Nói xong mấy từ
cuối, mặt nàng đã đỏ bừng như gấc, gục đầu vào vai hắn để trốn. Mỹ Mỹ
nghe xong mặt càng thêm đỏ lựng, vươn tay ôm lấy hắn. Minh Tiến tròn
mắt, kinh ngạc.
- Song… song tu…!
- Ưm, chàng đã cùng chúng ta song tu… song tu rồi nha!
Mỹ Mỹ yêu kiều đáp. Minh Tiến trợn mắt.
- Ta… ta làm thế khi nào?!
- Sắc lang… chàng còn chối…!
Tử Hàm có chút hờn dỗi nói, nàng vươn người cắn lên tai hắn. Minh Tiến thất sắc.
- Ta đâu có, trước đó không phải các nàng bảo ta mê man bất tỉnh sao…
Chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc ta mê man đã lỡ… lỡ làm ra chuyện đó? Không được… như thế ta sẽ tiêu tán chân lực, không thể thu luyện được nữa… Tâm pháp của ta trước khi đạt Nguyên Anh Kỳ không thể cùng nữ nhân…!
- Nhưng mà chàng đã… làm rồi a!
Mỹ Mỹ mỉm cười nói, Tử Hàm tiếp lời.
- Chàng hiện tại còn không phải Nguyên Anh Kỳ hay sao? Thêm nữa chàng khác người thường, có tới hai Nguyên Anh kia!
- Nhưng ta không thể, ta không thể làm điều đó nếu như ta không bái
đường thành thân với hai nàng… Rốt cuộc… ta mạo phạm hai nàng khi nào…?
Minh Tiến nghe thấy mình đã đạt Nguyên Anh thì có chút thở phào, sau đó
lại cảm thấy xấu hổ. Hắn cùng hai nữ nhân phát sinh chuyện kia mà hắn
không nhớ chút nào, đêm xuân ý đầu tiên của hai nàng mà hắn cũng chẳng
nhớ, quả thật cảm thấy có chút tội lỗi. Tử Hàm nghe xong ,cuối cùng minh bạch, a lên một tiếng sau đó cười khúc khích, vươn người thì thào gì đó vào tai Mỹ Mỹ. Nhị nữ trao đổi xong, trên mặt càng thêm đỏ, ánh mắt
càng tràn ngập mị tâm. Minh Tiến nhìn tới, cuối cùng thở dài.
- Vậy sau khi rời khỏi đây, chúng ta lập tức bái đường thành thân. Ta không để hai người chịu thiệt như vậy được!
- Chàng rốt cuộc không nhớ sao...? Lần đầu chính là chàng với chúng ta… trong Linh Thành của chàng đó…!
Tử Hàm cười hì hì mà nói, vươn tay ôm lấy hắn, đùi ngọc gắt gao quắp tới một bên chân hắn. Mỹ Mỹ khẽ nhỏm dậy, kéo chăn đắp ngang bụng cả ba
người, cũng điều chỉnh tư thế như Tử Hàm. Minh Tiến giật mình thốt lên.
- Đó… lần đó là trong Linh Thành của ta...? A, ta nhớ, nhưng đó chỉ là ý thức chứ đâu phải… đâu phải chúng ta…!
- Cái đó gọi là Song tu tinh thần a!
Mỹ Mỹ cười vui mà nói, chậm rãi giảng giải cho hắn nghe.
Kì thật, thuật song tu không cứ nhất thiết phải là chuyện giường chiếu,
nam nữ giao hợp. Song tu trên thực tế chia thành song tu về thể xác và
tinh thần, trên danh nghĩa là như vậy, xong cả hai cái đều có những điểm lợi riêng. Song tu về thể xác có thể giúp hai người mang tới khoái cảm, đạt trạng thái hòa hợp nhất định, lợi dụng kết nối luân chuyển chân lực của nhau sau cơ thể đối phương, giúp cơ thể đối phương luyện hóa. Tuy
nhiên sau khi kết thúc, thường đi kèm với nỗi mệt mỏi về thể trạng nếu
như thể lực cả hai không tương đồng. Song tu tinh thần thì dùng ý thức, ý niệm để song tu, đưa thần thức hai người hòa hợp với nhau, gắn kết
thành một khối. Trong người có ta, trong ta có người mà điều động chân
lực tự vận chuyển. Song tu tinh thần cũng mang lại trạng thái khoái cảm y như song tu thể xác, có điều điều kiện khó khăn hơn vì tinh thần hai
người cần phải hòa hợp, đồng nhất mới có thể tiến hành. Không như song
tu thể xác, chỉ cần giao hợp là có thể vận dụng, thậm trí cưỡng ép mà
thải bổ cũng được. Song tu thể xác chính là cách nhanh nhất, cũng chính
là cách mà đám yêu tu tu luyện thải bổ hay dùng.
Minh Tiến cuối cùng cùng hiểu ra, hắn thở phào khe khẽ. Mỹ Mỹ cười nhẹ,
hôn má hắn một cái rồi mới chịu nằm xuống. Cả ba người dựa theo chỉ dẫn
của Tử Hàm, ly hồn xuất thể, xuất ra nguyên khiếu tinh thần. Hắn cũng đã hỏi rõ về việc lần trước chân khí hai nàng hao hụt, cuối cùng minh bạch việc tiến vào Linh Thành người khác song tu sẽ khiến người tới tiêu hao chân khí. Ba người nằm yên lặng, hơi thở đều đều. Lơ lửng ngay phía
trên ba người, một đài sen ngũ sắc xuất hiện, trên đó có hai con rồng,
một xanh, một bạc cùng một bạch miêu cửu vỹ đang lơ lửng đuổi bắt nhau…
Nội khu Lam Nguyệt Cốc có một sườn núi dựng đứng,lưng dựa vào vực sâu.
Bao quanh lấy sườn núi đá này là một vạt lớn rừng trúc xanh mượt. Nơi
đây khiến khi có người qua lại nhưng trên sườn núi lại lộ ra hơn mười
căn nhà trúc xinh xắn. Nơi đây vốn là biệt khu, chỉ dành riêng cho những đệ tử chân truyền của Cốc chủ.
Một đạo hồng quang vừa hạ xuống một căn nhà nhỏ rồi biến mất, một nữ
nhân mặc hồng y đang đứng bên ngoài mà nhìn vào căn nhà. Nàng dường như
chần trừ, sau đó mới vươn tay đẩy cửa tiến vào trong. Bên trong căn nhà
nhỏ ấy bài trí vô cùng đơn giản, bàn ghế, tủ sách đều được làm từ trúc.
Ngay cả hai ô cửa sổ cũng làm từ mành trúc treo lên. Nữ hồng y ánh mắt
tìm kiếm một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng tiến tới trước một tấm mành bằng
lụa trắng. Nàng ta im lặng một hồi, nghe ngóng cẩn trọng rồi mới dám
bước vào bên trong.
Phía sau tấm mành là một cửa thạch thất, hóa ra căn nhà nhỏ này làm ra
chỉ để thay cho ảo trận giữ cửa, nơi này mới thực sự là nơi tu luyện.
Ngay khi nữ hồng y bước vào, một giọng nữ nhân mang theo chút ngạc nhiên truyền tới.
- Là ai?
- Tuyết Liên, là tỷ đây!
Nữ hồng y đứng lại, mỉm cười nói. Từ sau những tấm mành trúc kia, có một thân ảnh bạch y bước ra phía ngoài. Tuyết Liên vừa hỏi, nghe thấy giọng quen thuộc của vị tỷ tỷ nên mới tiến ra. Nàng gượng cười, nói.
- Cẩm Tuyết tỷ, sao tỷ lại tới đây?
- Ta chẳng lẽ không được phép tới chơi hay sao?
Nữ hồng y nói, giọng có chút bất mãn. Tuyết Liên khẽ mỉm cười, kéo tay
Cẩm Tuyết tới bên bàn trà, ép nàng ta ngồi xuống. Nàng thận trọng rót
trà, sau đó mới đưa tới phía Cẩm Tuyết. Cẩm Tuyết tay nhận trà, nhưng
ánh mắt chung quy vẫn không rời khỏi mặt Tuyết Liên một chút. Nàng đột
nhiên vươn tay tới trước mắt Tuyết Liên, gạt đi nước mắt đọng lại trên
khóe mắt, ôn nhu hỏi.
- Muội khóc đấy à?
Tuyết Liên thấy nàng nhìn ra thì im lặng, khẽ gật nhẹ, nhưng sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy.
- Không phải, có bụi bay vào mắt thôi tỷ!
- Hừm… Nha đầu, còn chối sao? Nói xem, kẻ nào dám làm Tuyết Liên của tỷ phái khóc, tỷ sẽ giúp muội xử lý kẻ đó!
Tuyết Liên giật mình, nàng vốn biết tính vị tỷ tỷ này nóng như lửa, rất
hay giải quyết mọi việc theo cách của nam nhân – động thủ. Vì vậy liên
tục lắc đầu.
- Không có thật mà tỷ!
- Còn chối sao, cái mí mắt sưng đỏ thế kia mà còn chối cãi. Muội coi ta là trẻ lên ba sao...?
Là nam nhân kia phải không, được rồi, để ta đi nói phải trái với hắn!
Cẩm Tuyết trên mắt lộ ra chút sát ý, đứng dậy quay người định đi ngay. Tuyết Liên giật thót, vội đứng lên giữ chặt lấy tay nàng.
- Tỷ, không cần nha!
- Tại sao? Hắn dám khi dễ muội muội của ta, tức là coi thường ta. Cẩm
Tuyết này há phải chịu nam nhân nào coi thường? Ngay cản Triển ca cũng
không dám thế với ta, để xem tên nam nhân thối kia có bản lãnh gì!
Tuyết Liên lắc đầu, kéo Cẩm Tuyết ngồi xuống, nàng nói trong tiếng thở dài.
- Muội bị hắn đả bại rồi… Muội thua tâm phục, khẩu phục…!
- Thật sự… thật sự bại sao?
Cẩm Tuyết tròn mắt kinh sợ, không khỏi tưởng tượng lại bản lãnh của vị
sư muội này một lượt. Nàng kinh ngạc mà ngồi xuống, ánh mắt có chút thất thần. “Tuyết Liên tu luyện Băng Tâm Quyết đã tới mức xuất thần nhập
hóa, kiếm quyết cũng đại thành… Lẽ nào kẻ kia lại có tài năng khủng
khiếp như vậy...?”. Tuyết Liên dường như cũng đã nhìn ra suy nghĩ này,
vì thế nàng cười buồn mà nói.
- Tỷ, tuy hắn so với muội tu vi kém hơn, xong tuyệt đối về chân lực và
kiếm quyết cao hơn muội một quãng xa… Tỷ còn nhớ Hàn Tâm Hận Tuyết
Không?
- Chính là chiêu thức vô hình vạn bóng ảnh đó sao?
Cẩm Tuyết kinh ngạc, thân hình thoáng có chút run rẩy. Nàng đã từng cùng muội muội này giao thủ, đương nhiên biết chiêu thức kia đáng sợ tới mức nào. Vô thanh vạn ảnh, khiến cho bản thân đối phương hoa mắt chóng mặt, không biết đâu mà chống đỡ. Trống ngực đập thình thịch, Cẩm Tuyết run
run hỏi.
- Hắn… hắn phá giải được sao?
Tuyết Liên gật đầu, ủ rũ nói.
- Hắn phá được, chỉ bằng một chiêu thôi!
Cẩm Tuyết nét mặt đờ ra như hóa đá, chiêu thức Băng Tâm Quyết kia là tâm pháp do cổ tu sĩ tạo ra, vô cùng ảo diệu. Ấy vậy mà có người có thể phá nó chỉ với một chiêu…
Một tuần sau, cả ba người trong động phủ thu dọn đồ đạc, có ý chuẩn bị
rời đi. Hắn theo ý của Tử Hàm, trước tiên qua bái phỏng Cốc chủ. Vương
Phác Thiên vui vẻ chào đón, có phần nào đó còn nồng hậu hơn khiến hắn
càng cảm thấy nghi ngờ, thẳng thừng nói ra việc mình muốn rời đi. Hắn
tiện tay cấp ra hơn mười cây Thủy Tiên Thảo cho y, coi như đáp lễ việc
vị cốc chủ này cho họ trú ngụ và cung cấp dược vật cho hắn dưỡng thương. Vương Phác Thiên lúc đầu còn từ chối, mãi tới sau khi Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ đỡ lời, lão mới miễn cưỡng nhận lấy. Tuy vậy,lão cũng không muốn cho ba người rời đi ngay mà níu kéo cả ba ở lại thêm vài ngày, chờ tham dự lễ
thành thân của hai vị đệ tử chân truyền trong cốc rồi mới cho ba người
rời đi. Minh Tiến thoáng trầm ngâm không nói, Tử Hàm đã thay hắn nhận
lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT