Linh Sơn thành, trên những bức tường đá cao, từng tốp lính tuần tra đi dọc
theo đoạn trường thành dài. Cứ cách một quãng lại xuất hiện một chậu lửa lớn, cháy sáng rần rật chiếu tỏ xung quanh. Những nam hồ cao lớn, thân
mặc chiến giáp bước đều tuần tra, không ai nói một câu nào, chỉ có tiếng bước chân đều đều cùng tiếng lanh canh khe khẽ của áo giáp và binh khí. Nhiệm vụ của họ chính là thủ vệ nơi này, thủ vệ Hồ nhân và xa hơn nữa
là Hồ tộc. Đây không đơn thuần là trách nhiệm, mà đây còn là vinh dự, là niềm tự hào với những người được tuyển chọn. Vì vậy chẳng ai lơ là,
chẳng ai thờ ơ với bổn phận của mình.
Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu sáng tỏ mọi ngóc ngách phía
bên trong lẫn bên ngoài thành. Giờ đã là quá nửa đêm, thế nên trong hay
ngoài thành đều chẳng hề có một bóng người ngoại trừ những binh sĩ nọ.
Quả thật quá thuận lợi cho những binh sĩ này, vì mọi hành động lạ đều
được ánh trăng chỉ rõ cho họ. Nhiều Hồ binh vì vậy càng cao hứng, tuần
tra kĩ càng hơn, tuy vậy cũng không phải ai cũng cao hứng như bọn họ.
Trong một ngõ nhỏ, núp dưới bóng của một căn lều vải, có một bóng trắng
lớn đang âm thầm quan sát phía tường thanh. Thanh quang chợt lóe chợt
tắt, Minh Tiến không khỏi cau mày, thở mạnh một hơi đầy ức chế. Trên
lưng hắn, Tiểu Sương được Kim Xuân ngồi phía sau đỡ lấy, lại dùng một
sợi dây vải lớn để buộc hai người lại, tránh cho nàng khỏi ngã. Kim Xuân thấy thái độ của hắn thì im lặng không nói gì, bà ta biết khả năng của
hắn không hề thấp, vì thế việc rời thành lúc này đều phó mặc cho hắn tự
lo liệu.
Minh Tiến im lặng, hắn im lặng lắng nghe nhịp thở của Tiểu Sương, sau đó lại liếc mắt về phía tường thành. Trăng hôm nay quá sáng, chiếu rõ tất
cả mọi nơi khiến hắn và hai người rất dễ bị phát hiện. Cho dù là không
có trăng thì việc đào tẩu đã rất khó rồi, vì bộ lông trắng của hắn rất
dễ bị phát giác. Nay trăng sáng lại càng khiến cho việc này khó hơn, đẩy hắn vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
“Chỉ còn vài giờ nữa là trời sáng, phải làm thế nào đây?...” Hắn trong
lòng thấp thỏm, tự nhủ thầm. Mắt vẫn không quên quan sát xung quanh. Bất chợt hắn đột ngột nằm phủ phục xuống dưới đất, sau đó chậm chạp lùi
lại. Kim Xuân tức thì cảm nhận được có một tốp Hồ binh đang tiến tới
gần, vì thế vội vã tung ra một viên đá màu đen. Lập tức một trái cầu đen thui bao bọc cả ba người, rồi nhanh tróng chìm vào dưới nền đường mà
mất dạng. Nằm im trong khối cầu, tai có thể cảm nhận được tiếng bước
chân ngay sát phía trên đầu mình. Hắn không khỏi một phen lo lắng đứng
tim, Kim Xuân dường như cảm nhận được sự lo lắng của hắn, bà ta khẽ vỗ
vỗ lên lưng hắn mà thấp giọng.
- Đừng quá lo lắng, những Hồ binh này mới chỉ là Nhị Vỹ Hồ, họ không có khả năng phát hiện ra chúng ta đâu!
- Cái đó ta cũng không quá lo lắng… Nhưng mà… Kim tộc trưởng, hiện giờ
trăng sáng khiến chúng ta vô cùng khó khăn trong việc tìm đường rời đi.
Chỉ còn vài giờ nữa là tới sáng, tới lúc đó rời đi càng khó gấp bội… Ồ,
tại sao chúng ta không dùng thứ này để rời đi?
Kim Xuân nghe vậy thì gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, đáp.
- Không được, dưới đất quanh chân thành đều được nuôi dưỡng một loại cổ
trùng. Bất cứ giao động lạ nào đều khiến chúng kêu lên cảnh báo. Chưa kể còn vô số cạm bẫy khác ẩn tàng mà ta cũng chưa rõ. Minh công tử, giờ
chỉ có đi trên mặt đất là an toàn nhất thôi!
Minh Tiến im lặng, khẽ gật đầu. Đám lính đi qua đã lâu, cả ba người mới
xuất hiện trở lại trên đường, im lặng hướng mắt tới phía tường thành chờ đợi… Một giờ, hai giờ chậm chạp trôi qua. Những tưởng cơ hội rời thành
gần như đã bằng không, chợt hắn giật mình nhìn theo ngón tay Kim Xuân
chỉ. Chỉ thấy từ hướng đó, một đám mây lớn đang theo gió trôi dần về
phía mặt trăng. Minh Tiến khẽ gật đầu, lặng lẽ tích tụ chân lực vào bốn
chân, chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi ánh trăng bị che khuất, hắn lập tức
búng người lên cao, lao như bay lên phía tường thành. Bốn chân chạm
tường không hề phát ra một tiếng động. Minh Tiến như một con thạch sùng
lớn, lặng lẽ bò lên tường thành, leo lên tới đỉnh tháp canh rồi búng
người lao nhanh xuống bên ngoài, chạy một mạch vào cánh rừng trước mặt.
Cả ba người kịp ẩn nấp vào tán rừng trước khi ánh trăng nhanh tróng
chiếu rọi mọi nơi như ban ngày. Kim Xuân khẽ thở phào, vươn tay chỉ
đường.
- Mau đi thôi!
Hắn chỉ biết chạy và chạy theo chỉ dẫn của Kim Xuân. Dù sao thì bà ta
cũng nắm chắc địa thế nơi này hơn hắn. Thêm nữa, hắn và Kim Minh có mối
quan hệ không tầm thường. Vì thế nên chắc chắn bà ta sẽ không cố ý hãm
hại hắn. Minh Tiến gác bỏ mọi suy nghĩ qua một bên, chỉ còn tập trung
chạy nhanh.
Bạch hùng chở trên lưng hai nữ nhân, bỏ đường lớn mà rẽ vào khu rừng, bỏ lối mòn mà leo trèo trên các mỏm đá mà tiến tới. Dọc đường đi, không ít lần ba người đụng mặt một vài Hồ nhân, nhưng bọn họ cũng chỉ liếc nhìn
qua cả ba người rồi lại cặm cụi làm việc của mình. Những hồ nhân ấy là
những người thuộc tầng lớp bình dân, giờ này họ đang thu thập lâm sản.
Phía chân trời đang dần dần hửng sáng, khu rừng rậm cũng dần dần sáng
lên, chiếu rõ từng làn sương mù đang bay tạo thành một khung cảnh mờ ảo
tuyệt đẹp. Nhưng hắn lúc này chẳng có tâm trí nào để mà ngắm cảnh, hắn
chạy càng thêm nhanh theo hướng Kim Xuân chỉ tới. Chỉ thêm một chốc,
phía trước mặt đã xuất hiện một căn nhà gỗ đơn sơ. Kim Xuân thở phào đầy nhẹ nhõm, hắn trong lòng cũng thở phào như trút đi được cục tạ trong
lòng. Giảm dần tốc độ, hắn từ từ tiến sát tới ngôi nhà gỗ. Khi chỉ cách
đó một quãng ngắn, đột nhiên từ trong nhà vang lên tiếng quát lớn, giọng đầy đe nạt.
- Ai? Đây là nơi riêng tư, đừng tiến thêm nếu không muốn mất mạng!
Kèm theo đó là một thanh âm gió rít sắc lạnh, Minh Tiến vội vàng nhảy
lùi lại. Chỗ hắn đi lúc trước, giờ đây trên mặt đất đã cắm ba bốn mũi
phi đao. Lưỡi phi đao có màu đỏ vàng, tỏa ra một mùi nồng nồng hăng hắc. Minh Tiến cau mày, tức giận nói.
- Có độc!
Kim Xuân thì ngược lại, bà ta khẽ cau mày, sau đó đột nhiên cười lên đầy mừng rỡ, nói lớn.
- Bình Lam, là ta, Kim Xuân đây!
Cánh cửa gỗ đẩy ra, bước ra ngoài là một nữ nhân thân vận hắc y. Minh Tiến nhận ra khuôn mặt này, vì thế hắn thở phào mà nói.
- Lam cô cô, ta là Hùng Lệ. Còn vị này mới thật sự là Kim tộc trưởng!...
Ngồi trong căn nhà gỗ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Chỉ thấy nơi đây bài trí vô cùng sơ sài, chí có một bộ bàn ghế cùng một cái tủ, một cái
giường gỗ nhỏ. Còn lại trên vách tưởng là vố số phi đao, cung tiễn. Cái
nào cũng lập lòe màu đồng, tỏa ra một thứ mùi hăng hắc. Hắn lại liếc
sang bên chiếc giường, chỉ thấy Kim Xuân cùng Bình Lam đang ngồi đó trò
truyện. Cạnh đó là Tiểu Sương vẫn đang mê man bất tỉnh, nàng nằm trên
một cái gối cỏ, đắp một tấm da thú lớn. Chợt Kim Xuân bật khóc nức nở,
lại thấy Bình Lam thở dài liên hồi. Linh tính mách bảo hắn đang có thứ
gì đó không hay. Hắn chập chạp bước tới cạnh giường gỗ. Bình Lam thấy
vậy thì quay mặt ra nhìn hắn, thanh âm thấp như muỗi kêu.
- Kim tiểu thư đã qua đời…!
Minh Tiến trợn mắt, thân hình hắn run lên như lên cơn sốt rét. Hắn khẽ
nghiến răng, xoay người im lặng bước ra ngoài. Khép lại cánh cửa, hắn
chạy như điên tới mỏm đá gần đó, gầm lên như kẻ điên cuồng.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…!
Cứ mỗi câu chửi, bàn tay to bè của hắn không thường tiếc đập phá điên
cuồng xung quanh. Những phiến đá thay nhau nát vụn, bắn tung tóe khắp
nơi. Những thân cây rung chuyển, đổ rạp, nát bấy… Con ngươi hắn xẻ dọc,
biến thành một màu đỏ thẫm như máu, lông mày xếch ngược lên, dường như
muốn xé nát khuôn mặt hắn. Hai bàn tay móng vuốt ngân sắc lúc này hóa
thành hai ngọn đuốc lửa, điên cuồng tàn phá khắp nơi. Hắn đập phá tới
mức không còn thứ gì để đập nữa, lúc ấy hắn phủ phục xuống, khóc rống
lên như trẻ con.
Bình Lam đã sớm đi theo hắn, bà thấy tất cả những hành động điên cuồng
ấy của hắn nhưng không hề ngăn cản. Bà biết rõ tình cảm của hắn và Kim
Minh, vì thế chỉ thở dài mà lắc đầu. Chờ tới khi hắn ngừng lại mới chậm
rãi tới gần. Chợt nghe hắn nói.
- Muội ấy chết như thế nào?
- Trong cung truyền ra Kim Nhị tiểu thư lâm trọng bệnh qua đời trước hôn ước với Đường Lang Vương. Hồ Vương ban quốc tang, cho thân thể ướp
trong băng phách đưa về Kim gia mai táng. Ngày mai sẽ đưa về tới Kim
gia!
Minh Tiến im lặng, hắn mường tượng lại hình ảnh của Kim Minh. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cho tới những hiểm cảnh, những diễm cảnh mà cả hai người
trải qua. Hắn mỉm cười, sau đó lại khóc, thân hình to lớn ấy run rẩy,
nước mắt lã chã rơi. Bình Lam im lặng, bà ta khẽ thở dài.
- Ta nghĩ Tiểu thư tự tận, vì muốn tỏ rõ tình cảm với ngươi… Ta cũng đã
được nghe tộc trưởng kể lại mọi việc, thật không ngờ Kim Oanh lại ra tay sớm hơn ta dự tính… Ta cũng đã sắp xếp cách để ngươi và tiểu thư rời
đi, nhưng không ngờ răng tiểu thư lại tự tận bằng độc dược!
- Độc?... Độc Dược?!
Hắn ngước lên nhìn bà ta, khuôn mặt nhăm nhúm ấy biến dạng khiến Bình Lam giật mình. Bà ta lắc đầu, tiếp.
- Mọi nữ nhân trong Kim gia, dù là hạ nhân hay là người có huyết tộc Kim gia đều được ban cho một viên độc dược. Tuy nói là độc dược, nhưng đó
lại là thứ thần dược cứu mạng. Sau khi dùng, chỉ cần đưa được thân thể
về Kim gia là vẫn có cách cứu mạng. Nhưng nếu quá hạn…
- Vậy muội ấy…?
Bình Lam lắc đầu, trên mắt bà cũng đã ngấn nước.
- Từ đó tới nay đã quá bảy ngày. Thêm nữa cấm cung sau sự kiện ấy canh
gác quá nghiêm ngặt, ta không thể tiến nhập, đã quá muộn rồi!
Minh Tiến trong lòng lóe lên chút hy vọng vô hình, hắn ngồi lên, hướng
tới Bình Lam mà hỏi tiếp. Những ngày tháng qua, hắn đã gần như thuộc làu những phương thuốc, những cách thức chế dược từ bình thường nhất cho
tới cổ quái nhất mà Lưu Bá Ôn thu thập được. Trong lòng hắn chợt dấy lên ngọn lửa hy vọng.
- Loại thuốc đó rốt cuộc có thành phần như thế nào?
Hắn hỏi, mắt lấp lánh những tia hy vọng. Nhưng rồi một lần nữa, hy vọng lại tắt ngấm. Bình Lam thở dài u uất, đáp.
- Đó là dược vật được bào chế từ chín loại trùng đuộc, chín loại hoa độc cùng chín loại rắn độc. Khi dùng có thể lập tức cho cơ thể tiến vào
trạng thái chết giả, toàn thân lạnh lẽo như kẻ đã táng mạng. Cho dù là
danh y cũng phải công nhận người này đã chết. Để cứu người thì trong
vòng bảy ngày phải đưa về Kim gia phục dụng giải dược… Ai… hôm nay đã
sang đầu ngày thứ tám, hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa rồi…!
Minh Tiến im lặng, hắn ngây ngốc nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời
đang dần ló lên cao. Hắn im lặng, Bình Lam cũng im lặng, chỉ còn tiếng
chim kiếm ăn sớm trong khu rừng vang đi, kèm theo tiếng thở dài u ám của cả hai người. Minh Tiến đột ngột đứng dậy, hắn chậm chạp đi về ngôi nhà gỗ. Hai bàn tay hắn nắm chặt lại, phát ra những thanh âm răng rắc kinh
người. Con ngươi hắn lúc này hoàn toàn chuyển qua một màu đỏ rực, trầm
giọng.
- Ta muốn được gặp muội ấy lần cuối!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT