Viên Chính đột ngột mở to mắt, giọng điệu có chút kinh hãi cùng khó chịu. Y hiện tại cố gắng dụng tâm tu luyện trong Huyết Trì để chờ ngày quyết đấu, không ngờ lại nhận được tin tức này khiến y cảm thấy khó tin vô cùng. Nhưng điều này là do chính phụ thân y nói, sao có thể sai?
- Chính Nhi, ta hiểu con nghĩ thế nào, nhưng mà…
Mẫu thân Viên Chính đang định khuyên nhủ, chợt y ngắt lời.
- Mẫu thân, con phải đường đường chính chính đả bại hắn trên Sinh Tử Trường chứ không phải làm kẻ hèn hạ mà lợi dụng thời cơ để thủ thắng. Người đừng nên khuyên can nữa, ý con đã quyết rồi!
Viên Chính khẳng khái đáp, mẫu thân y nghe vậy thì chỉ im lặng thở dài, phụ thân y thì vuốt râu mà cười, xoay người ghé tới tai vợ mình mà nói nhỏ.
- Nàng đưa Xử Nữ Hồ qua đó, tốt nhất nên mang thêm hai giọt Linh Thủy.
- Nhưng mà…!
- Đừng suy nghĩ nhiều, lâu nay Chính Nhi tự mình tu luyện, thăng tiến cực kì chậm chạp. Không phải lúc nào cũng tập trung tinh lực như bây giờ, nàng đừng nên ngăn cản quyết tâm của Chính Nhi!...
- Viên phu nhân cầu kiến!
Từ phía ngoài sảnh đường Kim gia vang lên thanh âm thông báo, Kim tộc trưởng đang nhắm mắt dưỡng thần trên chính ỷ, nghe vậy thì choàng tỉnh, trên mặt hiện ra những nét kì quái. Bà ta trong lòng càng lúc càng cảm thấy bực bội. Hùng Lệ thì bị mù, Kim Minh thì ngay sau đó tự giam mình trong khuê phòng, những sự việc này khiến bao nhiêu công lao sắp đặt của bà ta chỉ trong chốc lát vỡ nát hoàn toàn. Mọi thứ đều phải tính toán lại khiến bà ta cảm thấy đau đầu khôn tả. Kim tộc trưởng hít vào một hơi, chỉnh trang y phục rồi bước ra nghênh đón.
- Viên phu nhân!
- Kim tộc trưởng!
Hai người bái lễ, sau đó dìu tay nhau vào sảnh. Chủ khách sau khi an tọa, liền lập tức có tỳ nữ dâng trà rồi cung kính lùi đi. Trong sảnh lúc này chỉ còn hai người, Viên phu nhân nói thẳng ngay vào việc chính khiến Kim tộc trưởng hơi sững người.
- Kim tỷ, ta không nói nhiều lời. Ta tới đây trước là để thăm vị Hùng công tử nọ, thứ hai là muốn đưa vài nữ Hồ tới phục thị y. Xin tỷ đừng nghĩ quá sâu xa, đây đơn thuần là ý của Chính Nhi nhà ta, nó muốn đường đường chính chính quyết đấu với vị Hùng công tử kia!
Kim tộc trưởng thoáng cau mày, sau đó chậm rãi đáp.
- Muội đã nói vậy, ta đương nhiên không dám dị nghị. Chỉ là… Ây,chỉ là Hùng công tử hiện giờ hai mắt…
- Việc này Viên gia đều rõ, đây là hai giọt Linh Thủy!
Viên phu nhân đưa ra một cái lọ ngọc màu hồng, sau đó lại hướng ra ngoài mà gọi.
- Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt, các ngươi mau vào đây bái kiến Kim tộc trưởng!...
Tiểu Xảo đứng phía ngoài sảnh, nghe lỏm được cuộc nói truyện nọ thì cả mừng, nàng vội chạy về phía khuê phòng Kim Minh. Tiểu Xảo dường như vì quá vui mừng nên quên mất lễ nghi, tự đẩy cửa bước vào trong phòng Kim Minh. Kim Minh lúc này đang ngồi ở trên giường, cặp mắt đỏ hoe, thâm quầng. Tiểu Xảo thấy vậy thì ái ngại, nhẹ chân bước tới mà nói nhỏ.
- Tiểu thư…
Kim Minh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là Tiểu Xảo thì lông mày hơi cau lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra mà thờ dài. Tiểu Xảo thấy Kim Minh không nói gì, nàng ta bạo gan tiến tới thêm một bước, ghé vào tai mà thì thầm một hồi. Kim Minh nghe xong trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, nhưng chỉ lát sau biến hóa thành vui sướng vô hạn, nắm tay lôi theo Tiểu Xảo mà rời phòng mình.
Khi hai người tới nơi, đã thấy cửa phòng hắn mở toang. Có ba bốn nha hoàn đang đứng cúi đầu bên ngoài khiến cả hai kinh ngạc, chân bước nhanh hơn. Khi vào tới trong phòng,hình tượng đầu tiên đập vào mắt hai người chính là Kim tộc trưởng cùng một vị nữ Hồ thân vận hoàng y đang đứng ngay phía cửa, ánh mắt ngưng trọng nhìn vào phía bên trong phòng. Lúc này, Hùng Lệ đang được ba nữ Hồ xinh đẹp đỡ dậy, một trong ba nàng đang cố gắng hé mí mắt hắn lên. Lại nghe thấy nữ hoàng y thúc dục.
- Mai Nguyệt, mau nhỏ Linh Thủy vào mắt Hùng công tử. Chớ nên chần trừ, ảnh hưởng tới đại sự!
Người đang nói chính là Viên phu nhân, lúc này bà ta ánh mắt có chút bực bội khi nhìn tới ba nữ Hồ nọ đang chật vật đỡ con gấu trắng kia. Kim Minh và Tiểu Xảo tiến vào, thấy cảnh này thì ngạc nhiên vô cùng. Kim tộc trưởng cùng với Viên phu nhân nghe có tiếng bước chân thì quay đầu lại. Kim tộc trưởng đã dặn dò không cho phép ai quấy rầy, nay vừa quay ra nhìn đã thấy Kim Minh và Tiểu Xảo bước tới gần mình thì không khỏi cau mày, nói.
- Minh Nhi, Tiểu Xảo. Ta đã có nghiêm lệnh không cho ai quấy rầy việc chữa trị cho Hùng Lệ công tử kia mà?
Tiểu Xảo nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, vội thụt lùi đứng sau lưng Kim Minh. Kim Minh nghe vậy thì cười hì hì, nàng bước tới ôm tay lấy Kim tộc trưởng mà nũng nịu.
- Mẫu thân, đây là do con cố ý vào nha. Người không nên trách phạt a. Con là… con là quan tâm tới… tới tướng công của con chứ bộ!
Nàng ngắc ngứ, hai má bất giác hồng lên. Kim tộc trưởng nghe vậy thì lắc đầu. Viên phu nhân thì âm thầm đánh giá Kim Minh, lại nghe thấy nàng nói vậy thì âm thầm thở dài.
“Ây… Kim tiểu thư quả thật xinh đẹp, thảo nào mà Chính Nhi cứ nhất nhất đòi muốn cưới nàng ta… Chính Nhi ngốc nghếch a, con nào biết nàng ta trong tâm tưởng chỉ có con Bạch Hùng này?”. Kim tộc trưởng khẽ cốc nhẹ lên đầu nàng, lại nói.
- Nha đầu ngốc, còn không mau bái kiến Viên Phu nhân!
- Kim Minh bái kiến Viên phu nhân, đa tạ phu nhân đã tặng Linh Thủy!
Kim Minh khom người bái lễ, giọng điệu thập phần cảm kích. Viên phu nhân thấy vậy thì khẽ cười mà gật đầu, sau đó lại khoát tay làm ra điệu bộ không có gì. Bà hướng tới phía trong phòng, nơi ba nữ Hồ nọ đang chật vật, cố gắng mở mí mắt hắn mà nhỏ thuốc. Thấy cả ba vẫn đang loay hoay thì cau mày, Kim tộc trưởng thấy vậy thì khẽ đưa mắt nhìn tới Tiểu Xảo mà nói.
- Tiểu Xảo, mau tới phụ họ một tay đi. Sau này ngươi cùng với họ là tỷ muội. Gắng sức mà hầu hạ Hùng Lệ công tử cho tốt!
Bà ta lại quay sang, hướng tới Viên phu nhân mà nói.
- Đấy là Tiểu Xảo, là thiếp thân nha hoàn của Hùng công tử!
Viên phu nhân nghe vậy thì gật đầu, lại khen Kim tộc trưởng có mắt chọn lựa nữ nhân. Kim tộc trưởng ngoài mặt cười vui, nhưng trong lòng lại thấy khoái trá hơn cả lời khen nọ. Bà ta đương nhiên đã nhìn ra sự ủy khuất của Kim Minh khi nghe bà nói. “Ha ha ha… nha đầu, đây mới chỉ là mở màn mà thôi. Sau này ngươi sẽ còn được nếm trải nhiều thứ đau đớn hơn nữa… Ha ha ha…”.
Tiểu Xảo vừa bước tới, nàng làm ra một động tác không ai ngờ nổi, đó là vòng tay ôm lấy cổ hắn, ghé miệng tới mặt hắn, động tác của nàng ta không khác gì đang ôm hôn hắn. Chỉ thấy Hùng Lệ đột ngột mở mắt, xong con ngươi hắn lúc này hoàn toàn là một màu trắng đục. Ba nữ Hồ nọ thấy thế thì cả kinh, nhưng sau đó nhanh tay nhỏ Linh Thủy vào hai mắt hắn, sau đó lùi lại một quãng. Thấy cảnh tượng này, Kim tộc trưởng, Viên phu nhân, và ngay cả Kim Minh cũng cau mày. Nàng chỉ cảm thấy bực bội, xong vẫn im lặng. Kim tộc trưởng cùng Viên phu nhân thì trong lòng thầm quát to “Đại dâm hùng!”.
Linh Thủy vừa rời lọ ngọc, một quầng sáng trắng khẽ lóe lên, theo giọt nước nọ rơi vào mắt Hùng Lệ. Hắn khẽ nhắm mắt lại, để Tiểu Xảo cùng ba nữ hồ nọ đặt hắn nằm xuống giường. Tất cả mọi người đều ngưng trọng nhìn tới hắn, ánh mắt có chút hiếu kì cùng chờ mong.
Linh Thủy là thánh thủy của Hồ tộc, tương truyền công dụng vô cùng kì diệu. Nữ nhân nếu được tắm bằng Linh Thủy thì da dẻ trở nên trắng hồng, không bao giờ xuất hiện lão hóa. Thậm chí cơ thể còn tản mát một mùi hương thơm ngát hơn hoa. Nếu gội đầu bằng Linh Thủy, tóc lập tức tóc trở nên đen nhánh, suông dài, mượt mà tuyệt mỹ như suối mây. Một khi nữ nhân xõa tóc, lập tức thu hút vô số các loài bướm tới bay lượn xung quanh. Nếu rửa mắt bằng Linh Thủy, dù là kẻ mù bẩm sinh cũng có thể nhìn, người thường nếu được nhỏ thì thị lực vô cùng linh mẫn. Hai điều trên vốn chỉ là đồn miệng, chưa có ai có thể kiểm chứng điều này. Căn bản do Nhũ Thạch Linh ở Viên Gia mỗi năm chỉ chảy ra có bốn năm giọt, đến bao giờ mới đủ gội đầu? Uống hồ là tắm? Việc dùng Linh Thủy chữa mắt đã một vài lần xuất hiện trong cung, lần chữa trị cho Hùng Lệ là lần đầu tiên Linh Thủy xuất hiện công khai.
Chỉ trong chốc lát, trên mắt hắn ánh bạch quang bùng sáng dưới mi mắt. Ánh bạch quang nọ càng lúc càng rực rỡ, dần dần phát tán thành vô số tia sáng chạy vòng vòng trong con ngươi. Tuy hắn đã nhắm mắt nhưng người ngoài vẫn có thể nhìn rõ chúng. Hùng Lệ lúc này cảm thấy trong mắt như có hai hòn than đang bốc cháy, nóng rát cùng ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Nhưng lúc vừa rồi đã nghe Tiểu Xảo bí mật truyền âm, nói đó là linh dược nên vẫn cố gắng chịu đựng. Phía bên ngoài, Kim tộc trưởng, Kim Minh, Viên phu nhân, Tiểu Xảo cùng ba nữ Hồ nọ ánh mắt đều có chút ngưng trọng nhìn tới. Chỉ thấy ánh bạch quang nọ càng lúc lại càng di chuyển nhanh hơn, sau đó là mờ dần rồi tắt ngấm. Lại thấy từ khóe mắt Bạch hùng nọ chảy ra một dòng huyết dịch màu đen pha lẫn chút đỏ thì khẽ hít vào một hơi. Tiểu Xảo nhanh tay rút khăn tay ra lau chúng, sau đó dùng giọng điệu vô cùng nhu thuận, nhẹ nhàng gọi.
- Công tử… công tử, người thử mở mắt ra nhìn Tiểu Xảo đi!
Trên mặt nàng đã xuất hiện vài giọt lệ, Hùng Lệ khẽ mở mắt, để lộ ra con ngươi màu đen mà nhìn tới. Hắn cười nhẹ, vươn bàn tay to lù ấp lên má nàng.
- Nín đi nào!
Sau đó hắn hướng ánh mắt tới vị nữ hồ áo vàng, cung kính nói.
- Đa tạ Viên phu nhân đã cho linh dược!
- Không nên khách sáo, chỉ mong công tử đừng để Chính Nhi nhà ta thất vọng!...
Tối đó, Hùng Lệ được Kim tộc trưởng đưa tới rất nhiều dược vật cùng món ăn, nói là để tẩm bổ cho hắn mau hồi phục. Hùng Lệ chỉ khẽ cười cảm tạ, sau đó từ chối,lấy lí do mình cần đả tọa nên trả hết về. Lúc này trong phòng chỉ còn có hắn và Tiểu Xảo, ba nữ Hồ nọ sau khi dùng cơm với hắn đã rời đi tắm rửa. Các nàng đều nhớ lời dặn của Viên phu nhân, tuy cảm thấy có chút bực bội nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể im lặng chấp nhận. Trong đầu ba nàng lúc này chỉ vỏn vẹn có mấy dòng chữ: “Ta đã được tuyển vào Viên gia, được sắp xếp vào những nữ nhân cho thiếu gia lựa chọn hầu hạ hàng đêm. Nhưng nay lại bị đưa tới cho một con gấu, thà là phục thị một nam Hồ xấu xí còn hơn là phục thị một con gấu. Ta là Tam Vỹ Hồ, vẫn thân xử nữ, sao lần đầu tiên lại thuộc về một con gấu kia chứ?...”. Nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, lời của Viên phu nhân không phải trò đùa. Vì thế các nàng chỉ có một cách là làm theo, nếu không thì ngay cả tính mạng của gia đình các nàng cũng gặp nguy hiểm.
Tiểu Xảo giúp hắn thay y phục, sau đó lúi húi dọn dẹp phòng. Chợt cánh cửa phòng được đẩy vào, Kim Minh đang đứng đó. Tiểu Xảo thấy vậy thì định bụng cúi chào, xong lại nghe thấy tiếng Kim Minh truyền âm.
- Đừng lên tiếng!
Tiểu Xảo thoáng ngây ra, sau đó lại gật gật đầu. Hùng Lệ lúc này khá mệt mỏi, sớm thu lại giác quan cùng thần thức, nghe thấy tiếng mở cửa thì khẽ hỏi.
- Tiểu Xảo, là ai vậy?
- Không có ai đâu, tiểu nữ mở cửa một chút cho thay đổi không khí mà thôi!
Sau đó ánh mắt có chút kì quái hướng tới Kim Minh, lại nghe thấy nàng ta nói.
- Tiểu Xảo… tối nay… tối nay có thể để ta… để ta ở lại với Tiến ca… Có được không?
Kim Minh run run mà truyền âm, thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, càng run rẩy. Tiểu Xảo thoáng giật mình, nhưng sau đó khẽ cười, rón rén bước chân mà đi ra, lại truyền âm đáp lời.
- Hì hì… Tiểu thư cứ an tâm a. Tiểu Xảo sẽ ở bên ngoài canh chừng cho hai người. Hi hi hi…
Nàng nói xong thì khẽ nháy mắt, sau đó mau mắn bước ra,khép cửa lại. Hùng Lệ nghe thấy tiếng đóng cửa thì nói.
- Tiểu Xảo, giúp ta trải chăn đi, ta muốn đi nghỉ sớm!
c
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT