Du Long Môn là một tông môn cấp trung, tổng đàn đặt tại Lý Nghê trấn, một trấn thuộc vùng núi Hoàng Kiền phía đông nam U Châu. Tông môn này không phải quá lớn, xong cách quản lý lại vô cùng đặc biệt khiến cho không ít kẻ ưa thích mà tới gia nhập hay nhờ vả. Chẳng có gì là không thể mua được, đó là tôn chỉ của Du Long Môn. Ngươi muốn giết người? Đưa linh thạch ra và nói tên kẻ cần giết. Ngươi muốn kẻ áp tải hàng? Cứ đưa linh thạch ra, ta sẽ bố trí cho ngươi người. Ngươi muốn võ sĩ hộ vệ? Đưa linh thạch ra, sẽ có ngay. Ngươi muốn gì, ta đều có thể cung cấp. Chỉ cần người giao ra linh thạch là thành giao. Tông môn này so với lính đánh thuê ở thời của Minh Tiến không khác là mấy, đưa tiền rồi giao nhiệm vụ, họ sẽ tự điều động nhân lực để hoàn thành cho ngươi. Yêu cầu càng cao, linh thạch đương nhiên càng cần nhiều. Thế nên, dù không thật sự là một tông môn có thực lực nhưng Du Long Môn vẫn được vô số người ưa thích. Linh thạch thì tu chân giới U Châu này có kẻ nào là không yêu thích đây?

Cánh cửa gỗ lớn của Minh Gia Trang dần dần được mở ra, ánh mắt của mười nam nhân nọ lập tức ngưng trọng, tay xiết chặt binh khí, chuẩn bị lao lên chém giết. Nhưng thậm chí là thân ảnh người phía trong cánh cửa còn chưa kịp hiện ra, một thanh âm tràn đầy uy nghiêm đã lao thẳng tới tai khiến cả bọn sợ hãi mà buông tay khỏi binh khí.

- Hỗn láo, tất cả bỏ binh khí xuống!

Miêu Hoắc Tử cũng thoáng giật mình, lão ngiêng người ngó sang phía bên trái. Chỉ thấy có một đội ngũ nhân mã đang chạy nhanh tới, toàn thân họ mặc y phục màu trắng. Điều khiến lão kinh hãi hơn nữa là huy kí trên ngực áo họ - Một chiếc là Liễu – môn hạ của Phiêu Hoàng Tông.

Người đi đầu vội nhảy xuống ngựa, lập tức hơn hai mươi bạch y phía sau đồng loạt làm theo, họ rút ra binh khí vây đám người phía bên ngoài cổng trang lại. Miêu Hoắc Tử đuôi mắt giật giật, lão cau mày định hỏi thì đã nghe thấy một thanh âm nữ nhân mềm mại cất lên.

- Có chuyện gì ở đây vậy?

Từ phía cửa, Đào Nhược Hồng khoan thai bước ra ngoài. Bà nhìn tới đám người cùng với lão già nhỏ thó nọ. Lại liếc mắt tới đám bạch y nhân đang vây lấy bọn kia mà nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Lập tức một nam bạch y che mặt liền thu binh khí, hướng tới bà ta cung kính bái lễ.

- Tiểu bối Thiên Sinh Nhã tham kiến Đào tiền bối!

- Sinh Nhã? Ngươi có phải đệ tử thứ năm của Trương Dạ Nguyên?

Đào Nhược Hồng khẽ mỉm cười hỏi, nam bạch y nọ thấy vậy thì cung kính đáp.

- Tiền bối nhãn lực tinh tường, quả thật chính là tiểu bối. Tiểu bối phụng mệnh tôn sư tới đây để bảo vệ Minh Gia Trang, mong tiền bối thứ lỗi cho sự chậm trễ này!

Nói xong, y khom lưng thật sâu để cáo lỗi. Miêu Hoắc Tử nghe thấy cái tên Thiên Sinh Nhã thì giật mình, lão nhủ thầm. “ Đây lẽ nào là Ngũ đại đệ tử của Phiêu Hoàng Tông? Tại sao y lại tới đây? Lại còn nói cái gì mà phụng mệnh sư tôn?... Khoan đã, dựa vào lời đối đáp của nữ nhân này… Họ Đào… Lẽ nào… lẽ nào…”. Miêu Hoắc Tử cảm thấy choáng váng, hít vào mũi một hơi thật sâu rồi mới cung kính hướng tới nữ nhân phía cửa kia mà hỏi.

- Xin hỏi, có phải tiền bối chính là… Đào Hoa Tiên Tử - Đào Nhược Hồng?

Đào Nhược Hồng nhìn thái độ của lão già kia thì mỉm cười, gật đầu. Miêu Hoắc Tử lại giật mình đánh thót, run run hỏi tiếp.

- Vậy… vậy tên Minh Tiến… À không, công tử Minh Tiến là…

Lão chưa nói hết câu, Đào Nhược Hồng đã cảm thấy có chút khó chịu. Lại nữa, lão cứ ấp a ấp úng khiến bà cảm thấy rất ác cảm. Cứ như cách nói của lão ta thì người ngoài nghe rất dễ suy luận ra bà và Minh Tiến có sự mờ mịt. Vì thế ngắt lời mà nói.

- Y là hôn phu của đệ tử Kỳ Dao của ta, Miêu Hoắc Tử ngươi có việc gì cần gặp y sao?

- Có.. à mà không, không… không có gì…

- Hừ, con trai ngươi thách đấu y bị y đánh bại. Giờ ngươi lại muốn dùng bao nhiêu người đây giáp công, diệt sát để báo thù chứ gì? Ta đâu có lạ gì ngươi đâu? Danh tiếng Miêu Hoắc Tử nuông chiều ái tử để nó thành phá gia chi tử sớm đã lan truyền trong U Châu này lâu rồi!

Đào Nhược Hồng nói ra lời này khiến lão lập tức im bặt, cùng lúc ấy là Lạc Diệp Vân vội vàng cùng Bích Tôn và Hoàng Giải chạy tới. Họ lại dẫn thêm cả mấy chục người nữa khiến sắc mặt Miêu Hoắc Tử càng lúc càng xám xịt lại. Lạc Diệp Vân cung kính bái lễ Đào Nhược Hồng, lại quay qua bái lễ cả Sinh Nhã. Sinh Nhã cúi đầu đáp lễ, sau đó đưa ra cho lão ta một phong thư còn nguyên dấu niêm phong. Lạc Diệp Vân run run mở ra, sau đó xem qua rồi cung kính hướng tới Sinh Nhã mà nói.

- Sinh Nhã công tử theo lời minh chủ tới đây, vậy xin để ta sắp xếp chỗ nghỉ cho công tử. Còn đám người này, xin để chúng ta xử lý theo Trấn quy!...

- Oa… mỏi quá đi!

Một tiểu Bạch Hồ nằm trên lưng Hùng Lệ uể oải mà nói, lại thấy uốn éo vặn vẹo thân thể một hồi. Các Bạch Hồ khác thì hoặc ngáp ngắn ngáp dài; Hoặc lấy đầu rúc kín vào trong đuôi mà ngủ; Hoặc đang say giấc mà chổng bốn chân lên trời mà đạp đạp. Duy nhất chỉ có Tam Vỹ Hồ là đang thức, nghiêm trang ngồi im trên lưng Hùng Lệ mà nhìn về phía trước. Đi trước hắn chính là hắc y nọ, vẫn rảo bước mà tiến lên. Tam Vỹ Hồ hỏi.

- Lam cô cô, bao giờ thì mới về tới Linh Sơn?

Nữ hắc y quay đầu lại, khẽ cười mà nói.

- Tiểu thư cũng là từ Linh Sơn mà rời đi, chẳng lẽ tiểu thư không biết đường xa bao nhiêu?

Tam Vỹ Hồ lắc lắc đầu, đoạn đáp.

- Con không biết. Hơn nữa con đi theo quan đạo, chứ đâu có đi bằng đường rừng thế này?

Nữ hắc y nghe vậy thì gật gù, chân vẫn không ngừng rảo bước mà đi tới. Hùng Lệ đột ngột há miệng, ngáp một cái rõ to khiến nàng ta giật mình quay đầu lại,

thậm chí cả Tam Vỹ Hồ nọ cũng cúi đầu hướng tới phía mặt hắn mà ngó. Hắc y nữ nhân hỏi.

- Hùng Lệ, ngươi mệt rồi sao?

- Không mệt, chỉ là cảm thấy nhàm chán quá thôi!

Hắn đáp, sau đó lại ngoác miệng ngáp thêm hai cái nữa. Tam Vỹ Hồ thấy thế thì phì cười khúc khích, ba cái đuôi vẻ vẩy phía sau như để phụ họa. Hắn ngáp xong, sau đó khẽ liếc mắt nhin lên lưng mình mà nói.

- Có lẽ mấy vị kia làm lây truyền virus buồn ngủ cho ta!

- Vi – rút? Là gì thế Tiến ca?

Tam Vỹ Hồ tròn mắt mà hỏi. Hùng Lệ hơi ngẩn ra, sau đó cười xòa mà nói.

- À, đại khái nó giống như là dịch bệnh ấy!

- Dịch bệnh? Nó là cái gì? Có ăn được không?

Hùng Lệ nghe xong câu hỏi này mà ho sặc lên một hồi, nước mắt nước mũi ràn dụa. Trong lòng thì cười tới mức run rẩy, Tam Vỹ Hồ kia thấy hắn vậy thì ánh mắt lo lắng mà chiếu tới, sau đó Tam Vỹ phía sau đột ngột hóa dài ra, quấn lấy cổ hắn như một chiếc khăn lớn. Nữ nhân áo đen nghe thấy vậy cũng phì cười, lắc lắc đầu mà nói.

- Tiểu thư, dịch bệnh là một loại bệnh có thể lây lan rất nhanh trong một thời gian ngắn. Nó không phải là loại bánh trái hay đồ ăn gì khác đâu! Lần này tiểu thư về nhà nhớ xem thêm ngọc giản về nhân giới đi nhé!

- Ân!

Tam Vỹ Hồ gật gật đầu đáp lời, sau đó lại là im lặng. Chợt nàng cất tiếng.

- Tiến ca, hát cho muội nghe đi!

- Ặc, ta hát á?

Tam Vỹ Hồ gật gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn tới hắn. Hùng Lệ thấy vậy thì cười khổ mà đáp.

- Không sợ hay sao? Ta mà hát thì chỉ sợ tất cả mọi người bịt tai lại cho đỡ đau thôi!

- Không sợ! Muội không sợ, hát đi Tiến ca… hát đi mà…

Cứ mỗi câu “đi mà” nàng lại tăng mị thanh lên một chút, thậm chí là một trong ba cái đuôi nọ đã rời khỏi cổ hắn mà nhắm tới cái mẩu đuôi ngắn ngủn của hắn, nhè nhẹ quấn lấy. Hùng Lệ giật mình, toàn thân run lên, hắn cố gắng vững bước mà nói.

- A… đừng có tóm đuôi ta!

- Ca không hát, muội sẽ tăng thêm lực đạo đấy nhé!

Hắc y nữ nhân phía trước nghe vậy thì mím môi mà cười. Cuối cùng thì hắn đầu hàng, hắng giọng bắt đầu hát.

- Ngày tháng trôi, kí ức xưa quay lại… Giờ, trôi đi theo ngàn mây gió… Người có hay, anh vẫn đợi anh vẫn chờ… Chờ đã theo hoàng hôn…

Thanh âm trầm trầm ấy cứ thế vang đi trong cánh rừng tĩnh mình, dưới ánh chiều tà đỏ rực khiến cho bài hát hắn đang hát trở nên hợp cảnh vô cùng. Giọng hát dù đã cố ý nhỏ giọng của hắn đã khiến cả bốn Hồ nữ nọ tỉnh lại, Tam Vỹ Hồ thì im lặng nhắm mắt lắng nghe, ba cái đuôi sớm đã thu về mà lắc lư phía sau. Hùng Lệ cứ như vậy, vừa hát vừa đi tới…

Hồ Lan trấn, Hắc Ám Môn.

Chấn Hoàng đang nằm trên một cái ghế lớn ở giữa phòng, trên mặt lão hiện lên những nét phờ phạc cùng thần sắc kinh nghi bất định khiến cho ai nhìn tới cũng đều tràn ngập cảm giác kì quái. Lão im lặng, hồi lâu lại len lén thở dài đầy bất lực. Từ phía sân có tiếng bước chân đều đều vang lên, hiển nhiên là có người đang tiến tới. Chấn Hoàng khẽ cựa mình, cố làm ra một tư thế khỏe mạnh, điều chỉnh lại nét mặt một chút rồi yên lặng chờ đợi. Quả nhiên không bao lâu, có một bóng nữ nhân thân vận hoàng y bước vào. Lão thấy người này thì thở phào, trượt hẳn người xuống cái ghế mà nằm. Nữ hoàng y này không ai khác chính là phu nhân Nhạn Minh Liên.

Nhạn Minh Liên nhẹ nhàng bước vào phòng, trên tay bà ta là một cái bát đang bốc khỏi nghi ngút. Đặt cái bát lên bàn, lại lấy thêm hai cái gối kê vào lưng Chấn Hoàng, sau đó bà chậm rãi lấy một chiếc muỗng nhỏ khẽ khuấy đều nước trong bát. Tức thời một mùi thơm thơm, đắng đắng của dược vật bốc lên, lan tỏa ra xung quanh. Bà ta nói.

- Tướng công, uống thuốc a!

Nói rồi từng thìa thuốc được thổi nguội, sau đó nhẹ nhàng đưa tới miệng Chấn Hoàng. Cứ như vậy, một hồi rồi lão cũng uống hết bát thuốc. Nhạn Minh Liên định đứng dậy, mang bát rời đi. Chấn Hoàng thấy vậy thì cau mày, vội kéo tay bà lại mà nói.

- Nàng ở đây, ta cần nói chuyện một chút với nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play