Thiên Sinh Nhã cung tay hướng Đào Nhược Hồng mà bái lễ, sau đó vội vàng
rời đi ngay không chút chậm chạp. Đào Nhược Hồng chờ cho y đi khuất hẳn, bà mới khẽ gật đầu mà bước vào nội trang. Bên bàn trà, sáu nữ nhân đang ngồi sẵn đó chờ bà, trên mặt ai cũng có phần khẩn trương hơn. Xen lẫn
là sự lo lắng, cùng với nét buồn rầu trầm mặc. Đào Nhược Hồng bước vào,
bà ngồi xuống bên cạnh bàn trà, cất giọng.
- Ta đã nhờ Phiêu Hoàng Tông truyền cáo. Đúng một tháng nữa, Minh Gia sẽ lập đàn công cáo đồng đạo tu chân…
- Nhưng mà chàng ấy chưa về tới đây, tiền bối…
Bạch Hổ ủy khuất cất lời, trên mắt nàng nước mắt đã rưng rưng. Ngân
Nguyệt thấy vậy thì khẽ vỗ về an ủi Bạch Hổ, trong ánh mắt cũng toát lên sự nhớ nhung vô hạn. Như Như khẽ nắm tay Bạch Hổ mà an ủi, Bạch Phụng
cũng ngồi xích lại mà ôm lấy nàng ta. Chỉ duy nhất Liên Liên cùng Kỳ Dao là ngồi im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Đào Nhược Hồng.
Liên Liên được tôn là chính thất, vì thế nàng dù nhớ mong hắn đến đâu
cũng phải nén lại trong lòng. Kỳ Dao thì khác, nội tâm nàng hiếm khi
hiển lộ ra bên ngoài. Đào Nhược Hồng cũng khẽ vuốt tóc Bạch Hổ an ủi,
sau đó mới nói tiếp.
- Ta biết mọi người đều nhớ nhung y, cách này cũng là vì bất đắc dĩ mà
thôi. Nếu y kịp trở về, quả thật là quá tốt rồi… Được rồi, ta sẽ phân
công thế này. Đàn thông cáo, bàn ghế cùng các phương tiện Phiêu Hoàng
Tông có thể cho chúng ta mượn, họ cũng cấp cho chúng ta nhân lực. Vì
thế, ta muốn các cô giúp họ một tay. Liên Liên, Ngân Nguyệt, hai người
giúp phụ trách phần trà tiếp đón. Bạch Phụng, Bạch Hổ, hai người lo phần sắp xếp bàn tiệc. Như Như cùng với ta sẽ lo trù phòng… Còn con, Kỳ Dao, ta muốn con phụ trách danh sách khách mời. Cho dù y có về kịp hay không cũng phải làm cho thật kĩ càng. Đây chính là tương lai của y cũng như
mọi người!...
Nữ nhân áo vải thô vẫn im lặng bí mật bám theo hai người, nàng ta vẫn
giữ một khoảng cách thật xa để đề phòng. Cứ như vậy liên tiếp gần nửa
giờ thì dừng lại. Chỉ thấy phía xa, Minh Tiến và Tiểu Sương đang tiến về một mỏm đá đầy rêu xanh thì dừng lại. Mỏm đá ấy chìa ra, lơ lửng như
một cánh tay đang ngửa. Xung quanh là những cây thân leo chằng chịt. Nữ
nhân áo vải thô nhìn ngắm một hồi, sau đó khẽ thốt lên.
- Thiên thời, địa lợi, khí hòa. Quả nhiên là một thông đạo tốt… Quyên
Thủy… nếu như em được nhìn thấy thứ ta thấy lúc này… thật tốt quá phải
không…?
Trên khuôn mặt được che bởi tấm mạng xô ấy, đột nhiên rớt xuống những
giọt nước mắt nóng hổi. Chúng rơi xuống, đọng lại trên những là cỏ xanh
dưới chân y như những giọt sương đêm. Chỉ có điều, khi chúng chạm tới
đâu thì chỗ đó, cỏ lập tức khô héo, úa vàng.
-Tới nơi!
Hắn vui vẻ nói, quẳng tay nải xuống một phiến đá, vặn vẹo người một hồi
phát ra những thanh âm răng rắc. Tiểu Sương thấy vậy thì bụm miệng cười, nàng khẽ tìm một phiến đá phẳng, ngồi xuống, sau đó gọi hắn.
- Chàng mau tới đây ngồi nghỉ một chút đi!
Minh Tiến khẽ cười, xoay người lại. quả nhiên thấy một phiến đá to rộng, bên trên đầy lớp rêu xanh kết dày. Có cảm tưởng nó như một chiếc ghế
sopha bằng nhung tự nhiên. Hắn rảo bước tiến tới, chợt hẫng một tiếng,
hắn dẫm phải đám rêu trơn, lao bổ về phía trước. Tiểu Sương giật mình,
định kêu hắn cẩn thận nhưng rốt cuộc chính nàng lại không kịp nói, chỉ
thấy hắn đang ngã về phía mình.
- A…!
Thanh âm của cả nam và nữ cùng vang lên gần như cùng một lúc, sau đó cả
hai cùng vươn tay xoa xoa trán mình. Hắn và nàng cụng trán vào nhau.
Minh Tiến xoa trán, sau đó chợt cảm nhận mùi hương thơm ngát thì bất
thần ngẩn người, nhìn tới Tiểu Sương. Nàng cũng đang xoa trán, nhìn thấy ánh mắt ấy thì vội vàng né tránh. Nàng mặt càng lúc càng thêm đỏ, tay
phải của hắn đang đặt trên ngực nàng, thân hình hắn như sắp đè lên người nàng. Một tư thế thật ám muội.
Minh Tiến nhăn nhó, chợt cảm thây tay mình đang đặt trên một vật mềm
mềm, ấm ấm thì ngạc nhiên nhìn xuống. Hắn vội vã định rụt tay lại, nhưng nơi đấy như có nam châm vô hình, hút chặt tay hắn ở đấy. Hắn bối rối
nhìn sang Tiểu Sương, chỉ thấy ánh mắt nàng ấy cũng đang nhìn mình.
Trong ánh mắt ấy ánh lên sự xấu hổ lại vừa vui sướng, vừa thẹn thùng lại vừa khiêu khích khiến hắn khó lòng kiềm chế nổi bản thân, tay còn lại
không tự chủ ôm lấy eo nàng mà kéo tới. Tiểu Sương mặt càng thêm đỏ,
nàng cảm nhận được người hắn càng lúc càng nóng lên. Nàng chủ động vươn
đầu tới, hai người hôn nhau thật lâu, như quên hết tất cả mọi thứ xung
quanh, quên hết công việc chính của chuyến đi này là trở lại U Châu.
Cả hai mặt đều đỏ dần lên, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Tiểu Sương
vươn tay tham lam lột bỏ y phục của hắn. Hắn dường như không chịu kém
phần, đôi tay gấp gáp cởi bỏ lớp y phục bên ngoài của Tiểu Sương. Cả hai dường như đã quên hết không gian xung quanh, trong đầu họ lúc này tràn
ngập những ham muốn chiếm hữu lấy nhau. Tiểu Sương dường như không còn
tự chủ được mình, cặp chân dài như quắp chặt lấy eo lưng hắn. Minh Tiến cũng chẳng khác là mấy, miệng tham lam lướt trên tấm yếm hồng của nàng
mà đùa nghịch như trẻ con thèm sữa. Trong mắt cả hai lúc này đều hiện
lên những vằn máu đỏ, ẩn ẩn dục vọng dâng trào.
Từ phía xa, nữ nhân thần bí kia đã vội vàng lột bỏ chiếc mũ, để lộ ra
một cặp mắt long lanh đầy mê hoặc. Cặp mắt ấy trong phút chốc bỗng biến
đổi, từ từ phát ra những sợi chỉ tơ màu xanh lục. Những sợi chỉ ấy nhanh tróng tụ lại, sau đó bao bọc lấy con ngươi, lục quang phát sáng chiếu
thẳng tới mỏm đá nọ.
Lúc này, nếu như có người nào nhìn thấy khung cảnh xuân sắc của Minh
Tiến và Tiểu Sương, chắc hẳn họ cũng chỉ cho là một đôi nam nữ thâu
tình. Nhưng với nữ nhân thần bì này thì khác, khung cảnh thật sự khiến
cho tất cả đều giật mình. Bà ta chỉ thấy thay vì hoạt cảnh nam nữ tư
tình nọ thì lại là những luồng khí tức bất đồng.Một luồng khí hoàng kim
đang tĩnh lặng, không hề di động. Bên cạnh đó là một luồng khói đỏ đang
không ngừng đưa từng tia sáng đỏ cố gắng xâm nhập luồng khí hoàng kim
kia. Nữ nhân khẽ cau mày, tăng thêm chân lực lên mắt. Lần này khung cảnh mới thực sự rõ nét.
Chỉ thấy luồng khí hoàng kim nọ hiện thân là một nam võ tăng trẻ tuổi,
ngồi tĩnh tọa tụng niệm. Cạnh đó là một mỹ nhân áo đỏ, đang dần dần lột
bỏ y phục bản thân, cười đầy khiêu khích như cố ý câu dẫn nam võ tăng.
Nữ nhân thần bí cau mày, nữ nhân áo đỏ kia nàng có thể nhận ra chính là
Mị Khí, còn nam tăng kia,lẽ nào lại là…
- Hắn là Phật tu?!
Nữ nhân không kiềm chế nổi mà thốt lên, lam quang trong đôi mắt nhanh
tróng bùng sáng mạnh mẽ rồi tan biến. Bà ta vội vã che miệng, định bụng
lùi lại nhưng không kịp, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn đầy giận giữ.
- Ai?
Minh Tiến phẫn nộ gầm lên, trên mặt đỏ bừng vừa tức giận vừa xấu hổ, hắn vội vã chỉnh trang y phục rồi dùng viễn thị thuật đảo nhanh về phía
trước. Tiểu Sương trên mặt cũng đỏ bừng, vội vàng chỉnh trang lại y
phục, nàng vội vã núp sau lưng hắn, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa tự
trách móc bản thân.
Tiểu Sương khẽ tự trách mình, ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại
sao vừa rồi mình lại phóng túng tới mức như vậy. Thậm chí, nàng còn cố ý rên rỉ câu dẫn hắn. Tiểu Sương càng nghĩ càng hổ thẹn, hai tay vân vê
vạt áo mà cúi đầu. Minh Tiến tuy đang quan sát xung quanh, nhưng lòng
hắn cũng đang xấu hổ cùng bối rối gấp bội. Đây không phải lần đầu hắn có diễm ngộ với nữ nhân, nhưng lại là lần đầu tiên hắn chủ động tiến tới
với một nữ nhân. Hắn thầm giật mình khi ngay cả Phạn Âm Chân Kinh hay Vô Thần cũng không thể giúp hắn kháng cự lại sắc ý trong lòng mình. Tất cả hổ thẹn khiến hắn quát lớn như sấm, nhằm phát tiết sự xấu hổ nọ.
Nữ nhân thần bí thấy không thể trốn chạy, bèn tự động rời chỗ nấp mà
tiến ra. Mỗi bước nhảy tới xa tới cả trượng, đủ để biết chân lực của bà
ta mạnh tới mức nào. Dọc đường, bộ áo vải thô nọ cứ từng món, từng món
được vứt lại. Cho tới khi cách hai người một quãng ngắn, có thể nhìn ra
thân thế thật của bà. Chỉ thấy đó là một nữ nhân khoảng trên dưới ba
mươi tuổi, nước da trắng ngần không tỳ vết, Mái tóc đen dài được búi cao lên, khuôn mặt vẫn được che đi nhờ một tấm mạng lớn, chỉ lộ ra một cặp
mắt đầy mị hoặc. Minh Tiến vận chân lực, trên mắt ánh lam quang bừng
lên, con ngươi hắn lại xẻ dọc mà nhìn tới. Chợt hắn cười nhạt, nhếch mép mà nói.
- Hừ, thì ra là Hồ nữ. Ngươi đã tiến giai tới Ngũ Vỹ, thảo nào có thể ẩn giấu Hồ khí kĩ như vậy. Thật sự khiến ta suýt coi ngươi như kẻ bình
thường!
- Hồ nữ?... Ý chàng… người này là Hồ Ly Tinh sao?
Tiểu Sương nghe hắn nói thì giật mình, vội vã nép sát người hắn mà hỏi.
Trên mặt ánh lên sự hiếu kì, cặp mắt đẹp chăm chú quan sát nữ nhân trước mặt. Nữ nhân bạch y khẽ cười nhẹ, một làn tử quang lóe lên, hiển lộ ra
năm cái đuôi cùng đôi tai cáo trắng muốt trên đầu. Tấm khăn che mặt
cũng được buông xuống, để lộ ra dung mạo thật. Miệng nhỏ khẽ cười khúc
khích mà đáp.
- Hi hi hi, Minh công tử còn giận việc ta phá đám việc tốt của hai người sao?... Ai da, ta thật vô duyên a…!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT