Chương 50:
Cậu hiểu rất rõ, người có thói quen đứng đầu đỉnh chóp như Lăng Mặc, điều khiến anh tâm phục khẩu phục chính là thực lực mạnh mẽ. Nhất định cậu phải làm cho Lăng Mặc nhận ra cậu có thể sánh ngang với anh, nếu không, khi đứng trước Lăng Mặc, cậu vĩnh viễn chỉ có thể bị anh đàn áp!
Cho dù... Cho dù phải cùng Lăng Mặc nói chuyện yêu đương... Mặc dù Khúc Quân căn bản không biết giữa hai thằng đàn ông tán tỉnh nhau như thế nào, nhưng cậu nhất quyết phải ngồi ngang hàng với anh! Cậu phải dùng thực lực của mình để giành ưu thế!
Huấn luyện viên Thiệu đứng trên bờ rất kinh ngạc.
“Lăng Mặc có tài năng như thế tôi cũng không hiếm lạ. Nhưng mà Lộ Kiêu... Hôm nay phát huy quá tuyệt vời!”
Trợ giảng cũng gật đầu nói: “Đúng vậy... Trước đây tôi còn khổ não về chuyện xoay người của nhóc ấy... Không ngờ chính nhóc ấy lại tự mày mò tìm ra phương pháp khắc phục, cú xoay người mới vừa rồi của nhóc ấy suýt chút nữa là bắt kịp Lăng Mặc!”
Rất nhanh đến 25 mét cuối cùng, các đội viên đứng trên bờ xem cuộc tranh tài đều rất khẩn trương, không nhịn được hò hét cổ vũ.
“Cố lên! Cố lên!”
Ở trong lòng của mọi người, tốc độ và sức bật của Lăng Mặc là không thể nào lay chuyển được, ngay cả Viên Dã, đã từng mời huấn luyện viên bơi lội tư nhân và tiếp nhận huấn luyện hơn mấy năm cũng kém hơn rất nhiều, nhưng hôm nay Khúc Quân phơi bày thực lực làm cho tất cả mọi người phải chấn động.
“Lộ Kiêu cố lên! Lộ Kiêu cố lên!”
“Lộ Kiêu, cậu còn cách Lăng Mặc chưa tới 1 mét đâu!”
“Lộ Kiêu! Cố lên cố lên!”
Mấy đội viên khác gào đến sắp khàn giọng.
Khúc Quân mơ hồ nghe thấy âm thanh của họ, nghiến chặt răng, trong mấy mét cuối cùng, cậu quên cả hô hấp, điên cuồng lao thẳng về phía trước.
Khoảnh khắc chạm đích kia, trái tim như muốn vỡ òa.
Cậu ngoi đầu ra khỏi mặt nước, há miệng hít thở từng hớp từng hớp lớn, vươn tay vuốt nước trên mặt, trong đầu đặc quánh một cục.
Có người bên cạnh vỗ một phát vào vai cậu, hình như là Thịnh Dĩnh Hi, nhưng Khúc Quân không nghe rõ cậu ta đang nói gì.
Điều Khúc Quân thực sự quan tâm bây giờ chính là kết quả xếp hạng.
Sau khi công bố kết quả, Khúc Quân nhìn thấy Lăng Mặc vẫn như cũ xếp vị trí nhất bảng, cậu có xúc động muốn đập đầu vào thành bể.
Cậu bơi đến muốn nổ tung phổi phế, thế mà vẫn không thắng nổi Lăng Mặc!
Đúng là không có thiên lý!
Trận đấu 100 mét này làm cậu muốn nứt cả bắp thịt ra, vậy mà lấy về một kết quả như vậy?
Lăng Mặc cũng một tay chống mép bờ, thở hổn hển, bộ dáng giống như đã bơi hết sức lực.
Mọi người lần lượt lên bờ, trợ giảng phủ khăn lông cho bọn họ.
“Lăng Mặc, cả Lộ Kiêu nữa, biểu hiện hôm nay của hai em làm tôi quá kinh ngạc!”
Khúc Quân không dám nhìn Lăng Mặc.
Biểu hiện làm cho huấn luyện viên kinh ngạc thì sao chứ?
Chẳng phải đã thua Lăng Mặc đấy à?
Lần này thì hay rồi, người này lại thừa dịp hôn cậu cho mà coi!
“Lăng Mặc! Thành tích của em lại nhanh hơn 7 giây! Còn Lộ Kiêu, so với đợt thi tuyển lần trước, thành tích lần này của em ngoài sức tưởng tượng nhanh hơn tới tận 9 giây!”
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.
Nhưng Khúc Quân lại không nghe lọt chữ nào.
Sau kết thúc tranh tài xếp hạng 100 mét, tiếp theo sẽ là 200 mét.
Ngày mai là 800 mét, ngày mốt là 1500 mét.
Sau đợt tranh tài đầu tiên, huấn luyện viên cũng không quá nghiêm khắc, để mọi người giữ gìn thể lực cho cuộc tranh tài ngày mai.
Cuộc tranh tài buổi sáng kết thúc, mọi người ríu rít đi tới phòng thay đồ nam.
Khúc Quân thấp thỏm xách túi nilon, một đường nhắm mắt nhắm mũi đi, không phát hiện đồ đạc liên tục rớt bụp bụp phía sau, giờ trong đầu cậu toàn nghĩ nên nói chuyện phải trái với Lăng Mặc như thế nào sau khi trở về kí túc xá.
Khúc Quân cậu không thích kiểu ‘Bá vương ngạnh thượng cung’, ít nhất cũng phải ‘Lưỡng tình tương duyệt’ chứ!
Thịnh Dĩnh Hi thấy thế liền đuổi theo, đang tính khom người nhặt giúp khăn tắm cho Khúc Quân thì đã có người nhanh hơn nhặt hết mọi thứ lên.
Khúc Quân đẩy cửa buồng tắm ra đi vào, xoay người treo túi nilon thì phát hiện đồ đạc trong túi bốc hơi sạch, chỉ còn sót lại mỗi cái quần lót.
Cậu vừa mới mở cửa ra để đi tìm đồ thì Lăng Mặc đã nhanh chân chen vào, rồi khóa cửa lại.
“Cậu... Cậu muốn làm gì?”
“Không nhìn thấy mọi người còn đang đứng chờ ở ngoài sao? Hai người cùng tắm sẽ nhanh hơn.”
Nói xong, Lăng Mặc lấy khăn lông, sữa tắm, và cả áo thun quần short bị rớt nhét vào trong túi nilon của cậu.
“Tớ mịa nó tới đây cũng không phải là để nói chuyện yêu đương với cậu!” Khúc Quân khổ não gãi gãi cái gáy, nhỏ giọng lầm bầm.
“Không có người nào có giá trị tồn tại chỉ vì một ai khác.” Lăng Mặc khom người, chuẩn bị cởi quần bơi của mình ra: “Nhưng tớ sẽ ở nơi này, chỉ vì cậu.”
Khúc Quân đang cầm túi nilon bỗng khựng lại.
Lời nói đó của Lăng Mặc là có ý gì?
Trái tim của Khúc Quân trong nháy mắt như ngừng đập, cậu không biết nên trả lời thế nào.
Tay của Lăng Mặc đột nhiên duỗi tới, giữ chặt vai của Khúc Quân, cậu muốn nhấc chân đạp đối phương, nhưng không gian quá nhỏ nên đã bị Lăng Mặc đè xuống.
Cánh tay kia của Khúc Quân đụng phải đồ vặn nước, nước từ vòi sen tuôn xuống xối xả, vừa vặn chảy đầy mặt Khúc Quân.
Khúc Quân đang muốn giơ tay lên vuốt mặt thì bị Lăng Mặc chặn lại, rồi đè ở trên tường.
Môi của anh dán lên, Khúc Quân có thể dựa vào độ ấm và lực cắn mút của Lăng Mặc để xác định sự tồn tại của đối phương.
Mỗi một lần đầu lưỡi của anh càn quét vào bên trong đều liếm qua từng nơi mềm mại nhất của Khúc Quân, ngay sau đó là mút mát dữ dội đến không kịp thở, dùng sức mạnh đến mức muốn mỗi một tế bào trong cơ thể Khúc Quân vỡ tan. Nhịp tim tựa như cũng bị Lăng Mặc khống chế, bị nắm chặt gắt gao, Khúc Quân theo bản năng muốn đẩy đầu lưỡi của đối phương ra ngoài, đột nhiên trượt chân một cái, đầu lưỡi vô tình khẽ liếm Lăng Mặc.
Một giây kia giống như một đốm lửa nhỏ sáng rực lấp lánh, nụ hôn vốn bá đạo của Lăng Mặc bỗng chốc trở nên dịu dàng mềm mại, thậm chí còn tràn đầy dụ dỗ và sủng nịch.
Nụ hôn này trở nên thay đổi mùi vị, Khúc Quân ngửa đầu, đầu lưỡi và răng bị Lăng Mặc nhẹ nhàng mút liếm, ngay cả bắp chân của cậu cũng nhũn theo.
Nền gạch trong nhà tắm rất trơn trợt, hơn nữa tấm ngăn giữa các buồng tấm đều không dính đất.
Nước tắm ở buồng bên cạnh tràn qua bên đây, Khúc Quân bỗng trượt chân, suýt chút nữa té ngồi xuống, nhưng được Lăng Mặc đỡ lấy.
Lăng Mặc thả Khúc Quân ra, đổi thành tư thế ôm cậu.
Một giây kia, tất cả cảm xúc vỡ toang và lực cảm đều có xu hướng ổn định lại, Khúc Quân vịn chặt vào tường, cảm nhận sức nặng thuộc về Lăng Mặc, cậu bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
“Ở thế giới này, tớ chỉ quan tâm mỗi mình cậu.”
Hô hấp của Khúc Quân bị ứ nghẹn ở cổ họng, cậu quả thật không hiểu, mỗi một lời nói của Lăng Mặc giống như đều rất mềm mại, nếu tùy ý phóng khoáng thêm chút nữa thì không chừng cậu sẽ chủ động ôm lấy anh.
Tất cả nhiệm vụ đều là chó má, cậu thật sự không muốn lừa gạt anh nữa, cũng không muốn anh đắm chìm trong thế giới ảo tưởng này nữa.
"Lăng Mặc, cậu có từng nghĩ tất cả mọi thứ ở đây đều là giả không?"
Nước vòi sen không ngừng chảy xuống rào rào, thế giới này chân thật đến mức làm cho Khúc Quân cảm thấy sợ hãi, bởi vì cậu hoàn toàn không biết cách thuyết phục Lăng Mặc như thế nào.
“Khi tớ ôm cậu, nếu cậu cảm nhận được sức lực cánh tay của tớ, nhịp tim tớ đập thế nào, như vậy đó là thật. Khi tớ hôn cậu, nếu cậu cảm nhận được lực hôn của tớ, còn có nhiệt độ cơ thể của tớ và xúc cảm, như vậy nụ hôn này chính là thật. Nếu như... Tớ nói yêu cậu, cho dù cậu thông minh hay ngốc nghếch, cho dù cậu xuất hiện trước mặt tớ là dáng vẻ nào đi chăng nữa, như vậy tớ yêu cậu, là thật.”
Ánh mắt của Khúc Quân cay cay.
Ở trong thực tế, anh là nhà khoa học vi khuẩn được người người kính ngưỡng, anh có thể cứu rất nhiều người, nhưng tôi chỉ muốn đưa một mình anh trở về thôi.
“Lăng Mặc, tớ có một bí mật, đặc biệt phải nói cho cậu biết.” Giọng nói của Khúc Quân trầm xuống.
Tôi tên là Khúc Quân, ở thế giới này, tôi là Mạc Tiểu Bắc cùng nhau lớn lên với anh, và cũng là Lộ Kiêu.
“Cậu có tin tớ biết bí mật của cậu là gì không?”
Lăng Mặc cười, một nụ cười chỉ thuộc về Khúc Quân, mang theo sức hấp dẫn quyến rũ của đàn ông.
Khúc Quân thầm lộp bộp trong lòng, cậu ngây ngốc khi thấy Lăng Mặc cười, cậu tuyệt đối đã thấy qua nụ cười này, không phải là lúc còn là Mạc Tiểu Bắc, cũng không phải lúc khi cậu đang là Lộ Kiêu, càng không phải là lúc cậu cứu viện Lăng Mặc lúc phi cơ bị rơi... Rốt cuộc cậu đã gặp Lăng Mặc khi nào?
“Chúng ta đã từng gặp nhau?” Khúc Quân đoán mò hỏi.
“Cậu dùng cách thức lỗi thời như thế để bắt chuyện với tớ, hay là cậu cũng có tình ý với tớ?” Lăng Mặc rũ mi, ngước cằm, nhìn biểu tình của Khúc Quân, nét mặt anh vẫn lạnh lùng trong trẻo nhưng giờ lại mang theo hàm ý khác, ngược lại làm cho cảm xúc nóng bỏng vừa rồi của Khúc Quân muốn rục rịch lần nữa.
“Thần kinh!” Lần này Khúc Quân thành công đẩy anh ra, sau đó mở cửa, trừng mắt ý bảo anh mau đi ra.
Nhưng Lăng Mặc không có ý định ra ngoài, anh bình tĩnh đóng cửa lại, các đội viên đang thay quần áo ở bên ngoài tò mò nhìn hai người bọn cậu.
“Hử? Đừng nói là Lăng Mặc và Lộ Kiêu đánh nhau trong buồng tắm nha?”
“Đánh nhau? Không thể nào! Lăng Mặc chỉ nói chuyện với mỗi mình Lộ Kiêu thôi hà, mà nếu có đánh nhau thì cũng là Lộ Kiêu bị đánh chứ?”
Khúc Quân mất hứng, dựa vào cái gì cậu đánh nhau với Lăng Mặc, thì dám chắc rằng cậu là người bị đánh?
Cậu định mở đi ra để tranh luận rõ ràng với đối phương nhưng Lăng Mặc đã ngăn cậu lại.
“Để tớ chà lưng giúp cậu.”
“Có quỷ mới muốn cậu chà lưng!” Khúc Quân muốn phóng ra ngoài.
“Cậu không phải là con quỷ kia à?”
“Thả ra! Cậu chà nơi nào đó! Đau quá!”
“Chịu đựng.”
“Không cần cậu chà chỗ đó! A ha ha ha! Ha ha ha!”
“Cậu sợ nhột."
“Lạy cậu đó, để tớ tự tắm!”
“Mau chóng tắm sạch rồi còn về nữa.”
“Tui phắc, đã sạch lắm rồi!”
“Chỗ này vẫn chưa sạch.”
“Cậu có bệnh à! Chỗ đó để tớ tự tắm! Má ơi! Má ơi! Ui da!”
Nửa tiếng sau, Khúc Quân vác cái mặt bực bội về phòng ngủ, hoàn toàn ngó lơ Lăng Mặc, hai ba bước phóng người lên giường, vốn định đặt gối ở đầu kia nhưng nghĩ đến sức chiến đấu trâu bò của Lăng Mặc, Khúc Quân quyết định làm rùa đen đặt gối về chỗ cũ.
Cậu đang nằm đưa lưng ra phía ngoài, khi cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của đối phương áp lên lưng mình, cậu giật mình ngồi dậy.
“Làm... Làm gì đó?”
“Tớ phải ra ngoài một chuyến.”
Mặc dù Khúc Quân đã dựa sát lưng vào tường, nhưng đầu ngón tay của Lăng Mặc như có như không chạm vào người cậu.
Lúc đầu Khúc Quân cảm thấy rất vui vẻ, rốt cuộc cũng có chút không gian riêng tư.
Hai giây sau, Khúc Quân chợt nhận ra: “Có phải cậu đi đến chỗ huấn luyện viên Lương?”
“Ừ.” Lăng Mặc khẽ đáp.
“Vậy tớ cũng muốn đi!” Khúc Quân nhoài người tới mép giường, cúi đầu nói.
Lăng Mặc bỗng nhiên xoay người lại, vừa ngửa cằm, suýt chút nữa hôn trúng cậu, Khúc Quân hết hồn rụt đầu về.
“Thế thì cậu phải biểu hiện tốt một chút, chủ động hôn tớ một chút, tớ sẽ dẫn cậu theo.” Giọng nói của Lăng Mặc rất bình tĩnh, giống như đang nói ‘Cậu rót cho tớ ly nước, tớ sẽ dẫn cậu theo’.
“Phắc du! Cậu đi một mình đi! Lát nữa huấn luyện viên tới điểm danh thì cậu chết chắc!” Khúc Quân lạnh lẽo nói.
Lăng Mặc lãnh đạm nhéo Khúc Quân một cái, ngửa đầu, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không: “Vậy cậu chờ xem, huấn luyện viên sẽ xử phạt tớ không đây?”
Nói xong, Lăng Mặc liền xoay người, đeo ba lô lên vai, tiêu sái rời đi.
Khúc Quân thở dài, cậu rất muốn xem quá trình huấn luyện viên Lương huấn luyện cho Lăng Mặc a! Rốt cuộc là thủ đoạn gì mà huấn luyện Lương lại dạy cho Lăng Mặc chứ không dạy cho học sinh chính chủ là cậu đây!
Nhưng nếu bây giờ cậu sáp lại gần thì sẽ bị huấn luyện viên Lương nghi ngờ.
Và cả... Tổ chức ‘Hắc Tước’ mà bọn họ nói kia nữa, đúng là một vấn đề lớn. Khúc Quân tin chắc cái tổ chức này sẽ bị rớt đài, nếu không mười năm sau, Lăng Mặc cũng không có khả năng ‘Sức khỏe vững vàng’ trở thành một nhà nghiên cứu vi khuẩn xuất sắc như vậy.
Nhưng ở trong thế giới này cũng ngập tràn biến số khó lường, lỡ như tổ chức Hắc Tước làm tổn thương Lăng Mặc, vậy thì phải làm sao?
Khúc Quân thở dài, lúc này có người gõ của phòng, là Thịnh Dĩnh Hi.
“Lộ Kiêu, tớ và bạn cùng phòng muốn đấu địa chủ, nhưng cần ít nhất ba người, cậu chơi không?”
U chu! Đấu địa chủ a! Mới nghe đã ngứa tay rồi! Cậu tất nhiên là muốn chơi!
Trong chớp mắt, cậu ném chuyện của Lăng Mặc tới xó xỉnh nào đó.
Khúc Quân mở cửa, gật đầu như giã tỏi: “Chơi! Tất nhiên là chơi!”
“Nhưng mà phải đợi huấn luyện viên Thiệu đi kiểm tra phòng cái đã.”
Thịnh Dĩnh Hi đứng ngoài cửa nháy mắt, sau đó thò đầu vào dò xét: “Nè, Lăng Mặc có ở đây không?”
“Cậu ta... Tạm thời không có ở đây.”
“Vậy thì tốt. Nếu cậu ta ở đây thì sẽ không cho bọn mình đánh bài đâu!”
“Đánh bài thì có gì sai chứ! Phòng ngừa não lão hóa sớm!”
Đến 8 giờ tối, quả nhiên huấn luyện viên Thiệu đến kiểm tra từng phòng.
Khúc Quân còn nghĩ xem có nên bao che giúp Lăng Mặc không, ai ngờ huấn luyện viên Thiệu trực tiếp nói: “Lăng Mặc nói khoảng 10 giờ sẽ về. Lộ Kiêu, em nhớ đừng khóa cửa.”
“À... Cậu ấy sao vậy thầy?” Khúc Quân rất tò mò với lý do xin nghỉ của Lăng Mặc.
“Hình như mẹ em ấy không được khỏe, ba em ấy gọi điện xin thầy tối nay cho em ấy về nhà thăm mẹ.”
“À. Em sẽ không khóa cửa.”
Khúc Quân gật đầu, thầm nghĩ chắc chắn người gọi điện không phải là Mạc Thanh, mà chính là huấn luyện viên Lương giả làm Mạc Thanh gọi điện xin nghỉ cho Lăng Mặc.
Khúc Quân lén khinh bỉ anh.
Vất vả chờ huấn luyện viên Thiệu kiểm tra các phòng ngủ còn lại xong, Khúc Quân lập tức không kịp chờ chạy tới phòng ngủ của Thịnh Dĩnh Hi.
“Nói rồi nhé, chơi 2 tiếng, đúng 10 giờ đi ngủ.” Thịnh Dĩnh Hi nói.
Mà bạn cùng phòng với Thịnh Dĩnh Hi là Viên Dã.
Mặc dù Viên Dã không vui vì Thịnh Dĩīnh Hi kêu Khúc Quân chơi cùng, nhưng Thịnh Dĩnh Hi nói phải kêu đứa mình quen biết thì mới an toàn, lỡ như đứa khác chơi thua cay cú chạy đi mách lẻo huấn luyện viên thì coi như xong, Viên Dã suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
“Chỉ chơi 2 tiếng thôi à?” Khúc Quân không hài lòng nói.
Viên Dã trực tiếp lấy quyển bài tập hè gõ lên đầu Khúc Quân: “Thằng ngốc này! Ngày mai phải thi bơi 800 mét! Rất cần thể lực, phải tranh thủ ngủ sớm!”
Thịnh Dĩnh Hi không nói nhiều, lập tức xào bài.
“Đúng đó, thằng nhóc nhà cậu thì bơi 100 mét hay 200 mét nào có bõ bèn gì. Tớ và Viên Dã còn phải liều mạng 800 mét và 1500 mét đây này!”
“Được rồi!”
Mấy vòng chơi tiếp theo, người thua thê thảm nhất là Viên Dã.
Đầu óc thông minh của Thịnh Dĩnh Hi có khả năng biết đoán bài, kỹ thuật đánh bài của Khúc Quân được tôi luyện nhiều năm trong đội ngũ mà ra, còn Viên Dã công tử Bạc Liêu coi tiền như rác, bị Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi giết không còn manh giáp.
Còn chưa chơi tới 11 điểm, Viên Dã đã ngả bài: “Không chơi nữa! Thua hoài! Hai đứa bây hùa nhau hãm hại ông!”
“Đâu có chơi ăn tiền đâu, làm gì mà căng thế?” Thịnh Dĩnh Hi vỗ vai Viên Dã: “Đổi chỗ đi! Coi như đổi vận khí!”
Lúc này, Khúc Quân bỗng nhiên nghiêng mặt sang một bên, nói: “Khoan đã...”
“Khoan cái gì?” Thịnh Dĩnh Hi đang xào bài hỏi.
“Mau! Lẹ lên! Cất bài đi! Tớ nghe thấy tiếng của huấn luyện viên Thiệu!” Khúc Quân vớ lấy hộp đựng bài tú lơ khơ rồi nhanh chóng nhét hết bài vào.
“Không thể nào, lỗ tai cậu làm bằng gì thế?”
Khúc Quân đang liều mạng gom hết lá bài trên đất bỏ vào hộp, nhưng cửa đã mở ra!
Cũng may động tác của Khúc Quân mau lẹ, một cước đá hộp bài văng dưới gầm giường.
Nhưng mà... Không sợ đối thủ khó nhai, chỉ sợ có đồng đội ngu như heo!
Trong tay Viên Dã còn cầm lá Joker kìa!
“Ô kia, đánh bài vui ha?” Huấn luyện viên Thiệu đi tới trước mặt ba người: “Lộ Kiêu cũng góp vui nhỉ?”
Khúc Quân cười cười: “Đâu có! Bọn em sao có thể đánh bài! Bọn em đang trao đổi bài tập hè mà thầy!”
“Phải không? Trao đổi bài tập hè?” Huấn luyện viên Thiệu đi vào, trực tiếp lấy hai lá bài trong tay Viên Dã: “Viên Dã, em có biết hai đứa kia là học sinh Tam Trung không? Đầu óc bọn nó rất thông minh, em có nghĩ mình bị rủ rê đánh bài là đang bị hai đứa kia đùa giỡn không?”
“Hả? Tụi nó đùa giỡn em?” Viên Dã sửng sốt, ngay sau đó biết huấn luyện viên Thiệu hơn phân nửa là đang lừa mình, lập tức lắc đầu: “Tụi em không đánh bài, thật sự là đang trao đổi bài tập hè!”
Huấn luyện viên Thiệu cúi đầu nhìn, đá văng cái ghế bên cạnh ra: “Trừ lá Joker kia ra, ở đây còn có con át xì (A) nữa này. Tôi đā nói với các cậu rồi, cấm không được đánh bài trong lúc huấn luyện mà.”
Khúc Quân không nói gì, cậu đoán nếu cãi tay đôi với huấn luyện viên Thiệu thì hắn sẽ lật tung cả phòng ngủ của bọn họ lên mất, đến lúc đó ai chịu thiệt sẽ biết.
Thịnh Dĩnh Hi cũng im lặng, chờ xem huấn luyện viên Thiệu sẽ xử phạt bọn họ thế nào.
“Tôi sẽ không tịch thu bộ bài của các cậu, mà sẽ lấy đi mấy lá bài này. Một bộ bài không đủ, tôi coi các cậu đánh kiểu gì. Ba người các cậu cũng đi ra ngoài cho tôi, thực hiện 100 cú nhảy ếch.”
“Huấn luyện viên Thiệu... Ngày mai còn phải thi cuộc tranh tài 800 mét đó! Bọn em chỉ vì lo lắng nên mới giải trí một chút thôi! 100 cú nhảy ếch... Liệu ngày mai còn sức bơi nữa không?” Thịnh Dĩnh Hi làm bộ đáng thương nói.
“À, tôi quên, ngày mai còn trận tranh tài 800 mét! Thôi coi như đây là bài tập vận động làm nóng người đi!”
Ba người cúi đầu thở dài phì phì.
“Lộ Kiêu ơi là Lộ Kiêu, Lăng Mặc không có ở đây, cậu phải nhờ vào trời cao thôi!” Huấn luyện viên Thiệu cầm mấy tấm bài gõ lên đầu Khúc Quân.
Vì vậy vào 10 giờ rưỡi tối hôm đó, Khúc Quân, Thịnh Dĩnh Hi, Viên Dã, ba người bọn họ ở bãi đất trống của khu ký túc xá, ngồi nhảy ếch.
Đã vậy hết lần này tới lần khác, huấn luyện viên Thiệu còn ‘tốt bụng’ hô lớn đếm cho bọn họ, gây huyên náo cả khu ký túc xá, ai ai cũng ló đầu ra nhìn.
Một đời thanh danh của Khúc Quân coi như hoàn toàn bị hủy.
Trong lúc Khúc Quân còn đang nhảy ếch, Lăng Mặc đã trở về, anh đeo ba lô đi ngang qua, dừng lại chào một tiếng: “Huấn luyện viên Thiệu.”
Huấn luyện viên Thiệu xoay người lại, cười nói: “Lăng Mặc trở lại rồi, mẹ của em khỏe chứ?”
“Đã uống thuốc và ngủ rồi ạ. Đây là sao vậy thầy?”
“Mấy đứa này đánh bài bị tôi phát hiện.” Huấn luyện viên Thiệu đáp.
“Vâng, vậy em về ngủ đây.”
“Đi đi.”
Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã chỉ cảm thấy thật mất mặt khi bị Lăng Mặc thấy bọn họ bị phạt nhảy ếch, nhưng Khúc Quân thì lại cảm thấy rất tức giận.
Mịa nó, đi đến chỗ huấn luyện viên Lương huấn luyện cũng được đi.
Thế mà đi về thấy cậu bị chịu phạt cũng không thèm nói giúp một câu với huấn luyện viên Thiệu!
Không nghĩa khí! Không nhân tính!
Khúc Quân vừa thầm rủa xả Lăng Mặc vừa thực hiện 100 cú nhảy ếch, sau đó trở về phòng ngủ, nhìn thấy Lăng Mặc cầm một cái chậu đi về.
Người này thích sạch sẽ, đi đến chỗ huấn luyện viên Lương nhất định sẽ đổ mồ hôi, cho nên nhất định phải tắm táp.
Khúc Quân tức giận leo lên giường, nhưng bị Lăng Mặc níu lấy lưng quần.
“Làm gì!” Khúc Quân khó chịu quay đầu lại.
“Tớ đun cho cậu chậu nước nóng, giờ đã nguội bớt rồi. Cậu nhảy ếch xong cũng đổ mồ hôi mà, đi tắm đi.”
“Không cần.” Khúc Quân tiếp tục leo lên giường, mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động.
Chỉ sợ cả đời này chỉ có Lăng Mặc là nấu nước cho cậu tắm.
Nhưng Lăng Mặc không có ý buông tay ra, quần của Khúc Quân suýt chút nữa tuột xuống.
“Tớ không có kêu cậu đến phòng người khác đánh bài, cậu tức giận cái gì?”
Khúc Quân lấy một tay giữ lại quần, nhưng không ngờ Lăng Mặc ôm cậu xuống khỏi cái thang.
“Cậu thả ra!”
“Nếu cậu còn om sòm nữa, lát nữa huấn luyện viên Thiệu sẽ tới đây nhìn cậu đấy.”
Nghe Lăng Mặc nói thế, Khúc Quân lập tức đàng hoàng.
“Cậu nói cậu có bị ngu không? Hôm nay bơi 100 mét và 200 mét, tất cả đội viên đều đã thấy được sự lợi hại của cậu, sao cậu không để ý để tứ gì hết vậy?”
Giọng nói của Lăng Mặc phả vào gáy của Khúc Quân.
Ấm áp làm cho lòng người an tâm.
“Để ý để tứ cái gì?” Khúc Quân giơ tay che gáy lại.
Lăng Mặc không bắt nạt cậu nữa, thả lỏng hai tay đặt cậu xuống.
Tác giả có lời muốn nói: DAY 50.
Khúc Quân: Ở nơi nào, gặp qua người ở nơi nào? Cớ sao nụ cười của em thổi bay cả gió đông...
Lăng Mặc: Em thiếu đánh?
Khúc Quân: Hở?
Lăng Mặc: Ngũ âm không ra gì, em ép anh gia pháp với em đấy à?
Khúc Quân: Em với anh đâu phải là người một nhà, gia pháp cái đầu anh!
Đấu địa chủ: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì ĐC thắng, còn 1 trong 2 ND ai hết bài trước thì 2 ND thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.
Tú lơ khơ, bài Tây, chắc ai cũng biết nhỉ
Con bài Joker mà Viễn Dã cầm đây