Chợt ánh mắt nữ hắc y thanh quang lóe lên, hướng nhìn ra ngoài cửa hang, sau đó lại dùng truyền âm mà nói với Hùng Lệ.
- Tiểu thư cùng bốn Hồ nữ đang ở phía ngoài nghe trộm, vì thế ta không thể công khai nói chuyện với ngươi. Đành chỉ còn cách truyền âm như thế này thôi!
Hùng Lệ khẽ gật gật đầu, bí mật truyền âm lại.
- Ta đã sớm nhận ra lâu rồi, có chuyện gì thì mau nói đi!
- Ai… cũng không có gì. Chỉ là ta không thể xuất hiện trong Kim gia để bảo vệ tiểu thư, việc này cảm phiền ngươi rồi!
- Hơ, ngươi là quản gia, tại sao lại không thể xuất hiện trong Kim gia? Không lẽ ngươi bị đuổi rồi?
Nữ hắc y nghe vậy hơi cau mày, nhưng lát sau lại như cũ, truyền âm tiếp.
- Ta là quản gia, những đã sớm tự xin rời đi. Ngươi chỉ cần nhớ cho thật kĩ điều này. Kim tộc trưởng lúc này không phải là mẫu thân thật sự của tiểu thư. Hiện tại đó chỉ là kẻ giả mạo. Ta cũng chỉ có thể nói như vậy, mong ngươi sẽ bảo vệ tiểu thư chu đáo!
Truyền âm thì như vậy, nhưng bên ngoài thì lại nói lớn.
- Minh Tiến, tiểu thư thật tâm yêu mến ngươi, ngươi đừng nên phụ lòng của cô ấy. Ta chỉ nói như vậy thôi, mau đi nghỉ đi!
Hùng Lệ đang trầm tư suy nghĩ lời truyền âm, cũng không để ý gì tới mà gật đầu. Sau đó đột ngột ngẩn ra, chưa nghe thấy lời bên ngoài nên hỏi lại.
- A… ta, ta…!
- Ta cái gì nữa hả? Tiểu thư, người mau vào đây đi, hắn đã chấp nhận tình cảm của tiểu thư rồi đấy!
Nữ hắc y nói lớn, tức thì Kim Minh chạy vụt vào từ phía ngoài, nàng như một con sóc mau lẹ nhảy vào lòng hắn, vương tay ôm lấy cổ hắn mà áp má vào đó. Bốn nữ Hồ đi phía sau thấy vậy thì đẩy vai nhau, cười hì hì tiến tới khiến Kim Minh má càng đỏ lựng, rúc mặt né tránh những ánh mắt của những người xung quanh. Tiên Nhược thấy thế thì cười hì hì mà nói.
- Cung hỷ Tiến ca a, cung hỷ muội muội a!
- Ân, muội muội à, cung hỷ muội nha!
Kim Minh đang rúc mặt vào bộ lông trắng của Hùng Lệ, nghe thấy mọi người nói vậy thì cảm kích vô cùng. Nàng bẽn lẽn đứng lên, hướng tới nữ hắc y mà bái tạ.
- Lam cô cô, xin nhận của con một lễ!
Nữ hắc y cười xòa, đỡ tay mà nói.
- Tiểu thư, ta là phận tôi tớ, đây là bổn phận mà thôi...
Hôm sau, đám người theo sự chỉ dẫn của nữ hắc y tiếp tục xuyên rừng mà đi, quả không sai biệt mấy, chỉ chừng một giờ sau đã đi tới một con đường nhỏ. Bất quá đây chỉ là một con đường mòn, ở giữa lối đi chỉ rộng cỡ hai người song song đi cùng là chật. Hai bên lơ thơ những bụi cỏ rậm, phía xa xa thì mơ hồ ẩn ẩn hiện hiện trong làn sương mù trắng, toát ra một vẻ kì quái khôn tả. Giờ đã là cuối tháng năm, nắng hạ cũng đã bắt đầu dần trở nên gay gắt, mang theo nhiệt lượng ném xuống không ít. Vậy tại sao phía trước không khí lại có thể dư thừa hơi nước để hình thành sương mù? Kim Minh thấy đường nhỏ thì khẽ thở dài, nàng làm ra động tác vươn vai định bước tới. Chợt Hùng Lệ vươn tay ngăn cản nàng lại.
- Đừng, phía trước là huyễn trận!
Hắn đã lờ mờ cảm nhận được những luồng linh khí ba động bất thường phía xa, lại suy nghĩ tới sự quỷ dị của làn sương nọ thì lập tức dồn chân lực lên mắt. Quả nhiên phía trước cách đó chừng một trăm bước chân là vô số cạm bẫy, cách đó không xa là cơ man bóng nhân ảnh mặc chiến giáp đang mai phục. Nữ hắc y nhìn tới hắn, ánh mắt có chút tán thưởng, nàng ta khẽ ném tới phía trước một viên đá màu đen. Lập tức một màn biến hóa khiến cho Kim Minh cùng bốn Hồ nữ đều không kiềm chế nổi mà a lên một tiếng.
Chỉ thấy con đường nhỏ nọ đột ngột vặn vẹo trong không gian, sau đó uốn éo một cách đầy quỷ dị. Đầu tiên là sương mù dần dần ào ào lao tới phía họ, sau đó là những thanh âm lào xào xuất hiện. Cuối cùng thì một cơn gió lớn ào qua, thổi bay đi tất cả, hiển lộ trước mắt mọi người là một con đường lớn, cỡ chừng hai cỗ xe song mã có thể song song đi lọt. Thêm nữa, trên mặt đất là một dải dài những dãy hầm chông. Chúng kéo dài sang cả hai bên thông đạo cho tới khi mất hút phía xa. Dãy hào này sâu ít nhất phải ba bốn mét, phía dưới là vô số lưỡi kiếm sắc lạnh chổng lên tua tủa, thậm chí còn không ít xương cốt cùng máu huyết vung vãi khiến cho người ta nhìn tới không thể kiềm chế mà hít vào một hơi lạnh. Kim Minh nhìn tới thì kinh sợ, vội vàng nắm lấy bàn tay to bè của Hùng Lệ mà xiết lấy. Bốn nữ Hồ kia cùng đồng dạng giật mình, vội vã thoái lui đứng sau lưng hắn.
Nữ hắc y thấy vậy thì khẽ cười, ôn tồn giải thích.
- Đây là ẩn đạo dể tiến vào Linh Sơn, cái này lập ra cũng để tránh những kẻ ngoại lai tới quấy rầy thôi.
Nói tới đây, nữ hắc y ánh mắt xuất hiện chút băng lãnh, lạnh lẽo nói.
- …Nhất là đám nhân loại!
Hùng Lệ vẫn im lặng, lại nghe giọng điệu này của nữ hắc y thì hắn cảm thấy đầu hơi tê tê, hít vào một hơi rồi thở ra đầy nặng nề. Mấy người theo nữ hắc y nọ chầm chậm tiến tới gần dãy hào chông nọ, lập tức có vô số Hồ binh từ phía cánh rừng hai bên tiến ra. Nhìn ai trên người cũng mặc bội giáp, lưng đeo cung cùng bao tên, trên tay kẻ thương người đại đao tiến ra. Sát khí lan tỏa mãnh liệt, lại nữa những Hồ binh này bội giáp lại quấn vô số những lá cây cùng rong rêu, trên những khuôn mặt ánh tuấn ấy cũng đồng dạng bôi lên những thứ màu xanh đỏ. Hùng Lệ nhìn tới đây, hắn thật sự cảm thấy khâm phục vô cùng. Trong đầu lại mường tượng tới những chiến sĩ đặc công của nước mình, những Hồ binh này nếu so sánh, chỉ có thể là kém về phần vũ khí chứ không hề kém về phương diện ngụy trang.
Một nam Hồ thân vận ngân giáp từ phía sau tiến lên, Hùng Lệ ánh mắt chăm chú nhìn tới y. Chỉ thấy nam hồ này toàn thân cao lớn, tản mạn một luồng khí tức dũng mãnh tựa như mãnh hổ. Lại nữa nhìn tới cặp song đao y cầm trên tay thì không rét mà hơi luống cuống, nuốt một ngụm nước bọt. “Chắc chắn đây là thủ vệ tướng lĩnh, khí thế thật sự khiến cho người ta sợ tới phát run”. Kim Minh đứng bên cạnh, đồng dạng với nàng là bốn Hồ nữ kia cũng run rẩy, lại nhìn tới cặp song đao nọ, lưỡi đao chỉ sợ còn lớn hơn thân thể các nàng. Nam Hồ nọ ánh mắt đầy hàn khí, quét qua một lượt đám người, sau đó dùng Thú ngữ mà hỏi.
- Người phía trước là ai?
Thanh âm không nóng không lạnh, nhưng lại mang theo một luồng khí tức trấn nhiếp. Lời này y nói ra khiến Kim Minh cùng bốn Hồ nữ nọ run rẩy mà bịt tai. Thân hình mặc dù đang ở nhân dạng, xong đuôi và tai thì không thể tự kiềm chế mà xuất hiện trở lại. Nam Hồ nọ muốn một câu lập uy, lại chỉ thấy đám người kia ngoài năm tiểu Hồ nữ run rẩy thì không ai tỏ thái độ gì thì hơi ngạc nhiên. Y là thủ quan đầu lĩnh, tu tập đã tới Tứ Vỹ, khí lực cùng chiến lực bản thân không hề thấp. Nay thấy vậy thì ánh mắt không khỏi có chút tán thưởng. Nữ hắc y khẽ cười nhạt, lập tức cặp tai trắng cùng Ngũ Vỹ xuất hiện phía sau, nàng ta ném về phía trước một tấm kim bài, nói.
- Kim Gia tiểu thư Kim Minh cùng bằng hữu. Thỉnh lắp cầu mở đường tiến vào Linh Sơn!
“Kim Gia” hai tiếng này nói ra khiến đám binh sĩ hơi giật mình, ngay cả nam Hồ nọ cũng thoáng hiện lên mặt nét sợ hãi. Linh Sơn bên trong có mười đại gia tộc lớn: Viên – Nhạn – Khiêm – Vương – Dụng – Hoa – Lý – Bảo – Thiên - Kim. Mười đại gia tộc, quyền lực cùng với nhân lực được coi là đông đảo nhất trong Linh Sơn. Kim gia mặc dù xếp chót bảng trong mười đại gia tộc, là gia tộc về phần uy quyền trong Vương thất cùng với nhân số coi là nhỏ nhất. Nhưng Kim gia lại là gia tộc nắm giữ vị thế đặc biệt nhất, không thể thay đổi. Kim gia tộc trưởng tướng công – Hạ Yển Nhai là Hộ Quốc Vệ Tướng, nắm giữ trong tay phần lớn binh lực của Linh Sơn. Đích thân Hạ Yển Nhai còn là đội trưởng Hộ Vệ Vương Cung, trực tiếp bảo vệ bên cạnh Hồ Vương.
Ở Linh Sơn vốn gia tộc coi trọng truyền thừa cho nữ nhân, theo chế độ mẫu hệ, vì thế đứng đầu dù là một tiểu gia tộc hay là đại gia tộc cũng đều là nữ nhân. Thêm nữa con cái khi sinh ra đều là theo họ của mẹ chứ không theo họ của cha như nhân tộc. Mặc dù truyền thống là như vậy, nhưng dưới nữ trưởng tộc vẫn có những vị nam trưởng lão phụ trách can gián mọi truyện. Dần dần về sau này, cho dù Linh Sơn dần biến đổi theo xu hướng trọng nam khinh nữ truyền tới từ nhân tộc nhưng cổ tục này vẫn không hề bãi bỏ.
Nam Hồ nọ nhận lấy kim bài, đưa lên mắt xem xét hồi lâu. Chỉ thấy kim bài nọ toàn thân làm từ vàng ròng, nó có dạng một hình tròn, viền ngoài được khắc vô số hoa văn tinh mỹ. Bên trong được chạm chìm mấy chữ lớn : “Linh Sơn nhân – Kim Gia”. Mặt bên kia lại chạm nổi hình một thanh chiến đao, trên chiến đao là một đóa hoa cúc đang nở. Nam Hồ xem xét cẩn thận, y là thủ vệ đầu lĩnh. Với nhiệm vụ bảo vệ bí mật Linh Sơn không dám lơ là, lát sau mới ném trả kim bài, hô lớn.
- Thông qua, lắp cầu!
Sau lời nói của y, lập tức có tám Nam Hồ lực lưỡng mang tới mười tấm khiến lớn hình chữ nhật, chỉ nghe thấy một hồi rầm rầm, lách cách.Mười tấm khiên nọ được xắp thành một mảnh lớn, mỗi bên năm tấm, chia là hai hàng. Lại thấy thêm hai kẻ khác mang tới dây xích,móc vào hai đầu của tấm ván lớn nọ, mười tên chậm rãi xiết chặt lấy dây xích nọ mà từ từ thả xuống hào chông, hình thành một cái cầu. Nữ hắc y khẽ khoát tay, ý bảo mấy nữ nhân sang trước, sau đó là tới nàng, cuối cùng mới tới Hùng Lệ. Chỉ có điều là ngay khi Hùng Lệ định bước chân lên, tên nam Hồ nọ đột ngột khoát tay, lập tức mười tên Hồ binh nọ kéo mạnh, cất cái cầu lên ngay trước mặt hắn đặt bước chân đầu tiên lên đó. Nữ hắc y thấy vậy vội nói.
- Thủ vệ quan tướng, ngươi làm thế này có ý gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT