Lúc này Sở Ngưng đụng Lý Viễn Hàng một cái, tức giận nói “Chó khôn không cản đường!”
Lý Viễn Hàng nghe vậy liền quay đầu tính phun lửa thì chợt nhìn thấy Sở Ngưng đại diện cho môn tiếng anh của lớp, người mà cậu ta thích nhất đang đứng sau lưng mình, cho nên nghẹn họng không phun ra được câu nào.
Nghỉ giải lao buổi trưa, Khúc Quân đi tới chỗ Lăng Mặc nói “Đi thôi, đi căn tin mua cơm trưa!”
Lăng Mặc không giống như trước đây luôn cự tuyệt cậu, y đứng dậy đi cùng Khúc Quân đến căn tin.
Đây là lần đầu Lăng Mặc đến căn tin của trường, không ít học sinh tò mò nhìn y.
“Cậu đi dành chỗ ngồi trước đi, tớ đi xếp hàng lấy cơm cho.” Khúc Quân biết Lăng Mặc không thích nơi đông người.
“Ừ.”
Mấy phút sau, Khúc Quân cầm hai khay cơm đi đến chỗ Lăng Mặc, ai ngờ cùi trỏ bị người khác húc mạnh, khay cơm liền lật tung lên, cũng may là Khúc Quân phản ứng nhanh chóng, trước lúc khay cơm bị lật úp xuống liền cầm vững lại, tiếc là một ít thức ăn đã vấy bẩn lên đồng phục của cậu.
“Ây da, xin lỗi hén! Mày không thể bưng cơm đi lấy lòng Lăng Mặc nữa rồi! Cơ mà, mày có thể cởi đồng phục ra đặt lên bàn, để hai đứa bây có thể liếm cơm dính trên đó nha!”
Khúc Quân quay mặt nhìn sang thì thấy cái bản mặt thiếu đòn của Lý Viễn Hàng.
Các học sinh khác đang ăn cơm đồng loạt nhìn tới, trong nhất thời bọn họ trở thành tiêu điểm của căn tin.
Khúc Quân đang muốn đập Lý Viễn Hàng một trận nhưng bỗng nhiên có ai đó đi tới bên cạnh cậu, nắm lấy bả vai của cậu rồi kéo ra sau lưng. Khúc Quân ngửi thấy mùi xà phòng dễ chịu, ngay sau đó liền nghe tiếng thét kinh hãi của các học sinh trong căn tin— Lăng Mặc hất nguyên cả khay cơm mà Lý Viễn Hàng đang cầm lên mặt cậu ta!
Lăng Mặc nhanh chóng rút tay về, rồi kéo Khúc Quân đi về chỗ ngồi.
Hai tay Lý Viễn Hàng hạ khay cơm xuống, nước canh nhỏ tí tách xuống đất, cơm trong khay cũng vơi đi phân nửa.
Cậu ta sững người tại chỗ, hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì vừa mới xảy ra!
Lăng Mặc dám động tay động chân với cậu ta!
“Lăng Mặc— Mày cmn chán sống!” Lý Viễn Hàng vọt tới trước mặt Khúc Quân và Lăng Mặc.
“Mày có thể cởi đồng phục ra đặt trên bàn rồi thong thả liếm.” Lăng Mặc nhàn nhạt đáp lại.
Học sinh xung quanh vẫn còn đang nhìn bọn họ, thậm chí có đứa còn công khai cười trên sự đau khổ của kẻ khác, Lý Viễn Hàng bỗng cảm thấy bản thân mất sạch mặt mũi.
Nắm đấm của cậu ta còn chưa đụng vào mặt Lăng Mặc thì đã bị người khác vững vàng giữ tay lại.
“Này cậu học sinh, cậu muốn gây chuyện ở căn tin đấy à?”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn lại thì thấy đó là người phụ trách nấu ăn ở căn tin, bác Vương mặc một cái tạp dề đứng ở đó.
“Nó hất cơm lên người cháu!” Lý Viễn Hàng lớn tiếng.
“Bạn học hất cơm lên người là cậu liền đánh bạn học?” Bác Vương hỏi lại.
“Nó cố ý!”
Sở Ngưng đang ăn cơm bỗng lên tiếng “Bác Vương, cháu chỉ thấy cậu ta cố ý đi đến sau lưng bạn Mạc Tiểu Bắc, húc tay vào cùi trỏ của bạn ấy, làm khay cơm đổ ập lên người! Sau đó Lăng Mặc đi đến muốn tranh cãi với Lý Viễn Hàng thì không biết tại sao khay cơm của Lý Viễn Hàng lại tự nhiên đổ lên người cậu ta!”
Lời nói của Sở Ngưng không có nói rõ rốt cuộc Lăng Mặc có phải đã hất khay cơm lên người Lý Viễn Hàng hay không, nhưng lại đang ám chỉ rất có thể Lý Viễn Hàng tự mình làm đổ cơm rồi đổ thừa cho bạn học.
“Có đúng vậy không?” Bác Vương liếc nhìn đám học sinh đang ngồi coi.
Mọi người cảm thấy bớt một chuyện đỡ một chuyện, cho nên rối rít cắm cúi ngồi ăn cơm. Hơn nữa hành động của Lý Viễn Hàng rõ ràng không khiến người ta vừa mắt, ai cũng thầm hả hê vì Lăng Mặc hất đổ khay cơm của cậu ta.
Nhưng bác Vương có hơi ngờ ngợ, luôn cảm thấy rất có thể Lăng Mặc đã hất đổ khay cơm của Lý Viễn Hàng?
Ai ngờ Trần Kiều lên tiếng “Ôi mẹ ơi! Tao nói mày nha Lý Viễn Hàng, mày có thốn không vại hả? Mày biết rõ Mạc Tiểu Bắc lấy cơm cho Lăng Mặc ăn, mày hất đổ khay cơm của Mạc Tiểu Bắc là hòng không muốn cho Lăng Mặc ăn cơm chớ gì? Mới nãy Lăng Mặc chỉ đi tới trước mặt mày thôi, thế mà mày lại sợ quéo cò, tự mình hất đổ khay cơm, rõ ràng là bị Lăng Mặc dọa kìa! Hay là sáng nay chưa ăn sáng nên bủn rủn tay chân!”
Sau vụ chép bài sai tập thể đó, Trần Kiều liền cạch mặt Lý Viễn Hàng. Hễ mà thấy Lý Viễn Hàng ăn cơm ngon lành là cậu ta lập tức không nuốt nổi.
“Trần Kiều— Cái thằng mứt dại nhà mày!”
“Giề? Vô liêm sỉ đang gọi ai đấy?”
“Vô liêm sỉ gọi mày đó!”
Lý Viễn Hàng vừa dứt lời, toàn bộ căn tin liền phá lên cười rần rần.
Lý Viễn Hàng đỏ chín mặt, có nguy cơ trở thành mặt trời thứ hai.
“Thôi được rồi! Mọi chuyện tới đây thôi! Đừng có ầm ĩ lên nữa! Ai dám đánh nhau trong căn tin thì tôi sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm của người đó đến đây!”
Mặc dù bác Vương chỉ là người nấu bếp ở căn tin nhưng cũng là nhân viên lâu năm trong nhà trường, nên rất có tiếng nói.
Mọi người lập tức ngưng cười cúi đầu ăn cơm.
Lý Viễn Hàng đứng tại chỗ, trong nhất thời không biết nên làm gì.
“Ừ, chẳng phải dì làm bánh bao và xíu mại còn chưa ăn xong đó sao?”
Lăng ở ngay trước mắt mọi người ung dung đi ngang qua người Lý Viễn Hàng, y còn nói với âm thanh không lớn cũng không nhỏ “Lý Viễn Hàng, nếu lần sau còn tiếp tục chơi trò này thì tao không chỉ hất đổ khay cơm của mày, mà còn sẽ nghiền nát từng đầu ngón tay của mày ra.”
Lý Viễn Hàng hít sâu một hơi.
Cho tới bây giờ Lăng Mặc sẽ không phô trương thanh thế đi dọa người ta, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Khúc Quân cũng ngốc tại chỗ. Hồi nào tới giờ Lăng Mặc luôn bày ra dáng vẻ cao lãnh không màng sự đời, nhưng lần này xem ra y triệt để nổi giận rồi.
“Cám ơn nha.” Khúc Quân đi sau lưng Lăng Mặc, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
“Cám ơn vì cậu hất đổ khay cơm của Lý Viễn Hàng để giúp tớ hả giận.”
“Bớt tự mình dát vàng lên mặt đi.”
“Tớ không có tiền mua vàng dát lên mặt đâu. Nếu không chờ sau này cậu thăng quan tiến chức rồi mua ít vàng cho tớ dát lên mặt nhé?”
Lăng Mặc không trả lời cậu, chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Chẳng qua là tiếng ‘hừ’ này khiến Khúc Quân cảm thấy trong lòng đặc biệt tuyệt vời.
Bọn họ trở về lớp, mặt đối mặt ăn hết đồ ăn trong hộp giữ ấm.
“Nếu cậu chưa no thì ra ngoài mua ít trái cây đi.” Lăng Mặc nói.
“Không đi… Tiết đầu chiều nay là môn đại số, ăn no sẽ buồn ngủ mất…”
“Vậy thì ngủ đi.”
“Ừ, đánh một giấc.”
Khúc Quân không về chỗ của mình mà ngồi tại chỗ đối diện Lăng Mặc, gục đầu xuống bàn, không tới mười phút liền khò khò.
Lăng Mặc ngồi bên cạnh lấy sách giáo khoa ra xem, nhưng mấy phút trôi qua vẫn chưa lật sang trang tiếp theo.
Hô hấp của Khúc Quân làm trang sách của y khẽ hất lên rồi hạ xuống, bìa sách cũng nhẹ nhàng lay động theo.
Trong lớp cũng có vài học sinh tranh thủ gục đầu trên bàn ngủ trưa.
Trong giấc ngủ chập chờn, Khúc Quân luôn cảm giác mí mặt của mình có hơi ngứa, cậu quơ quơ cái tay.
Chờ đến khi cậu hoàn toàn tiến cõi mộng mơ, mí mắt lại ngứa nữa, cậu chớp chớp mắt, cảm thấy giống như vừa rồi có cái gì đó khều qua khều lại hàng mi của cậu, cậu mở mắt ra thì thấy Lăng Mặc đang ngồi đối diện.
Y một tay chống cằm, rũ mắt xem sách, một tay khác nhẹ nhàng khoác hờ lên mép bàn.
“Cậu không buồn ngủ sao?” Khúc Quân buồn bực nói.
“Giờ tôi sẽ ngủ.”
Lăng Mặc khép sách lại rồi cũng gục đầu xuống bàn.
Lúc tan học buổi chiều, Lăng Mặc không chờ Khúc Quân mà đi về trước.
Mặc dù Khúc Quân có chút buồn buồn nhưng nhớ lại buổi trưa cậu nằm ngủ bên cạnh Lăng Mặc mà y còn chưa nói khó chịu mùi cơm canh trên người cậu, Khúc Quân cảm thấy được an ủi phần nào.
Khi cậu đi tới khúc quẹo đi xuống cầu thang thì Lăng Mặc hai tay đút túi đang đứng chờ cậu, có nhiều học sinh đi ngang qua nhìn nhưng y vẫn đứng im tại chỗ.
Y đang đợi cậu.
Khúc Quân nhảy chân sáo đi đến sau lưng Lăng Mặc.
“Mẹ tớ nói tối nay mẹ phải tăng ca nên sẽ về khuya! Cậu tới chơi với tớ đi!”
“Không.” Lăng Mặc trả lời gọn lẹ.
“Đừng vậy mà! Tớ sợ ở nhà một mình lắm!” Khúc Quân thuận miệng tán dóc.
Thật ra điều mà Khúc Quân lo lắng thật sự là hôm nay bọn họ vừa chỉnh Lý Viễn Hàng một trận, nếu cứ để y trở về như thế thì hai mẹ con họ chắc chắn sẽ kiếm chuyện với y mất. (cưng lo xa quá hà)
Bọn họ đã đi xuống sân trường, Lăng Mặc vẫn chưa đồng ý về nhà với Khúc Quân.
Khúc Quân nhìn bóng lưng của y, cậu suy nghĩ rất lâu rồi mới mở miệng hỏi “Tớ cảm thấy cậu căn bản không quan tâm đến người dì Trần Lỵ máu mủ duy nhất kia của cậu, vậy tại sao cậu không trực tiếp đề nghị hủy bỏ tư cách giám hộ của Trần Lỵ?”
Lăng Mặc dừng chân lại nhưng cũng không quay đầu.
“Thật xin lỗi… Tớ không nên xen vào chuyện riêng của cậu…” Khúc Quân có hơi hối hận.
Cho dù Lăng Mặc có nguyện ý trút giận giúp cậu nhưng không có nghĩa là cậu có quyền hỏi này hỏi nọ.
“Thật ra thì Trần Lỵ không có ngược đãi tôi, cũng không có mưu sát tôi. Những gì bà ta làm chẳng qua là trút bất mãn và tự ti với mẹ tôi lên người tôi mà thôi. Bắt tôi ở nhà kho cũng được, không cho tôi ăn một hai bữa cơm cũng được, hoặc là không chăm lo chu toàn về mọi mặt cho tôi như chăm lo cho Lý Viễn Hàng cũng được. Những điều đó chưa đủ sức thuyết phục để tôi kiến nghị hủy bỏ quyền giám hộ của Trần Lỵ, hơn nữa tôi cũng không có được nuông chìu từ bé. Tôi không để bụng bà ta có chút thân tình nào với tôi hay không, cho nên tôi cũng không quan tâm bà ta đối xử với tôi ra sao. Bà ta trở thành người giám hộ của tôi là do thể chế của xã hội này quyết định. Cũng đồng dạng dựa trên quy tắc này, bà ta đã lấy đi của tôi cái gì thì sau này đợi đến khi tôi trường thành, tôi cũng sẽ lấy lại tất cả, vậy thì tôi cần gì phải tốn thời gian và tinh lực để diễn trò với bà ta?”
Khúc Quân biết, là vì không quan tâm nên mới hờ hững.
“Vậy cậu có quan tâm…” Khúc Quân muốn nói lại thôi.
“Cái gì?” Lăng Mặc liếc nhìn Khúc Quân.
“Cậu có quan tâm đến việc tớ đối xử với cậu như thế nào không?” Khúc Quân nhìn sang chỗ khác.
Thành thật mà nói, những lời đó phun ra từ miệng cậu thì đúng là quái đản mà!
Lăng Mặc bỗng vươn tay dùng sức đè gáy Khúc Quân xuống “Bệnh ngu si của cậu lại tái phát?”
“Kẻ bị bệnh ngu si đó giờ sắp ở nhà một mình nè, cậu không thể về nhà với tớ à?”
Khúc Quân cố ý nói bằng giọng điệu đáng thương.
Lúc này Lăng Mặc mới từ từ quay đầu lại nhìn thẳng Khúc Quân.
Dưới ánh nắng hoàng hôn, đôi mắt của Lăng Mặc thật giống như có hơi đỏ lên.
“Cậu nói thế là muốn tôi dạy kèm cậu làm bài tập chứ gì?”
===Hết chương 17===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 17.
Khúc Quân: Nói rồi đó, đợi đến khi anh có tiền nhớ dát vàng cho tui!
Lăng Mặc: Tôi sẽ làm cho cậu một cái lồng bằng vàng cực lớn.
Khúc Quân: Ơ, để làm gì?
Lăng Mặc: Để cho cậu ở trong đó.
Khúc Quân: Anh bị thần kinh à!
Lăng Mặc: Bộ cậu chưa nghe qua Kim ốc tàng kiều sao? Quả nhiên là ngu si nên chẳng có tí kiến thức nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT