Nghe Hùng Lệ nói xong, ánh mắt Vô Diệp chợt sáng lên, vừa rồi y đã được nhìn thấy uy lực của thứ gọi là “súng” nọ, đương nhiên cho rằng nó vô cùng lợi hại. Y muốn tranh thủ thử qua, nếu có thể thì cố gắng ghi nhớ các chi tiết để sau khi thoát đi, có thể tái tạo lại. “Nếu có nó ở bên ngoài, lo gì kẻ thù cường đại?”. Nghĩ tới đó, Vô Diệp ánh mắt đầy hưng phấn nhìn tới Hùng Lệ, Hùng Lệ thấy y như vậy thì cũng chỉ cười nhạt, lại hỏi.
- Ngươi có biết dùng chúng không?
- Ta đa nhìn qua người dùng rồi… Chỉ cần cầm cái nhánh đó, mà bóp vào cái mảnh bé xíu là nó tự động khạc lửa a!
Tay y làm động tác bắt chước y như lúc Hùng Lệ thử súng, trên mặt lộ ra nét háo hức như trẻ con sắp được cho kẹo. Hùng Lệ thấy vậy thì mỉm cười mà đứng lên, lại gần y mà vỗ vai.
- Chậc chậc,xem ra ngươi cần huấn luyện lại cho thật kĩ. Nhìn xuống phía dưới đi, ngươi cần vượt qua tất cả chúng đấy!
Vô Diệp theo cánh tay Hùng Lệ chỉ, phóng tầm mắt về phía bên ngoài Linh Thành. Chỉ thấy cơ man bao nhiêu là bóng người đang đi đi lại lại, miệng rên rỉ những tiếng ô a trầm thấp. Trang phục đám người này không khác mấy so với mười Linh Vệ nơi đây, chỉ là có phần rách nát tả tơi như vừa ở nơi hỗn chiến về. Trên mặt, con ngươi chuyển thành một vùng xanh lét đầy quỷ dị, nổi bật lên trên những vết thương đang lở loét khắp cơ thể. Điều quái dị hơn cả chính là ngoài phần lớn những kẻ này, còn có vô số những kẻ thân mặc một bộ giáp đen thui, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện; Lại có những kẻ trên tay còn cầm theo những cành củi dài, thi thoảng đưa lên mắt nhắm y như kiểu của Hùng Lệ khiến Vô Diệp giật mình. Y chỉ tới những “thanh củi”dài nọ mà hướng tới phía Hùng Lệ,dùng ánh mắt mờ mịt mà hỏi.
- Đó cũng là “súng” sao?
- Không sai, chúng cũng là súng. Chúng được gọi là sniper – Súng bắn tỉa, loại đồ chơi có uy lực mạnh và tầm bắn cũng như sự chính xác rất cao! Hãy nhìn cho hết đi đã, sau đó hãy hỏi!
Hùng Lệ cười cười mà nói, Vô Diệp nghe vậy thì hơi cau mày, phóng tầm mắt đi xa hơn. Chợt ánh mắt co rúm lại đầy kinh hãi. Trước mắt hắn lúc này là những thân hình cao lớn, toàn bộ thân hình cao lớn ấy nổi bật lên giữa cơ man những bóng người bình thường khác. Tên khổng lồ này toàn thân đỏ rực như máu, các thớ cơ bắp lồ lộ nổi lên những tia gân guốc cứ như thể hắn bị ai đó lột da vậy. Điều kinh khiếp nhất chính là nơi bàn tay của hắn ta là một cặp vuốt lớn, ánh quang mang sắc lạnh khiến Vô Diệp hơi lạnh gáy. Chợt kẻ nọ quay lưng lại, lại một lần nữa Vô Diệp choáng váng – trên lưng kẻ nọ là vô số các mũi nhọn lớn, tua tủa chiếu về hai bên tựa như lông nhím. Khuôn mặt cũng lớn hơn những kẻ khác, trên miệng là những cái răng sắc trắng ởn, con ngươi hoàn toàn một màu thanh sắc.
Cách đó không xa, cũng là một thân ảnh khổng lồ khác, dường như nó còn cơ bắp hơn cả kể khổng lồ màu đỏ nọ. Tuy vậy toàn thân kẻ này là một màu xanh lá, khắp thân loang lổ những chấm vàng, các gai nhọn mọc ra tua tủa nơi cánh tay, vai và đặc biệt là sống lưng. Trên mặt đặc biệt nhất có lẽ là ánh mắt vô thần cùng con ngươi màu xanh lá, miệng được che lại bằng một dải hắc tuyến. Hai bàn tay kẻ này to bè, móng vuốt sắc lẻm, xem ra so sánh với mấy con đại hùng cũng còn lớn hơn mấy lần. Vô Diệp nhìn tới đây, lại mường tượng ra cảnh mình bị kẻ khổng lồ màu xanh lè này tóm được… Trán y vã mồ hôi, vội vàng quan sát tiếp.
Qua hai lớp tường nữa, ánh mắt Vô Diệp lại càng ngưng trọng với thứ mà mình vừa nhìn thấy. Đó là một thân ảnh nữ nhân, toàn thân mặc một bộ áo váy màu đỏ như máu. Thân hình nữ nhân này quả là quá sức kiều diễm: Bộ ngực đầy đặn, đôi chân thon dài đủ khiến bất cứ kẻ nào mất hồn. Chỉ có điều là, nữ nhân này cũng không phải là con người. Trên khuôn mặt kiều mị ấy, đôi con ngươi lóe lên một màu đỏ kì quái. Phía sau đầu là vô số các xúc tua tựa như những con tiểu xà màu đỏ đang không ngừng đảo qua đảo lại; Kinh hãi nhất chính là bàn tay thon dài của nàng ta, trên các ngon tay đều gắn vô số tiểu đao dài. Thi thoảng nàng ta huơ tay, chúng chạm vào nhau vang lên những tiếng lanh canh sắc lạnh.
Vô Diệp nuốt nước bọt cái ực, sau đó dùng ánh mắt nửa như oán hận, nửa như van lơn nhìn tới Hùng Lệ. Chợt ánh mắt ấy biến đổi khi thấy Hùng Lệ đang dùng một ánh mắt như thôi thúc mình nhìn tiếp, Vô Diệp cảm thấy như có một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng, không nóng mà mồ hôi toát ra như tắm. Y lại quan sát thật kĩ một lần nữa, lần này thì không kìm chế nổi mà kêu lên một tiếng đầy kinh sợ.
Trước mắt y lúc này là một thân hình vô cùng to lớn, thậm chí lớn gấp ba bốn lần tên khổng lồ xanh là lúc trước y thấy. Toàn thân nó là một màu xanh quỷ dị, tựa như mốc meo mà không phải mốc meo, tựa như đồng rỉ mà không phải đồng rỉ. Cái thân hình to lớn ấy bán thân lõa thể, khuôn mặt chỉ có cái miệng to khủng khiếp cùng với cái lưỡi dài ngoằng, lè ra trấn nhiếp tâm can. “Nó không có mắt!”. Vô Diệp nhủ thầm, quan sát thật kí cái thân hình to lớn ấy. Đúng là nó không hề có mắt, trên đầu ngoài cái miệng rộng cùng cái lưỡi thòng lòng chiếm quá nửa, y không hề thấy con ngươi đâu. Chợt lại nghe thấy những tiếng ầm ầm lục cục phía sau khiến y chú ý, sau đó rất nhanh ánh mắt đầy co rút. Chỉ thấy bên cạnh đó là một khối cầu to lớn, tựa như là một trái trùy đang được thân hình nọ kéo lê phía sau, để lại một rãnh sâu trên mặt đất…
- Thế nào, có gì cần hỏi ta nữa không?
Hùng Lệ cười, nhìn tới Vô Diệp mà hỏi, chỉ thấy toàn thân hắn đang run lên thì cười thầm, tuy vậy không hề lộ ra chút cảm xúc nào, hắn vẫn giữ nguyên một bộ mặt vô thưởng vô phạt nhìn tới. Vô Diệp hồi lâu mới trấn tĩnh lại được, run giọng.
- Ngươi… ngươi…
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trang bị cho ngươi đầy đủ cả… Hừm, xem nào…
Hùng Lệ búng tay tách một tiếng,trên người Vô Diệp lúc này đã mặc một bộ trang phục y như mấy nam nhân kia, chỉ khác là nó có chút nhỏ hơn mà thôi. Trước mặt y lúc này là vài cái thùng gỗ lớn, bên trong cơ man là các loại “đồ chơi” đủ mọi hình dạng. Hùng Lệ trước ánh mắt thất thần của Vô Diệp thì cười xòa, vươn tay cầm lấy một khẩu súng trong cái thùng, giơ lên trước mặt Vô Diệp mà giới thiệu.
- Đây là súng bắn tỉa Barret M82A1 – Được mệnh danh là “Lưỡi Hái Tử Thần”, nó là…
- Đây là súng máy Gatling M134 – Được mệnh danh là “Vua Chiến Trường”, nó là…
- Đây là shotgun MR37 – Steakout, uy lực phá hủy cực mạnh. Cái này là shotgun Remington 870…
- Đây là súng lục Mause M1890…
Cứ như vậy mà giới thiệu từng loại trước ánh mắt thất thần của Vô Diệp, cạnh hắn là một cái bàn dài được Hùng Lệ tạo ra để bày các loại súng. Cứ như vậy một hồi lâu, cuối cùng Hùng Lệ cũng giới thiêu xong tất cả, hắn cười cười mà vỗ vai Vô Diệp.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần bắn trúng điểm yếu thì bọn chúng chắc chắn sẽ chết thôi!
- Ngươi… Hừ, chúng không phải đều do ngươi tạo ra hết hay sao?
Vô Diệp hướng ánh mắt tức giận nhìn tới, Hùng Lệ thấy vậy thì chỉ cười mà lắc đầu, hắn khẽ nhún vai nói.
- Chúng không phải là Linh Vệ hay thủ vệ của ta, ngay cả ta nếu ra ngoài chúng cũng tấn công ta thôi!
- Ta không tin!
- Được, vậy thì thử một chút nhé, cho ngươi chứng kiến tận mắt!
Hùng Lệ chợt khoát tay, lập tức tất cả xuất hiện ngay giữa đám người nọ. Chúng lập tức ồ lên đầy hứng phấn, ê â kêu gọi nhau ào ào lao tới. Mười Linh Vệ ngay lập tức lên đạn rồi bắn liên tiếp, xác người cứ thế nối nhau ngã xuống như những thân lúa đổ gục dưới lưỡi liềm sắc. Trong tiếng súng nổ ran cùng với tiếng ê a ồn ào của dám người nọ, Hùng Lệ cố gắng nói to.
- Giờ ngươi đã tin ta chưa?
Vô Diệp ánh mắt đầy co rút, hắn đã thấy cái bóng kẻ khổng lồ màu đỏ nọ đang ô ô chạy tới, vì thế mà cuống quýt.
- Ta tin, ta tin. Mau trở vào trong Linh Thành!
Hùng Lệ gật đầu, búng tay một cái. Lập tức tất cả lại trở lại vị trí cũ trên tường cao của Linh Thành, Vô Diệp nhìn lại chỗ mình vừa xuất hiện, chỉ thấy xác người tụ thành một đống theo dạng vòng tròn bên ngoài chỗ họ đứng. Lại thêm cả tên khổng lồ màu đỏ nọ đang tru lên những tiếng giận dữ, dường như y đang bực bội vô cùng vì con mồi biến mất. Đám người nọ ê a hồi lâu rồi lại tản ra, tiếp tục đi đi lại lại không biết mệt mỏi. Vô Diệp nói.
- Rốt cuộc chúng là thứ gì… ta thấy chúng giống những cái xác chết chứ không phải là con người!
- Đúng, chúng là những xác chết. Ta gọi chúng là Zombie! Giờ ngươi cần thứ nào để ta cung cấp đạn?
- Ta cần tất cả chúng!
Vô Diệp ánh mắt dứt khoát, nhìn tới tất cả các vũ khí trên bàn mà nói. Hiện giờ,nếu muốn thoát thì hắn cần tất cả các loại đồ chơi này, may ra có thể đối đầu với cái đám xác chết đông cả vạn phía ngoài thành kia…
Kim Minh đả tọa, rất nhanh cảm thấy dược chú đã tiêu tán hết. Nàng mau mắn mở mắt, lại nhìn thấy Hùng Lệ đang đả tọa thì im lặng nhìn tới, trong lòng tràn ngập ý cảm kích. Nàng biết lúc này Vô Diệp đang bị Hùng Lệ tạm thời giam cầm trong Linh Thành, nhưng chắc chắn sẽ không giam giữ nổi quá lâu. Vì vậy mà nàng đã có chủ ý, nhẹ nhàng lôi bình ngọc bên sườn ra đặt trước mặt. Miệng khe khẽ tụng niệm chú ngữ, chỉ thấy cái bình như có linh tính, dần dần phát ra ánh thanh quang rồi tự động bay lên trên không, sau đó đột ngột tiêu thất. Kim Minh nhìn tới đây, ánh mắt có chút thả lỏng thở dài một hơi. Nàng tìm một phiến đá lớn gần đó, ngả lưng vào ngồi nghỉ. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tới phía Hùng Lệ…
Vận dụng năng lực tưởng tượng tại Linh Thành chính là thứ khiến cho chủ thể tiêu hao thể lực cùng chân lực nhiều nhất. Để tạo ra bất cứ cảnh sắc hay vật dụng nào trong Linh Thành, ngoại trừ những thứ cố định như nhà cửa, khuôn viên, cây cối... thường vô cùng tổn hao sức lực. Đầu tiên là phải điều động Tiềm Thức xác nhận vật đó là có thực, sau đó tới Nội Tâm thêm vào các khả năng của đồ vật đó, cuối cùng mới có thể xuất hiện tại Linh Thành. Chuỗi này là một thể thống nhất với tất cả các sự vật, vì thế nên việc Hùng Lệ tạo ra lúc này với kẻ khác mà nói quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Vô số zombie, quái vật, xạ thủ, vũ khí, trang bị… như hiện tại, quả thật rất khó có thể có người thứ hai làm ra được như hắn. Họa chăng cũng chỉ có mấy lão quái Hóa Thần Kỳ mà thôi, khó là vậy, lại thêm sự tưởng tượng sao cho cụ thể nữa cũng khiến cho chủ thể vô cùng tổn hao chân lực bản thân. Nhưng Hùng Lệ có thần thức mãnh liệt hơn những kẻ khác, lại nữa những thứ này hắn cứ án theo trí nhớ về game bắn súng nọ mà tạo ra, vì thế giảm bớt đi phần nào sự căng thẳng khi phải tạo ra một lượng lớn sự vật như vậy. Tuy nhiên, sự hao tổn thể lực của hắn cũng không hề giảm đi chút nào.
Kim Minh vừa ngồi chưa được bao lâu, nàng chợt cảm nhận được một cảm giác kì quái xuất hiện trong cơ thể mình, lại cho rằng dược vật còn sót nên vội vã đả tọa. Nào ngờ càng đả tọa thì nhiệt khí trong cơ thể lại càng tăng tiến theo cấp số nhân. Kim Minh như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm thấy toàn thân nóng nực vô cùng, không thể tự chủ mà tự giải khai y phục. Nàng không biết cái cảm giác kì quái này là gì, chỉ cảm thấy mình đang thiếu thốn một thứ gì đó, theo bẳn năng đưa tay lên tự xoa nắn lấy nhũ phong của mình, hơi thở càng lúc càng trầm trọng, ánh mắt càng lúc càng đỏ lên như lửa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT