Cốp cốp cốp… Tiếng vó ngựa gấp gáp lao về hướng Thanh Điền. Trên bốn con
tuấn mã màu đen, có ba binh sĩ thân mặc chiến giáp, lưng đeo chiến đao.
Người còn lại mặc một bộ y phục màu xanh lục, dường như là một thái
giám. Cả bốn phóng như bay, tiếng vó ngựa vang tới từ xa cùng tiếng quát tháo tránh đường của ba tên binh sĩ nọ khiến mọi người đang đi lại trên con đường nhỏ đều vội vã tránh né…
- Lưu đại nhân, Lưu đại nhân… Mọi việc không ổn rồi!
Một nam nhân trung niên vội vã chạy thẳng vào khách phòng, nơi đó hắn,
Tiểu Sương cũng Bá Ôn đang ngồi dùng bữa. Dường như quá lo lắng, nam
nhân trung niên nọ bỏ qua hết tất cả, chạy tới trước mặt Bá Ôn mà quỳ
lạy.
- Lưu đại nhân, mọi việc không ổn rồi. Cầu mong đại nhân cứu tiểu nữ nhà ta, van cầu ngài!
- Lão bá, hãy đứng lên đã. Có gì từ từ nói, mọi việc đều có cách giải quyết cả!
Bá Ôn đứng dậy, khẽ đỡ tay nam nhân nọ đứng lên, Minh Tiến nhanh nhẹn
kéo cái ghế của hắn tới phía sau người này, Tiểu Sương thì nhanh nhảu
mang tới một cốc trà. Nam nhân nọ hớp vội vài ngụm trà, sau đó gấp gáp
nói.
- Lưu đại nhân, Tiểu Quang nhà ta trên đường đi chặt củi, vô tình gặp
bốn vị sai nha hỏi thăm đường vào tới Thanh Điền. Tiểu Quang cố ý lừa
cho họ đi đường vòng, sau đó một mạch về đâu báo tin cho ta. Nó còn nói
bốn người nọ nhắc tới lệnh tiến cung cùng với tên ngài, vì vậy mà ta cấp tốc tới đây báo tin!
Bá Ôn thoáng cau mày, Thanh Điền này đã bao lâu nay miễn tiếp chiếu chỉ, vậy mà lần này lại có kẻ đến, có lẽ nào Nguyên Chương lại đang có mưu
đồ gì đó? Đoạn lập tức quay sang phía Tiểu Sương cùng Minh Tiến, trên
mặt đầy khẩn trương mà nói.
- Cả hai lập tức đưa tất cả các thiếu nữ trong thôn trốn đi, mọi việc còn lại để ta lo liệu. Mau đi đi!
Thanh Điền một phen nhốn nháo, Minh Tiến cùng Tiểu Sương nhanh tróng tới gõ cửa tất cả các nhà trong thôn, thông báo với họ tin khẩn, đồng thời
bảo họ lập tức lùi về phía trong rừng để trốn đám sai nha nọ. Trong thôn lúc này dường như chạy loạn, vô số thiếu nữ mặt mày hớt hải, lo lắng
chạy qua gọi nhau cùng trốn đi. Trong lúc này, năm thiếu nữ dạo nọ vẫn
thản nhiên ở trong phòng. Thiếu nữ áo vàng khẽ cười.
- Cuối cùng cũng đã có cơ hội, các muội trước tiên mau chóng rời đi, mọi việc còn lại để cho ta!
Bốn nàng kia khẽ gật đầu, mau mắn rời đi, hòa vào dòng nữ nhân đang chạy trốn. Thiếu nữ áo vàng thì ngược lại, nàng thản nhiên cởi bỏ y phục,
nhảy vào bồn nước tắm…
Minh Tiến cùng Tiểu Sương mau chóng dẫn những thiếu nữ nọ chạy về phía
cánh rừng. Nơi này là nơi Bá Ôn thường cùng hăn đi hái thuốc, do đó mà
hắn đã sớm quen thuộc. Dẫn tất cả lên trên một mỏm núi, sau đó đưa vào
một thạch động lớn. Đây là nơi Bá Ôn thường dùng làm nơi nghỉ chân mỗi
chuyến đi tìm dược vật. Minh Tiến khẽ liếc mắt nhìn quanh, trong thạch
động lúc này có khoảng hơn bốn mươi nữ nhân, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ
lo lắng, bồn chồn cực hạn. Chợt có một người lên tiếng, một thiếu nữ áo
hồng, gương mặt khả ái bất ngờ gọi.
- Nga tỷ, Nga tỷ…
- Có người chưa đi sao?
Minh Tiến ánh mắt chiếu tới thiếu nữ áo hồng nọ, ánh mắt hắn dường như
làm nàng ta xấu hổ, hai má hồng lên. Một hồi lâu, nàng ta mới ấp úng
nói.
- Công tử, còn thiếu tỷ tỷ của ta. Lúc người cùng Tiểu Sương muội tới
báo tin, tỷ tỷ ấy dường như đang chuẩn bị tắm trong phòng riêng của
mình!
- Cô nương ở gian nhà nào?
- Gian đầu tiên, phía Bắc!
Minh Tiến khẽ gật đầu trấn an, sau đó thân hình hắn chợt động, thân ảnh
lóe sáng một cái rồi mờ dần mà biến mất. Những nữ nhân thuộc Ô Nha ty
khi nhìn tới đều không ai bảo ai mà len lén nhìn nhau, họ đều không ngờ
nam nhân này lại là một cao thủ võ công. Thông tin thu thập trước đây
quả thật vô cùng khiếm khuyết, tất cả đều âm thầm lo lắng cho vị đại tỷ
Trưởng ty. Hành động này của hắn khiến tất cả các thiếu nữ bên trong
thạch động đều kêu lên một tiếng sợ hãi, chỉ duy nhất có vài người là
khẽ thốt.
- Cao thủ… cao thủ võ công a…!
Minh Tiến trong lúc này cảm thấy sốt ruột, hắn vì thế không kiêng kị gì
mà dùng ngay tới Di Động Thuật rời đi. Đây là tình huống khẩn cấp, nếu
không phải vì vậy thì chắn chắn hắn chẳng bao giờ hiển lộ khả năng của
bản thân mình. Tiểu Sương thì khẽ nheo nheo mắt, nhìn tới bóng thân ảnh
chớp ẩn chớp hiện phía xa xa, trong lòng càng cảm thấy thú vị. “Sau lần
này, nhất định phải trêu chọc chàng ta một phen mới được!”…
Phía ngoài cổng thôn, bốn con tuấn mã đã được ghìm cương lại. Bốn người
nọ xuống ngựa, khẽ phủi phủi đi áo quần bám bụi đường mà tiến vào. Buộc
ngựa tại một gốc cây khô, cả bốn đang định tiến vào sâu hơn thì giật
mình. Chỉ thấy một đoàn người từ trong thôn tiến ra, đi đầu là một lão
nhân già nua, bên cạnh đó là một nam nhân trung niên, thân vận nho y màu xám. Bốn người này đương nhiên nhận ra đây là ai, lập tức nét mặt thay
đổi, cố nặn ra nụ cười hướng tới người kia.
- Lưu đại nhân!
- Không dám, Bá Ôn đã từ quan, xin đừng dùng danh xưng ấy để gọi. Không
biết mấy vị Nội Cung Thị Vệ cùng với vị Công Công này có việc gì mà phải lặn lội tới Thanh Điền xa xôi này?
Bá Ôn nói, ánh mắt khẽ lướt nhanh trên y phục những kẻ mới đến. Y đương
nhiên có thể nhận ra chiến giáp của Nội Cung Thị Vệ, còn tên thái giám
nọ, qua y phục dường như là một thái giám mang hàm thất phẩm. Tên thái
giám nọ khẽ cười, sau đó cung kính bái lễ nói.
- Lưu đại nhân khách sáo rồi!... Lưu Bá Ôn cùng toàn bộ dân chúng tiếp chỉ!
Câu sau, giọng điệu y đã hoàn toàn thay đổi. Ngoại trừ Lưu Bá Ôn, còn
lại dân chúng đều quỳ rạp cả xuống. Vốn Bá Ôn đã được chính Nguyên
Chương ban cho được miễn quỳ khi tiếp chiếu chỉ. Tên thái giám nọ khẽ
hắng giọng, sau đó cất lên chất giọng the thé đặc trưng.
- Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu rằng. Trẫm thường nghe nói, có
nhiều đoàn người đổ dồn về Thanh Điền. Quan lại địa phương có tấu chương dâng lên, nói đó là đa phần các nhà có nữ nhân trốn tránh tiến cung.
Nhưng một số quan lại khác trong triều, lại dâng tấu nói rằng những vị
kia cố ý gây bất lợi cho Bá Ôn mà dựng chuyện, đề nghị trẫm xử phạt. Nay để minh bạch, trẫm dùng một trăm thị vệ đưa tới tận nơi xem xét, nếu
như tấu chương kia là sai, nhất định phải xử phạt nặng. Việc này chắc
chắn Bá Ôn không bằng lòng, nhưng trẫm không muốn kẻ ở ngoài cố ý đổ lên cho Bá Ôn cái danh phản đồ. Vì thế chỉ còn cách mạo muội dùng người,
lấy sự thật để đối lại điều giả dối. Mong Bá Ôn hiểu cho trẫm. Khâm Thử!
Đám người nghe xong thì ai nấy đều cảm thấy lo lắng không thôi, lén lút
nhìn nhau. Duy nhất Bá Ôn là vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ cung kính khom tay.
- Lưu Bá Ôn tiếp chỉ!
Sau đó cung kính đưa hai tay nhận lấy chiếu chỉ từ tay tên thái giám nọ. Vị nọ sau khi giao lại chiếu chỉ, khẽ cười mà nói.
- Một trăm Thị Vệ phải một hai canh giờ nữa mới tới nơi. Chi bằng lúc
này phiền Lưu đại nhân cho chúng ta xem xét qua hộ tịch của Thanh Điền,
để lát nữa khi kiểm tra tránh gây ra phiền toái cho người dân bản
địa!...
Minh Tiến lúc này đang ngồi chễm trệ trên một trạc cây lớn, ánh mắt chăm chú quan sát mọi sự việc bên trong Thanh Điền. Chợt đôi mắt hắn lóe lên ánh ngân quang, con ngươi xẻ dọc mà nhìn tới phía xa. Chỉ thấy nơi ấy,
bụi đất tung mịt mù. Minh Tiến cau mày, hắn nhìn thấy có một đại đội
nhân mã đang phi nước đại lao nhanh tới đây. Trong lòng càng khẩn trương hơn, hắn nhảy xuống, nhằm hướng những căn nhà mới xây mà chạy nhanh
tới.
Trái với thần thái lo lắng của mọi người dân Thanh Điền, thiếu nữ áo
vàng nọ vẫn thản nhiên ngâm mình trong bồn nước ấm. Trong đầu nàng lúc
này xuất hiện cơ man là các kế sách, các hành động nhằm đối phó với việc tên đệ tử của Lưu Bá Ôn sắp tới đây tìm nàng. “Theo thông tin thu thập
được, y là kẻ không biết võ công. Nếu vậy lát nữa ta sẽ cố gắng kéo dài
thời gian, chờ cho đám người kia vào tới nơi lục soát. Lúc ấy, y không
có võ công, chắc chắn sẽ tính cách đưa ta đem ẩn núp ngay trong nhà. Ta
lại nhân cơ hội đó vờ như bất tỉnh… Hừm, trong nhà chỉ có chiếc tủ lớn
là có thể đủ chỗ cho cả hai ẩn nấp… Ta sẽ treo sẵn huy bài Ô Nha ngoài
cánh cửa…”. Nàng tính toán tới đó, trong lòng đã phần nào bớt đi sự lo
lắng, nhẹ nhàng vươn tay dùng khăn lụa ấp nước vuốt ve lên thân thể. Khẽ ngả đầu tựa vào bồn nước, lại lấy khăn bông nút vào hai lỗ tai, nàng
thoải mái ngả người vào thành bồn, nhắm mắt chờ đợi con mồi lọt lưới…
Minh Tiến trước tiên không tìm trực tiếp tới căn nhà phía bắc nọ, hắn
trước tiên chạy về nhà Bá Ôn. Hắn tính toán rằng, lúc đám người nọ bắt
đầu lục soát, mọi thứ nhộn nhạo mới là thời điểm tốt để ra tay. Thêm
nữa, hiện tại ba tên lính nọ vẫn đang chậm chạp lượn lờ xung quanh các
ngôi nhà của thôn. Mặc dù với những kẻ này, hắn có thể xử lý một cách dễ dàng nhưng nếu làm như vậy sẽ gây ra sự nghi ngờ. Đặc biệt là khi đám
lính kia tới nơi, sự mất tích của một, hai hay cả ba tên lính chắc chắn
sẽ làm cho chúng truy tìm. Như vậy, thạch động kia rất có nguy cơ bị bại lộ. Nghĩ là làm, hắn lững thững trở về nhà của Bá Ôn. Những người khác
khi thấy hắn đều tỏ ra khá bồn chồn, hắn khẽ ra dấu im lặng, gật gật
đầu. Sau đó len vào đám người đang đứng túm tụm trước phòng khách của
Bá Ôn mà nhìn vào. Chỉ thấy ở bên trong, lão già tên Tiên nọ cùng với Bá Ôn và một người nữa mặc y phục màu lam đang cắm cúi vào mấy cuốn sách
lớn màu xám.
Qua chừng một giờ đồng hồ, phía bên ngoài thôn lại vang lên những tiếng
vó ngựa lốp cốp. Tiếng người quát tháo cùng tiếng ngựa hí vang lên khiến cho mọi người đang chăm chú phía bên trong phòng đều giật mình nhìn ra. Tên thái giám nọ nghe thấy vậy thì khẽ cười, tay cầm một quyển sổ mà
đứng lên, mau chân bước ra ngoài. Bá Ôn đỡ Tiên lão đi theo, khi đi qua
mặt Minh Tiến, y để lại cho hắn một cái nhìn đầy lo lắng. Minh Tiến khẽ
gật gật đầu, hòa vào đoàn người tiến ra phía ngoài thôn.
Phía ngoài thôn lúc này đã có một đại đội nhân mã đứng đó, họ xếp hàng
chỉnh tề, ai ai cũng mặc chiến giáp, đeo chiến đao sáng loáng. Tên thái
giám nọ the thé cất lời, sau đó phân chia ra từng tốp mười người, lần
lượt xuống ngựa mà tỏa đi khám xét. “Thời cơ tới!” Minh Tiến nhủ thầm,
khẽ tách khỏi đoàn người bí mật tiến về gian nhà mới xây phía bắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT