Chương 12 : Lâm kéo chiếc ghế ngồi xuống. Anh dựa mình vào ghế nhâm nhi tách café. Từ sau khi buổi triển lãm kết thúc anh được chú ý hơn trong giới nghệ sĩ. Là một họa sĩ trẻ anh đã đặt cho mình một dấu ấn đầu tiên trong sự nghiệp. Anh cũng khá hài lòng với những gì mình đã nỗ lực. Hương café thoảng qua đặc quánh khiến anh dễ chịu. Anh nghiện cái hương vị đầy hoài niệm này, vị đắng làm anh tỉnh táo hơn rất nhiều. Anh nhấp ngụm café rồi nhìn về phía bức tranh người thiếu nữ được treo trên tường. Người con gái ấy phải chăng vẫn luôn ở bên anh? Anh vẫn luôn kiếm tìm chiếc ô hồng ấy nhưng nó như thể chưa bao giờ xuất hiện, tan biến không chút dấu vết. Anh chắc chắn mình không hề đãng trí mà để quên nó ở đâu cả. Nó luôn là điều anh chưa lý giải được. Anh nhấc điện thoại lên, bảng danh bạ chạy dài và dừng lại ở một con số lâu rồi anh không gọi:  “Alo” Giọng một người đàn bà trả lời.  “Bác ạ. Cháu là Lâm đây.” Anh trầm giọng nói.  “À. Lâm đấy hả cháu. Lâu quá rồi.” Giọng người đàn bà có vẻ xúc động khi nghe đến tên anh.  “Vâng. Cháu xin lỗi khi giờ mới gọi điện cho bác. Hai bác dạo này khỏe không ạ?”  “Ừ, không sao mà. Hai bác vẫn khỏe. Chỉ là thi thoảng hơi buồn vì nhà vắng quá thôi.” “Vâng. Lát nữa cháu sẽ đến. Dạo này cháu không ghé qua thăm hai bác được, thật không phải ạ.”  “Ôi dào, cháu nói vậy sao được. Cháu còn nhớ đến hai ông bà già này là tốt lắm rồi. Ừ đến chơi đi, lát nữa đúng không? Ở lại ăn cơm với hai bác nhé.” “Dạ vâng. “ “Ừ, thôi để bác đi chuẩn bị. Cháu đi cẩn thận nhé.”“Vâng. Cháu chào bác ạ.”  “Ừ, chào cháu.”  Lâm cúp máy. Anh nhìn về phía người thiếu nữ ấy dịu dàng nói:  “Về nhà thôi em.”  …………………………………………….  Nước mắt người mẹ chảy dài khi thấy đứa con gái của mình. Bà nắm tay người thanh niên, đôi mắt đầy sự cảm ơn vì món quà cậu đã mang đến. Kỉ niệm là thứ mà con người ta luôn giữ trong lòng và khó phai nhòa. Đôi khi người ta lại lôi ra và lau chùi nó cẩn thận để thấy thời gian không hề trôi qua. Người cha già cũng chàng thanh niên treo bức tranh lên khoảng tường trắng.  Ông cũng không kìm được xúc động mà hoe đỏ đôi mắt già nua. Đôi vợ chồng già tựa vào vai nhau ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng của họ. Tình yêu của cả đời họ vẫn còn đây, sâu trong kí ức không phủ bụi. Chàng trai khẽ mỉm cười. “Đáng nhẽ em nên về nhà sớm hơn. Anh xin lỗi vì giờ mới đưa em về.”  “Từ giờ con sẽ là con của bố mẹ. Một đứa con bất hiều khi đến giờ con mới nói điều này. Bố mẹ tha thứ cho con.” “Không đâu, chúng ta rất hạnh phúc. Con là một chàng trai tốt, một đứa con tốt của chúng ta.” Nước mắt chảy dài. Có thể nước mắt rơi vì hạnh phúc ít hơn lệ sầu đau khổ nhưng nó khiến con người ta sống lại rất nhiều điều. Hạnh phúc mà bạn có được là không bao giờ đơn côi. ………………………….. Hoàng An đóng lại chiếc laptop, tay di di trán. Công việc hôm nay khá nhiều nên anh phải giải quyết đến tối muộn thế này. Linh đã về nhà trước để coi bé Vi. Công việc công ty đã dần đi vào ổn định và đang trên đà tang trưởng. Việc kinh doanh khiến anh mệt mỏi nhiều. Nhưng Linh luôn bên cạch ủng hộ và giúp đỡ anh rất nhiều. Anh luôn yên lòng khi có cô bên cạnh.  “Linh à, anh về muộn chút nhé. Anh đi gặp anh Lâm rồi về. Không cần đợi cơm anh đâu.” …………………………………….. Linh ngồi xuống ghế cạnh bé Vi. Bé Vì ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô cười tươi nói:  “Bố gọi điện hả mẹ? Bố sắp về chưa ạ? Bé Vi sẽ đi đón bố.” Con bé khua khua con búp bê lên hào hứng. “Không. Hôm nay bố còn đi gặp bạn nên sẽ về muộn nè. Bé Vi ngoan vào ăn cơm với mẹ rồi lát ra đón bố nhé.”  “Uhm. Dạ vâng ạ.”  Con bé nhảy khỏi ghế salong chạy lon ton vào bếp. Linh mỉm cười dịu dàng.  Cô thấy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô. Tình yêu của cô.  “Mẹ vào đi nhanh lên. Bé Vi đói rồi kìa.” “Ừ mẹ vào đây.” Có thể lúc nào đó bạn đã vô tình đánh rơi nước mắt, nghĩ tới một tình yêu vụn vỡ trong đau khổ thì bạn nên giải thoát mình bằng ý nghĩ. Đừng mãi chìm đắm trong nước mắt không lỗi thoát, vì con đường bạn bước đi chưa hề kết thúc và luôn có nhiều “ngã rẽ cuộc đời” nên tất cả chưa phải là kết thúc. Có thể bạn không tìm được một tình yêu như mong muốn nhưng bạn hãy sống như mình muốn. Cuộc sống của bạn rốt cuộc cũng vẫn là do bạn nắm lấy và tự quyết định, đừng để ai nắm chặt và phá vỡ nó. Vì hạnh phúc vẫn luôn bên cạnh bạn đó. Nó nhỏ bé thôi nên đừng vội vã mà đánh rơi nhé.  “Cuối tuần này về thăm ông bà Ngoại hả mẹ?”  “Ừ.”  “Bé Vi thích lắm. Mai bé Vi sẽ làm quà cho ông bà Ngoại và cho ông Nội nữa.” “Quà gì vậy?”  “Bí mật ạ.” “Bí mật nữa cơ à.”  “Dạ. Cô Nhi đâu hả mẹ? Bé Vi cũng muốn làm quà tặng cô nữa.”  “Cô đang đi học nên không đến chơi được.” “Cô học gì ạ?”  “Học hát bé Vi ạ.”  “Bé Vi cũng thích hát. Bé Vi cũng muốn nghe cô Nhi hát. À, lát bé Vi hát cho bố mẹ nghe nhé.” “Ừ.”  Nụ cười hạnh phúc nở trên môi. “Thiên thần nhỏ bé của mẹ.”  

 Lâm ngồi ở góc quán đợi An. Anh nghĩ về người bạn mới quen này của mình. Đó là một người đàn ông tốt. Cũng không lạ là tại sao ngày ấy Nhi lại yêu người đàn ông ấy như vậy. Anh và An có rất nhiều điểm chung về tính cách và sở thích. Thật sự, khi nói chuyện với người này anh thấy rất thoải mái. Lần đâu tiên anh nói chuyện với An là khi anh gọi điện cho Linh thông báo về sức khỏe của Nhi đã tốt hơn thì An là người nhấc máy. (Hôm sau đám cưới, Linh gọi cho Nhi. Lâm đã nghe máy hộ và cho Linh biết tình hình của Nhi. Linh rất lo lắng và nói anh báo lại tình trạng của Nhi cho cô biết.). Từ hôm ấy cũng là lúc tình bạn của họ được bắt đầu.  Hôm nay anh nhận được điện thoại của An nói muốn gặp anh.  Anh vẫy tay về phía người đang bước vào. Hoàng An cười đáp lại, đi nhanh về phía anh. “Thật xin lỗi, cậu đợi tớ lâu không? Bận chút việc nên đến trễ một chút.”  “Không sao. Cậu có rảnh rỗi như tớ đâu.”  “Cậu uống gì?”  “Bia thôi.”  An quay ra gọi tên bồi lấy hai bia.  “Thỉnh thoảng trốn vợ ra ngoài uống này thấy cũng hay.”  “Ha ha. Vợ cậu cũng đâu có quản lí chặt đâu.”  “Ừ. Công nhận là vậy thật.”  Hai người đàn ông cười nói chuyện. Dù chưa quen bao lâu nhưng họ thấy như đã gặp được tri kỉ. Câu chuyện được đôi ba lời, An nhìn cốc bia trong tay, giọng nói bỗng trầm hẳn xuống. “Thật ra hôm nay tớ mời cậu ra đây là có chuyện. Và chuyện này có liên quan tới Nhi.” Lâm im lặng. Anh nghiêm túc lại, ngừng tiếng cười trên môi.  “Trước khi kể cho cậu chuyện này tớ muốn hỏi cậu một câu. Cậu có yêu Nhi không?”  Lâm nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị kia.  “Tớ yêu cô ấy.”  “Tớ tin cậu. Nhi là một cô gái tốt. Tớ đã làm khổ cô ấy rất nhiều nếu được làm lại lần nữa tớ sẽ chọn giải quyết vấn đề theo một cách khác. Nhưng khi gặp cậu tớ nghĩ cô ấy bên cậu sẽ tốt hơn.”  “Nhi nói đã từng rất hận cậu. Tớ nghĩ có nguyên nhân nào đó khi cậu lại hành động như vậy.” “Đó là một nguyên nhân rất xấu hổ với một thằng đàn ông. Chỉ có vài người biết được bí mật này. Tớ nói chuyện này với cậu vì tớ tin cậu dù chúng ta gặp nhau chưa lâu.” “Ừ.” “Chắc Nhi cũng đã kể cho cậu nghe chuyện của tớ và cô ấy phải không? Và tớ là một thắng đốn mạt khi lại bỏ cô ấy đi yêu cô bạn thân nhất.”  “Ừ” “Thật ra sau khi tai nạn tớ nhận được kết quả khám từ bác sĩ. Họ nói tai nạn đã ảnh hưởng tới khả năng sinh sản của tớ. Tớ không thể có con. Lúc ấy tớ rất đau khổ và hoảng loạn. Điều tớ đau khổ hơn nữa là tớ không phải là một người đàn ông hoàn hảo có thể mang lại hạnh phúc cho người con gái mà tớ yêu. Khi nhìn thấy Nhi, tớ đã quyết định đóng một vở kịch để cô ấy rời xa tớ. Và nó đã thành công.” Lâm vẫn im lặng ngồi nghe. An uống một ngụm bia rồi nói tiếp.  “Cậu biết không, lúc ấy tớ mới là một chàng sinh viên năm 4, điều tớ suy nghĩ duy nhất trong đầu là hình ảnh người con gái ấy hạnh phúc nói đến những đứa trẻ mà cô ấy sẽ sinh ra. Tớ biết phải làm gì? Tớ chấp nhận cô ấy sẽ hận tớ cả đời. Khi cô ấy cắt đứt mọi liên lạc, tớ đã rất đau khổ nhưng tớ lại không thể khóc vì quyết định của mình.” “…………….”  “Cô ấy nên nhận được hạnh phúc hơn là bên một người như tớ.”  “Vậy còn Linh?” “Đó là người con gái mà tớ biết ơn. Người tớ phải trân trọng hơn bản thân tớ. Tớ không tốt đẹp gì khi làm hai người con gái ấy đau khổ. Tớ biết Linh yêu tớ nên tớ đã lợi dụng điều ấy khi nhờ cô ấy đóng chung vở kịch ấy. Cô ấy chấp nhận bên tớ dù tớ không hoàn hảo.”  “Ừ. Thế thì tớ cũng cảm ơn cậu rồi. Nếu cậu không bỏ cô ấy sao tớ gặp được Nhi chứ.” “Ha ha . Tớ với cô ấy có duyên nhưng không có phận.”  “Tiếc rằng cô ấy luôn trốn tránh tớ.”  “Tớ vẫn mong cậu là người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Cô ấy sẽ nhận ra được tình cảm thực sự của minh thôi.”  “Hi vọng vậy.”  Hai người đàn ông, hai tâm sự trong lòng, nhưng về những người mà họ trân trọng. Đôi khi sẻ chia với một ai đó mình tin tưởng thì bản thân sẽ thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn. …………………………… “Em có rảnh không? Ra ngoài đi dạo với anh nhé.”  “Dạ vâng. Anh đợi em thay đồ nhé.”  “Ừ, anh đợi em ngoài ngõ nhé.”  Cơn gió đông se lạnh thổi qua. Cô rúc sâu hơn vào chiếc khăn ấm. Cô với anh đang ngồi trên ghế đá công viên. Anh giữ im lặng từ lúc ra ngoài này khiến cô cũng không biết phải phá vỡ bầu không khí im lặng này thế nào. Cô cứ phụng phịu nhưng không nói ra. Anh nhìn cô dịu dàng rồi đưa cô đôi gang tay. Cô ngước nhìn anh.  “Anh biết ngay là em lại vụng về quên đeo gang tay mà. Đeo vào đi không lạnh đấy.”  “Lại nói em như kẻ ngốc rồi.”  “Không phải vậy sao?” 

 “Aaaaa.. Dĩ nhiên không phải rồi.” Cô dỗi hờn.  Anh vẫn tủm tỉm cười. Anh nhìn sâu vào đôi mắt to tròn ấy.  “Anh, có chuyện gì à?”  “Uhm. Nhi này.” “Vâng.”  “Mình kết thúc trò chơi này đi nhé.”  Cô khẽ khựng lại. Kết thúc. Cô nắm chặt đôi gang tay. Đôi mắt bỗng có ánh cười. “Vâng, cũng phải kết thúc thôi.”  “Anh vẫn sẽ là bạn của em.”  “Hì, không lẽ anh không gặp em vì một trò chơi sao?”  Cô cười mà thấy cái gì đau nhói. Cái kết thúc mà cô luôn luôn nghĩ đến cuối cùng cũng tới rồi.  “Oa, gió lạnh quá. Mình đi uống café nhé. Hôm nay sẽ đến quán nhạc Trịnh. Cũng nên kết thúc trong hoành tráng chứ.”  Cô đứng lên kéo tay anh đi. Cô không biết rắng ánh nhìn ấy vẫn luôn dịu dàng bên cô. Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Phải rồi cũng đến lúc trò chơi kết thúc.  Đọc tiếp Fake love – Chương cuối

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play