Nữ nhân nọ che miệng cười mà nói, nàng thấy vậy cũng phì cười khúc khích. Vị Tiêu Hoa này vốn tính hay đùa, vì vậy nàng cũng không quá dị nghị nhiều. Tiêu Hoa năm nay cũng đã hơn năm trăm tuổi, tu vi cũng đã đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ sơ giai. Tuy có tu luyện trú nhan thuật, xong tính bà ta lại thích trang điểm và ăn mặc cho già dặn đi. Nếu không, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc thì nhìn bên ngoài, thật sự không khác gì so với các vị cô nương mới ngoài hai mươi là mấy. Thậm trí nhan sắc còn có điểm nổi bật hơn. Lại nghe Tiêu Hoa nói.
- Kỳ Dao cô nương vẫn lên cửu lâu như cũ chứ? Vãn dùng Hoa Nguyệt Trà chứ nhỉ?
Nàng khẽ gật gật đầu, phía trong mấy bàn gần đó,c ũng không ít người ngoái đầu nhìn ra. Chẳng mấy khi người ta có dịp nhìn thấy một trong Thập đại Mỹ nhân của U Châu . Tiêu Hoa khẽ tung ra một tấm truyền âm ném lên trên, lát sau có một đạo truyền âm bay xuống, bà ta khẽ đón lấy rồi cau mày.
- Kỳ Dao cô nương, cửu lâu có người đang dùng trà rồi, cô nương xem…
- Là vị nào trên đó vậy?
Nàng hỏi, giọng có chút hiếu kỳ, phải biết rằng tầng thứ chín của Thu Thủy Lâu này chỉ chuyên dành cho Thập đại Mỹ nhân hoặc nữ trưởng môn các tông phái có danh tiếng trên U Châu mà thôi. Nam nhân dù cường đại hay danh tiếng lắm cũng chỉ có thể đặt chỗ tại tầng thứ tám. Nơi thanh tịnh và có cảnh đẹp như vậy thì nàng khó mà bỏ qua rồi. Tiêu Hoa thấy thế thì cười mà nói.
- Cũng là một vị tỷ muội của cô nương thôi. Tuyết Lăng tiên tử - Tuyết Liên!
Đám người gần đó nghe vậy thì ồ lên thích thú, không ngờ lại có thêm một vị trong mười vị mỹ nhân xuất hiện tại Thu Thủy Lâu. Tiếng thì thào trao đổi lại rộ lên một hồi, còn Kỳ Dao thì mày ngài hơi cau lại. Nàng với vị tỷ muội nổi tiếng băng lãnh này vốn trái nghịch nhau một trời một vực. Nàng đôi khi ít nói, xong vẫn vui đùa với các vị khác. Còn vị Tuyết Lăng tiên tử này thì một mực lạnh như băng, nếu không phải là thi thoảng nàng ta mới mở miệng thì có lẽ không ít người cho rằng nàng ta câm bẩm sinh. Hiếu kì cùng với tò mò muốn nhìn xem nhan sắc sau mười năm của vị tỷ muội băng lãnh nọ có gì thay đổi không, nàng cười mà nói.
- Không sao, toàn là tỷ muội cả. Phiền Tiêu Hoa lão nương chuẩn bị cho ta một bình Hoa Nguyệt Trà, ta lên đó trước!
Nàng khẽ nhún mình, uyển chuyển tiến vào truyền tống trận. Một luồng quang mang bạch sắc lóe lên rồi tiêu tán, mang theo hình bóng nữ nhân áo xanh biến mất. Tiêu Hoa phất tay cho mấy tiểu nhị chuẩn bị trà, bà ta khẽ vươn tay gẩy gẩy bàn tính.
- Hừm… Xem ra ngày hội hoa cũng không còn bao xa nữa là tới, tám vị còn lại chắc chắn cũng sớm tới đây thôi…
Tuyết Liên đang im lặng ngồi xuất thần bên bàn trà, cách đó không xa là một cái đỉnh trầm bằng vàng đang không ngừng tỏa ra những làn khói trắng thơm ngát. Nàng im lặng, thanh Thiên Băng kiếm đã được tháo khỏi vai để trên bàn trà, cạnh đó là một ấm trà tinh xảo bằng Hoàng Ngọc, một cốc trà màu hổ phách đã được rót ra vẫn còn nghi ngút khói, tỏa ra một mùi thơm khiến cho người ta muốn hít mãi không thôi. Những ngón tay trắng nõn của nàng khẽ vuốt ve trên thân Thiên Băng kiếm, ngẩn ngơ tới xuất thần. Trong đầu nàng lúc này là những hình ảnh về đại sư huynh Ngô Hùng dặn dò trước lúc nàng rời đi.
- …Tuyết Liên, muội đi về phương bắc, ắt có quý nhân phù trợ… Hừm, mà không… có khi muội còn gặp ý trung nhân của mình ở đó đấy…
Nói xong lại còn nháy nháy mắt trêu đùa nàng khiến nàng đỏ mặt không thôi. Tuyết Liên không rõ là sư huynh đang nói thật hay nói đùa nữa, nàng quả thật chưa nghĩ tới việc thành thân. Từ trước tới nay, chưa bao giờ nàng nghĩ tới việc này cả, giờ nghe đại sư huynh nói mới khiến nàng giật mình. Cái ý nghĩ này cứ thế mà chiếm lấy toàn bộ tâm trí nàng khiến nàng không sao thanh tâm mà đả tọa được. Tuyết Liên thở dài, thật sự nàng cũng muốn có một nam nhân thương yêu mình, nàng cũng là nữ nhân kia mà! Có điều bao nhiêu lời cầu hôn nàng đều không hài lòng: kẻ thì quá già, kẻ thì tuấn nam nhưng thực lực quá yếu, kẻ thì mong lấy nàng để củng cố vị thế… Cuối cùng thì nàng cũng có quyết định của mình. “Chỉ cần có nam nhân nào có thể chiến thắng Thiên Băng kiếm, ta sẵn sàng gả cho hắn!”. Chỉ thế thôi sao, nghe dễ nhỉ? Nhưng mà đừng quên Thiên Băng kiếm đã nổi danh U Châu bao lâu nay, thêm nữa nó còn là một trong thập đại tu tiên giới chi bảo, danh tiếng không dưới Đào Hoa Phong cầm của Đào Nhược Hồng đâu…
Truyền tống trận nơi góc phòng chợt lóe lên, Tuyết Liên cau mày nhìn tới,dùng một ánh mắt như trách móc: “Ta đã nói là không muốn ai làm phiền kia mà?”. Kỳ Dao vừa lên tới nơi,đã được “đón tiếp” bằng ánh mắt ấy thì đã có chút bực mình, nhưng vẫn mỉm cười bái lễ.
- Là ta tự ý lên, mong tỷ đừng trách!
Tuyết Liên hơi ngẩn ra, sau đó nhìn thật kỹ nữ nhân áo xanh trước mặt. Nàng khẽ gật gật đầu, sau đó quay đi hướng khác, tay vẫn mãi mê vuốt ve Thiên Băng kiếm. Lát sau, tiểu nhị mang bàn trà lên, sắp xếp rồi cung kính đi xuống. Kỳ Dao lúc này cùng ngồi xuống một bên của sổ khác, bên cạnh nàng lúc này cũng có một bàn trà, chỉ khác là trà của nàng có một màu trắng tinh như sữa, hương hoa thoang thoảng lan đi trong không gian. Tay nàng lúc này không cầm cốc trà, mà nàng đang ôm lấy một thanh hắc kiếm, ngắm nó mà thở dài. Đột nhiên Tuyết Liên lên tiếng.
- Kỳ Dao muội muội, không lẽ muội bỏ tu luyện Lam thiên Băng cầm để chuyển qua kiếm pháp sao?
Kỳ Dao thoáng giật mình, đây là lần đầu tiên vị tỷ tỷ băng lãnh này chủ động nói chuyện. Nàng ngẩn ra mất một lúc, lát sau mới lắc đầu.
- Tuyết Liên tỷ, kiếm này không phải của ta!
Tuyết Liên trầm ngâm không nói, mắt nàng chú ý quan sát nét mặt và cử chỉ của Kỳ Dao, sau đó lại chăm chú nhìn tới thanh kiếm trên tay nàng ta. Nàng vốn thiên bẩm thích thú với kiếm, lại có cơ duyên được giao cho Thiên Băng kiếm, vì vậy mà thực lực đại tiến, tu tập nhanh kinh người. Bằng vào quan sát cử chỉ Kỳ Dao, nàng biết thanh kiếm nọ có liên quan rất lớn tới tâm tư nàng ấy. Thêm nữa là nàng cảm nhận rõ ràng sự buồn rầu cũng ai oán trong ánh mắt Kỳ Dao dù nàng ta đã cố gắng che giấu rất kĩ. Bằng giác quan của người dùng kiếm, nàng cũng có thể nhìn thấy thanh kiếm kia không hề tầm thường. Nó đang lan tỏa một loại khí tức trấn áp mà không thanh kiếm nào có thể có được, thậm chí ngay cả Thiên Băng của nàng cũng phải thua kém. Hiếu kì nổi lên, nàng nhẹ nhàng tới gần Kỳ Dao mà nói.
- Có thể cho ta xem qua được chứ?
Kỳ Dao hơi lưỡng lự, sau đó cũng gật đầu mà đưa hắc kiếm tới. Tuyết Liên cầm lấy kiếm, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí từ thanh kiếm truyền tới tay thì ngạc nhiên. “Xưa nay kiếm tốt thường chỉ có hàn khí, thanh kiếm này lẽ nào lại là một thanh phế kiếm?”. Nhưng rất nhanh thu hồi ý nghĩ này, chỉ thấy lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, thêm nữa khiến nàng kinh hãi mà thầm đổ mồ hôi trộm chính là thanh kiếm này hoàn toàn được làm từ Hắc Thiên Huyền Kim Mẫu – vật phẩm thế gian hiếm có vô song. Tuyết Liên nhìn thật kĩ thân kiếm, cùng với độ rộng chuôi kiếm, nàng dựa vào lịch duyệt về kiếm của mình mà nói.
- Thanh kiếm này là của nam nhân?
- Tỷ nói không sai… y là Minh Tiến… là người muội đã hứa gả cho y…
Kỳ Dao thở dài, chậm chạp nói,nói xong thì hai má lại hồng lên, sau đó rất nhanh lại thành nét mặt đầy u uất. Tuyết Liên giật mình “Như vậy Kỳ Dao cũng có ý trung nhân rồi, còn ta thì…”. Nàng cảm thấy buồn bã, khẽ thử vận lực múa kiếm trên tay. Chợt nàng kêu lên kinh hãi, vội vã ném kiếm xuống đất, trong lòng run rẩy không thôi.
Tuyết Liên chỉ cảm thấy một luồng lực khí mãnh liệt đánh bật chân lực nàng khỏi kiếm, loại khí lực này nàng chưa bao giờ bắt gặp, mặt mày tái nhợt. Kỳ Dao thấy vậy thì lắc đầu, nàng ôm lấy hắc kiếm về bồ đoàn mà ngồi xuống, cũng không nhìn tới Tuyết Liên mà nói.
- Tỷ không dùng được nó đâu, Hắc kiếm này đã trích huyết nhận chủ với y rồi!
- Ra là như vậy!
Tuyết Liên thở dài, chậm chạp quay về chỗ ngồi. Nhưng chỉ được một lát, hiếu kì lại bùng lên. Nàng khẽ phất tay áo cho cái bàn áp sát vào bàn trà của Kỳ Dao, nàng cũng ngồi gần hơn mà hỏi.
- Y là người như thế nào? Muội có thể kể cho ta được không?
Kỳ Dao mỉm cười, trong mắt nàng thoáng xuất hiện những tia ấm áp, sau đó lại đột ngột thành u sầu, chậm chạp kể lại mọi việc…
- Muội đừng đùa ta nhé, làm gì có kẻ nào có thể cùng lúc điều khiển được nhiều loại chân lực như vậy được?
Tuyết Liên cau mày nói, nàng chưa bao giờ nghe nói có nam nhân nào có thể điều khiển được nhiều loại pháp quyết khác nhau, quả thật như đùa. Kỳ Dao thấy vậy thì gay gắt hơn, nàng vốn đã buồn rầu, nay lại bị Tuyết Liên kích động thì không khỏi nóng nảy, bực bội nói.
- Tuyết Liên tỷ, ta không rảnh rỗi để bịa đặt đâu. Chuyện y chỉ mất hơn năm năm để tiến giai lên Kim Đan Hậu Kỳ đỉnh phong là có thật, tỷ không tin thì tùy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT