Bá Ôn lại một lần nữa cảm thấy ánh mắt hắn cũng đồng dạng với nữ nhân dạo nọ, cũng mang cuốc xẻng đào bới trong nội tâm mình thì sợ hãi. Nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không đúng, dường như người này không có năng lực mạnh như vị cô nương kia. Nếu như với nữ nhân dạo nọ, toàn bộ nội tâm lão đều bị người ta mổ xẻ để quan sát. Nhưng với nam nhân trước mặt, hắn dường như chỉ dạo qua bên ngoài,không hề xâm phạm những nơi sâu kín của y. Bá Ôn thoáng thở phào, nhủ thầm. “Xem ra y quả thật là chân long thiên tử, dù ít dù nhiều cũng mang theo năng lực truyền thừa. Trời cao có mắt a!”.

Bá Ôn đang mải mê suy nghĩ, chợt giật mình khi nghe thấy tiếng hét của Tiểu Sương. Tiểu cô nương vừa tỉnh lại, mở mắt, đã thấy nam nhân toàn thân bọc vải nọ nhìn mình thì cả kinh. Nàng ta cho rằng hắn là Xà tinh hóa thành, thêm nữa những câu truyện Xà tinh ăn thịt người nàng đã được nghe nhiều nên sợ hãi mà phản ứng. Minh Tiến nhìn lướt qua vị tiểu cô nương nọ, sau đó cau mày mà nói.

- Điếc tai quá, ta không phải là Xà Tinh… Hơn nữa… hừ hừ! Một tiểu quỷ nhỏ bé như cô ta ăn không bõ dính răng!

- Ai là tiểu quỷ? Ta lớn rồi à nha!... Ta đã mười hai tuổi mười tháng rồi, thêm hai tháng nữa là có thể gả cho người ta rồi nha!

Tiểu Sương tính trẻ con bộc phát, cáu giận mà nói. Nói xong thì hứ lên một tiếng, làm điệu bộ hất tóc giống các vị cô nương thành thục trong thôn nàng hay nhìn, xoay người bước ra ngoài. Bá Ôn thấy vậy thì chỉ cười mà lắc đầu, lại hướng tới hắn. Lão chưa kịp mở miệng thì đã thấy Minh Tiến nói trước.

- Ta tên Minh Tiến, ta không phải người Hoa Hạ!

Hắn thoáng trầm ngâm, sau đó mới nói tiếp.

- Phiền Bá Ôn thúc giúp đưa ta ra ngoài sân, ta cần sớm hồi phục thân thể, chứ để thế này thì khó chịu quá!

Minh Tiến nói, dùng luôn ngôn ngữ mà tiểu cô nương nọ vừa dùng. Hắn đã quan sát kĩ Bá Ôn, chỉ thấy ông ta tuổi tác khoảng ngoài bốn mươi, thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt dường như vì sóng gió mà xanh xám, trên trán nhiều nếp nhăn trước tuổi. Đặc biệt nhất, có lẽ là cặp mắt tinh anh, phảng phất như phát ra những tia thấu hiểu lòng kẻ khác và bộ râu đuôi ngựa lốm đốm những sợi bạc. Bá Ôn nghe thế thì gật đầu, gọi Tiểu Sương vào phu giúp một tay. Tiểu Sương tuy trên mặt đầy ý không muốn, nhưng lời của Bá Ôn nói thì nàng không dám cãi lấy nửa chữ. Minh Tiến nằm trên giường tre, ánh mắt ái ngại nhìn tới hai người nọ mộ hôi đầm đìa, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì cân nặng của mình. Hắn vận chân lực bản thân, cố gắng dùng công pháp khinh thân để giảm nhẹ trọng lượng. Tuy bản thân hắn lúc này tứ chi đều thương tổn, chân khí một số nơi bị cắt đứt mối liên kết. Nhưng dù sao cũng làm cơ thể nhẹ đi một phần, nhờ vậy mà cả hai có thể dễ dàng lôi cái giường đi nhanh hơn.

Ngoài trời, giờ đã bắt đầu nửa đêm. Trăng đã lên cao, tròn xoe, tỏa ra thứ ánh sáng mát dịu. Chiếu tỏ hai bóng người đang thở hổn hển vì gắng sức, Minh Tiến thầm cảm kich, khẽ nói.

- Thật xấu hổ, làm phiền hai người quá!

- …Ha… Ngươi… ngươi nặng như heo vậy á… Hại bổn cô nương… bổn cô nương… ha… hô…

Tiểu Sương phản pháo, nàng muốn cố ý đáp lễ lúc trước hắn dọa nạt nàng. Nàng là ai kia chứ? Nàng là Tiểu Sương, là cháu của Lưu Bá Ôn. Nàng tự hào vì vẻ đẹp của mình, mặc dù chưa đủ tuổi gả chồng nhưng đã có vô số nam nhân nhòm ngó. Tiểu Sương đúng là đẹp, rất đẹp, kiểu đẹp của một tiểu thư khuê các. Thêm nữa, nàng là cháu của Tể Tướng Lưu Bá Ôn, nhân vật nổi danh nhất kinh thành về đây ở ẩn. Danh vọng như vậy, nhan sắc như vậy có kẻ nào không ham? Nàng vốn tự tin về mình vô cùng, nhưng khi gặp Minh Tiến thì sự tự tin ấy tắt ngấm. Nàng thấy hắn ta cũng nhìn nàng, nhưng nhìn với một ánh mắt thờ ơ, như có như không... Tiểu Sương thở gấp, hít lấy hít để không khí như hụt hơi, dường như nàng đang cố gắng trút giận qua việc hít thở vậy.

Tiểu Sương đương nhiên không biết Minh Tiến tới từ đâu và lịch duyệt của hắn thế nào. Nàng đương nhiên không biết, bên cạnh hắn có vô số nữ nhân xinh đẹp, thậm chí còn có cả một Cửu Vỹ Hồ phong tình vạn chủng, nhan sắc tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Một tiểu cô nương như nàng thật sự chưa đủ để làm hắn mảy may chú ý. Thêm nữa hắn thân là phật tu, đương nhiên độ tĩnh tâm vô động hơn hẳn những kẻ tầm thường ở nơi này.

Bá Ôn sau một thoáng điều tức, hơi thở đã trở lại bình thường. Y hướng tới Minh Tiến mà hỏi.

- Minh công tử, người định làm gì ở đây?

- Bá Ôn thúc, đừng gọi công tử. Gọi ta Minh Tiến là được rồi… Còn ở đây, đương nhiên là muốn hồi phục thân thể!

Hắn nói, sau đó gắng ngẩng đầu lên, trên đôi mắt ánh lục quang xuất hiện, con ngươi lại xẻ đôi mà nhìn ngó khắp nơi. Điều này khiến Tiểu Sương giật mình, vội vã chạy núp sau lưng Bá Ôn, sau đó mới dám he hé đầu ngó tới.

Minh Tiến sau khi chắc chắn xung quanh không có người, tức thì cố vận chân lực, để thân thể có thể cử động đôi chút. Hai chân và tay trái hắn đã tàn phế, vì thế không khỏi vận chuyên chân khí bị ứ tắc. Điều này khiến hắn cau mày, vận chuyển chân khí càng lúc càng mạnh, càng nhanh hơn, trong miệng thì nhẩm tới Phạn Âm Chân Kinh. Trong thân thể hắn, bắt đầu xuất hiện các điểm vàng lấp lóe ánh kim, chúng nhấp nháy, chớp tắt cứ như thể là đom đóm mùa hè. Càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc hơn. Chứng kiến cảnh này, Bá Ôn lông mày khẽ cau lại, trầm ngâm không nói. Tiểu Sương thì lại càng tò mò, mắt mở to để quan sát dị trạng trước mặt.

Dần dần, các đốm sáng nọ nhiều lên, dày đặc hơn, đặc biệt là ở những nơi thương tổn thì lại càng nhiều. Xung quanh thân thể hắn lúc này là vô số kí ngôn phạn âm, chúng đan thành từng chuỗi, từng chuỗi như dây xích. Luân phiên vận chuyển xung quanh, tạo thành một lồng cầu lớn bao bọc lấy thân thể khắp nơi là vải trắng ấy. Ánh kim quang càng lúc càng rực rỡ, càng lúc càng phát sáng khiến không gian xung quanh như ban ngày, hình thành một cột sáng hoàng kim chiếu thẳng lên bầu trời…

Giờ đã là nửa đêm, tất cả mọi người đã sớm đi vào giấc ngủ, vậy nên chẳng mấy ai biết đến sự việc này. Nhưng trong hoàng cung, cách đó mấy trăm dặm, lại đang có người đứng im lặng, ánh mắt mông lung nhìn tới luồng kim quang nọ. Người này đứng trong một tiểu đình, thân vận hoàng bào thêu hình rồng đạp mây trắng, thần thái đầy quyền uy, tuy vậy lúc này sắc mặt y lại có chút nhợt nhạt, tự lẩm bẩm một mình.

- Kim quang phương nam, có lẽ nào… là Lưu Bá Ôn?...

Minh Tiến lúc này ở trong trái kim cầu nọ liên tục điều động chân khí, từ đan điền rất nhanh xuất hiện một điểm sáng cực thịnh, nó len lỏi chạy tới vai rồi chui tới mu bàn tay phải. Lập tức nơi vết bớt nọ đỏ rực những lửa, sau đó lửa nhanh tróng lan ra toàn thân. Kì lạ là dù ngọn lửa này cháy hừng hực nhưng lại không hề thiêu cháy đám vải trắng trên người hắn. Trong trái cầu kim sắc, thân hình hắn biến thành một cây đuốc đỏ rực, bừng bừng bốc cháy. Điều này khiến cho Bá Ôn vốn trầm ổn, lúc này cũng không kiềm chế nổi mà a lên một tiếng kinh sợ. Còn Tiểu Sương, vốn đã há hốc miệng nhỏ vì ngạc nhiên, nay chỉ có thể dùng ánh mắt đầy rúng động cùng sợ hãi để biểu lộ cảm xúc của mình.

Minh Tiến chủ động tiến vào nội tâm, tiến vào Linh Thành của bản thân. Hắn lướt rất nhanh qua ba quan môn, sau đó tiến nhập nội thành. Chỉ thấy tất cả mọi cảnh vật đang không ngừng tỏa ra kim khí thì vui mừng, thậm trí hắn còn bất ngờ nhận ra trên đầu hắn lúc này là một đám mây đỏ rực, tiếng sấm ì ùng hồi lâu không dứt. Sau đó là mưa, một cơn mưa với nước có màu đỏ tươi như máu. Khung cảnh kinh dị như vậy, nhưng hắn đứng trong mưa lại cảm thấy thoải mái vô cùng, cảm giác như thân thể được thanh tẩy, tràn đầy khí lực, sung mãn vô cùng.

Phía ngoài, hỏa diễm nọ đột ngột tiêu thất, sau đó từng luồng từng luồng hồng quang len lỏi khắp thân thể hắn, phát ra những luồng quang mang đỏ rực. Bá Ôn và Tiểu Sương dù không phải tu tiên giả nhưng cũng có thể nhìn rõ luồng hồng khí nọ vận động. Lại thêm một dị biến nữa khiến cả hai kinh ngạc tới ngẩn người. Chỉ thấy hai bàn tay, hai bàn chân nọ lớp băng trắng chợt vỡ vụn. Xương cốt bên trong dường như có linh tính, vặn vẹo những thanh âm răng rắc rợn người, hồng quang bắn ra tung tóe. Để lộ ra hai bàn tay và nơi chân móng vuốt kim sắc, tiếp giáp đó là vô số đám phiến vảy màu bạc. Cứ như vậy, mỗi đoạn vải bị nát vụn thì thanh âm răng rắc của xương cốt nọ lại vang lên, sau đó lớp vảy bạc nọ lại mọc ra thay thế, dần dần cho tới khi chỉ còn lại nơi khuôn mặt. Bá Ôn lúc này trong miệng lẩm nhẩm những thanh âm cảm thán đầy bí hiểm. Tiểu Sương thì chỉ có thể ngây ngốc đứng xem. Lại thêm một lần dị biến nữa ,lần này khiến cả hai kinh ngạc , không tự chủ mà lui lại mấy bước.

Trên khuôn mặt đầu băng trắng ấy, đột nhiên băng trắng vỡ nát, bay tứ tung, để lộ ra một khuôn mặt đầy những vết sẹo ngang dọc. Nhưng sau đó mái tóc đen nọ lại hóa thành một màu bạc, các phiến vảy nọ như bao lấy xung quanh. Nơi trán chừa ra hai khoảng nhỏ, lúc này nhú lên hai nhánh sừng, ngân quang chói mắt. Trên mặt, đôi mắt nọ như hóa ra to hơn, con ngươi xẻ dọc, mắt hắn lúc này hoàn toàn biến hóa thành một màu ngân sắc. Sống mũi chợt nhô cao, lỗ mũi giãn nở ra, hóa lớn. Bênh cạnh mọc ra hai sợi dâu dài tới tận thắt lưng. Xương hàm chợt nhô cao, răng nanh mọc dài ra, thò ra sắc lạnh. Sau lưng xuất hiện một cái đuôi dài, nhẹ nhàng ve vẩy. Thân thể ấy chợt chớp mắt, đưa hai cánh tay bắt chéo trước mặt, sau đó vung ra như thể đang muốn xé rách một vật nào đó, ngửa mặt lên trời gầm lớn.

- Graoooo…!

Tiếng gầm ngân lên, trên trời như có hưởng ứng mà sấm sét ì ầm phụ họa. Một lát sau, hắn từ từ hạ xuống đất, khẽ chớp chớp mắt nhìn tới bản thân, lại tự nhủ thầm. “Thật là quái dị!”.

Hắn nhìn tới hai người, lại liếc mắt tới tiểu cô nương nọ, khóe miệng hắn khẽ cười. Minh Tiến khoát tay, vẫy vẫy về hướng Tiểu Sương.

- Tiểu cô nương, ta đang đói bụng đây. Xem ra ăn ngươi cũng không tệ, nhưng lát nữa chắc hẳn phải đi bắt thêm kẻ khác!

Tiểu Sương nghe vậy thoáng run rẩy, khuỵu xuống đất, sợ hãi mà đáp.

- A… đừng, đừng ăn thịt ta… trong xóm còn có Lạc Lạc tỷ, trên kia đồi còn có Hoàn Kha tỷ… Ngươi… ngươi tới ăn thịt họ đi, đừng có lại đây ăn thịt ta…

Nàng run rẩy nói xong, tức thì òa lên khóc tấm tức. Minh Tiến thấy vậy thì cười lớn, sau đó nhìn qua Bá Ôn. Chỉ thấy y sắc mặt có chút cau có, hăn gãi gãi đầu. “Xem ra mình đùa hơi quá trớn rồi!”. Bá Ôn khẽ cúi xuống, vỗ về an ủi Tiểu Sương.

- Sương Nhi ngoan, nếu y dám sờ tới một cọng tóc của con, thúc sẽ bẻ răng lột da rút gân y ngay lập tức!

Tiểu cô nương nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó chạy vụt vào nhà trong. Bá Ôn nhìn theo, cho tới khi tiểu cô nương khuất bóng, sau đó mới cau mày nói với hắn.

- Minh Tiến, có điều này ngươi nên biết. Tiểu Sương thân mang mị cốt, ta đã cố gắng dùng dược vật kìm hãm phát tác được hơn mười năm, ngươi đừng nên trêu đùa khiến Tiểu Sương xúc động, như vậy không tốt đâu!

Hồi lâu,y khẽ thở dài, sau đó nói.

- Ta dám chắc, ngươi là tu chân giả, chắc chắn cũng biết ít nhiều về nữ nhân mang trong mình mị cốt… Năm xưa Trụ Vương vì Đắc Kỷ có mị cốt mà trầm luân nhục dục, nước mất nhà tan… Ta không muốn Hoa Hạ lặp lại lịch sử thêm lần nữa… đặc biệt là không muốn Tiểu Sương tới bên cạnh hắn…

Bá Ôn nói, thanh âm càng lúc càng trầm xuống. Hồi lâu y im lặng, cuối cùng nhìn tới hắn mà nói.

- Ngươi thế nào cứ để nguyên trạng thái hóa thân này sao? Mau trở về với nhân dạng đi!

Hắn gật gật đầu, thở nhẹ một hơi, lập tức tất cả biến hóa thành một làn sương bạc mịt mù rồi tiêu thất. Chợt một cơn gió đêm thổi tới, Minh Tiến rùng mình, theo bản năng vương tay che lấy hạ bộ. Hắn lúc này lõa thể không một mảnh vải che thân, điều này khiến Bá Ôn không kiềm chế nổi mà phá lên cười.

- Ha ha ha… thôi, vào nhà. Để ta tìm y phục cho ngươi!...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play