Sáng hôm sau, nó thức dậy rất sớm. (Chắc chuẩn bị có bão). Nó muốn đi thăm vườn hoa lan, vườn hoa mà lúc sinh thời mẹ nó vẫn thường hay chăm chút. Nó vui vẻ đi ra vườn. Nhưng chuyện gì thế này! Cả một khu vườn đều trở nên tàn tạ. Cây cối thì có cây ngã, có cây trụi lá. Bàn ghế trong vườn thì mỗi thứ một nơi. Còn vườn hoa mà mẹ nó yêu quý nhất thì đã bị dập nát cả rồi. Ai? Ai là kẻ đã gây ra chuyện này. Nó tức giận nắm chặt tay. Bỗng nó phát hiện trên đất còn vết tích. Là một đường gạch dài, lại thêm một đường nữa song song với đường trước đó. Còn có cả dấu chân nữa. Nhìn những vết tích ấy, nó có thể đoán được việc gì đã xảy ra. Nó tức giận ngước nhìn lên tầng 2. Nó hét hết công suất.

- Dylan Varone. Trương Hàn Mỹ Anh, hai người ra đây ngay cho tôi

Tất cả mọi người đang yên giấc, nghe tiếng hét của nó, họ liền bật dậy. 2 tên thủ phạm kia nghe nhắc đến tên mình thì 3 chân 4 cẳng chạy xuống

- Yui, chuyện gì vậy?_Rena lo sợ lên tiếng. Nó đã gọi cả họ lẫn tên thì chắc nó đang tức giận lắm. Nhưng nó tức vì chuyện gì mới được chứ?

- Đây là tàn tích do hai người gây ra đúng không?_Nó hằm hằm sát khí nhìn hai tên phạm nhân trước mặt

- Ừm. Mà công nhận nhà em có một chỗ đáp máy bay phải rộng. Em phát triển làm sân bay được đấy. Sẽ được cả một bộn tiền chứ không ít đâu_Jin vô tư nói. Thì ra nó đang tức vì chuyện này. Chẳng có gì to tát cả. Nhìn thái độ thản nhiên của Jin, nó chỉ muốn tăng xông mà chết thôi. Anh còn vô tư hơn cả nó. Tính tình cứ như trẻ con vậy

- Anh…Thật hết nói nổi._Nó chống nạnh và quát vào mặt hai người_Hai người trồng lại vườn hoa lan này cho tôi. Vườn hoa phải như trước đây. Cả hoa cũng thế! Hoa này do mẹ tôi tạo ra nên không có chỗ nào bán đâu. Hãy đến nhà tôi ở Nhật mà đem hoa về trồng. Số lượng cây không thay đổi. Và nhớ phải do chính tay hai người làm, không được nhờ bất cứ ai. Hai người chỉ có thời gian một ngày để làm thôi đấy_Nói rồi nó đùng đùng bỏ vào nhà. Tất cả mọi người chỉ biết liếc mắt theo nó. Họ chẳng dám nói gì vì lần đầu tiên họ thấy nó giận như vậy

- Ôi trời, trồng hết 10m2 đất này sao?_Mặt Jin trở nên méo xệch

- Hai cậu thông cảm cho con bé. Nó giận cũng đúng thôi vì mọi thứ ở đây đều do mama tạo nên, nhất là vườn hoa đó. Nó rất trân trọng nơi này_Kun vỗ vai Jin nói

- Trồng hoa vui vẻ nhá hai người bạn thân của tôi!_Kevin cười cười Jin và Rena rồi bước vào nhà. Những người còn lại cũng vào theo. Bây giờ ngoài vườn chỉ còn lại hai con người đang đắng lòng ngắm nhìn vườn hoa điêu tàn

Mặc 2 người kia đang loay hoay với vườn hoa, bọn nó ung dung đến lớp. Vừa bước vào lớp bọn nó đã chạm mặt nhỏ Mĩ Hà và nhỏ Mĩ Trân. Nhìn 2 ả bây giờ thật là thảm. Tay thì bó bột đến mấy bận. Chắc phải mang cánh tay đó đi học trong một thời gian dài đây. Đáng đời, cho chừa cái tội dám động vào nó. Nó lướt qua 2 ả bỏ về bàn. Bộ tứ giành cho 2 ả cái nhìn khinh bỉ rồi cũng nối gót theo nó. Nó vừa yên vị thì bộ tứ đã xúm lại. Sau đó thì hắn và những người kia cũng a vô. Bọn nó đang bàn gì vậy nhỉ? Sao trên mặt người nào cũng có một nụ cười gian không thể tả thế kia? (Trừ nó nha)

- OK. Vậy đi_Nó búng tay cái tách_Giờ thì ai về chỗ nấy cho tôi ngủ_Vừa dứt lời nó đã gục đầu xuống bàn. Mọi người chỉ biết lắc đầu cho nó rồi ai về chỗ nấy, người nào làm việc của người nấy. Rey và Rina thì tụm lại nghe nhạc. Keny và Jen thì đua xe. Kun và Lin thì nắm tay nhau thủ thỉ gì đấy (Tình cảm ơi là tình cảm). Kevin và Zeny thì mỗi người mỗi cuốn Conan mà đọc. Gin với Zan thì xúm lại trả lời câu đố vui trên mạng. Có một câu hỏi như thế này. Cái trứng và con gà cái nào có trước? Zan thì bảo là gà, Gin thì bảo là trứng. Thế là hai người bắt đầu chí chóe. Kẻ trứng người gà. Vậy là cả lớp được một phen đau đầu điếc tai. Còn hắn thì sao nhỉ? Hắn cũng gục mặt xuống bàn giống nó nhưng hắn không ngủ mà cứ ngồi đó ngắm nó. Hắn cứ đăm chiêu như vậy cho đến khi nghe tiếng nó.

- Quay lại đi…quay lại đi…

Nó cứ lẩm nhẩm như thế, mồ hôi thì rịn ướt cả áo. Trong mơ nó cứ đuổi theo hình bóng một cậu bé. Cậu ta là ai? Nó giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng hắn gọi. Vừa mở mắt đã trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn.

- Cậu không sao chứ?

- Không sao!_Nó trả lời cho có vậy thôi. Nó lại nghĩ về giấc mơ đó. 5 tháng qua nó cứ mơ thấy giấc mơ đó, cả giấc mơ về mẹ nó nữa. Không ngày nào nó được yên giấc cả. Nó phải nhờ tới rượu và thuốc ngủ thì mới ngủ được. Nó đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên trán rồi hướng mắt ra cửa sổ. Không khí thật trong lành. Sân trường không một bóng người, buồn thiu buồn thít. Suốt hai tiết học, nó chẳng đoái hoài gì đến bài vở. Mà cái mớ kiến thức đó cũng đâu còn quan trọng với một người nắm toàn những bằng đại học nổi tiếng như nó. Nhất là bằng đại học Havard. Nó thả hồn mình vào khoảng không vô tận, cảm nhận tất cả sự tươi đẹp của thiên nhiên. Lần đầu tiên nó cảm thấy tâm hồn mình không vướng bận bất cứ thứ gì, tự do tự tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play