Ngân Nguyệt biết,nếu tình trạng này kéo dài,sớm muộn các nàng đều sinh bệnh mất.Nàng chủ động tìm tới Đào Nhược Hồng,cũng không ngờ là Đào Nhược Hồng lại cũng đang muốn đi tìm nàng.Mấy ngày qua,khi nhìn tới những nữ nhân và đặc biệt là đệ tử cưng Kỳ Dao của mình,bà cảm thấy đau xót khôn tả.Hai người vừa đối mặt,dường như tâm ý tương thông.Ngân Nguyệt lập tức đưa tất cả nữ nhân tới sảnh,báo với các nàng có chuyện cần nói…
Trong sảnh.chỉ có Đào Nhược Hồng và Ngân Nguyệt ngồi đó nhìn nhau,trên bàn lúc này có hai bộ quẻ bát quái riêng biệt.Ngân Nguyệt dùng một bộ thẻ bạch ngọc,Đào Nhược Hồng dùng một bộ quẻ bằng trúc.Tiếng lách tách của việc di chuyển vị trí các thẻ cùng tiếng hai người nhìn nhau mà nói khiến cho người ta dù có nghe cũng chẳng hiểu gì cả.
- Phân Khảm Khu,Hỏa vị Bộ…
- Nhân sinh Quang,ý vị Địa…
Hồi lâu mới dừng tay,Ngân Nguyệt nhìn Đào Nhược Hồng;Đào Nhược Hồng cũng đang nhìn Ngân Nguyệt.Trên tay họ là một tấm thẻ,phía trên ghi ba chữ: “Lôi Hỏa Phong”.Cả hai như đồng thanh mà nói.
- Số mệnh chưa tận,ắt sẽ tái lai!...
Lại qua thêm một ngày nữa,sau khi nghe cả hai thuật lại thì các nàng dùng bộ mặt nửa tin nửa ngờ mà nhìn Ngân Nguyệt và Đào Nhược Hồng.Ngân Nguyệt lúc này cũng không hề giấu việc nàng có khả năng bốc quẻ,mà bản thân Đào Nhược Hồng khi nói tên ra cũng làm cho chúng nữ ngạc nhiên rồi.Một tu sĩ Ngưng Phong Hậu Kỳ há có thể nói dối?Vì thế tin tưởng dần dần tăng lên,dần dần đều tập trung vào bế quan tu luyện.Tại sao ấy hả?Vì Ngân Nguyệt và Đào Nhược Hồng đã nói: “Ngày y trở về chắc chắn ý đã là người ngoài Nguyên Anh,các người đều không muốn chính thức thành phu nhân của y hay sao?”.Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi….
Lại nói về Minh Tiến,có lẽ Diêm Vương chê bai,chưa cho hắn đầu nhập địa phủ của mình.Sau khi nhận một mũi tên công kích cực mạnh của Linh Trâm,trong cái sát na ngắn ngủi ấy,toàn bộ kim khí trong Nội Hải hắn bộc phát ra bên ngoài.Chúng kịp thời đan xen nhau thành một tấm lưới che chắn lấy thân hình hắn,trước khi mũi tên mang theo kình lực băng hệ của Linh Trâm chạm tới.Luồng kình khí mãnh liệt ấy tuy không thể trực tiếp giết chết hắn nhưng cũng đẩy hắn bay đi như một mũi tên,cũng để lại cho hắn thương tổn nặng nề,lập tức mê man.Cũng do số hắn có vẻ may mắn hơn người,nơi hắn rơi xuống là một con suối lớn,thêm nữa là đám băng găm trên thân thể hắn giúp cho hắn nổi lên trên mặt nước,theo dòng nước mà trôi đi…
Hai ngàn dặm về phương bắc,trong một khu rừng cổ thụ cao vút.Nơi đây đa phần là các loại cây thân thẳng,chúng như những mũi chông hướng đầu nhọn lên không trung.Có tiếng chó sủa ran lên một hồi,một giọng nữ nhân trong trẻo quát nhẹ.
- A Hoàng,mau về đây.Ngươi qua đó sủa loạn gì vậy?
Phía sau một thân cây lớn,một nữ nhân đang khẽ nhón chân mà tiền về phía nơi có tiếng chó sủa ran.Nàng ta mặc một bộ áo lụa màu tím,nổi bật lên nước da nhợt nhạt,có lẽ do ít được ra ngoài.Nếu chỉ nhìn qua như vậy,chắc chắn ai cũng có thể nhận định đây là một vị tiểu thư đài các hay bị cấm cố trong khuê phòng rồi.Nhưng mà từ từ đã nhé,nhìn lên mặt nàng ta đi,xinh đúng không?Nhìn lên cao nữa đi,giữa cái bờm màu xanh ngọc là cái gì thế?Là một cặp tai,một đôi tai mèo màu trắng.
- Công chúa,chờ nô tỳ với!
Phía sau là tiếng gọi của một nữ nhân khác,kèm theo là thanh âm thở dốc đầy mệt mỏi.Nữ nhân này mặc một bộ quần áo màu trắng,trên đầu là cặp tai mèo nhưng nó lại có màu nâu đỏ.Nàng ta kéo váy túm lại để chạy cho nhanh,để lộ ra một cái đuôi đung đưa phía sau.
- Gâu gâu gâu…
- Cái con súc sinh này,làm ta chạy bở hơi tai.Có thứ gì mà ngươi sủa loạn lên như vậy hả?...Ơ…đây…đây là?...
Trước mặt nữ nhân áo tím lúc này là một thân hình nam nhân,y đang nằm thoi thóp bên cạnh bờ suối.Y nằm sấp nên nàng không nhìn rõ mục diện,chỉ thấy toàn thân,qua y phục rách nát có thể nhìn rõ cơ man là các vết thương,toàn bộ cánh tay phải cùng nơi vai trái có vô số miếng băng lớn cắm xuyên qua.Băng đang chậm chạp tan đi,chỉ có điều kì quái là các vết băng đâm lại không hề chảy máu,nơi các vết đâm da thịt lại khít lại khiến cho người ta rùng mình,liên tưởng tới môt cây sương rồng,tự bản thân nó mọc ra gai nhọn.Tình cảnh của nam nhân thoi thóp này khiến nàng có nhận định như vậy,nữ miêu phía sau lúc này vừa chạy tới,nhìn thấy thì a lên hốt hoảng lùi lại một bước.Nữ nhân áo tím cau mày,khẽ nói.
- Tiểu Hạ,mau về tìm người tới mang y về cung của ta!...
Minh Tiến lúc này đang nằm trên một cái giường lớn,cái giường vô cùng sang trọng,khảm nạm đủ loại đá quý.Toàn bộ các phiến băng đã được người khác rút ra,nơi cánh tay và vai đắp chi chit những dược vật.Gần đó là một cái đỉnh trầm đang bốc hơi nghi ngút.Phía bên ngoài,nữ miêu áo tím nọ đang ngồi trên một cái ghế được đặt chính giữa sảnh.Nàng ta khẽ nâng tay nhấp nhấp vài ngụm trà,đưa mắt nhìn tới bốn người già nua phía dưới.Nàng đưa mắt tới một lão miêu thấp bé,thân mặc hắc y mà hỏi.
- Mã Đại thúc,tên nhân loại đó thế nào rồi?
- Hiểu Nga,con cứ yên tâm.Thúc đã rút hết toàn bộ băng phiến ra khỏi thân thể y rồi.Số mệnh y xem ra cũng khá lớn,thương nặng như vậy mà còn duy trì được hơi thở.Chỉ có điều…có điều…
Lão miêu nọ ấp úng,một nữ lão miêu bên cạnh mặc bạch y cau mày,bà ta nói.
- Mã Đại,đệ làm sao mà cứ ấp úng thế?Có gì cứ nói ra đi,chúng ta đâu phải là người ngoài?
Hai lão miêu còn lại cũng gật gật đầu,ánh mắt chăm chú dán lên người lão miêu hắc y.Lão miêu hắc y cười khổ.
- Đại tỷ,đệ không dám giấu…chỉ là…chỉ là tư chất nhân loại nọ quá sức kì quái.Cơ thể hắn cơ hồ khác với nhân loại thông thường,có thể hồi phục thương tổn vô cùng nhanh tróng.Thêm nữa hắn có vẻ như là một tu sĩ Phật tông,tản mát trong Nội Hải,bao bọc kim đan chính là một luồng kim khí tinh thuần.Có lẽ hắn là một cao đồ của một tông phái phật tông nào đó!
- Luồng kim khí?Phật tông?...
Nữ lão miêu bạch y cau mày,sau đó chợt cười đày hoan hỷ.Hướng tới Hiểu Nga mà nói.
- Chúc mừng điệt nữ nhé,cung hỷ…cung hỷ a…
Hiểu Nga ngẩn người,cả ba người còn lại cũng dùng biểu cảm khó hiểu hướng tới nữ lão miêu bạch y.Bà ta cười phì,sau đó nói.
- Điệt nữ,không phải con muốn tiến giai lên Cửu tầng linh thú sao?
- Huyên cô cô,đúng là Hiểu Nga muốn tiến giai lên Cửu tầng linh thú.Nhưng công pháp của Hiểu Nga là ma thú,khó có thể an bình vượt bình cảnh để thành linh thú.Cô cô nói vậy là có ý gì?
Bạch y nữ lão miêu mỉm cười.
- Nhân loại kia không phải là thân phật tông đó sao?Chỉ cần con cùng hắn song tu,mượn chân khí phật môn trong cơ thể hắn mà làm vật kháng lại ma tính,như vậy không phải là có thể an nhàn vượt ải sao?
Mã Đại nghe xong thì xua xua tay,lão nói.
- Huyên tỷ,ngàn vạn…ngàn vạn lần không được đâu.Hắn là nhân loại,mà Hiểu Nga mà Miêu nữ tu ma.Nếu gần gũi chắc chắn y sẽ chết ngay lập tức,có gì mà cung hỷ kia chứ?Ai…
- Cái tên Mã Đại này,hằng ngày ngươi tinh thông y lý,thêm nữa liệu chuyện như thần.Sao hôm nay tự nhiên ngu ngốc vậy?Không phải chỉ cần biến hắn thành yêu thú là được hay sao?Thôi,chuyện này để cho ta lo đi,ngày mai ta sẽ qua Hùng tộc một chuyến!
- Huyên cô cô,người định dùng Yêu Hóa chú với hắn sao?...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT