“Cậu nhìn đi, với con trai, ít ra còn có soái ca vạn người mê như tớ thích cậu, còn có tên Lăng Mặc kia luôn nhìn chằm chằm cậu, thêm cả Viên Dã mới vừa rồi còn bị cậu đánh bại suýt nữa phải cuổng trời. Còn bên đám con gái thì có ai?” Thịnh Dĩnh Hi càng nói càng cười rạng rỡ, nốt lệ chí kia thiếu điều muốn rớt ra ngoài.
Khúc Quân có cảm giác như giẫm phải cứt, nhưng vẫn không cam chịu: “Xàm xí đú! Có quỷ mới muốn cậu thích tớ! Còn nữa, cậu lôi Lăng Mặc vô đây làm gì? Hơn nữa chưa thử thì làm sao biết tớ không được nữ sinh hoan nghênh chứ?”
Cậu cho là chuyện Lăng Mặc thích mình chỉ có cậu với anh biết thôi, nhưng tại sao Thịnh Dĩnh Hi lại nói như vậy?
“Được thôi. Cậu sẽ giả vờ làm rơi thẻ đội viên, chỗ này là đường dẫn đến nhà ăn. Thử xem chốc nữa ăn cơm xong, có nữ sinh nào giúp cậu nhặt thẻ đội viên không?” Sự tư tin tỏa sáng trong mắt Thịnh Dĩnh Hi khiến Khúc Quân rất không vui.
“Được!” Khúc Quân tháo thẻ đội viên xuống.
Thịnh Dĩnh Hi ném thẻ đội viên của Khúc Quân tới nơi tương đối dễ thấy, sau đó kéo Khúc Quân đi.
Khúc Quân vừa đi vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn, tựa như nằm dưới đất không phải thẻ đội viên mà là chính cậu.
Rốt cuộc sẽ có bao nhiêu cái chân dẫm đạp lên mặt cậu a!
Khúc Quân hối hận, cậu bỗng nhận ra mình bị Thịnh Dĩnh Hi đùa giỡn.
“Ê, cậu cũng thử ném thẻ đội viên của mình luôn đi.” Khúc Quân níu lấy cổ áo của Thịnh Dĩnh Hi nói.
“Tại sao tớ phải ném chớ?”
“Thịnh Dĩnh Hi, chẳng phải cậu nói cậu được hoan nghênh hơn cả tớ sao? Không dám ném xuống, cậu nghĩ cậu đang giỡn mặt với tớ đấy à?”
Ánh mắt của Khúc Quân biến lạnh, Thịnh Dĩnh Hi vội vàng giải thích: “Cậu nghĩ lại đi, trên con đường này, vừa có thẻ đội viên của cậu, vừa có thẻ của tớ, bộ cậu không sợ huấn luyện viên cho là hai đứa mình cố ý sao?”
“Vậy là cậu lừa tớ ném thẻ đội viên?”
Thịnh Dĩnh Hi rốt cuộc không nhịn được cười: “Bây giờ trông cậu... Đáng yêu thiệt đấy!”
“Điên!”
Nói xong, Khúc Quân xoay người đi tìm thẻ đội viên của mình, nhưng cậu kinh ngạc phát hiện... Nó đã không còn ở chỗ cũ nữa.
“Thịnh Dĩnh Hi! Cậu ném thẻ của tớ đến xó xỉnh nào rồi!”
“Phắc... Tớ nhớ tớ ném nó ở đây mà... Sao lại không có chứ?”
Thịnh Dĩnh Hi thấy Khúc Quân loay hoay nãy giờ mà vẫn không tìm được, cũng bắt đầu sốt sắng.
“Cậu mau tìm cho tớ, nếu tìm không ra tớ đánh cậu thành cái đầu heo!” Khúc Quân thầm nghĩ mình không nên chơi với Thịnh Dĩnh Hi, ngay cả chỉ số thông minh cũng biến âm.
“Đừng nóng, đừng nóng, để tớ tìm! Cũng không phải giấy kết hôn, cậu đừng lo lắng quá!” Thịnh Dĩnh Hi vốn chỉ muốn đùa giỡn tí, không ngờ lại đánh mất thật, trên trán cậu ta lấm tấm mồ hôi.
Khúc Quân đứng bên cạnh khoanh tay, mắt lạnh vèo vèo nhìn Thịnh Dĩnh Hi.
Nói thật, mặc dù Thịnh Dĩnh Hi không có khí chất cao lãnh của Lăng Mặc nhưng bù lại có khuôn mặt rất xinh đẹp, đặc biệt là nốt lệ chí bên khóe miệng kia, làm cho Khúc Quân rất muốn sờ thử.
Nhưng những thứ này đều không sánh bằng việc Thịnh Dĩnh Hi làm mất thẻ đội viên của cậu.
Khúc Quân không nương tay đá cậu ta một cú: “Không tìm thấy?”
“Phắc... Rốt cuộc là ở đâu rồi?”
Khúc Quân trực tiếp móc lấy thẻ đội viên từ trong túi áo của cậu ta ra rồi ném phăng đi.
“Này! Lộ Kiêu...”
“Sao? Đây là gọi là có qua có lại đó. Chiều nay tiểu gia sẽ bồi mi đi làm lại thẻ đội viên.”
“Được rồi... Coi như cậu giỏi...” Thịnh Dĩnh Hi chớp chớp mắt nhìn về phương hướng thẻ đội viên của mình bị ném đi, rất muốn chạy tới nhặt nhưng lại sợ chọc giận Lộ Kiêu, nên không dám đi lụm: “Cậu ăn cái gì mà sức lớn thế... Ném xa quá trời.”
Dưới uy hiếp của Khúc Quân, Thịnh Dĩnh Hi không dám đi lụm thẻ đội viên của mình về.
Đến khi hai người đi vào nhà ăn, Lăng Mặc đã ngồi ở trước bàn ăn đợi cậu. Bên cạnh còn để một phần cơm, rõ ràng là lấy sẵn cho Khúc Quân.
Khúc Quân ngồi xuống, Lăng Mặc lạnh lùng nói: “Cậu không có gì muốn nói à?”
Vừa mới bỏ miếng thịt trâu vào miệng, Khúc Quân nuốt nước miếng cái ực, bỗng nhiên có ảo giác đang ăn bữa cơm cuối cùng trước khi lên máy chém.
“A? À, cám ơn cậu đã lấy cơm giúp tớ!”
Nhìn Thịnh Dĩnh Hi nhăn nhó đi tới, liền biết cu cậu vì tới trễ nên không lấy được thịt.
“Cậu không có đánh rơi cái gì sao?” Lăng Mặc hỏi.
“... Cậu... Sao cậu biết tớ làm rớt đồ?”
“Rớt não.” Lăng Mặc không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bàn trong nhà ăn đủ cho bốn người một bàn, Thịnh Dĩnh Hi bưng cơm đi tới ngồi đối diện với Khúc Quân, cố ý ngó lơ Lăng Mặc.
Toàn bộ đội bơi đều biết Lăng Mặc chỉ nói chuyện với Khúc Quân, Khúc Quân luôn đi chơi với Thịnh Dĩnh Hi nhưng cũng thường xuyên ở chung với Lăng Mặc. Vì vậy, Thịnh Dĩnh Hi muốn chơi với Khúc Quân thì không thể không giao thiệp với Lăng Mặc.
Mối quan hệ tam giác đầy phức tạp a!
“Cậu còn hình thẻ chứ? Cơm nước xong đi làm lại thẻ đội viên nha!”
“Ừ ừ, còn hình.”
Lúc này, Lăng Mặc bỗng nhiên cầm thứ gì đó bỏ vào tay của Khúc Quân. Khúc Quân cúi đầu nhìn, đây chẳng phải là thẻ đội viên của cậu đó sao?
“Phắc? Thẻ đội viên của tớ sao lại ở đây?”
“Có người lượm được rồi nhờ tớ đưa lại cho cậu.” Lăng Mặc đáp.
“A? Người đó ngộ ghê, mới nãy tớ đi kiếm quá trời, nếu người đó nhặt được thì chắc chắn phải gặp nhau trên đường a, thế thì sao không trả cho tớ luôn?” Khúc Quân chùi bụi bặm trên thẻ.
“Ha ha, ở đây có hai khả năng.” Thịnh Dĩnh Hi giơ hai ngón tay nói.
“Hai khả năng gì?”
“Thứ nhất, hình thẻ của cậu quá xấu, người nhặt thẻ không thể nhận ra cậu!”
“Đi chết đi.”
Khúc Quân muốn đạp một cú vào chân Thịnh Dĩnh Hi, nhưng Lăng Mặc ngồi bên cạnh đưa đầu gối ra đè chân cậu xuống.
Cậu giật giật cái chân, Lăng Mặc trực tiếp dùng mũi chân chỉa dính vào mắt cá chân của cậu.
“Phắc, cậu từ khi nào thân thiết với tên miệng thúi này thế, ngay cả đạp cũng không cho tớ đạp...” Khúc Quân mất hứng chọt đũa vào chén cơm.
“Bởi vì Thịnh Dĩnh Hi rất mong chờ cậu đạp cậu ta.” Lăng Mặc đáp.
Thịnh Dĩnh Hi liếc mắt, bày ra bộ dáng bị Lăng Mặc vạch trần, chua xót nói tiếp: “Thứ hai, người nhặt được thẻ đội viên của Lộ Kiêu chính là một cô em. Cô em đó biết cậu và Lăng Mặc ở chung phòng, cố ý không trả cho cậu, mà là đặc biệt đến nhà ăn giao tận tay cho Lăng Mặc, như vậy thì có thể nói chuyện với Mặc cao lãnh rồi.”
“Ồ! Thì ra là như vậy!” Khúc Quân huých cùi chỏ với Lăng Mặc: “Cô em đó có xinh hem?”
Lăng Mặc hơi nhấc mí mắt, trả lời: “Là huấn luyện viên Thiệu nhặt được. Cậu cảm thấy huấn luyện viên Thiệu có xinh không?”
Khúc Quân há miệng, coi như chưa hỏi gì, tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Lúc rời khỏi nhà ăn, Thịnh Dĩnh Hi muốn níu lấy cổ áo sau gáy Khúc Quân, nhưng cổ của Khúc Quân đã bị Lăng Mặc tóm lấy trước.
“Này Lộ Kiêu! Đã nói sẽ đi làm lại thẻ đội viên với tớ mà!”
Khúc Quân vốn có chút áy náy, mặc dù mọi chuyện là do Thịnh Dĩnh Hi bày ra, nhưng thẻ của cậu ta là bị cậu ném đi.
Đang muốn quay đầu đồng ý với đối phương thì cổ bị hung hăng bóp một cái.
“Bài tập hè còn chất đống ra đó, cậu còn rảnh rỗi làm chuyện khác?”
“Làm! Làm! Làm!” Khúc Quân rụt cổ, giống như rùa đen, rất sợ Lăng Mặc bẻ cổ cậu.
Hơn nữa nhờ có Lăng Mặc, bài tập của cậu được giải quyết rất nhanh. Nếu không tranh thủ thời gian trong khi tập luyện bơi lội làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chờ khi trận đấu kết thúc, còn một đống bài tập chưa làm, cậu chắc chắn sẽ bị chủ nhiệm lớp lột da.
Thịnh Dĩnh Hi thở dài, nhìn bóng lưng co rúm không cốt khí của Khúc Quân rời đi.
Thịnh Dĩnh Hi nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Lộ Kiêu không chỉ của riêng một mình cậu...”
Tối hôm đó, Khúc Quân leo lên giường của mình, thoải mái lấy điện thoại ra, liếc xem ngày tháng thì phát hiện hôm nay là sinh nhật của Lưu Phân Hương! Nếu không gửi tin nhắn chúc mừng thì sau khi về sẽ bị càm ràm điếc tai mất!
Cậu vội vàng soạn một cái tin nhắn ngắn: Mẹ yêu của con, cám ơn mẹ đã hết lòng nuôi dưỡng dạy dỗ con đến ngày hôm nay, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ! Cho mẹ cái hun thiệt bự nè! Moah moah!
Khúc Quân vừa soạn tin nhắn, vừa nhập diễn, trên mặt nở nụ cười chân thành nhất.
Gửi tin nhắn xong, Khúc Quân vừa xem sách Hóa, vừa liếc điện thoại chờ tin nhắn hồi âm của Lưu Phân Hương.
Đợi nửa ngày, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Hay là Lưu Phân Hương đang ăn mừng sinh nhật với đồng nghiệp?
Hay là bà đang làm thêm giờ nên không thấy?
Mấy phút sau, Lăng Mặc xách túi từ phòng tắm công cộng trở về, trên vai khoác một cái khăn lông, trên người mặc một cái quần thể thao.
Anh vốn cao ráo, mặc dù là dáng vẻ lạnh lùng xa cách nhưng vẫn rất đẹp trai. Loại đẹp trai này ngoài ngũ quan xuất chúng ra, còn có mị lực trầm ổn chỉ thuộc về đàn ông.
Khúc Quân nằm sấp trên giường nhìn Lăng Mặc thu dọn đồ đạc, trong lòng không ngừng nhớ lại lúc cậu cứu anh ở trên phi cơ, lúc đó vóc dáng của anh có đẹp như bây giờ không nhỉ?
Ờm, nói thiệt, không nhớ rõ...
Lăng Mặc quay đầu lại thì thấy Khúc Quân nằm trên giường xòe tay về phía mình: “Tớ cũng phải đi tắm, cho mượn xài ké thẻ của cậu đi.”
“Chẳng phải cậu đã tắm ở câu lạc bộ rồi sao?” Lăng Mặc cũng vươn tay tới, nhẹ nhàng bấu lấy ngón tay của Khúc Quân, nhưng không có ý định đưa thẻ cho cậu.
Khúc Quân hắc tuyến, phòng tắm ở câu lạc bộ đông người như thế, sao có thể tắm kỹ được, chỉ có thể rửa ráy sơ sơ rồi đi ra thôi.
Hơn nữa Lăng Mặc còn đứng canh trước cửa, kêu cậu phải mặc quần vào rồi mới được đi ra.
“Chưa tắm kỹ.”
“Vậy đợi tớ đun cho cậu thùng nước sôi để cậu tắm trong buồng vòi sen.”
“Cậu có bị bệnh không vậy? Sao tớ có cảm giác cậu không muốn người khác cơ thể của tớ vậy hả? Mọi người đều là nam cả mà, nhìn nhau thì có sao đâu!” Khúc Quân muốn rút tay về nhưng Lăng Mặc đã nắm chặt lấy.
“Bởi vì tớ thích cậu nên không muốn người khác thấy cơ thể của cậu, cũng không thích cậu hưng phấn vác thằng nhỏ của mình chạy đi so với người ta, không thích cái mặt cười ngu của cậu khi được người ta thuận miệng khen khoai to.”
“... Sao cậu biết tớ đi đọ thằng nhỏ với người khác?” Khúc Quân cạn lời.
Mặc dù... Lăng Mặc vừa nói như vậy, thật giống như anh có thể biết được mọi chuyện cậu làm.
“Cậu dám nói mình không lén đọ thằng nhỏ với tớ đi?” Lăng Mặc hỏi lại.
Khúc Quân nghẹn họng: “Sao cậu biết?”
“Cậu cứ nhìn chằm chằm chỗ đó của tớ, không phải đọ với tớ thì chẳng lẽ muốn liếm?” Lăng Mặc cầm tay cậu cọ lên má của mình.
“Chòi má! Cậu là học sinh giỏi đó! Cậu là cao lãnh chi hoa trong mắt mọi người đó! Sao cậu lại có thể nói ra những thứ tục tĩu đó chứ! Coi chừng tớ méc mẹ cậu!” Khúc Quân dùng sức rút tay về, ai ngờ Lăng Mặc càng nắm chặt hơn.
Lăng Mặc dựa vào thành giường của Khúc Quân, ánh mắt của anh ngày càng gần cậu, Khúc Quân bỗng cảm thấy khẩn trương.
“Vậy thì cậu cứ nói đi. Nói với ba mẹ tớ, nói với thầy cô, nói với huấn luyện viên, nói tớ mỗi ngày đều muốn hôn cậu, mỗi ngày đều muốn chịch cậu, muốn giam giữ cậu ở một nơi không ai biết.”
Ánh mắt của Lăng Mặc luôn luôn lạnh lẽo hơn băng, nhưng chính vì cái lạnh lẽo đó mà một khi đã sôi trào lên thì tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.
Khúc Quân có thể cảm nhận được sức nóng đến chết người trong mắt của Lăng Mặc, cậu tránh né tầm mắt của đối phương, vươn tay trái tới cố sức gỡ tay Lăng Mặc ra.
Ai ngờ Lăng Mặc đột nhiên hôn lên mu bàn tay trái của cậu, Khúc Quân hết hồn lập tức rút tay về. Lăng Mặc tiếp tục nghiêng mặt hôn lên cổ tay phải bị nắm nãy giờ của cậu.
Cảm giác thấy Lăng Mặc còn liếm nhẹ lên, sự nóng ấm đó xộc thẳng vào mạch máu của Khúc Quân.
“Cậu mau buông tay ra!” Mặt Khúc Quân đỏ bừng, cậu cuống quýt không thôi.
Đời này của Khúc Quân chưa yêu đương bao giờ, người theo đuổi cậu đầu tiên lại chính là Lăng Mặc... Cậu hoàn toàn không biết ứng phó ra sao.
Không thể bị Lăng Mặc dắt mũi được.
Lăng Mặc không phản ứng gì, anh tiếp tục cắn ngón trỏ của cậu, ảo giác răng nanh có thể đâm xuyên qua da bất cứ lúc nào kia làm Khúc Quân chấn động toàn thân.
“Cậu mau thả tay tớ ra coi!” Khúc Quân cố hết sức lực, cái giường cũng rung lắc theo.
“Có phải cậu có phản ứng?” Lăng Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Đồ điên! Chỉ bị cắn ngón tay thì làm sao có phản ứng được chứ!”
“Phải không?” Lăng Mặc lạnh nhạt hỏi lại.
Rốt cuộc Lăng Mặc cũng thả tay ra, tay phải của Khúc Quân được giải phóng.
Ngay tại lúc cậu thở phào nhẹ nhõm, tay của Lăng Mặc đột nhiên thò vào bên trong chăn của cậu.
“A— Mẹ nó cậu muốn làm gì! Đi chết đi!” Khúc Quân kinh hoảng như bị đối phương thọc cho một dao.
“Cậu còn muốn đi phòng tắm công cộng không?” Biểu tình của Lăng Mặc vẫn không thay đổi gì.
“Không đi nữa! Không đi nữa! Mau thả tay ra!”
“Hôm nay đi chơi với Thịnh Dĩnh Hi vui chứ?” Lăng Mặc đổi đề tài.
Bây giờ Khúc Quân chỉ lo lắng cho an nguy của mình, thuận miệng trả lời theo: “Vui lắm! Vui lắm!”
“Vui lắm?”
“A— Không vui! Không vui! Cái tên Thịnh Dĩnh Hi kia thế mà lại mắc bệnh tự luyến!”
“Cậu còn chơi với cậu ta nữa không?”
“…Tớ sẽ cố gắng… Tớ sẽ cố gắng không chơi với cậu ta nữa…” Khúc Quân ỉu xìu nói.
Lúc này Lăng Mặc mới thả cậu ra, Khúc Quân lập tức rúc người vào trong chăn, hận không thể bốc hơi ngay lập tức.
“Cậu còn muốn tắm hay không? Nếu tắm thì tớ sẽ đi nấu nước nóng cho.” Lăng Mặc dễ dàng từ giường của Khúc Quân bò sang giường mình.
Hai cái giường nằm liền kề nối đuôi nhau và sát tường.
“Không tắm.”
Lăng Mặc tựa như đã biết trước được đáp án này, tiện tay lấy cái điện thoại bấm bấm, sau đó bật đèn đầu giường rồi lật sách nghiên cứu vi khuẩn ra xem.
Nhìn Lăng Mặc an tĩnh đọc sách, lúc này Khúc Quân mới thở phào, lấy điện thoại của mình ra, bây giờ cậu đặc biệt rất muốn gửi một tin nhắn cho tiến sĩ Giang, nói với anh ta là: Tôi không muốn làm nhiệm vụ này nữa, tôi muốn về nhà.
Nhưng khoan nói đến việc nhắn tin, lỡ như nhiệm vụ lần này thất bại, cũng không biết được là Giang Thành liệu có đá cậu tiếp tục đi làm nhiệm vụ này nữa không.
Mở điện thoại lên, nhìn thấy có một tin nhắn chưa đọc, có lẽ là mẹ Lưu Phân Hương nhắn lại đi.
Ai ngờ vừa mở ra thì biểu thị đó là tin nhắn của Lăng Mặc gửi đến.
⸺Tớ rất vui vì biết được hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ cậu, nhưng tiếc thay, tớ chỉ muốn chịch cậu chứ không phải mẹ cậu.
Khúc Quân run lên, lúc này cậu mới nhận ra tin nhắn chúc mừng sinh nhật Lưu Phân Hương bị gửi lộn qua điện thoại của Lăng Mặc!
Bởi vì tên hai người đều bắt đầu bằng chữ L, với lại hai cái tên kế bên nhau, Khúc Quân bất cẩn ấn nhầm.
“Tớ có chứng cứ nè!” Khúc Quân giơ điện thoại lên.
“Ừ, vậy cậu cứ gửi tin nhắn đó cho mọi người xem đi.” Lăng Mặc thờ ơ nói.
Khúc Quân thử tưởng tượng, đột nhiên cảm thấy rất chi là bi thương, cho dù cậu có gửi tin nhắn này cho tất cả mọi người xem, thì chắc chắn đa số sẽ cho rằng có ai đó lấy điện thoại của Lăng Mặc nhắn tin bậy bạ, không chừng còn cho là Khúc Quân cậu dư hơi làm trò con bò, cuối cùng sẽ bị mọi người cười nhạo.
Một lần nữa cậu cảm nhận được khí thế cao lãnh ưu tú và đặc quyền của học thần nhà người ta.
Khúc Quân buồn bực cuộn người rúc vào chăn, quyết định ngủ.
Ai ngờ Lăng Mặc vỗ đầu giường cậu: “Cậu nằm xoay chân về phía đầu của tớ?”
Khúc Quân tức giận trả lời: “Cậu đổi gối về phía kia đi, như vậy là chân đối chân rồi!”
“Cậu nhất định phải hướng chân về phía tớ?”
“Thì sao?” Khúc Quân không muốn phản ứng lại anh nữa.
Cậu luôn cảm thấy lúc còn là Mạc Tiểu Bắc, bọn ở chung với nhau vui vẻ biết bao nhiêu. Bây giờ chỉ đổi một thân xác khác thôi, tất cả mọi thứ đã thay đổi chóng mặt.
Í khoan… Lăng Mặc đã từng nói, anh đã có suy nghĩ không nên với Mạc Tiểu Bắc?
A! Bọn họ ngủ chung một cái chăn, lúc Lăng Mặc ôm Mạc Tiểu Bắc thì trong đầu anh đang nghĩ cái gì?
Bây giờ nhớ lại, cậu thấy mình rất giống một con cá mặt ngu bị cá mập gian xảo vờn qua vờn lại.
Giường của Khúc Quân bỗng nhiên rung lắc, cậu ngóc đầu dậy thì thấy Lăng Mặc đã bò sang bên đây từ lúc nào, chiếm cứ trên giường của cậu!
Hai tay của anh chống hai bên, đường cong của vai và cẳng chân co giãn săn chắc, ẩn chứa sức mạnh, giống như một mãnh thú đang dò xét con mồi của mình.
Khi tay của anh chạm lên đùi của Khúc Quân, cậu nhìn thấy khí thế ào ạt trong mắt của đối phương thì đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu nhấc chân lên cách một lớp chăn giẫm lên vai của Lăng Mặc.
“Này, đây là giường của tớ.” Khúc Quân lạnh lùng nhìn Lăng Mặc với ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng Lăng Mặc nâng một tay lên ụp lấy mắt cá chân đang đặt lên vai mình, lúc anh nghiêng mặt sang, Khúc Quân nghi ngờ không biết anh có phải muốn hôn bắp chân mình không, Khúc Quân cũng không rút chân về mà dùng sức đạp một cái.
Mà Lăng Mặc rõ ràng chỉ có một cánh tay trái chống bên người cậu làm trụ cột, anh không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế cũ, thậm chí còn bấu chặt lấy bắp chân của Khúc Quân và từ từ áp sát lại gần.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, Khúc Quân và Lăng Mặc đối mặt nhau, cậu tự nhủ không được lùi bước, không được làm ra hành động thỏa hiệp nào, nếu không trong hai tuần lễ ở chung phòng với Lăng Mặc này, cậu chắc chắn sẽ bị anh đàn áp muốn làm gì thì làm.
“Cậu còn muốn nằm ngủ hướng chân về phía tớ?”
Lăng Mặc đã áp sát tới trước ngực Khúc Quân, cái chân giẫm lên vai Lăng Mặc đã bị anh gập lại, nhưng Khúc Quân vẫn không có biểu tình gì, cậu đang tích tụ sức lực, chuẩn bị tung chân đá người xuống giường!
“Lộ Kiêu, nếu như giường của cậu bị cậu đá sập… Cậu phải ngủ chung với tớ nhỉ?” Giọng nói của Lăng Mặc rất nhẹ, trong giọng điệu lạnh lùng mang theo cám dỗ.
Khúc Quân biết, Lăng Mặc đã cảm nhận được bắp chân của cậu đang dồn sức để tung cú đá, những lời này của anh không phải là cám dỗ mà chính là uy hiếp.
“Cậu muốn nằm đầu đối đầu với tớ đến thế cơ à?”
Khúc Quân hất cằm, rất khó chịu hỏi.
“Cậu sợ nằm đầu đối đầu với tớ đến thế cơ à?” Lăng Mặc lạnh nhạt hỏi lại.
“Tớ sợ cậu cái quần!”
“Không sợ thì tốt.” Lăng Mặc duỗi tay tới.
Khúc Quân lập tức đề phòng, có ý nghĩ liều mạng tẩn đối phương một quyền, ai ngờ Lăng Mặc chỉ lấy cái gối của Khúc Quân rồi tiêu sái ném về lại đầu giường bên kia, sau đó rời khỏi người Khúc Quân.
Một giây kia, Khúc Quân cảm thấy không phải là Lăng Mặc rời đi, mà anh nhẹ tay tha cho mình.
Đờ héo… Cực kỳ cực kỳ khó chịu!
Khúc Quân ngồi dậy, loay hoay một hồi, sau đó quay đầu về phía Lăng Mặc và nằm xuống.
Suy nghĩ một lát, vì tìm về tự tôn, cậu nói: “Cậu đúng là ấu trĩ!”
“Ấu trĩ chỉ vì cậu.”
Giọng nói của Lăng Mặc truyền tới từ bên kia, nghe rất rõ ràng.
Một cọng dây thần kinh nào đó ở sâu trong óc của Khúc Quân bị kích thích, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
.
.
Huấn luyện viên của đội bơi lội cũng dựa trên khả năng của từng đội viên mà rèn luyện. Điểm chính cần nâng cao thêm của Khúc Quân chính là xoay người và lấy hơi.
Khúc Quân nghiêng đầu lấy hơi khác với người thường, cậu có thể nghiêng đầu ở cả hai bên để lấy hơi, điều này cũng giúp cậu giữ được thăng bằng khi vẩy nước.
Trợ giảng quan sát cậu hơn một giờ, giúp cậu lập ra nhịp điệu lấy hơi của riêng cậu.
Trợ giảng đứng trên bờ nhìn chăm chú cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì năng lực thích ứng của Khúc Quân rất mạnh.
Đứa trẻ ở độ tuổi này, cho dù là động tác đánh tay vẩy nước hay là đạp chân đều đã hình thành nên thói quen, không thể sửa lại chỉ trong phút chốc được.
Nhưng vấn đề này không có ảnh hưởng lớn gì đến Khúc Quân, trợ giảng giúp cậu sửa lại động tác ở cùi trỏ và cẳng chân, Khúc Quân chỉ cần bơi hai vòng là có thể sửa lại được ngay.
Nhưng cho dù là vậy, đến động tác xoay người của cậu, trợ giảng cũng rất là đau đầu.
Hắn hiểu rất rõ, nếu Khúc Quân muốn nâng cao thành tích thì xoay người chính là điểm mấu chốt.
“Động tác xoay người là một quá trình gia tăng tốc độ, nhưng trước hết phải làm thế nào để dồn sức lực lấy đà, đó mới là cái quan trọng!”
Thậm chí trợ giảng còn cho Khúc Quân xem các video về cảnh xoay người của các vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, Khúc Quân chăm chú xem, sau đó xuống nước thực hành, nhưng hiệu quả không được khả quan cho lắm.
Trợ giảng đau đầu đứng trên bờ, huấn luyện viên Thiệu đi tới bên cạnh trợ giảng, cùng ngồi xuống bàn bạc với nhau.
Tác giả có lời muốn nói: DAY 48.
Khúc Quân: Em thấy anh luôn luôn cưỡng hôn em, chính là uy hiếp bự với em! Anh không thể thân thiện một chút được à?
Lăng Mặc: Ai chỉ em làm bài tập? Ai sửa đúng động tác bơi cho em? Ai lấy cơm dùm em? Ai mua quà ăn vặt cho em? Ai giặt quần lót và tất chân cho em?
Khúc Quân: Xì tốp! Em biết anh đã mãn cấp bạn trai vườn trường đảm đang rồi!
Lăng Mặc: Vậy em còn không mau nằm xuống.
Khúc Quân: Người sau khi chết mới có thể nằm vĩnh viễn, cho nên bây giờ em chưa muốn nằm xuống!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT