Lời nói của hắn vừa rời miệng, lập tức đám bạch y nọ thân hình thoáng có chút rúng động. Tiểu Sương đứng cạnh hắn không khỏi ngạc nhiên, vội vã lấy tay che miệng, tránh cho mình khỏi thốt lên tiếng a kinh ngạc. “Tại sao chàng ta lại có thể biết được rõ tâm ý của đám bạch y kia?... Dường như rất đúng nha, những hành động vừa rồi của đám bạch y biểu lộ đó hoàn toàn là sự thật? Lẽ nào… lẽ nào chàng ấy đã học được thuật Tiên Nhân Chỉ Lộ của Bá Ôn thúc?...”.

Đám bạch y nọ thoáng im lặng, chợt có một giọng nữ nhân bất ngờ vang lên. Đám bạch y nghe thấy vậy thì vội vã nhường lối, để một bạch y khác tiến vào. Chỉ thấy đây là một nữ nhân, trang phục đồng dạng như những hộ vệ khác. Chỉ duy nhất là nàng ta không đeo chiến đao mà trên tay trái cầm một thanh trường kiếm.

- Công tử, việc của chúng ta người đừng nên can dự. Nơi đây là Tứ Tiên Sơn chứ không phải là phủ đệ của công tử. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Tứ Tiên Sơn cũng có nghiêm luật của mình. Ta không biết công tử quyền thế ra sao, nhưng ở đây tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Việc vừa rồi coi như chưa có, kính mong công tử rời bước!

Lời nói thập phần nhẹ nhàng, ôn nhu khuyên bảo. Sau đó nàng ta khẽ vẫy tay, cho hai bạch y khác đưa người bị thương mang đi. Ánh mắt đám bạch y hộ vệ sau câu nói của nữ hộ vệ nọ đều chiếu dồn về phía Minh Tiến. Tiểu Sương vì đứng cạnh hắn mà nhận lây không ít, nàng sợ hãi vội núp sau lưng hắn, ánh mắt co chút lo lắng nhìn tới. Nữ hộ vệ nọ khẽ liếc mắt nhìn tới Tiểu Sương, trong lòng đã có chủ ý bèn cười nhẹ mà tiếp.

- Công tử, ta thấy võ công công tử cũng không kém. Nhưng nếu chúng ta loạn đả, chỉ e… chỉ e nương tử của công tử bị thương mà thôi. Ai… đao kiếm vô tình…!

Nữ hộ vệ chợt thở dài, tay khẽ chắp niệm. Nàng ta chợt giật mình khi nghe Minh Tiến đột ngột mở miệng nói.

- Đệ tử Nga My tại sao không tu hành ở môn phái, lại tới đây làm hộ vệ? Không lẽ Nga My đệ tử hàng Tĩnh Trai Huyền Thương lại cần ngân lượng tới mức này sao?

Minh Tiến nhìn tới nữ hộ vệ mà nói, ánh mắt lam quang chợt lóe lên. Điều này khiến đám bạch y nọ hơi sững lại, sau đó hàng loạt những âm thanh lanh canh vang lên. Tất cả họ - ngoại trừ nữ bạch y kia – đều đã rút chiến đao ra, nhanh chóng bao vây lấy cả ba người bên trong.

Nữ bạch y chợt run rẩy, sau đó thở dài. Nàng ta khẽ bỏ xuống khỏi đầu chiếc mũ mạng, để lộ ra một khuôn mặt thanh tú, cặp môi hồng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng sau đó chỉ là tiếng thở dài nặng nề. Minh Tiến ánh mắt khẽ liếc tới, trong lòng không khỏi vui mừng cực độ. “Ta có thể xem xét nội tâm người khác… Ha ha ha, đa tạ Phi Yến ha ha ha…”. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khoái trá, tình cảnh này khiến nữ hộ vệ hơi cau mày. Nàng dùng một giọng khó chịu mà nói.

- Công tử, người đã nhận ra thân phận của ta kể như cũng có lịch duyệt giang hồ. Tuy vậy xin đừng lấy điều này làm thú vui, ta… ta… có lí do của riêng mình!

Giọng điệu của nàng ta khiến hắn chợt sững người, sau đó thì hắn khẽ gãi gãi đầu.

- Cô vì gia đình mình mà phải bước chân vào Cẩm Y Vệ, phải phản bội sư môn, điều này ta không có quyền trách cứ cô. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như cô thôi!

Minh Tiến nói, lời này của hắn khiến nàng ta giật mình, toàn thân run run lên như bị lạnh. Đám bạch y hộ vệ nọ thấy vậy thì thoáng kinh sợ, nhưng sau đó không biết ai đó đột nhiên hô lớn.

- Giết hắn! Bí mật của đội trưởng không cho phép kẻ khác hé lộ ra ngoài!

Đám bạch y nọ nghe vậy thì chợt hô lên đầy phẫn nộ. Bọn họ phần lớn đều là đệ tử các môn phái khác, vì bản thân gia đình bị Cẩm Y Vệ cầm tù mà đành phản bội sư môn. Phản bội sư môn – cái tội danh lớn nhất, bị giang hồ khinh bỉ nhiều nhất đều được gán lên đầu bọn họ. Nào ai có chịu hiểu cho những áp lực mà họ phải gánh chịu, phải chấp nhận mang danh xấu để phản bội tông môn? Giang hồ vốn không hề có điều đó, không hề có cảm thông hay tha thứ, chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt tất cả.

Đám bạch y nọ ồ ồ lao tới, tay ai cũng nắm chặt chiến đao, ánh mắt nảy lửa. Khuôn mặt ai cũng đầy sát khí và sự phẫn nộ. Điều này với bọn họ vốn đã chôn ở nơi sâu nhất của nội tâm, nay lại bị một tên công tử lôi ra, lại cười một cách thích thú thì sao không thể không động nộ?

Minh Tiến khẽ lắc đầu, kéo Tiểu Sương đứng sau lưng mình. Hắn vận dụng chân lực, huy động Thiết Huyết. Thiết Huyết nhận được tâm ý hắn, lập tức hắc diễm cùng hỏa diễm bùng phát mạnh mẽ. Từ thân nó từ từ hình thành một vầng hào quang màu lam, nhanh chóng bao bọc Tiểu Sương vào bên trong. Sự việc này khiến đám hộ vệ nọ hơi sững lại một chút, Tiểu Sương thì thân hình run lên, khẽ nói.

- Chàng… chàng… thế này là…

- Muội yên tâm, cái này là bảo vệ cho muội thôi!

Minh Tiến khẽ nhìn tới nàng mà nói, ánh mắt đầy ý quan hoài cùng ấm áp nhìn tới khiến nàng khẽ gật nhẹ. Lam cầu nọ nhanh tróng lơ lửng rồi đột ngột bay lên cao, thoáng chốc đã cách mặt đất hơn bốn năm mươi trượng. Càng bay lên cao, lam quang nọ lại càng mạnh mẽ tỏa sáng.

Ánh lam quang nọ lập tức khiến nhiều người chú ý, nhiều người thấy dị trạng này thì chỉ trỏ bàn tán không thôi. Có người cho đó là Tứ Tiên thi hành phép thuật, cũng có người nói đó là một vị tiên đã đắc đạo lên trời. Những người chỉ trỏ càng lúc càng đông, tiếng bàn nhau lại càng ồn ào huyên náo. Trong đám người với ánh mắt tò mò ấy, có không ít người lông mày đều trùng xuống, trong lòng như lửa đốt…

Hậu viên Tứ Tiên Sơn, Khước Chính chợt đứng đậy, ánh mắt y có chút híp lại hướng về quầng ánh sáng màu lam nọ. Không chỉ có y, thậm chí cả Viễn Sơn, Công Tôn Uyên và Tùng Văn cũng đã đứng dậy. Đẩy nữ nhân dưới hạ thân mình, không hề chỉnh trang y phục mà bước ra phía ngoài. Bốn cặp mắt đều nhìn tới lam cầu nọ, sau đó lại nhìn tới nhau. Không ai bảo ai mà lập tức chình trang y phục, gào thét chuẩn bị binh khí.

Tám vị sư cùng với vòng trận nọ cũng tương tự, tất cả hầu như đều bị ánh lam quan kia thu hút, nhìn tới nó không hề chớp mắt. Tuệ Hải tranh thủ lúc này, từ sườn lôi ra một ống trúc nhỏ, khẽ kéo dây nơi chuôi ống. Bụp, chíu! Lập tức một luồng ánh sáng vàng lao vút lên trên không, nổ tung hóa thành một dải lửa vàng vọt trên không. Làm xong điều này, dường như y đã yên lòng một chút, khẽ hít vào một hơi khoan khoái. Hô lên như cảnh tỉnh bảy vị sư đệ.

- Phá trận…!

Lúc này nơi sân lớn, Minh Tiến khẽ nắm tay lại, từ bàn tay khẽ phát ra những thanh âm răng rắc. Hắn hít vào một hơi, âm thầm vận dụng Thái Cực Quyền. Thân vận dụng Mã Bộ Tấn, hai bàn tay khẽ vẽ lên không trung một vòng tròn lớn, hai chân cũng khẽ di chuyển tạo thành một vòng tròn. Hai tay hắn lúc này xuất hiện một luồng lam khí nhàn nhạt, dưới chân xuất hiện một đồ hình thái cực ẩn trong bát quái mà xoay tròn. Nữ bạch y thấy cảnh tượng này thì không tự chủ mà lùi lại một bước, hô lên đầy lo lắng.

- Thái Cực Quyền của Võ Đang, mọi người tuyệt đối không nên chủ quan!

Đám bạch y nọ nghe vậy thì giật mình, rời mắt khỏi trái cầu màu lam nọ. Tay ai cũng nắm chặt chuôi đao thủ thế, ánh mắt không rời khỏi nam nhân trước mặt. Chợt phía sau có tiếng nam nhân trẻ tuôi hô lên.

- Ngươi là môn hạ Võ Đang, được. Hãy để ta tiếp ngươi vài chiêu!

Một bạch y khác lao lên, y khẽ vứt chiến đao mà lao tới phía Minh Tiến. Bàn tay y song chưởng khẽ đẩy ra, nhằm thẳng tới trước người Minh Tiến. Minh Tiến nhìn tới, trong con ngươi thanh quang lại lóe lên, hắn cười mà nói.

- Ồ, một đệ tử Võ Đang Thuần Dương Tĩnh Y. Lộc Hòa, tới đây đi!

Nam tử nọ khẽ sững người, nhưng sau đó đột nhiên cười đầy sát ý, tăng tốc lao về phía Minh Tiến.

- Không sai, có thể nhận ra được ta, giỏi!

Nam nhân nọ khi xuất chiêu tới gần Minh Tiến, y đột ngột vẩy tay, lập tức thay đổi thế công. Chỉ thấy tay phải y lúc này thu lại, tay trái phất mu bàn tay ngược lên, nhắm thẳng tới trán Minh Tiến mà đánh tới. Minh Tiến luyện tập Thái Cực Quyền đã quá mức nhuần nhuyễn, vì thế nhận ra đây là chiêu thức gì, lập tức xuất chiêu hóa giải. Hắn chưa vội vận chân lực, chỉ đơn thuần dùng chiêu thức để đón đỡ.

Thái Cực Quyền vốn mang thuộc tính Thái Cực, bao hàm cả Âm Nhu và Dương Cương. Là tâm đắc cả đời của Tổ Sư khai phái Võ Đang – Trương Tam Phong, khi nhìn ngắm cây Liễu mà vô tình ngộ ra. Bộ quyền pháp này chú trọng lấy Nhu khắc Cương, lấy tĩnh chế động, mượn lực đả lực mà ra đòn. Vì thế chiêu thức thường khá đơn giản, nhẹ nhàng, hầu như ai cũng có thể học. Nhưng học được thì dễ, biết vận dụng nó mới là cái khó.

Hai người đã áp sát nhau, vung tay xuất chưởng. Chiêu thức của cả hai cơ hồ vô cùng chậm chạp, có phần nào đó tựa như hai người biểu diễn võ thuật. Nhưng đây là cách đánh giá của người ngoài, còn với những người tu luyện võ công thì không phải vậy. Hầu như ai cũng biết sơ qua về Thái Cực Quyền, đặc biệt đặc tính của nó là mượn lực đả lực. Cả hai người nọ tuy chiêu thức đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa nội kình kinh người. Không ai bảo ai mà đều im lặng, ánh mắt đều chăm chú tới hai nam nhân đang giao đấu. Tiểu Sương ở trên cao nhìn xuống, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng không nguôi. Nàng mặc dù biết hắn là Tu Tiên giả, xong một người dù thiên hạ vô địch cũng khó lòng đấu hết quần hùng. Uống hồ, phía dưới kia lại có hơn bốn mươi người.

Minh Tiến giao thủ với bạch y nọ đã trên dưới năm mươi chiêu, cho đến giờ vẫn bất phân thắng bại. Phần vì chiêu thức cả hai cùng một lộ, phần vì cả hai đều chưa để lộ nội lực bản thân mình. Minh Tiến khẽ nhìn tới mặt nam nhân nọ, cố gắng xem xét nội tâm y. Nam nhân nọ chợt thấy trong mắt Minh Tiến thanh quang lóe lên, tức thì lo lắng, đột nhiên vận nội lực. Một chưởng lao tới đánh mạnh vào trước ngực Minh Tiến. Chưởng phong rít lên những tiếng sắc lạnh, mang theo một luồng gió gầm gào mà lao tới.

Minh Tiến thấy vậy thì khẽ cười, lùi lại một bước, đồng thời vận chân lực bản thân. Lập tức đồ án thái cực dưới chân hắn phát sáng mạnh mẽ, theo đó là từng luồng gió xoay chuyển theo khiến đám tuyết gần đó dạt ra, bay lên xung quanh. Nam nhân bạch y hơi cau mày nhưng chưởng nọ vẫn không dừng lại, mạnh mẽ lao về phía Minh Tiến.

Bục! “Đánh trúng, đã trúng rồi!”. Nam nhân trong đầu gào to, ánh mắt y ánh lên những tia cười vui vẻ. Nhưng tới khi ngước nhìn cho thật kĩ thì y rùng mình đầy khiếp sợ. Chỉ thấy bàn tay y lúc này dường như đặt nhẹ trước ngực Minh Tiến. Chưởng lực ào ạt lúc trước y hay tự hào giờ không nổi làm sút một sợi chỉ nơi áo nam nhân trước mặt. Nơi trán y đã xuất hiện mồ hôi, ánh mắt có chút sợ hãi.

Minh Tiến khẽ cười, hắn lắc lắc cái cổ mình mà nói.

- Cần tu luyện thêm nhiều!

Minh Tiến hít vào một hơi, vận chân lực. Lập tức một luồng khí áp đánh bật bàn tay đang đặt trước ngực mình ra, dư lực phá nát ống tay áo, để lộ ra cánh tay trần với nước da ngăm ngăm. Khí áp còn đánh bật cả mũ mạng, để lộ ra một khuôn mặt xương xẩu với bộ râu được cắt tỉa cầu kì. Mặt nam nhân bạch y dần dần tái xanh, mặc dù không bị thương, chỉ là ống tay áo bị phá nát. Nhưng là một người du tẩu giang hồ lâu năm, y biết nam nhân trẻ tuổi này đã nương tay rất nhiều.

Lộc Hòa trong mắt hiện lên chút kính nể, nhưng sau đó lại đột ngột lùi lại, dùng một chưởng đánh mạnh xuống nền đá trước mặt. Chưởng này nội kình không hề nhỏ, lập tức trấn nát những phiến đá lát xung quanh, lại thấy y khẽ đảo tay rồi hất mạnh. Một luồng cuồng phong lập tức kéo theo đám mảnh vụn ào ào lao về phía Minh Tiến. Lợi dụng tình cảnh đó, y lùi lại, vươn tay giật lấy thanh trường kiếm trên tay Huyền Thương, tuốt vỏ lao theo sau đám vụn đá.

Hành động bất ngờ này của y khiến Huyền Thương giật mình, bằng vào lịch duyệt của nàng, chiêu thức này hoàn toàn là sát chiêu, nhất kích đoạt mạng. Lộc Hòa nhanh tróng lao theo đám vụn đá, trường kiếm trong tay y khẽ rung lên rồi lập tức điểm lên vô số chấm sáng mà lao về phía Minh Tiến. Y lúc này đã sử dụng tới Thái Cực Kiếm.

Minh Tiến nhìn tới thì không khỏi cau mày, hắn khẽ vận dụng chân lực bản thân. Lập tức luồng cuồng phong bao bọc hắn lúc trước ngừng lại, thay vào đó là một vầng kim quang mờ ảo dần dần xuất hiện, bảo hộ hắn bên trong. Kim quang mơ hồ lúc ẩn lúc hiện những đồ hình phật môn. Minh Tiến lúc này hai tay khẽ gồng lên, bàn tay nắm chặt lại. Kim khí càng lúc càng mạnh mẽ,nó tạo thành một luồng áp lực vô hình, điên cuồng lan tỏa xung quanh. Đám hộ vệ đều là kẻ học võ, đương nhiên nhận ra khí thế kì quái cùng trấn áp này thì sững lại, không ai bảo ai mà đều thoái lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play