không quên Mạc Tiểu Bắc.

Rốt cuộc trong lòng Lăng Mặc, sự tồn tại của cậu là như thế nào?

Giống như cái tên gọi Lăng Mặc này vậy, vĩnh viễn nhốt mình trong thế giới riêng, không thể hiểu nổi tại sao anh lại kiêu ngạo và cố chấp đến thế?

“Này, từ lúc nào cậu đã có ý nghĩ ‘động lòng’ với tớ vậy?”

“Từ cái lần cậu ở bên hồ bơi la hét ‘đờ phắc’.”

Tim của Khúc Quân bị hung hăng đụng một phát, sau đó bị siết chặt, phút chốc huyết dịch không thể chảy xuôi được.

Tại sao lại là khi đó?

Lăng Mặc đã phát hiện ra cái gì?

Đầu ngón tay của Khúc Quân bỗng khó hiểu lạnh toát, kinh hoàng thấy Lăng Mặc giống như cầm búp bê hình Mạc Tiểu Bắc đi từng bước về phía cậu…

Với khả năng và sự thông minh của Lăng Mặc, có phải anh đã sớm biết cậu xuyên tới đây rồi không? Mà bây giờ không chừng chính là quá trình dò xét và xác định của Lăng Mặc, một khi để lộ sơ hở thì anh sẽ đá cậu ra khỏi thế giới này?

“Sau đó, tớ liền muốn… Không để cậu té xuống nữa, tớ muốn cậu mãi mãi ở bên cạnh tớ.”

Tâm tình cứ như điện tâm đồ, khúc khuỷu gập ghềnh, mới nãy còn lo lắng sốt sắng, giờ lại mềm lòng ra.

Lúc trước, khi mà Mạc Tiểu Bắc và Lăng Mặc tạm biệt nhau ở trạm xe lửa, Lăng Mặc có nói với Mạc Tiểu Bắc một câu nói cuối cùng

—Tớ muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu.

Ánh mắt của Khúc Quân bỗng chua xót, thật giống như vì chưa kịp nói lời tạm biệt mà nước mắt đã rơi xuống.

“Này, đưa tay cậu qua đây.”

“Sao vậy?”

Lăng Mặc từ đầu bên kia duỗi tay tới, vừa vặn sờ lên đầu Khúc Quân.

Khúc Quân cầm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve vết cắt trên đó, sau đó đeo đồng hồ đeo tay cậu mua vào.

“Nó không phải đồ hiệu nổi tiếng gì, cũng không phải đồ mới tinh sáng chói.” Khúc Quân không biết cách biểu đạt suy nghĩ phức tạp trong lòng “Nhưng nó có thể chống nước… Đáng tin cậy, giống như tớ. Tớ tặng nó cho cậu, Lăng Mặc, sinh nhật vui vẻ.”

Chúc cậu mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều ngập tràn hạnh phúc, không bao giờ cô độc nữa.

“Cậu biết đồng hồ đeo tay đại biểu cho thời gian chứ?”

“Ha?”

“Ý cậu là, cậu trao hết cuộc đời còn lại của mình cho tớ?”

“Đờ phắc! Còn có ý nghĩa này? Mau tháo xuống trả đây!”

Khúc Quân vươn tay muốn cướp lại nhưng Lăng Mặc đã rút tay về.

“Tâm ý đã trao, tựa như thời gian đã trôi qua, không có cách nào lấy lại được.”

Khúc Quân có cảm giác như bị người ta chiếm tiện nghi.

“Còn năm phút nữa là 12 giờ. Hát bài chúc mừng sinh nhật cho tớ đi.”

“Cậu nghĩ mình có mặt mũi lớn thế à!”

“Còn bốn phút nữa.” Lăng Mặc nhắc nhở.

“Cậu giỏi lắm!”

“Cậu hát, tớ cũng hát tặng lại cậu.” Lăng Mặc nói.

“Tớ không muốn nghe. Giọng nói của cậu còn lạnh hơn cả nước đá, hát cái gì, chắc nghe chỉ giống như hát tang mà thôi.”

“Còn ba phút.” Giọng nói của Lăng Mặc rất bình tĩnh báo giờ.

“Không hát.”

“Thật ra cậu có nghĩ rằng, nếu như chiều nay cậu và Thịnh Dĩnh Hi thắng, thật sự ở chung với cậu ta, nhưng cậu vẫn không thể rời xa tớ.”

Khúc Quân lại bắt đầu tưởng tượng, đúng vậy, nếu như cậu thật sự ở chung với Thịnh Dĩnh Hi, nhất định sẽ không ngừng nghĩ đến Lăng Mặc giờ đang làm gì, có phải sẽ tiếp tục đắm chìm vào thế giới của riêng mình, không chịu nói tiếng nào?

“Giống như bây giờ, cậu không hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’ cho tớ, chờ tới khi ngày hôm nay kết thúc, cậu sẽ càng không ngủ được.”

“Tớ không biết.”

“Cậu có nghĩ rằng, khi còn sống, cậu không có nhiều cơ hội để hát bài này tặng tớ không?”

Đầu ngón tay của Khúc Quân run rẩy.

Đúng vậy, ở nơi này không phải là thế giới chân thật, những chuyện xảy ra ở đây chỉ có ý nghĩa với mỗi mình Lăng Mặc, còn với những người khác, bao gồm tiến sĩ Giang, Trần Đại Dũng, còn có những kẻ của tổ chức Hắc Tước kia nữa, đều không hề tồn tại.

Từng giờ từng phút từng giây cậu và Lăng Mặc ở bên nhau đều không thể làm lại được, có lẽ đến khi Lăng Mặc tỉnh lại, anh sẽ trở về nơi thuộc về anh, bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Hoặc nếu có gặp lại, giáo sư Lăng cũng sẽ chào xã giao lễ phép với cậu như những người khác, ‘Chào cậu’ hay ‘Cám ơn’.

Khúc Quân biết, khi cậu ở trong thế giới này, cậu mới thực sự ‘đặc biệt’ với Lăng Mặc.

“Mừng ngày sinh nhật của Lăng Mặc, mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày đó Lăng Mặc sinh ra đời, happy birthday to you…”

Lúc Khúc Quân hát có chút run, câu nhạc thứ hai còn bị ngấp ngứ.

“Cậu hát nghiêm túc coi.” Lăng Mặc.

“Đã hết sức.”

“12 giờ rồi, ngủ.” Lăng Mặc nhỏ giọng nói.

“Này, chẳng phải đã nói nếu tớ hát ‘Chúc mừng sinh nhật’ thì cậu sẽ hát tặng lại tớ à?”

“Cậu thật sự muốn nghe tớ hát?”

“Cậu hát đi.”

“Tớ hát, sợ cậu sẽ rớt nước mắt.”

“Cũng không phải là than khóc, vì sao tớ lại rơi nước mắt chứ?”

“Được rồi. When I was young I’d listen to the radio, waiting for my favorite song… Those were such happy times and not so long ago, how I wondered where they’d gone, but they’re back again just like a long lost friend…”

Khúc Quân run rẩy.

Cậu đã nghe qua bài hát này.

Khi cậu còn là Mạc Tiểu Bắc lúc mới quen thân Lăng Mặc, loa phát thanh của trường đã phát bài hát này.

Khi bọn cậu ở trong sân vận động, tai nghe của Lăng Mặc cũng đã để bài hát này.

Tất cả mọi thứ như trùng hợp đến lạ kì, có thể giống như Lăng Mặc đã sớm khắc sâu điều này vào kí ức.

Yesterday once more.

Nước mắt tuôn ra từ khóe mắt của Khúc Quân chảy dọc trên thái dương rồi rớt xuống gối, cậu không dám lấy tay lau vì sợ Lăng Mặc phát hiện.

Tất cả mọi thứ ào ào xông tới như thủy triều với một sự ôn nhu không cho phép từ chối bao trùm lấy người cậu.

Khi Lăng Mặc hát đến câu cuối cùng, rõ ràng không có ngâm nga, nhưng lại mang theo chất giọng của riêng anh kết thúc bài hát, Khúc Quân cảm thấy không gian xung quanh trở nên trống trải, hô hấp đều bị kéo dài, rất dài.

“Cậu ngủ chưa?” Lăng Mặc nhẹ giọng hỏi.

Khúc Quân không muốn nói chuyện, làm bộ ngủ.

“Tiếng hít thở của cậu không giống như đã ngủ.”

Khúc Quân cạn lời, tại sao người này thích vạch trần ra thế nhở?

“Sau khi cuộc thi bơi chính thức kết thúc, tớ sẽ nói cho cậu một bí mật.” Lăng Mặc nói.

“Bí mật? Bí mật gì?”

“Quả nhiên giả bộ ngủ.”

Mọe, người này lại gạt cậu!

“Tớ đang mơ mơ màng màng thì cậu nói bí mật gì đó, hại tớ tò mò quá tỉnh luôn!”

“Đúng là không biết xấu hổ.” Lăng Mặc kéo chăn, không để ý Khúc Quân nữa.

Ngày hôm sau, cuối cùng cũng tới giây phút quyết định số phận của mỗi người.

Huấn luyện viên Thiệu công bố danh sách dự thi chính thức.

Lăng Mặc tham gia 100 mét, 200 mét, và 400 mét. Khúc Quân đã dự liệu trước kết quả này.

Huấn luyện viên Thiệu biết rất rõ khả năng của Lăng Mặc, không để anh thi bơi 1500 mét tránh hao phí thể lực, hướng anh tập trung vào những phần thi an toàn và hiệu quả hơn. Huấn luyện viên Thiệu cũng sắp xếp Khúc Quân giống như vậy, 50 mét, 100 mét và 200 mét.

Khúc Quân có chút khó chịu.

“Sao vậy?” Thịnh Dĩnh Hi tò mò húc khuỷu tay vào Khúc Quân.

“Đây là chiến lược bảo hiểm kép. Lăng Mặc là trọng tâm, còn tớ là lốp dự phòng.”

Có điều sắp xếp như vậy làm Thịnh Dĩnh Hi rất an tâm, bởi vì trong phần thi 800 mét và 1500, cậu ta là người chủ lực duy nhất.

Quả nhiên, Thịnh Dĩnh Hi được phân vào phần thi 400 mét và 1500 mét, còn Viên Dã thi bơi phần 50 mét và 800 mét.

Hơn nữa phần bơi tự do tiếp sức 100 mét bốn người và 200 mét bốn người đều do bốn người bọn họ bao thầu hết.

Tiếp tục trải qua hai ngày huấn luyện mũi nhọn, sau đó bọn họ có thể về nhà chuẩn bị hành lý.

Khúc Quân vừa lấy đồ nhét vào ba lô vừa ngâm nga.

Rốt cuộc cũng kết thúc chuỗi ngày ngủ cùng phòng với Lăng Mặc, mỗi ngày chịu áp lực khủng khiếp, sợ người này nửa đêm lén lút bò qua giường mình giở trò.

Sau đó Khúc Quân bi thương ngẩng đầu lên, nghĩ tới nhiệm vụ chính là tiếp cận Lăng Mặc, nói cho anh biết cả thế giới này đều là ảo, phải nhanh chóng tỉnh lại.

Nhưng lúc cậu còn là Mạc Tiểu Bắc cũng đã từng nhắc nhở Lăng Mặc như vậy, kết quả hại anh suýt chút nữa cắt cổ tay tự sát… Mặc dù đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Nhưng nếu lúc đó cậu vẫn còn là Mạc Tiểu Bắc, vẫn còn sống, nói những lời này với Lăng Mặc, mà lại không biết cách làm anh có thể tỉnh lại, vậy thì có ích gì?

“Cậu dọn hành lý như vậy đó hả? Nhét khăn tắm và quần lót chung một chỗ?”

Giọng nói của Lăng Mặc kéo suy nghĩ của cậu trở về.

“Nếu không thì sao? Về nhà cũng đem đi giặt mà.” Khúc Quân thờ ơ nói.

“Cậu nhớ rõ ngày mai mấy giờ tập trung ở trạm xe lửa không?”

“Nhớ nhớ! Tớ có thể làm hỏng bất cứ chuyện gì nhưng tuyệt đối không bao giờ đi trễ!” Nói xong, Khúc Quân ném ba lô xuống dưới đất, hơn nữa còn cố ý ném vào người Lăng Mặc.

Cậu cứ tưởng Lăng Mặc sẽ né ra, nhưng Lăng Mặc vẫn đứng im tại chỗ, nhìn Khúc Quân.

Khúc Quân leo xuống giường, vừa mới leo xuống được một nửa thì đột nhiên cảm thấy sau lưng ấm áp.

Ý thức được đó là gì, đầu của Khúc Quân kêu ong ong, suýt chút nữa té xuống.

“Mọe nó! Cậu làm gì đó!”

“Tối nay không ngủ chung, không được nằm chỗ mình thích nữa, buồn thật.”

“Cậu… Nói cái gì vậy? Cậu không sợ tớ thả rắm cho cậu ngửi sao?”

“Vị đậu nành?”

Khúc Quân dừng một chút, cậu nhớ lại lúc mình còn là Mạc Tiểu Bắc, bởi vì ăn quá nhiều thịt heo sốt đậu nành mà gây ra bi kịch thả bom ở trong chăn.”

Cái cảm giác cổ họng nóng lên lại tới nữa.

“Còn vị đậu tằm nữa…” Khúc Quân giả vờ không hiểu gì, cúi người nhặt ba lô lên, vừa vặn lộ ra cái eo nhỏ và sống lưng.

Còn chưa đứng thẳng thì Khúc Quân đã bị Lăng Mặc nhéo một phát, nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương làm cậu muốn phỏng.

“Á mẹ ơi! Chưa tới mùa đông đâu! Người cậu như cái lò sưởi di động í!” Khúc Quân vội vàng né tránh, xách ba lô nhảy tót tới trước cửa.

“Đi thôi, giờ này ở trạm xe buýt hẳn đã vắng bớt người rồi.”

===Hết chương 54===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 54.

Lăng Mặc: Lại đây.

Khúc Quân: Qua đó làm gì? Em biết anh là tiến sĩ, nhưng không phải là bác sĩ chữa bệnh.

Lăng Mặc: Để anh tự giúp em ‘thông’ suốt.

Khúc Quân: Cút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play