Nội loạn ở Hứa Đô đã giải quyết xong một công đoạn, mọi người nên làm gì đều đã làm. Nhưng
mà trong lòng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà nghĩ
mãi không ra. Ray rứt suy nghĩ vài ngày vẫn không nắm đươc mấu chốt, ta
cũng chẳng nghĩ nữa. Dù sao mọi người đều không sao. Đợi Tào Tháo xuất
binh xong, ta sắp xếp mọi chuyện rồi cũng đi Nghiệp thành.
Tháng chạp năm Kiến An thứ tư, Tào Tháo tự mình suất lĩnh bai vạn tinh binh
cùng đội Hổ Báo Kỵ và toàn bộ tướng sĩ xuất phát từ Hứa Đô, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến thẳng tới Từ châu. Lưu Bị ở Từ châu
căn bản không thể ngờ, Tào Tháo không để ý đại quân Viên Thiệu đang áp
sát, lại tự mình xuất binh chủ lực đánh tới đây. Hắn còn đang tính ở Từ
châu làm việc lớn. Đối với hắn lúc này, tình hình thật sự là quá tốt.
Thành trì lớn nhỏ ở Từ châu phân nửa đã rơi vào tay hắn, Tào Tháo cùng
Viên Thiệu lại đang giằng co hai bên bờ Hoàng hà, không ai có thể cản
trở hắn phát triển.
Tuy rằng Lưu Bị không thể
nghĩ ra Tào Tháo có thể nhanh chóng phái người chiếm lĩnh rồi chỉnh lý
lại Thọ Xuân, có điều chỉ cần Tào Tháo thua trong tay Viên Thiệu, vỏn
vẹn một thành Thọ Xuân căn bản không đáng để vào mắt. Mà thái thú Quảng
Lăng Trần Đăng với mình quan hệ không tồi, Tào Tháo mà thua, hắn chắc
hẳn sẽ về đầu mình. Hơn nữa Tào Tháo thất bại gần như là chắc chắn, ha
ha, thực lực Viên Thiệu đương nhiên rất mạnh. Đợi Tào Tháo thua rồi, hắn có thể chiếm hẳn Từ châu, lấy Thọ Xuân trước Viên Thiệu, đem Dương châu ở phía Bắc Trường Giang toàn bộ thu vào tay mình, đến lúc đó, thế lực
của mình đã không thể khinh thường, chí lớn trong lòng một ngày sẽ
thành.
Phân tích như vậy xong, Lưu Bị rất chủ
quan để lại Quan Vũ coi chừng Hạ Bì, bản thân mang theo siêu cấp hộ vệ
Trương Phi cùng Tôn Càn bắt đầu chỉnh đốn lại các thành trì khác ở Từ
châu. Từ châu trải qua liên tục nhiều năm chiến tranh, Tang Bá xuất binh đánh Thanh châu, cũng đem theo rất nhiều quân Đan Dương, dân cư giảm
bớt chưa nói tới, Lữ Bố mặc dù ở Từ châu cai trị hai năm, nhưng mà bên
cạnh hắn không có nhân tài nội trị, nên kinh tế Từ châu vô cùng hỗn
loạn. Lưu Bị nhất định phải giải quyết vấn đề đó trước, nếu không, sau
khi đại chiến Viên Tào kết thúc, thực lực của hắn cũng không phục hồi
lại được, lúc này hắn còn có thể dựa vào Viên Thiệu, sau này Viên Thiệu
đã thắng, sao có thể cho hắn cơ hội độc lập xưng bá nữa.
Lúc Lưu Bị ở Tiểu Bái nhận được tin Tào quân đang tiến tới Từ châu, hắn
cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Mới một tháng trước, hắn đánh bại năm ngàn kỵ mã của Lưu Đại, Vương Trung do Tào Tháo cử tới, còn tẩy não hai
người một phen: sai các ngươi tới tấn công, liệu có thể làm gì được ta;
nếu Tào công tự tới, kết quả còn chưa biết thế nào!” Bởi theo hắn thấy,
thủ hạ của Tào Tháo không có mấy người là đối thủ của hắn, hắn sợ là sợ
Lữ Bố, nhưng Tào Tháo lại không thể nào để Lữ Bố một mình lãnh binh; bản thân Tào Tháo còn bận rộn bố phòng đại quân Viên Thiệu, cũng không thể
phân thân ra trận. Cho nên, lúc Lưu Bị nhận được tin tức xong, chính là
cười lớn, truyền lệnh điều động hai vạn quân cùng hắn tới Bành Thành
nghênh chiến.
Tào Tháo trong lòng ôm một bụng
tức nghẹn, mà Cam Ninh đảm nhiệm vị trí tiên phong (ta từng nói với Tào
Tháo, Cam Ninh có thể đánh tiên phong rất tốt, Tào Tháo đã nhớ kỹ trong
lòng, lần này thảo phạt Từ châu, liền cho hắn làm tiên phong) lại mang
trong lòng một khối thuốc nổ, đang muốn lập công, nên dẫn theo một ngàn
kỵ binh lao lên phía trước. Đáng tiếc, hắn không có cơ hội thể hiện,
quân giữ Bành Thành vừa nhìn thấy đại kỳ Tào Tháo, một chút dũng khí
cũng không còn (đại chiến ở Bành Thành mấy năm trước cùng cuộc chiến ở
Từ châu năm ngoài khiến mỗi binh lính canh giữ thành ở Từ châu đều nhớ
mãi chưa quên), trực tiếp mở cửa đầu hàng, Cam Ninh sau khi nghênh đón
Tào Tháo vào thành, với Thái Sử Từ hô to chưa đã nghiền.
Tào Tháo không trì hoãn chút nào, biết tin chủ lực Lưu Bị đang ở Tiểu Bái,
trực tiếp hạ lệnh đại quân chia làm hai đường, một đường do chính mình
dẫn năm ngàn quân Hổ Báo Kỵ đánh về Tiểu Bái; một đường khác do Hạ Hầu
Đôn, Trương Liêu dẫn tinh binh trực tiếp đánh vào thành Hạ Bì, cắt đứt
liên hệ giữa Hạ Bì và Tiểu Bái. Thành trì lớn nhỏ ở Từ châu mặc dù đa số đã quy thuận lưu Bị, nhưng quan viên ở những nơi này phần lớn vẫn là
người do Tào Tháo mệnh phong, người của Lưu Bị không có mấy, cũng không
có sức lật bài một lần nữa, cho nên đại quân Tào Tháo vừa đến, những nơi đó lại gió chiều nào che chiều ấy, trực tiếp quy hàng trở về, thật đáng buồn cười.
Lưu Bị vừa mới chỉnh đốn quân đội
rời khỏi thành Tiểu Bái, đã nhận được tin Tào quân vừa tới. Lưu Bị vội
đem quân nghênh địch. Có điều, thám báo của hắn mang tới tin tức: Tào
Tháo tự mình dẫn kỵ binh tới, quân tiên phong còn cách Tiểu Bái gần trăm dặm. Lưu Bị căn bản không tin, hắn còn cười nói với Giản Ung: “Thám báo không biết, thấy quân kỳ có chữ Tào liền cho rằng Tào lão tặc đến sao?” Hắn cũng lớn gan, lúc Tào quân bất ngờ đánh tới ngoài bốn mươi dặm bên
ngoài Tiểu Bái, hắn mới tự mình mang trăm quân ra quan sát quân Tào. Xa
xa nhìn thấy quân tiên phong đã sắp tràn tới, Lưu Bị nhìn kỹ tinh kỳ
trong đội, mẹ ơi! Quả nhiên Tào Tháo tự mình lâm trận.
Lúc này Lưu Bị chẳng còn chút tâm trạng lạc thú chế nhạo trước đây, ngay cả câu hắn từng nói “nếu Tào công tự tới, kết quả còn chưa biết thế nào!”
cũng lập tức bị vứt ra khỏi đầu, hắn hiểu mình đến Lữ Bố còn không thắng được, đừng nói là Tào Tháo. Công phu chạy trốn của Lưu Bị lập tức hiển
lộ, ném hết hơn vạn binh sĩ mới tập kết xong ở sau, xoạc chân chạy thẳng (đương nhiên là cưỡi ngựa chạy). Lưu Bị đúng là mạng lớn, vì Cam Ninh
không biết mặt hắn! Cam Ninh chỉ thấy ở đâu nhiều người liền xông vào
đó, Lưu Bị chạy mất chỉ đem theo mười kỵ mã căn bản không lọt vào mắt
hắn (đương nhiên hắn không thể ngờ chủ soái một phương lại ném quân của
mình đi mà chạy trước), hắn còn tưởng đối phương chỉ làm kỵ binh thám
báo, liền hướng về quân đội tập kết bên ngoài thành Tiểu Bái mà xông
tới.
Quân đội Lưu Bị đang chờ chủ soái ra ngoài điều tra trở về, nào ngờ chủ soái chạy mất, địch nhân đã tới. Đợi lúc
bọn chúng nhìn thấy Cam Ninh dẫn một ngàn kỵ binh tiên phong ào tới, vẫn còn sửng sốt, lập tức hiểu được, mới lại sắp xếp đội hình tác chiến thì đã muộn. Cam Ninh dẫn quân, thật đúng như một mũi dao nhọn đâm vào đại
quân đang hoảng loạn của Lưu Bị, trường thương trong tay vung tít, gặp
người giết người. Một ngàn kỵ mã đi theo hắn cũng đều như thiên tướng,
mãnh hổ hạ sơn vây đại quân của Lưu Bị mà đại khai sát giới. Quân không
chủ soái như rắn mất đầu chỉ biết chạy trối chết. Giữa trận hỗn chiến,
bên cạnh Cam Ninh căn bản không thấy kẻ địch (đã sợ tránh xa hết cả),
hắn càng không ngừng tìm kiếm, người nào khôi giáp sáng láng nhất (là
người quan trọng nhất!), liên xông tới kẻ đó, trong loạn chiến, hai viên đại tướng Hạ Hầu Bác, Trần Dược đều bị hắn một mạch chém chết, còn có
mấy tên thiên tướng không được ghi lại tên.
Lúc đại quân Tào Tháo đuổi tới, chiến trận đã tới hồi kết, đội kỵ binh do
Cam Ninh thống lĩnh đi tiên phong trong vòng nửa canh giờ đã giết gần ba ngàn địch, hơn năm ngàn quân đầu hàng, còn lại đã chạy mất, trong đó có Giản Ung. Nhìn chiến trương cơ bản đã xong, ánh mắt Tào Tháo trừng lớn: “Hưng Bá đúng là dũng tướng.” Đợi Tào Tháo từ miệng tiểu binh bị bắt
biết Lưu Bị đã tự mình dẫn quân đi trước điều tra Tào quân, Cam Ninh mới kịp phản ứng, nhận ra mấy bóng lưng chạy vội lúc ấy chính là Lưu Bị thì hối hận không kịp, tự hướng Tào Tháo xin trị tội. Tào Tháo cũng dở khóc dở cười, một chủ soái lại ném quân đội của mình ở lại chạy mất, ai cũng không thể nghĩ ra: “Hưng Bá nào có tội gì, việc này Tháo cũng chưa từng nghĩ đến, huống chi Hưng Bá không hề quen biết Lưu Bị. Truyền lệnh đại
quân vào nhận Tiểu Bái, rồi chỉnh đốn quân doanh tiền về Hạ Bì.”
Trong thành Tiểu Bái Trương Phi vừa nhận được tin đại quân Tào Tháo đang đánh nhau với quân đội ngoài thành liền mang theo một ngàn binh sĩ xông ra
tìm để bảo hộ Lưu Bị. Hắn không biết Lưu Bị đã chạy thoát, đang muốn
nghênh chiến với đại quân Tào Tháo chuẩn bị xông vào Tiểu Bái. Cam Ninh
không bắt được Lưu Bị đang một bụng tức giận, gặp được Trương Phi dẫn
nhân mã xông tới, nhìn thấy một viên đại tướng, không nói lời nào liền
lao lên đánh. Trương Phi cũng là kẻ lỗ mãng, có người khiêu chiến cũng
không sợ, giương mâu chống đỡ, binh khí va chạm, Cam Ninh chịu thiệt hơn một chút, sức mạnh của hắn vốn không bằng Trương Phi, không hề nghĩ tới bản lĩnh đối phương cao như vậy, hai tay hắn run lên, ngựa cũng thối
lui mấy bước mới ổn định được. Trương Phi nhìn thấy Cam Ninh đỡ được một kích toàn lực của hắn cũng lắp bắp kinh hãi, lên tiếng khen hay: “Tiểu
tử không tồi, báo tên đi.” Cam Ninh vững vàng lại, thấy Trương Phi cũng
âm thầm gật đầu, lợi hại: “Ta tên Cam Ninh, ngươi là người phương nào?”
Trương Phi ha ha cười: “”Ông đây là Trương Phi. Tiểu tử, có thể đỡ một
đòn của ta xem như lợi hại, tiếp thêm chiêu nữa đây.” Nói rồi hắn đánh
ngựa muốn tiến lên.
Bên kia Thái Sử Từ đã muốn xông tới,
hắn biết Trương Phi, từng nghe Trương Liêu nói qua, Trương Phi tuy rằng
thô lỗ, nhưng võ nghệ rất giỏi, sợ Cam Ninh không phải đối thủ của hắn
liền hô lớn một tiếng: “Hưng Bá, để ý.” Bản thân cũng thúc ngựa vọt tới. Con người Trương Phi tuy thô lỗ, nhưng không ngốc, thấy hai người khí
thế bừng bừng, đánh một người còn có thể, đánh hai người sẽ nguy hiểm,
hắn xoay ngựa vòng ra ngoài phóng đi, lính Tào không phải đối thủ của
hắn, vừa thấy hắn xông tới đã chết mất mấy người, còn lại không dám cứng rắn, trơ mắt để hắn thoát khỏi vòng vây. Cam Ninh cùng Thái Sử Từ muốn
đuổi theo, bị thân binh của Trương Phi liều mình ngăn lại, đợi hai người giết xong đám binh sĩ đó, Trương Phi đã chạy thật xa đuổi không kịp
nữa. Tào Tháo hạ lệnh thu binh nghỉ ngơi chỉnh đốn nửa ngày, hai người
bất đắc dĩ trở về phụng mệnh. Tào Tháo thấy cũng không sao, dù sao trên
đường tới Hạ Bì còn có Hạ Hầu Đôn cùng Trương Liêu, mình ở chỗ này hành
quân gấp trong một ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi đuổi theo sau
cũng được.
Lưu Bị cũng không ngồi không, chạy
trối chết là muốn tới Hạ Bì, nhưng ở giữa đường mới biết Tào quân đã
chặn mất đươngf, biết trở về là chịu chết, trước lại không có hướng đi,
phía sau có truy binh đuổi tới, suy đi nghĩ lại, biết Từ châu khó giữ
được, vẫn là giữ mạng trên hết, lần này không chỉ có vợ con, huynh đệ
cũng chẳng quan tâm, Tào Tháo lần này chắc chắn muốn lấy mạng mình, muốn giữ mạng chỉ có đi nhờ vả địch nhân của Tào Tháo – Viên Thiệu. Hắn
không kịp, cũng không có cách nào báo cho các huynh đệ, để lại Quan Vũ
cùng vợ con ở Hạ Bì bỏ chạy một hơi tới Thanh châu chỗ Viên Đàm. Viên
Đàm tự phái người đưa hắn đi Nghiệp thành. Trương Phi cũng muốn về Hạ Bì nhưng không về được, không tìm thấy đại ca hắn, trước tiên đành phải
thu thập lại hơn một ngàn binh lính trung thành, mang theo bọn họ hướng
tới núi Mang Đãng.
Lại nói, Quan Vũ cũng nhận
được tin Tào quân đánh tới, nhưng không hề hoảng loạn, lúc binh sĩ hồi
báo ngoài thành Hạ Bì đang có mấy vạn Tào quân tiến đánh, hắn một mặt
lệnh thủ hạ chuẩn bị phòng thủ thật tốt, mặt khác phái rất nhiều thám
báo tìm hiểu tin tức của Lưu Bị. Nhưng mà, liên hệ giữa Hạ Bì và Tiểu
Bái đã bị chặt đứt. Đợi Hạ Hầu Đôn cùng Trương Liêu dẫn quân vây khốn Hạ Bì, Quan Vũ cũng hiểu rõ sẽ không tìm được tin tức của Lưu Bị. Hai ngày sau, Tào Tháo dẫn quân cũng tới bên ngoài thành.
Nhìn đại quân ngoài thành, nghĩ Tào Tháo từng dùng nước vây thành, mới một
năm trước, Quan Vũ cũng hiểu rõ thành Hạ Bì sớm muộn cũng bị phá. Hắn
không có căn cơ đấu với Tào Tháo. Huống chi, Tào quân mới vây thành vài
ngày, bên trong thành đã tràn ngập không khí đầu hàng. Trong quân doanh
ngoài thành, Trương Liêu đang góp lời với Tào Tháo, muốn tự mình vào
thành thuyết phục Quan Vũ đầu hàng. Lúc Trước Lưu Bị thu nhận và giúp đỡ Lữ Bố, quan hệ giữa Trương Liêu cùng Quan Vũ chính là anh hùng nhận anh hùng, trở thành bạn tốt. Lúc này mặc dù đang ở hai phe, Trương Liêu vẫn không muốn thấy Quan Vũ đầu rơi xuống đất, cho nên đề xuất với Tào Tháo chuyện thuyết phục Quan Vũ rời thành đầu hàng. Có điều, Tào Tháo lại
không muốn mạo hiểm, lúc này đang chiếm ưu thế tuyệt đối, khong cần phải thế. Nhưng mà, ông ta cũng thích Quan Vũ là một nhân tài, hạ lệnh cho
dù phá thành cũng phải bắt sống Quan Vũ.
Lúc
này, tùy quân Tuân Du liền hiến kế: “Chủ công, Hạ Bì đã là một tòa thành đơn độc, thần nghĩ Quan Vũ kia không tìm được tin tức của Lưu Bị, trong lòng sẽ bất an, chúng ta đem một cổng thành thả lỏng, để hắn có hy vọng rời thành, dụ hắn ra ngoài rồi đặt mai phục, đến lúc đó, để Văn Viễn
tướng quân thuyết phục hắn, chắc hắn sẽ hàng.” Tào Tháo nghe xong thấy
có lý, dù sao cũng không nên trì hoãn lâu ở đây, bên kia Viên Thiệu đang gấp, liền gật đầu đồng ý, tự mình sắp xếp. Quan Vũ cũng rất nghe lời,
ban đêm dẫn theo người hầu, bảo vệ gia quyến Lưu Bị rời khỏi bắc môn
nhảy vào rọ.
Lúc Quan Vũ rời thành thấy ít bị
cản trở đã có cảm giác không ổn, nhưng mà tên đã bắn ra không thể thu
lại, không thể trở về, bởi vì ngay sau khi hắn rời khỏi thành, Tào quân
đã ùa vào Hạ Bì. Quan Vũ cố chạy tới cách Hạ Bì hai mươi dặm vừa vặn gặp quân Tào mai phục. Đám lính Tào đó thuần một sắc Hổ Báo Kỵ, ba ngàn
người đem Quan Vũ cùng hai trăm binh sĩ vây vào chính giữa, không phát
ra một tiếng động.
Quan Vũ mắt nhìn Trương Liêu từ trong đám người kia chậm rãi đi ra liền thở dài: “Văn Viễn muốn lấy
đầu Quan mỗ sao?” Trương Liêu lắc đầu: “Vân Trường huynh, hôm nay huynh
đã lâm vào tuyệt địa, tội gì lại chống cự. Liêu phụng mệnh chủ công, tới khuyên huynh vài lời.” Quan Vũ cười lạnh: “Quan mỗ chính là hạng người
chịu thua sao? Hôm nay chỉ có một người sống.” Trương Liêu lắc đầu: “Lưu hoàng thúc cùng Trương tướng quân trong trận chiến ở Tiểu Bái đã mất
tung tích, huynh không muốn gặp lại họ sao?” Quan Vũ lạnh nhạt nói: “Ta
muốn tự đi tìm, ngươi phóng ngựa ra đây đánh với ta một trận đi.” Trương Liêu cười khổ, nghĩ một chút rồi nói: “Võ nghệ của huynh cao cường,
Liêu không phải đối thủ. Nhưng mà, tính mạng gia quyến Lưu hoàng thúc có thể bảo toàn sao? Huynh không nghĩ cho mình, chẳng lẽ không nghĩ cho
họ? Huynh có thể dẫn họ thoát khỏi đội quân hùng hậu này sao? Chủ công
thật sự yêu thích tài năng của huynh, nếu huynh chịu quy thuận, ta tất
không làm bọn họ bị thương.”
Quan Vũ trầm ngâm
một lúc lâu mới nói cùng Trương Liêu: “Văn Viễn nói cũng có lý, nhưng
mà, nếu Tào công theo lời ta nói, Vũ mới hàng.” Trương Liêu vội hỏi:
“Huynh muốn gì, thử nói xem?” Quan Vũ nói: “Ta muốn hẹn với Tào Tháo ba
điều: thứ nhất, ta là Hán thần không phải Tào thần; thứ hai: không được
bất kính với hoàng tẩu của ta; thứ ba, Vũ nhận được tin tức huynh
trưởng, lập tức sẽ đi, Tào công không thể giữ ta lại.” Trương Liêu do dự một chút: “Để Liêu hỏi chủ công trước đã.” Hắn đích thân về gặp Tào
Tháo.
Tào Tháo nghe xong ba điều kiện này, trầm ngâm nói: “Hai điều trước không sao cả. Nhưng điều thứ ba… Văn Viễn,
Quan Vũ thật sự không hàng rồi. Ta không thể chấp nhận.” Trương Liêu
khuyên nhủ: “Chủ công, Lưu Bị kia chẳng qua đãi Quan Vũ ân quá dày thôi, chủ công thi ân cho hắn nặng hơn, lấy thật lòng đối đãi, lo gì Vân
Trường không phuc?” Tào Tháo nghĩ lại, cũng có lý: “Vậy thì, Văn Viễn
hồi đáp hắn, nói Tháo đồng ý nguyện vọng của hắn.” Cứ như vậy, một hồi
chiến trận hoàn toàn nghiêng về một phía đã kết thúc rất nhanh. Tào Tháo xuất binh thu phục Từ Châu, sau đó mang Quan Vũ trở về Hứa Đô, chỉ hết
không tới một tháng. Mà Lưu Bị mạng lớn, lúc Tào Tháo về tới Hứa Đô, hắn cũng tới Nghiệp thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT